Chương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối…

Chương 869

Cực Phẩm Ở RểTác giả: Lâm Vũ Giang NhanTruyện Ngôn TìnhChương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối… Chương 869:“Chẳng lẽ là do đạo sĩ cất giấu, hoặc là tước khi đạo sĩ lấy được sách, cuốn sách đã bị người khác động Bo rồi? Nội dung của châm thứ sáu bị g ra, sau đó may lại cuỗn sách?” HAI”.Vũ nhíu mày suy đoán, lòng oán hận đến ngứa ngáy, là kẻ thiếu đạo đức nào đã làm, nêu đã gỡ một phần nội dụng cuôn sách đi rồi Vậy tại sao không gỡ cả sáu châm đi luôn, đỡ làm cho người khác phải mơ tưởng đên.“Chuyện này không thể nào biết được!”Cụ Tống lắc đầu thở dài, sau đó nói: “Nhưng về phần năm châm đó, nêu học hêt mây thứ đó là đủ rồi. Thằng.nhóc cậu chính là người tài, có lẽ sẽ học được đúng không?”Ông thắm thính hỏi, trong lòng cũng: hy vọng : rằng Lâm Vũ có thê lĩnh ngộ được điều gì đó, bù đắp những thiêu sót của mình trong nhiều năm qua.“Ừm, có thể đọc được, nhưng cháu không chắc mình có thể. học được.Cháu phải lây sách ra cần thận nghiên cứu lại một phen …” Lâm Vũ xâu hồ cười cười: “Chỉ không biết là ông có cho phép hay không thôi?”“Tiểu Hà à, tôi thật sự không muốn giâu diễêm, quyên sách này chính là máu thịt của tôi đó!”Sắc mặt Cụ Tông nghiêm nghị, ngôi nghiêm chỉnh nói: “Tôi định đợi khi Thâm Nhi gả đi, sẽ đem quyền. sách tặng cho cố rê của tôi! Chao ôi, không biết đứa nhỏ nào sẽ có cái phúc này đây!”Trong khi nói, ông bí mật mà liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Vũ, trong giọng nói còn toát lên ý ám chỉ.“A, quý trọng như vậy sao, vậy cháu trả lại cho ông!”Không ngờ, Lâm Vũ lại nhanh chóng đặt cuỗn sách lại trước mặt ông.1922 Ông thực sự không ngờ loại bí mật vô Song này lại không hấp dẫn được một bác sĩ như Lâm Vũ.“Chà, ai kêu cậu thách đấu với y học Hàn Quốc để thay mặt cho y học Trung Quốc? Nên tạm thời tôi sẽ cho cậu mượn, coi như tôi đang giúp đỡ giới Trung y của nước nhà đi!” Cụ Tông khá bất lực xua xua tay với Lâm Vũ, biểu thị rằng anh hãy cầm đi đi.“Cám ơn cụ Tống!” Vẻ mặt Lâm Vũ hết sức vui mừng, vội vàng đem quyền sách cổ yêu thích lật ra xem.Lâm Vũ trực tiếp rời đi sau bữa ăn, bởi vì anh nóng lòng muốn trở về nghiên cứu phương pháp châm cứu này.Mấy ngày sau, có thể nói là toàn bộ tâm tư Lâm Vũ đều dồn hết cho cuốn sách này, ngoại trừ ăn ngủ, thì gân như thời gian anh đều dùng để nghiên cứu mây châm anh chưa nắm bất rõ này.Lọ lắng có thể làm hỏng cuốn sách cổ, anh còn đặc biệt làm một bản in đề dễ lật đọc hơn.Bởi vì đã gân cuôi năm, Lâm Vũ liên dán thông báo ngoài cửa cho mọi người biệt phòng khám đang tạm dừng khám bệnh, mây ngày nay ở Hồi Sinh Đường, ngoài việc bán dược liệu, nhận cấp cứu gấp chứ không nhận xem bệnh.Anh đã cho Đậu Tân Di nghỉ lễ, cũng đề Diệp Thanh Mi nghỉ ngơi thật tôt ở nhà.Lâm Vũ ngày này nằm ở trên phản, cúi đầu nghiên cứu châm pháp này.Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười, sau đó cửa bị đây vào, người tới lại là Lý Thiên Ảnh.Ngay khi Lâm Vũ định chào cô, thì đột nhiên nhận ra cô còn đang đi cùng với một bà cụ có mái tóc hoa râm.Nhìn thấy vẻ mặt của bà cụ Lâm Vũ sững sờ, một lúc sau mới nhận ra đó là bà cụ mà anh đã cứu trên máy bay!

Chương 869:

“Chẳng lẽ là do đạo sĩ cất giấu, hoặc là tước khi đạo sĩ lấy được sách, cuốn sách đã bị người khác động Bo rồi? Nội dung của châm thứ sáu bị g ra, sau đó may lại cuỗn sách?” HAI”.

Vũ nhíu mày suy đoán, lòng oán hận đến ngứa ngáy, là kẻ thiếu đạo đức nào đã làm, nêu đã gỡ một phần nội dụng cuôn sách đi rồi Vậy tại sao không gỡ cả sáu châm đi luôn, đỡ làm cho người khác phải mơ tưởng đên.

“Chuyện này không thể nào biết được!”

Cụ Tống lắc đầu thở dài, sau đó nói: “Nhưng về phần năm châm đó, nêu học hêt mây thứ đó là đủ rồi. Thằng.

nhóc cậu chính là người tài, có lẽ sẽ học được đúng không?”

Ông thắm thính hỏi, trong lòng cũng: hy vọng : rằng Lâm Vũ có thê lĩnh ngộ được điều gì đó, bù đắp những thiêu sót của mình trong nhiều năm qua.

“Ừm, có thể đọc được, nhưng cháu không chắc mình có thể. học được.

Cháu phải lây sách ra cần thận nghiên cứu lại một phen …” Lâm Vũ xâu hồ cười cười: “Chỉ không biết là ông có cho phép hay không thôi?”

“Tiểu Hà à, tôi thật sự không muốn giâu diễêm, quyên sách này chính là máu thịt của tôi đó!”

Sắc mặt Cụ Tông nghiêm nghị, ngôi nghiêm chỉnh nói: “Tôi định đợi khi Thâm Nhi gả đi, sẽ đem quyền. sách tặng cho cố rê của tôi! Chao ôi, không biết đứa nhỏ nào sẽ có cái phúc này đây!”

Trong khi nói, ông bí mật mà liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Vũ, trong giọng nói còn toát lên ý ám chỉ.

“A, quý trọng như vậy sao, vậy cháu trả lại cho ông!”

Không ngờ, Lâm Vũ lại nhanh chóng đặt cuỗn sách lại trước mặt ông.

1922 Ông thực sự không ngờ loại bí mật vô Song này lại không hấp dẫn được một bác sĩ như Lâm Vũ.

“Chà, ai kêu cậu thách đấu với y học Hàn Quốc để thay mặt cho y học Trung Quốc? Nên tạm thời tôi sẽ cho cậu mượn, coi như tôi đang giúp đỡ giới Trung y của nước nhà đi!” Cụ Tông khá bất lực xua xua tay với Lâm Vũ, biểu thị rằng anh hãy cầm đi đi.

“Cám ơn cụ Tống!” Vẻ mặt Lâm Vũ hết sức vui mừng, vội vàng đem quyền sách cổ yêu thích lật ra xem.

Lâm Vũ trực tiếp rời đi sau bữa ăn, bởi vì anh nóng lòng muốn trở về nghiên cứu phương pháp châm cứu này.

Mấy ngày sau, có thể nói là toàn bộ tâm tư Lâm Vũ đều dồn hết cho cuốn sách này, ngoại trừ ăn ngủ, thì gân như thời gian anh đều dùng để nghiên cứu mây châm anh chưa nắm bất rõ này.

Lọ lắng có thể làm hỏng cuốn sách cổ, anh còn đặc biệt làm một bản in đề dễ lật đọc hơn.

Bởi vì đã gân cuôi năm, Lâm Vũ liên dán thông báo ngoài cửa cho mọi người biệt phòng khám đang tạm dừng khám bệnh, mây ngày nay ở Hồi Sinh Đường, ngoài việc bán dược liệu, nhận cấp cứu gấp chứ không nhận xem bệnh.

Anh đã cho Đậu Tân Di nghỉ lễ, cũng đề Diệp Thanh Mi nghỉ ngơi thật tôt ở nhà.

Lâm Vũ ngày này nằm ở trên phản, cúi đầu nghiên cứu châm pháp này.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười, sau đó cửa bị đây vào, người tới lại là Lý Thiên Ảnh.

Ngay khi Lâm Vũ định chào cô, thì đột nhiên nhận ra cô còn đang đi cùng với một bà cụ có mái tóc hoa râm.

Nhìn thấy vẻ mặt của bà cụ Lâm Vũ sững sờ, một lúc sau mới nhận ra đó là bà cụ mà anh đã cứu trên máy bay!

Cực Phẩm Ở RểTác giả: Lâm Vũ Giang NhanTruyện Ngôn TìnhChương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối… Chương 869:“Chẳng lẽ là do đạo sĩ cất giấu, hoặc là tước khi đạo sĩ lấy được sách, cuốn sách đã bị người khác động Bo rồi? Nội dung của châm thứ sáu bị g ra, sau đó may lại cuỗn sách?” HAI”.Vũ nhíu mày suy đoán, lòng oán hận đến ngứa ngáy, là kẻ thiếu đạo đức nào đã làm, nêu đã gỡ một phần nội dụng cuôn sách đi rồi Vậy tại sao không gỡ cả sáu châm đi luôn, đỡ làm cho người khác phải mơ tưởng đên.“Chuyện này không thể nào biết được!”Cụ Tống lắc đầu thở dài, sau đó nói: “Nhưng về phần năm châm đó, nêu học hêt mây thứ đó là đủ rồi. Thằng.nhóc cậu chính là người tài, có lẽ sẽ học được đúng không?”Ông thắm thính hỏi, trong lòng cũng: hy vọng : rằng Lâm Vũ có thê lĩnh ngộ được điều gì đó, bù đắp những thiêu sót của mình trong nhiều năm qua.“Ừm, có thể đọc được, nhưng cháu không chắc mình có thể. học được.Cháu phải lây sách ra cần thận nghiên cứu lại một phen …” Lâm Vũ xâu hồ cười cười: “Chỉ không biết là ông có cho phép hay không thôi?”“Tiểu Hà à, tôi thật sự không muốn giâu diễêm, quyên sách này chính là máu thịt của tôi đó!”Sắc mặt Cụ Tông nghiêm nghị, ngôi nghiêm chỉnh nói: “Tôi định đợi khi Thâm Nhi gả đi, sẽ đem quyền. sách tặng cho cố rê của tôi! Chao ôi, không biết đứa nhỏ nào sẽ có cái phúc này đây!”Trong khi nói, ông bí mật mà liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Vũ, trong giọng nói còn toát lên ý ám chỉ.“A, quý trọng như vậy sao, vậy cháu trả lại cho ông!”Không ngờ, Lâm Vũ lại nhanh chóng đặt cuỗn sách lại trước mặt ông.1922 Ông thực sự không ngờ loại bí mật vô Song này lại không hấp dẫn được một bác sĩ như Lâm Vũ.“Chà, ai kêu cậu thách đấu với y học Hàn Quốc để thay mặt cho y học Trung Quốc? Nên tạm thời tôi sẽ cho cậu mượn, coi như tôi đang giúp đỡ giới Trung y của nước nhà đi!” Cụ Tông khá bất lực xua xua tay với Lâm Vũ, biểu thị rằng anh hãy cầm đi đi.“Cám ơn cụ Tống!” Vẻ mặt Lâm Vũ hết sức vui mừng, vội vàng đem quyền sách cổ yêu thích lật ra xem.Lâm Vũ trực tiếp rời đi sau bữa ăn, bởi vì anh nóng lòng muốn trở về nghiên cứu phương pháp châm cứu này.Mấy ngày sau, có thể nói là toàn bộ tâm tư Lâm Vũ đều dồn hết cho cuốn sách này, ngoại trừ ăn ngủ, thì gân như thời gian anh đều dùng để nghiên cứu mây châm anh chưa nắm bất rõ này.Lọ lắng có thể làm hỏng cuốn sách cổ, anh còn đặc biệt làm một bản in đề dễ lật đọc hơn.Bởi vì đã gân cuôi năm, Lâm Vũ liên dán thông báo ngoài cửa cho mọi người biệt phòng khám đang tạm dừng khám bệnh, mây ngày nay ở Hồi Sinh Đường, ngoài việc bán dược liệu, nhận cấp cứu gấp chứ không nhận xem bệnh.Anh đã cho Đậu Tân Di nghỉ lễ, cũng đề Diệp Thanh Mi nghỉ ngơi thật tôt ở nhà.Lâm Vũ ngày này nằm ở trên phản, cúi đầu nghiên cứu châm pháp này.Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười, sau đó cửa bị đây vào, người tới lại là Lý Thiên Ảnh.Ngay khi Lâm Vũ định chào cô, thì đột nhiên nhận ra cô còn đang đi cùng với một bà cụ có mái tóc hoa râm.Nhìn thấy vẻ mặt của bà cụ Lâm Vũ sững sờ, một lúc sau mới nhận ra đó là bà cụ mà anh đã cứu trên máy bay!

Chương 869