Woo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng…
Chương 94: 94: Phá Trường Được Tính Không
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Mạc Tử không cam tâm: “Không lẽ lại nhìn em gái cậu bị bắt nạt sao!”Giọng cô bất giác lạnh hơn: “Trên đời này không ai được phép làm chuyện đó.Hiện tại là buổi trưa, đến đó không thích hợp.Lát nữa mình sẽ đến trường.Mình còn cần liên lạc với một người, sắp xếp một chút.Không lẽ lại không chuẩn bị gì mà đến sao.”“Mình đi với cậu.Xưa nay mình ghét nhất mấy đứa bắt nạt người khác.”Mạc Tử cứ ngồi bên cô thao thao bất tuyệt nói đủ thứ, chửi mắng đám trẻ đó một cách nhiệt tình.Giang Y Linh có chút bất lực: “!!!”...!Phòng ăn ở Dinh thự Hoàng gia.Không khí phòng ăn bị đè nén.Có rất nhiều người ở đây, chuyện bữa tiệc tối qua Ngao Toản bị bắt vẫn chưa giải quyết xong.Ngao Thiết đã điện thoại đến chỗ Hoàng đế đòi người ba lần nhưng không được.Hoàng đế sắc mặt lạnh tanh ngồi ngay phía đầu.Hai bên là hoàng hậu cùng ba vị phu nhân.Đối diện là Âu Dương Hinh Vân và một nam một nữ.Nam là Âu Dương Kiệt – Thập hoàng tử, hiện tại học lớp 11.Con trai thứ 2 của Nhị phu nhân.Nữ là Âu Dương Hinh Phi – Bát công chúa - con út của Hoàng đế.Năm nay mới tám tuổi.Là con gái của Tam phu nhân.Cả hai đều chưa trưởng thành, vậy nên vẫn đang ở Dinh thự.Trên bàn ăn có rất nhiều món ăn tinh sảo, hấp dẫn nhưng chẳng ai dám đụng đũa.Âu Dương Hinh Vân nhìn không khí ngưng đọng thành đám mây chuẩn bị đổ mưa luôn rồi.Cô tâm trạng có chút chán nản, không biết là do chuyện tối hôm qua hay là do không khí phòng ăn.Chán nản nhìn cả đám người cứ âm trầm cúi mặt xuống, cô tự mình động đũa trước.Bổn công chúa ta đói, các người không ăn ta ăn.Tất cả mọi người nghe thấy tiếng động lách cách trên bàn ăn mới thấy Tứ công chúa đang ăn.Mọi người thấy vậy chẳng ai dám thở mạnh.Hoàng đế mặt không cảm xúc, cũng không nói gì về hành động của cô.Âu Dương Hinh Phi hiện tại chỉ là một đứa trẻ vậy nên thấy chị gái mình cầm đũa liền vụng về cầm theo.Tam phu nhân thấy vậy cũng hướng mắt về cô bé, trìu mến nhìn, ý bảo ăn nhiều lên.Vậy là trên bàn ăn chỉ có một lớn một nhỏ hì hục cúi mặt xuống ăn.Mọi người thấy vậy chỉ biết im lặng, chẳng ai dám làm theo hành động của Tứ công chúa.Chí ít người ta còn là chủ nhân của Thiên Sát.Hoàng đế thấy mọi người không ai đụng đũa, liền ra hiệu cho mọi người ăn.Bữa ăn cứ như vậy trôi qua, Âu Dương Hinh Vân đang ăn liền nhận được điện thoại của Y Linh.Cô vội vàng đi ra ngoài nghe điện thoại.Tam phu nhân rõ mắt theo, đôi mắt lóe lên điều gì đó, nhưng chỉ trong khoảnh khắc.Âu Dương Hinh Vân nghe máy: “Alo, có chuyện gì vậy?”“Hinh Vân có chuyện nhờ cậu”“Có gì cứ nói”“Mình muốn đến trường Hàn Anh nhưng không có cớ, cậu có thể giúp mình không”“Được.Nhưng cậu đến đó làm g씓Phá trường có được tính không haha”“Vậy chúc cậu thành công, lát nữa mình xắp xếp người, cậu có thể ra vào đó tự do”“Cảm ơn công chúa nhiều nha”“Có cần mình qua đón không?”“Cái này...ưm...vậy nhờ cậu rồi”“Vậy nhé”
Mạc Tử không cam tâm: “Không lẽ lại nhìn em gái cậu bị bắt nạt sao!”
Giọng cô bất giác lạnh hơn: “Trên đời này không ai được phép làm chuyện đó.
Hiện tại là buổi trưa, đến đó không thích hợp.
Lát nữa mình sẽ đến trường.
Mình còn cần liên lạc với một người, sắp xếp một chút.
Không lẽ lại không chuẩn bị gì mà đến sao.”
“Mình đi với cậu.
Xưa nay mình ghét nhất mấy đứa bắt nạt người khác.”
Mạc Tử cứ ngồi bên cô thao thao bất tuyệt nói đủ thứ, chửi mắng đám trẻ đó một cách nhiệt tình.
Giang Y Linh có chút bất lực: “!!!”
...!
Phòng ăn ở Dinh thự Hoàng gia.
Không khí phòng ăn bị đè nén.
Có rất nhiều người ở đây, chuyện bữa tiệc tối qua Ngao Toản bị bắt vẫn chưa giải quyết xong.
Ngao Thiết đã điện thoại đến chỗ Hoàng đế đòi người ba lần nhưng không được.
Hoàng đế sắc mặt lạnh tanh ngồi ngay phía đầu.
Hai bên là hoàng hậu cùng ba vị phu nhân.
Đối diện là Âu Dương Hinh Vân và một nam một nữ.
Nam là Âu Dương Kiệt – Thập hoàng tử, hiện tại học lớp 11.
Con trai thứ 2 của Nhị phu nhân.
Nữ là Âu Dương Hinh Phi – Bát công chúa - con út của Hoàng đế.
Năm nay mới tám tuổi.
Là con gái của Tam phu nhân.
Cả hai đều chưa trưởng thành, vậy nên vẫn đang ở Dinh thự.
Trên bàn ăn có rất nhiều món ăn tinh sảo, hấp dẫn nhưng chẳng ai dám đụng đũa.
Âu Dương Hinh Vân nhìn không khí ngưng đọng thành đám mây chuẩn bị đổ mưa luôn rồi.
Cô tâm trạng có chút chán nản, không biết là do chuyện tối hôm qua hay là do không khí phòng ăn.
Chán nản nhìn cả đám người cứ âm trầm cúi mặt xuống, cô tự mình động đũa trước.
Bổn công chúa ta đói, các người không ăn ta ăn.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng động lách cách trên bàn ăn mới thấy Tứ công chúa đang ăn.
Mọi người thấy vậy chẳng ai dám thở mạnh.
Hoàng đế mặt không cảm xúc, cũng không nói gì về hành động của cô.
Âu Dương Hinh Phi hiện tại chỉ là một đứa trẻ vậy nên thấy chị gái mình cầm đũa liền vụng về cầm theo.
Tam phu nhân thấy vậy cũng hướng mắt về cô bé, trìu mến nhìn, ý bảo ăn nhiều lên.
Vậy là trên bàn ăn chỉ có một lớn một nhỏ hì hục cúi mặt xuống ăn.
Mọi người thấy vậy chỉ biết im lặng, chẳng ai dám làm theo hành động của Tứ công chúa.
Chí ít người ta còn là chủ nhân của Thiên Sát.
Hoàng đế thấy mọi người không ai đụng đũa, liền ra hiệu cho mọi người ăn.
Bữa ăn cứ như vậy trôi qua, Âu Dương Hinh Vân đang ăn liền nhận được điện thoại của Y Linh.
Cô vội vàng đi ra ngoài nghe điện thoại.
Tam phu nhân rõ mắt theo, đôi mắt lóe lên điều gì đó, nhưng chỉ trong khoảnh khắc.
Âu Dương Hinh Vân nghe máy: “Alo, có chuyện gì vậy?”
“Hinh Vân có chuyện nhờ cậu”
“Có gì cứ nói”
“Mình muốn đến trường Hàn Anh nhưng không có cớ, cậu có thể giúp mình không”
“Được.
Nhưng cậu đến đó làm gì”
“Phá trường có được tính không haha”
“Vậy chúc cậu thành công, lát nữa mình xắp xếp người, cậu có thể ra vào đó tự do”
“Cảm ơn công chúa nhiều nha”
“Có cần mình qua đón không?”
“Cái này...ưm...vậy nhờ cậu rồi”
“Vậy nhé”
Có Anh Thật TốtTác giả: Mạc LinhhTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhWoo.. Trời hôm nay thật đẹp, bầu trời trong veo, gió thổi thật mát. Đúng là thời tiết mùa thu thật đẹp. Hôm nay, cô mặc chiếc váy vàng nhạt, đi đôi giày Adidas trắng, không thể công nhận rằng: Dù trong hoàn cảnh nào cô đều rất đẹp. Nơi cô đang đứng là công viên dành cho những đôi tình nhân, nơi này được trang hoàng rất đẹp vì sắp có lễ hội diễn ra, mỗi năm chỉ có một lần. Nhìn người con trai trước mặt cô lại nhớ trước đó vài tiếng cô đã tự đưa ra cho bản thân một lộ trình mới trong cuộc đời của chính mình. Cô từ bỏ tất cả, những thứ mà ai cũng mong muốn để đổi lấy tự do và hạnh phúc của bản thân. Cô muốn cùng anh ta bỏ trốn, đi đến nơi mà ông nội cô không tìm được, cô từ bỏ địa vị, tiền tài để mong được sống bình yên bên người đàn ông mình yêu, vậy mà khi cô chọn từ bỏ mọi thứ, hắn lại chọn từ bỏ cô. Hahaha, cô cười một cách châm biếm. Thật nực cười, khi mà cô cứ nghĩ tình yêu của mình sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Thì ra là không, không có thứ tình yêu đó. Có lẽ ông nội cô nói đúng… Mạc Tử không cam tâm: “Không lẽ lại nhìn em gái cậu bị bắt nạt sao!”Giọng cô bất giác lạnh hơn: “Trên đời này không ai được phép làm chuyện đó.Hiện tại là buổi trưa, đến đó không thích hợp.Lát nữa mình sẽ đến trường.Mình còn cần liên lạc với một người, sắp xếp một chút.Không lẽ lại không chuẩn bị gì mà đến sao.”“Mình đi với cậu.Xưa nay mình ghét nhất mấy đứa bắt nạt người khác.”Mạc Tử cứ ngồi bên cô thao thao bất tuyệt nói đủ thứ, chửi mắng đám trẻ đó một cách nhiệt tình.Giang Y Linh có chút bất lực: “!!!”...!Phòng ăn ở Dinh thự Hoàng gia.Không khí phòng ăn bị đè nén.Có rất nhiều người ở đây, chuyện bữa tiệc tối qua Ngao Toản bị bắt vẫn chưa giải quyết xong.Ngao Thiết đã điện thoại đến chỗ Hoàng đế đòi người ba lần nhưng không được.Hoàng đế sắc mặt lạnh tanh ngồi ngay phía đầu.Hai bên là hoàng hậu cùng ba vị phu nhân.Đối diện là Âu Dương Hinh Vân và một nam một nữ.Nam là Âu Dương Kiệt – Thập hoàng tử, hiện tại học lớp 11.Con trai thứ 2 của Nhị phu nhân.Nữ là Âu Dương Hinh Phi – Bát công chúa - con út của Hoàng đế.Năm nay mới tám tuổi.Là con gái của Tam phu nhân.Cả hai đều chưa trưởng thành, vậy nên vẫn đang ở Dinh thự.Trên bàn ăn có rất nhiều món ăn tinh sảo, hấp dẫn nhưng chẳng ai dám đụng đũa.Âu Dương Hinh Vân nhìn không khí ngưng đọng thành đám mây chuẩn bị đổ mưa luôn rồi.Cô tâm trạng có chút chán nản, không biết là do chuyện tối hôm qua hay là do không khí phòng ăn.Chán nản nhìn cả đám người cứ âm trầm cúi mặt xuống, cô tự mình động đũa trước.Bổn công chúa ta đói, các người không ăn ta ăn.Tất cả mọi người nghe thấy tiếng động lách cách trên bàn ăn mới thấy Tứ công chúa đang ăn.Mọi người thấy vậy chẳng ai dám thở mạnh.Hoàng đế mặt không cảm xúc, cũng không nói gì về hành động của cô.Âu Dương Hinh Phi hiện tại chỉ là một đứa trẻ vậy nên thấy chị gái mình cầm đũa liền vụng về cầm theo.Tam phu nhân thấy vậy cũng hướng mắt về cô bé, trìu mến nhìn, ý bảo ăn nhiều lên.Vậy là trên bàn ăn chỉ có một lớn một nhỏ hì hục cúi mặt xuống ăn.Mọi người thấy vậy chỉ biết im lặng, chẳng ai dám làm theo hành động của Tứ công chúa.Chí ít người ta còn là chủ nhân của Thiên Sát.Hoàng đế thấy mọi người không ai đụng đũa, liền ra hiệu cho mọi người ăn.Bữa ăn cứ như vậy trôi qua, Âu Dương Hinh Vân đang ăn liền nhận được điện thoại của Y Linh.Cô vội vàng đi ra ngoài nghe điện thoại.Tam phu nhân rõ mắt theo, đôi mắt lóe lên điều gì đó, nhưng chỉ trong khoảnh khắc.Âu Dương Hinh Vân nghe máy: “Alo, có chuyện gì vậy?”“Hinh Vân có chuyện nhờ cậu”“Có gì cứ nói”“Mình muốn đến trường Hàn Anh nhưng không có cớ, cậu có thể giúp mình không”“Được.Nhưng cậu đến đó làm g씓Phá trường có được tính không haha”“Vậy chúc cậu thành công, lát nữa mình xắp xếp người, cậu có thể ra vào đó tự do”“Cảm ơn công chúa nhiều nha”“Có cần mình qua đón không?”“Cái này...ưm...vậy nhờ cậu rồi”“Vậy nhé”