Chương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối…

Chương 470

Cực Phẩm Ở RểTác giả: Lâm Vũ Giang NhanTruyện Ngôn TìnhChương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối… Chương 470:“Trong lòng tôi đã có người chọn lựa, mây ngày trước có một bà lão bị trúng gió đến y quán chúng tôi khám bệnh, không có tiền trả, bị tôi đuôi đi rÔi, chỉ bằng gọi bà ta tới, hai chúng ta so tài xem ai có thê chữa khỏi cho bà ta, thế nào?” Vạn Duy Vận nói vỗ ngực, đảm bảo nói: “Cậu yên tâm, bà ta tuyệt đối không phải là kẻ lừa gạt của tôi, nêu cậu không tin, lát nữa bà ta đến, cậu bắt mạch cho bà ta xem thử là biết.”“Được, tôi tin ông!” Lâm Vũ trực tiếp trả lời, đề ông ta tìm người bệnh cũng được, mình đỡ phải tìm, lại bị ông ta bội nhọ là tìm kẻ lừa gạt.“Đi, đưa người đi đón bà lão đó tới.”Vạn Duy Vận quay đầu dặn dò với Vạn Hiểu Xuyên một tiếng, Vạn Hiểu Xuyên vội vàng gật đầu, bảo hai người lái xe đi.Không bao lâu, bà lão mà Vạn Duy Vận nói đã được đón tới, cùng đên với bà ta còn có con gái bà ta, là một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi, sau khi nhìn thấy Vạn Duy Vận không ngừng gật đầu cảm ơn vệ phía Vạn Duy Vận: “Vạn thần y, đa tạ ngài, đa tạ ngài!”“Không cần cảm ơn, hôm nay hời cho mọi người rồi.” Vạn Duy Vận có chút cao ngạo nói.Trong mất ông ta, chỉ có mạng sông của quan lại quyên quý mới gọi là mạng, mạng sông của người nghèo, . chẳng qua chỉ như cỏ dại trong nhân gian, chẳng đáng quan tâm, nêu không phải vì thi tài với Lâm Vũ, ông ta cũng chăng buồn quan tâm đến sự sông chết của bà lão này.Lâm Vũ mau chóng bảo Lệ Chấn Sinh chuyển một chiếc giường khám trong phòng ra, cùng Lệ Chân Sinh nâng bà lão lên giường khám.“Cụ bà, có lạnh không? Đợi một chút, giờ cháu sẽ đi lây chăn lông cho bà.”Lâm Vũ quan tâm nói.Anh vừa dứt lời, Lệ Chắn Sinh đã chạy lại phòng, sau khi đi ra đưa chăn lông đặp lên người bà lão.Bà lão mở miệng, ấp úng một tiếng, có chút nói không nên lời, nửa bên trái người không ngừng co rúm lại.“Hiện giờ nửa người của bà ta cũng không có cảm giác, đắp hay không cũng như nhaul” Vạn Duy Vận hừ lạnh một tiếng, tiếp đó nhanh chóng bước tới, lạnh lùng nói: “Tránh ra, tôi phải châm cứu rồi!”Nói xong ông ta vén ống tay áo, con trai ông ta vội vàng đưa hộp châm tới.“Xắn quần chân trái bà ta lên!”Vạn Duy Vận dặn dò một tiếng, người phụ nữ trung niên vội vàng xắn quần chân trái người mẹ lên.Vạn Duy Vận vê một cây kim bạc, cau mày có chút ghét bỏ, cúi người căm một kim vào huyệt túc tam lý ở chân trái bà lão, sau đó lại căm trên mỗi huyệt công tôn, địa cơ, hãm cốc, ngoại quan một kim, trong đó hãm cốc xuyên qua dũng tuyên, ngoại quan xuyên qua nội quan.Khác với kim châm vào huyệt túc tam lý trước đó, mây kim này của ông ta tất cả đều châm vào người bên phải của bà lão.Ngay sau đó ông ta dùng tay đo đầu của bà lão, lại châm hai kim vào mỗi huyệt ấn đường và bách hội.“Thiên cung nội viện?”Lâm Vũ không khỏi hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Ông thế này là tam hoa tụ đỉnh?”Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên.Anh không ngờ châm pháp Ngũ Khí Triều Nguyên của Vạn gia lại đã đạt tới độ cao này, chả trách người có y đức như Vạn Sĩ Linh cũng có thể trở thành ngự y. giỏi bậc nhất, hóa ra ông ta thật sự có bản lĩnh!“Coi như cậu có chút hiểu biết!”Van Duy Vận lạnh lùng liếc nhìn Lâm Vũ, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.

Chương 470:

“Trong lòng tôi đã có người chọn lựa, mây ngày trước có một bà lão bị trúng gió đến y quán chúng tôi khám bệnh, không có tiền trả, bị tôi đuôi đi rÔi, chỉ bằng gọi bà ta tới, hai chúng ta so tài xem ai có thê chữa khỏi cho bà ta, thế nào?” Vạn Duy Vận nói vỗ ngực, đảm bảo nói: “Cậu yên tâm, bà ta tuyệt đối không phải là kẻ lừa gạt của tôi, nêu cậu không tin, lát nữa bà ta đến, cậu bắt mạch cho bà ta xem thử là biết.”

“Được, tôi tin ông!” Lâm Vũ trực tiếp trả lời, đề ông ta tìm người bệnh cũng được, mình đỡ phải tìm, lại bị ông ta bội nhọ là tìm kẻ lừa gạt.

“Đi, đưa người đi đón bà lão đó tới.”

Vạn Duy Vận quay đầu dặn dò với Vạn Hiểu Xuyên một tiếng, Vạn Hiểu Xuyên vội vàng gật đầu, bảo hai người lái xe đi.

Không bao lâu, bà lão mà Vạn Duy Vận nói đã được đón tới, cùng đên với bà ta còn có con gái bà ta, là một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi, sau khi nhìn thấy Vạn Duy Vận không ngừng gật đầu cảm ơn vệ phía Vạn Duy Vận: “Vạn thần y, đa tạ ngài, đa tạ ngài!”

“Không cần cảm ơn, hôm nay hời cho mọi người rồi.” Vạn Duy Vận có chút cao ngạo nói.

Trong mất ông ta, chỉ có mạng sông của quan lại quyên quý mới gọi là mạng, mạng sông của người nghèo, . chẳng qua chỉ như cỏ dại trong nhân gian, chẳng đáng quan tâm, nêu không phải vì thi tài với Lâm Vũ, ông ta cũng chăng buồn quan tâm đến sự sông chết của bà lão này.

Lâm Vũ mau chóng bảo Lệ Chấn Sinh chuyển một chiếc giường khám trong phòng ra, cùng Lệ Chân Sinh nâng bà lão lên giường khám.

“Cụ bà, có lạnh không? Đợi một chút, giờ cháu sẽ đi lây chăn lông cho bà.”

Lâm Vũ quan tâm nói.

Anh vừa dứt lời, Lệ Chắn Sinh đã chạy lại phòng, sau khi đi ra đưa chăn lông đặp lên người bà lão.

Bà lão mở miệng, ấp úng một tiếng, có chút nói không nên lời, nửa bên trái người không ngừng co rúm lại.

“Hiện giờ nửa người của bà ta cũng không có cảm giác, đắp hay không cũng như nhaul” Vạn Duy Vận hừ lạnh một tiếng, tiếp đó nhanh chóng bước tới, lạnh lùng nói: “Tránh ra, tôi phải châm cứu rồi!”

Nói xong ông ta vén ống tay áo, con trai ông ta vội vàng đưa hộp châm tới.

“Xắn quần chân trái bà ta lên!”

Vạn Duy Vận dặn dò một tiếng, người phụ nữ trung niên vội vàng xắn quần chân trái người mẹ lên.

Vạn Duy Vận vê một cây kim bạc, cau mày có chút ghét bỏ, cúi người căm một kim vào huyệt túc tam lý ở chân trái bà lão, sau đó lại căm trên mỗi huyệt công tôn, địa cơ, hãm cốc, ngoại quan một kim, trong đó hãm cốc xuyên qua dũng tuyên, ngoại quan xuyên qua nội quan.

Khác với kim châm vào huyệt túc tam lý trước đó, mây kim này của ông ta tất cả đều châm vào người bên phải của bà lão.

Ngay sau đó ông ta dùng tay đo đầu của bà lão, lại châm hai kim vào mỗi huyệt ấn đường và bách hội.

“Thiên cung nội viện?”

Lâm Vũ không khỏi hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Ông thế này là tam hoa tụ đỉnh?”

Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên.

Anh không ngờ châm pháp Ngũ Khí Triều Nguyên của Vạn gia lại đã đạt tới độ cao này, chả trách người có y đức như Vạn Sĩ Linh cũng có thể trở thành ngự y. giỏi bậc nhất, hóa ra ông ta thật sự có bản lĩnh!

“Coi như cậu có chút hiểu biết!”

Van Duy Vận lạnh lùng liếc nhìn Lâm Vũ, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.

Cực Phẩm Ở RểTác giả: Lâm Vũ Giang NhanTruyện Ngôn TìnhChương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối… Chương 470:“Trong lòng tôi đã có người chọn lựa, mây ngày trước có một bà lão bị trúng gió đến y quán chúng tôi khám bệnh, không có tiền trả, bị tôi đuôi đi rÔi, chỉ bằng gọi bà ta tới, hai chúng ta so tài xem ai có thê chữa khỏi cho bà ta, thế nào?” Vạn Duy Vận nói vỗ ngực, đảm bảo nói: “Cậu yên tâm, bà ta tuyệt đối không phải là kẻ lừa gạt của tôi, nêu cậu không tin, lát nữa bà ta đến, cậu bắt mạch cho bà ta xem thử là biết.”“Được, tôi tin ông!” Lâm Vũ trực tiếp trả lời, đề ông ta tìm người bệnh cũng được, mình đỡ phải tìm, lại bị ông ta bội nhọ là tìm kẻ lừa gạt.“Đi, đưa người đi đón bà lão đó tới.”Vạn Duy Vận quay đầu dặn dò với Vạn Hiểu Xuyên một tiếng, Vạn Hiểu Xuyên vội vàng gật đầu, bảo hai người lái xe đi.Không bao lâu, bà lão mà Vạn Duy Vận nói đã được đón tới, cùng đên với bà ta còn có con gái bà ta, là một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi, sau khi nhìn thấy Vạn Duy Vận không ngừng gật đầu cảm ơn vệ phía Vạn Duy Vận: “Vạn thần y, đa tạ ngài, đa tạ ngài!”“Không cần cảm ơn, hôm nay hời cho mọi người rồi.” Vạn Duy Vận có chút cao ngạo nói.Trong mất ông ta, chỉ có mạng sông của quan lại quyên quý mới gọi là mạng, mạng sông của người nghèo, . chẳng qua chỉ như cỏ dại trong nhân gian, chẳng đáng quan tâm, nêu không phải vì thi tài với Lâm Vũ, ông ta cũng chăng buồn quan tâm đến sự sông chết của bà lão này.Lâm Vũ mau chóng bảo Lệ Chấn Sinh chuyển một chiếc giường khám trong phòng ra, cùng Lệ Chân Sinh nâng bà lão lên giường khám.“Cụ bà, có lạnh không? Đợi một chút, giờ cháu sẽ đi lây chăn lông cho bà.”Lâm Vũ quan tâm nói.Anh vừa dứt lời, Lệ Chắn Sinh đã chạy lại phòng, sau khi đi ra đưa chăn lông đặp lên người bà lão.Bà lão mở miệng, ấp úng một tiếng, có chút nói không nên lời, nửa bên trái người không ngừng co rúm lại.“Hiện giờ nửa người của bà ta cũng không có cảm giác, đắp hay không cũng như nhaul” Vạn Duy Vận hừ lạnh một tiếng, tiếp đó nhanh chóng bước tới, lạnh lùng nói: “Tránh ra, tôi phải châm cứu rồi!”Nói xong ông ta vén ống tay áo, con trai ông ta vội vàng đưa hộp châm tới.“Xắn quần chân trái bà ta lên!”Vạn Duy Vận dặn dò một tiếng, người phụ nữ trung niên vội vàng xắn quần chân trái người mẹ lên.Vạn Duy Vận vê một cây kim bạc, cau mày có chút ghét bỏ, cúi người căm một kim vào huyệt túc tam lý ở chân trái bà lão, sau đó lại căm trên mỗi huyệt công tôn, địa cơ, hãm cốc, ngoại quan một kim, trong đó hãm cốc xuyên qua dũng tuyên, ngoại quan xuyên qua nội quan.Khác với kim châm vào huyệt túc tam lý trước đó, mây kim này của ông ta tất cả đều châm vào người bên phải của bà lão.Ngay sau đó ông ta dùng tay đo đầu của bà lão, lại châm hai kim vào mỗi huyệt ấn đường và bách hội.“Thiên cung nội viện?”Lâm Vũ không khỏi hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Ông thế này là tam hoa tụ đỉnh?”Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên.Anh không ngờ châm pháp Ngũ Khí Triều Nguyên của Vạn gia lại đã đạt tới độ cao này, chả trách người có y đức như Vạn Sĩ Linh cũng có thể trở thành ngự y. giỏi bậc nhất, hóa ra ông ta thật sự có bản lĩnh!“Coi như cậu có chút hiểu biết!”Van Duy Vận lạnh lùng liếc nhìn Lâm Vũ, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.

Chương 470