Chương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối…
Chương 297
Cực Phẩm Ở RểTác giả: Lâm Vũ Giang NhanTruyện Ngôn TìnhChương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối… Chương 297: “Ai u, Bạch đại thiếu, sao có thể không biết xấu hổ như vậy.” Lão Từ có chút thụ sủng nhược kinh nói. *Có cái gì phải ngại, hôm nay anh phải đi Hồi Sinh Đường làm nhiệm vụ đi? Không dối gạt anh, Hà Gia Vinh ở Hồi Sinh Đường có thù oán với tôi, nếu mấy anh thuận tiện báo thủ giúp tôi, về sau mỗi ngày tôi sẽ cho các anh vài bao thuốc hảo hạng.” Bạch Tông Vĩ trong mắt lắp lóe lửa giận, oán hận nói. “Bạch đại thiếu, cậu cứ việc phân phó!” “Đúng vậy, chúng tôi nghe theo cậu, nói đi, ngài muốn chỉnh anh ta thế nào?” “Trực tiếp niêm phong y quán của anh ta đi!” Một phòng đầy người lập tức lấy lòng mà đồng thanh đáp ứng, Bạch Tông Vĩ chính là công tử nhà cục trưởng, chỉ cần làm hắn vui vẻ, về sau khẳng định không thiếu chỗ tốt của bọn họ. “Bất niêm phong có chút nhẹ nhàng quá, cứ gán cho y quán của anh ta danh nghĩa bán thuốc giả, làm hỏng thanh danh anh ta, để anh ta không mở nổi y quán nữa!” Bạch Tông Vĩ âm hiểm cười một tiếng. “Bạch đại thiếu, cục trưởng chỉ là nói để chúng tôi qua đó làm kiểm tra như lệ thường, không nói là phá hỏng y quán đâu.” Lão Từ có chút lo lắng nói. Bạch Tông Vĩ nhanh chóng đi lên túm lấy cổ anh ta, thấp giọng nói: “Từ ca, anh có biết vì sao cha tôi muốn điều tra bọn họ không? Nói thật cho anh biết, là chủ ý của Vi bí thư.” “Chủ ý của Vi bí thư?” Lão Từ ngắn ra, có chút ngoài ý muốn. “Không sai, Vi bí thư không để cha tôi tra người khác, lại chỉ cần tra Hà Gia Vinh, anh nói đây là vì sao? Hiển nhiên chính là Vi bí thư muốn chỉnh anh ta! Cho nên mấy người mà làm tốt, một khi Vi bí thư vui vẻ, khẳng định không thể thiếu chỗ tốt của các người.” Bạch Tông Vĩ cười vỗ vỗ ngực lão Từ. “Đã hiểu, đã hiểu! Bạch đại thiếu, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hủy hoại tên tiểu tử này!” Hai mắt lão Từ tỏa sáng, cơ hội để anh ta lấy lòng bí thư cả đời chắc cũng chỉ có lần này mà thôi, anh ta tự nhiên phải dốc hết toàn lực. Tiếp đó đám người lão Từ ở dưới sự dẫn dắt của Bạch đại thiếu hùng hùng hồ hổ mà chạy tới Hồi Sinh Đường. Mà lúc này trước cửa Hồi Sinh Đường đã dừng một chiếc Roll-Royce, cửa sau xe mở ra, Kiệt Mễ từ trên xe bước xuống chạy vào trong quán, nhìn thấy Lâm Vũ thì cung kính khom người: “Hà tiên Sinh, tôi tới đón ngài.” *Vắt vả rồi.” Lâm Vũ cười cười với anh ta, sau đó đứng trước gương chỉnh cà vạt. Vì lễ khởi công hôm nay, anh đã đặc biệt thay một thân chính trang. “Đi thôi.” Anh giương tay, ý bảo Kiệt Mễ đi trước. “Không dám không dám, Hà tiên sinh mời đi trước.” Kiệt Mễ khom lưng cung kính nói. thư.” “Chủ ý của Vi bí thư?” Lão Từ ngắn ra, có chút ngoài ý muốn. “Không sai, Vi bí thư không để cha tôi tra người khác, lại chỉ cần tra Hà Gia Vinh, anh nói đây là vì sao? Hiển nhiên chính là Vi bí thư muốn chỉnh anh ta! Cho nên mấy người mà làm tốt, một khi Vi bí thư vui vẻ, khẳng định không thể thiếu chỗ tốt của các người.” Bạch Tông Vĩ cười vỗ vỗ ngực lão Từ. “Đã hiểu, đã hiểu! Bạch đại thiếu, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hủy hoại tên tiểu tử này!” Hai mắt lão Từ tỏa sáng, cơ hội để anh ta lấy lòng bí thư cả đời chắc cũng chỉ có lần này mà thôi, anh ta tự nhiên phải dốc hết toàn lực. Tiếp đó đám người lão Từ ở dưới sự dẫn dắt của Bạch đại thiếu hùng hùng hồ hổ mà chạy tới Hồi Sinh Đường. Mà lúc này trước cửa Hồi Sinh Đường đã dừng một chiếc Roll-Royce, cửa sau xe mở ra, Kiệt Mễ từ trên xe bước xuống chạy vào trong quán, nhìn thấy Lâm Vũ thì cung kính khom người: “Hà tiên Sinh, tôi tới đón ngài.” “Vắt vả rồi.” Lâm Vũ cười cười với anh ta, sau đó đứng . trước gương chỉnh cà vạt. Vì lễ khởi công hôm nay, anh đã đặc biệt thay một thân chính trang. “Đi thôi.” Anh giương tay, ý bảo Kiệt Mễ đi trước. “Không dám không dám, Hà tiên sinh mời đi trước.” Kiệt Mễ khom lưng cung kính nói. “Mày mẹ nó là ai ông đây quan tâm cái rắm!” Bạch Tông Vĩ mắng một tiếng, chân một lần nữa lại đạp tới.
Chương 297:
“Ai u, Bạch đại thiếu, sao có thể không biết xấu hổ như vậy.” Lão Từ có chút thụ sủng nhược kinh nói.
*Có cái gì phải ngại, hôm nay anh phải đi Hồi Sinh Đường làm nhiệm vụ đi? Không dối gạt anh, Hà Gia Vinh ở Hồi Sinh Đường có thù oán với tôi, nếu mấy anh thuận tiện báo thủ giúp tôi, về sau mỗi ngày tôi sẽ cho các anh vài bao thuốc hảo hạng.” Bạch Tông Vĩ trong mắt lắp lóe lửa giận, oán hận nói.
“Bạch đại thiếu, cậu cứ việc phân phó!”
“Đúng vậy, chúng tôi nghe theo cậu, nói đi, ngài muốn chỉnh anh ta thế nào?”
“Trực tiếp niêm phong y quán của anh ta đi!”
Một phòng đầy người lập tức lấy lòng mà đồng thanh đáp ứng, Bạch Tông Vĩ chính là công tử nhà cục trưởng, chỉ cần làm hắn vui vẻ, về sau khẳng định không thiếu chỗ tốt của bọn họ.
“Bất niêm phong có chút nhẹ nhàng quá, cứ gán cho y quán của anh ta danh nghĩa bán thuốc giả, làm hỏng thanh danh anh ta, để anh ta không mở nổi y quán nữa!”
Bạch Tông Vĩ âm hiểm cười một tiếng.
“Bạch đại thiếu, cục trưởng chỉ là nói để chúng tôi qua đó làm kiểm tra như lệ thường, không nói là phá hỏng y quán đâu.” Lão Từ có chút lo lắng nói.
Bạch Tông Vĩ nhanh chóng đi lên túm lấy cổ anh ta, thấp giọng nói: “Từ ca, anh có biết vì sao cha tôi muốn điều tra bọn họ không? Nói thật cho anh biết, là chủ ý của Vi bí thư.”
“Chủ ý của Vi bí thư?” Lão Từ ngắn ra, có chút ngoài ý muốn.
“Không sai, Vi bí thư không để cha tôi tra người khác, lại chỉ cần tra Hà Gia Vinh, anh nói đây là vì sao? Hiển nhiên chính là Vi bí thư muốn chỉnh anh ta! Cho nên mấy người mà làm tốt, một khi Vi bí thư vui vẻ, khẳng định không thể thiếu chỗ tốt của các người.” Bạch Tông Vĩ cười vỗ vỗ ngực lão Từ.
“Đã hiểu, đã hiểu! Bạch đại thiếu, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hủy hoại tên tiểu tử này!” Hai mắt lão Từ tỏa sáng, cơ hội để anh ta lấy lòng bí thư cả đời chắc cũng chỉ có lần này mà thôi, anh ta tự nhiên phải dốc hết toàn lực.
Tiếp đó đám người lão Từ ở dưới sự dẫn dắt của Bạch đại thiếu hùng hùng hồ hổ mà chạy tới Hồi Sinh Đường.
Mà lúc này trước cửa Hồi Sinh Đường đã dừng một chiếc Roll-Royce, cửa sau xe mở ra, Kiệt Mễ từ trên xe bước xuống chạy vào trong quán, nhìn thấy Lâm Vũ thì cung kính khom người: “Hà tiên Sinh, tôi tới đón ngài.”
*Vắt vả rồi.” Lâm Vũ cười cười với anh ta, sau đó đứng trước gương chỉnh cà vạt. Vì lễ khởi công hôm nay, anh đã đặc biệt thay một thân chính trang.
“Đi thôi.”
Anh giương tay, ý bảo Kiệt Mễ đi trước.
“Không dám không dám, Hà tiên sinh mời đi trước.” Kiệt Mễ khom lưng cung kính nói.
thư.”
“Chủ ý của Vi bí thư?” Lão Từ ngắn ra, có chút ngoài ý muốn.
“Không sai, Vi bí thư không để cha tôi tra người khác, lại chỉ cần tra Hà Gia Vinh, anh nói đây là vì sao? Hiển nhiên chính là Vi bí thư muốn chỉnh anh ta! Cho nên mấy người mà làm tốt, một khi Vi bí thư vui vẻ, khẳng định không thể thiếu chỗ tốt của các người.” Bạch Tông Vĩ cười vỗ vỗ ngực lão Từ.
“Đã hiểu, đã hiểu! Bạch đại thiếu, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hủy hoại tên tiểu tử này!” Hai mắt lão Từ tỏa sáng, cơ hội để anh ta lấy lòng bí thư cả đời chắc cũng chỉ có lần này mà thôi, anh ta tự nhiên phải dốc hết toàn lực.
Tiếp đó đám người lão Từ ở dưới sự dẫn dắt của Bạch đại thiếu hùng hùng hồ hổ mà chạy tới Hồi Sinh Đường.
Mà lúc này trước cửa Hồi Sinh Đường đã dừng một chiếc Roll-Royce, cửa sau xe mở ra, Kiệt Mễ từ trên xe bước xuống chạy vào trong quán, nhìn thấy Lâm Vũ thì cung kính khom người: “Hà tiên Sinh, tôi tới đón ngài.”
“Vắt vả rồi.” Lâm Vũ cười cười với anh ta, sau đó đứng .
trước gương chỉnh cà vạt. Vì lễ khởi công hôm nay, anh đã đặc biệt thay một thân chính trang.
“Đi thôi.”
Anh giương tay, ý bảo Kiệt Mễ đi trước.
“Không dám không dám, Hà tiên sinh mời đi trước.” Kiệt Mễ khom lưng cung kính nói.
“Mày mẹ nó là ai ông đây quan tâm cái rắm!”
Bạch Tông Vĩ mắng một tiếng, chân một lần nữa lại đạp tới.
Cực Phẩm Ở RểTác giả: Lâm Vũ Giang NhanTruyện Ngôn TìnhChương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối… Chương 297: “Ai u, Bạch đại thiếu, sao có thể không biết xấu hổ như vậy.” Lão Từ có chút thụ sủng nhược kinh nói. *Có cái gì phải ngại, hôm nay anh phải đi Hồi Sinh Đường làm nhiệm vụ đi? Không dối gạt anh, Hà Gia Vinh ở Hồi Sinh Đường có thù oán với tôi, nếu mấy anh thuận tiện báo thủ giúp tôi, về sau mỗi ngày tôi sẽ cho các anh vài bao thuốc hảo hạng.” Bạch Tông Vĩ trong mắt lắp lóe lửa giận, oán hận nói. “Bạch đại thiếu, cậu cứ việc phân phó!” “Đúng vậy, chúng tôi nghe theo cậu, nói đi, ngài muốn chỉnh anh ta thế nào?” “Trực tiếp niêm phong y quán của anh ta đi!” Một phòng đầy người lập tức lấy lòng mà đồng thanh đáp ứng, Bạch Tông Vĩ chính là công tử nhà cục trưởng, chỉ cần làm hắn vui vẻ, về sau khẳng định không thiếu chỗ tốt của bọn họ. “Bất niêm phong có chút nhẹ nhàng quá, cứ gán cho y quán của anh ta danh nghĩa bán thuốc giả, làm hỏng thanh danh anh ta, để anh ta không mở nổi y quán nữa!” Bạch Tông Vĩ âm hiểm cười một tiếng. “Bạch đại thiếu, cục trưởng chỉ là nói để chúng tôi qua đó làm kiểm tra như lệ thường, không nói là phá hỏng y quán đâu.” Lão Từ có chút lo lắng nói. Bạch Tông Vĩ nhanh chóng đi lên túm lấy cổ anh ta, thấp giọng nói: “Từ ca, anh có biết vì sao cha tôi muốn điều tra bọn họ không? Nói thật cho anh biết, là chủ ý của Vi bí thư.” “Chủ ý của Vi bí thư?” Lão Từ ngắn ra, có chút ngoài ý muốn. “Không sai, Vi bí thư không để cha tôi tra người khác, lại chỉ cần tra Hà Gia Vinh, anh nói đây là vì sao? Hiển nhiên chính là Vi bí thư muốn chỉnh anh ta! Cho nên mấy người mà làm tốt, một khi Vi bí thư vui vẻ, khẳng định không thể thiếu chỗ tốt của các người.” Bạch Tông Vĩ cười vỗ vỗ ngực lão Từ. “Đã hiểu, đã hiểu! Bạch đại thiếu, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hủy hoại tên tiểu tử này!” Hai mắt lão Từ tỏa sáng, cơ hội để anh ta lấy lòng bí thư cả đời chắc cũng chỉ có lần này mà thôi, anh ta tự nhiên phải dốc hết toàn lực. Tiếp đó đám người lão Từ ở dưới sự dẫn dắt của Bạch đại thiếu hùng hùng hồ hổ mà chạy tới Hồi Sinh Đường. Mà lúc này trước cửa Hồi Sinh Đường đã dừng một chiếc Roll-Royce, cửa sau xe mở ra, Kiệt Mễ từ trên xe bước xuống chạy vào trong quán, nhìn thấy Lâm Vũ thì cung kính khom người: “Hà tiên Sinh, tôi tới đón ngài.” *Vắt vả rồi.” Lâm Vũ cười cười với anh ta, sau đó đứng trước gương chỉnh cà vạt. Vì lễ khởi công hôm nay, anh đã đặc biệt thay một thân chính trang. “Đi thôi.” Anh giương tay, ý bảo Kiệt Mễ đi trước. “Không dám không dám, Hà tiên sinh mời đi trước.” Kiệt Mễ khom lưng cung kính nói. thư.” “Chủ ý của Vi bí thư?” Lão Từ ngắn ra, có chút ngoài ý muốn. “Không sai, Vi bí thư không để cha tôi tra người khác, lại chỉ cần tra Hà Gia Vinh, anh nói đây là vì sao? Hiển nhiên chính là Vi bí thư muốn chỉnh anh ta! Cho nên mấy người mà làm tốt, một khi Vi bí thư vui vẻ, khẳng định không thể thiếu chỗ tốt của các người.” Bạch Tông Vĩ cười vỗ vỗ ngực lão Từ. “Đã hiểu, đã hiểu! Bạch đại thiếu, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hủy hoại tên tiểu tử này!” Hai mắt lão Từ tỏa sáng, cơ hội để anh ta lấy lòng bí thư cả đời chắc cũng chỉ có lần này mà thôi, anh ta tự nhiên phải dốc hết toàn lực. Tiếp đó đám người lão Từ ở dưới sự dẫn dắt của Bạch đại thiếu hùng hùng hồ hổ mà chạy tới Hồi Sinh Đường. Mà lúc này trước cửa Hồi Sinh Đường đã dừng một chiếc Roll-Royce, cửa sau xe mở ra, Kiệt Mễ từ trên xe bước xuống chạy vào trong quán, nhìn thấy Lâm Vũ thì cung kính khom người: “Hà tiên Sinh, tôi tới đón ngài.” “Vắt vả rồi.” Lâm Vũ cười cười với anh ta, sau đó đứng . trước gương chỉnh cà vạt. Vì lễ khởi công hôm nay, anh đã đặc biệt thay một thân chính trang. “Đi thôi.” Anh giương tay, ý bảo Kiệt Mễ đi trước. “Không dám không dám, Hà tiên sinh mời đi trước.” Kiệt Mễ khom lưng cung kính nói. “Mày mẹ nó là ai ông đây quan tâm cái rắm!” Bạch Tông Vĩ mắng một tiếng, chân một lần nữa lại đạp tới.