Chương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối…
Chương 484
Cực Phẩm Ở RểTác giả: Lâm Vũ Giang NhanTruyện Ngôn TìnhChương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối… Chương 484:“Không được, hôm nay tôi nhất định phải gặp được bộ trưởng Lữ.” Lâm Vũ cô chập nói.“Mong cô thông báo một tiêng, chờ ông ta làm xong rồi cho tôi vài phút gặp ông ta, chỉ cân vài phút thôi là được rôi.”Thư ký hơi bất đắc dĩ thở dài, sau đó xoay người bước nhanh lên lầu, vê văn phòng của Lữ Hiếu Cẩm.Trong phòng, Lữ Hiếu Cảm không phê duyệt văn kiện gì cả, lúc này ông ta đang năm trên ghê đọc sách, đợi hội nghị trong chốc lát.“Bộ trưởng Lữ, anh ta không chịu đi, một hai phải tự tay giao văn kiện cho ông.” Thư ký bắt đắc dĩ nói.“Không chịu đi? Vậy thì cú để anh ta đợi ở bên ngoài đit Lữ Hiều Cẩm không thèm ngước nhìn, lạnh lùng nói, “Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cũng dám đại diện cho giới trung y2 Đậu Lão tới, tôi còn chẳng cần phải cho ông ta nửa chút thê diện này!”“Vậy… vậy có cần phải cho anh ta cái ghế…”“Thêm ghế gì, không phải anh ta thích chờ à, cứ đề anh ta đứng chờ đi.” Lữ Hiều Cẩm thản nhiên nói.Lâm Vũ kiên nhẫn đứng đợi ở đại sảnh hơn ba giờ, trời đã bắt đầu tối, chân cũng hơi mỏi, thấy thời gian đã đủ, chạy lại gọi điện cho thư ký của Lữ Hiểu Cẩm, kêu cô xuống, dò hỏi: “Xin hỏi bộ trưởng Lữ đã xong chưa?”“Thật ngại quá, bộ trưởng Lữ hiện giờ đang mở họp, không có thời gian tiệp anh.” Thư ký nói có lệ theo ý của Lữ Hiếu Cẩm.“Mở họp?!”Lâm Vũ trầm mặt, lòng lập tức bùng lên lửa giận, cau mày hỏi: “Trước khi mở cuộc họp, vì sao không gặp tôi?Cô không nói với ông ta, tôi chỉ cần vài phút của ông ta thôi sao?”“Nói… nói rồi… nhưng bộ trưởng Lữ thật sự bận quá…”Thư ký hơi thẹn thùng ậm ừ nói.“Là bận quá hay có ý trốn tránh tôi?”Lâm Vũ cười lạnh: “Được, ý của bộ trưởng Lữ, tôi hiều, phiên cô chuyền lời đên ông ta giúp tôi, trung y không cần ông ta hỗ trợ, cũng có thể phát.triền, bởi đây là kết tinh trí tuệ của những người đi trước của Hoa Hạ suốt 5000 năm qual Còn nữa, mong ông ta nhớ kỹ, ông ta cũng là một người Hoa Hạ, quan làm lớn cũng đừng nên quên tổ tiên mình họ gì!”Nói xong Lâm Vũ “rẹt rẹt” xé bản kiến nghị, vứt xuông, xoay người đi.“Anh… người này sao lại có thể nói như vậy!”Thư ký đầy kính, khuôn mặt tràn ngập không vui, sau đó dặn dò lao công đên dọn dẹp sạch sẽ vụn giây ởi.“Thế nào, người kia đã đi rồi sao?”Lữ Hiếu Cẩm mở họp xong thì về thẳng văn phòng, chuẩn bị tăng ca.Thật ra một tay làm hệ thống y tế, ông ta làm việc thật sự tận tâm, cũng thật có năng lực, thông qua việc cải thiện tính bí quyết với Tây y, khiến giới điều trị Hoa Hạ có một bước tiến lớn, đây cũng là nguyên nhân khiến ông ta tôn sùng Tây y, coi khinh Trung y.“Đi rồi.” Thư ký nói.“Có nói cái gì không?”“Nói, nói khó nghe lắm!” Thư ký tức giận nói.“Hả?! Nói tôi nghe xem nào.” Lữ Hiếu Cẩm cau mày.
Chương 484:
“Không được, hôm nay tôi nhất định phải gặp được bộ trưởng Lữ.” Lâm Vũ cô chập nói.
“Mong cô thông báo một tiêng, chờ ông ta làm xong rồi cho tôi vài phút gặp ông ta, chỉ cân vài phút thôi là được rôi.”
Thư ký hơi bất đắc dĩ thở dài, sau đó xoay người bước nhanh lên lầu, vê văn phòng của Lữ Hiếu Cẩm.
Trong phòng, Lữ Hiếu Cảm không phê duyệt văn kiện gì cả, lúc này ông ta đang năm trên ghê đọc sách, đợi hội nghị trong chốc lát.
“Bộ trưởng Lữ, anh ta không chịu đi, một hai phải tự tay giao văn kiện cho ông.” Thư ký bắt đắc dĩ nói.
“Không chịu đi? Vậy thì cú để anh ta đợi ở bên ngoài đit Lữ Hiều Cẩm không thèm ngước nhìn, lạnh lùng nói, “Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cũng dám đại diện cho giới trung y2 Đậu Lão tới, tôi còn chẳng cần phải cho ông ta nửa chút thê diện này!”
“Vậy… vậy có cần phải cho anh ta cái ghế…”
“Thêm ghế gì, không phải anh ta thích chờ à, cứ đề anh ta đứng chờ đi.” Lữ Hiều Cẩm thản nhiên nói.
Lâm Vũ kiên nhẫn đứng đợi ở đại sảnh hơn ba giờ, trời đã bắt đầu tối, chân cũng hơi mỏi, thấy thời gian đã đủ, chạy lại gọi điện cho thư ký của Lữ Hiểu Cẩm, kêu cô xuống, dò hỏi: “Xin hỏi bộ trưởng Lữ đã xong chưa?”
“Thật ngại quá, bộ trưởng Lữ hiện giờ đang mở họp, không có thời gian tiệp anh.” Thư ký nói có lệ theo ý của Lữ Hiếu Cẩm.
“Mở họp?!”
Lâm Vũ trầm mặt, lòng lập tức bùng lên lửa giận, cau mày hỏi: “Trước khi mở cuộc họp, vì sao không gặp tôi?
Cô không nói với ông ta, tôi chỉ cần vài phút của ông ta thôi sao?”
“Nói… nói rồi… nhưng bộ trưởng Lữ thật sự bận quá…”
Thư ký hơi thẹn thùng ậm ừ nói.
“Là bận quá hay có ý trốn tránh tôi?”
Lâm Vũ cười lạnh: “Được, ý của bộ trưởng Lữ, tôi hiều, phiên cô chuyền lời đên ông ta giúp tôi, trung y không cần ông ta hỗ trợ, cũng có thể phát.
triền, bởi đây là kết tinh trí tuệ của những người đi trước của Hoa Hạ suốt 5000 năm qual Còn nữa, mong ông ta nhớ kỹ, ông ta cũng là một người Hoa Hạ, quan làm lớn cũng đừng nên quên tổ tiên mình họ gì!”
Nói xong Lâm Vũ “rẹt rẹt” xé bản kiến nghị, vứt xuông, xoay người đi.
“Anh… người này sao lại có thể nói như vậy!”
Thư ký đầy kính, khuôn mặt tràn ngập không vui, sau đó dặn dò lao công đên dọn dẹp sạch sẽ vụn giây ởi.
“Thế nào, người kia đã đi rồi sao?”
Lữ Hiếu Cẩm mở họp xong thì về thẳng văn phòng, chuẩn bị tăng ca.
Thật ra một tay làm hệ thống y tế, ông ta làm việc thật sự tận tâm, cũng thật có năng lực, thông qua việc cải thiện tính bí quyết với Tây y, khiến giới điều trị Hoa Hạ có một bước tiến lớn, đây cũng là nguyên nhân khiến ông ta tôn sùng Tây y, coi khinh Trung y.
“Đi rồi.” Thư ký nói.
“Có nói cái gì không?”
“Nói, nói khó nghe lắm!” Thư ký tức giận nói.
“Hả?! Nói tôi nghe xem nào.” Lữ Hiếu Cẩm cau mày.
Cực Phẩm Ở RểTác giả: Lâm Vũ Giang NhanTruyện Ngôn TìnhChương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối… Chương 484:“Không được, hôm nay tôi nhất định phải gặp được bộ trưởng Lữ.” Lâm Vũ cô chập nói.“Mong cô thông báo một tiêng, chờ ông ta làm xong rồi cho tôi vài phút gặp ông ta, chỉ cân vài phút thôi là được rôi.”Thư ký hơi bất đắc dĩ thở dài, sau đó xoay người bước nhanh lên lầu, vê văn phòng của Lữ Hiếu Cẩm.Trong phòng, Lữ Hiếu Cảm không phê duyệt văn kiện gì cả, lúc này ông ta đang năm trên ghê đọc sách, đợi hội nghị trong chốc lát.“Bộ trưởng Lữ, anh ta không chịu đi, một hai phải tự tay giao văn kiện cho ông.” Thư ký bắt đắc dĩ nói.“Không chịu đi? Vậy thì cú để anh ta đợi ở bên ngoài đit Lữ Hiều Cẩm không thèm ngước nhìn, lạnh lùng nói, “Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cũng dám đại diện cho giới trung y2 Đậu Lão tới, tôi còn chẳng cần phải cho ông ta nửa chút thê diện này!”“Vậy… vậy có cần phải cho anh ta cái ghế…”“Thêm ghế gì, không phải anh ta thích chờ à, cứ đề anh ta đứng chờ đi.” Lữ Hiều Cẩm thản nhiên nói.Lâm Vũ kiên nhẫn đứng đợi ở đại sảnh hơn ba giờ, trời đã bắt đầu tối, chân cũng hơi mỏi, thấy thời gian đã đủ, chạy lại gọi điện cho thư ký của Lữ Hiểu Cẩm, kêu cô xuống, dò hỏi: “Xin hỏi bộ trưởng Lữ đã xong chưa?”“Thật ngại quá, bộ trưởng Lữ hiện giờ đang mở họp, không có thời gian tiệp anh.” Thư ký nói có lệ theo ý của Lữ Hiếu Cẩm.“Mở họp?!”Lâm Vũ trầm mặt, lòng lập tức bùng lên lửa giận, cau mày hỏi: “Trước khi mở cuộc họp, vì sao không gặp tôi?Cô không nói với ông ta, tôi chỉ cần vài phút của ông ta thôi sao?”“Nói… nói rồi… nhưng bộ trưởng Lữ thật sự bận quá…”Thư ký hơi thẹn thùng ậm ừ nói.“Là bận quá hay có ý trốn tránh tôi?”Lâm Vũ cười lạnh: “Được, ý của bộ trưởng Lữ, tôi hiều, phiên cô chuyền lời đên ông ta giúp tôi, trung y không cần ông ta hỗ trợ, cũng có thể phát.triền, bởi đây là kết tinh trí tuệ của những người đi trước của Hoa Hạ suốt 5000 năm qual Còn nữa, mong ông ta nhớ kỹ, ông ta cũng là một người Hoa Hạ, quan làm lớn cũng đừng nên quên tổ tiên mình họ gì!”Nói xong Lâm Vũ “rẹt rẹt” xé bản kiến nghị, vứt xuông, xoay người đi.“Anh… người này sao lại có thể nói như vậy!”Thư ký đầy kính, khuôn mặt tràn ngập không vui, sau đó dặn dò lao công đên dọn dẹp sạch sẽ vụn giây ởi.“Thế nào, người kia đã đi rồi sao?”Lữ Hiếu Cẩm mở họp xong thì về thẳng văn phòng, chuẩn bị tăng ca.Thật ra một tay làm hệ thống y tế, ông ta làm việc thật sự tận tâm, cũng thật có năng lực, thông qua việc cải thiện tính bí quyết với Tây y, khiến giới điều trị Hoa Hạ có một bước tiến lớn, đây cũng là nguyên nhân khiến ông ta tôn sùng Tây y, coi khinh Trung y.“Đi rồi.” Thư ký nói.“Có nói cái gì không?”“Nói, nói khó nghe lắm!” Thư ký tức giận nói.“Hả?! Nói tôi nghe xem nào.” Lữ Hiếu Cẩm cau mày.