Chương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối…

Chương 1191

Cực Phẩm Ở RểTác giả: Lâm Vũ Giang NhanTruyện Ngôn TìnhChương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối… Chương 1191:Đại đội Ám Thứ nằm ở một vị trí cực kỳ hẻo lánh ở ngoại ô thành phó,. Lâm Vũ thấy hai bên đường cao tốc đều là những ngọn đôi nhỏ nhập nhô, hiển nhiên, đây là một địa thê hiểm trở, trước đây, Lâm Vũ cũng chưa một lần được tới, đây là lần đầu tiên biết bên ngoài thành phố còn có địa hình này.Mà căn cứ của đại đội Ám Thứ nằm sâu trong địa hình đồi, núi này, Lý Trường Minh rẽ trái tiền vào một ngã ba, sau đó đi lên hướng đồi núi, lái xe đi thẳng vào trong mây cây sô, mới nhìn thây phía trước xuất hiện một cửa khẩu quân sự, giữa đường đầy chướng ngại vật, hai bên có hài trạm gác, bôn chiên sĩ đứng canh.Máy chiến sĩ từ xa nhìn thấy xe của Lý Trường Minh liền chạy tới kéo rào si sau đó đứng hai bên, vây một cái chào hỏi.“Đội trưởng, lúc này lão Lục bọn họ đều ở sân huần luyện sâu núi đưa đám người lính mới đi luyện tập, cho nên trong ‹ chốc lát không qua được.Ngài có thể đi Chính Uỷ uông chút trà, sau một lúc nữa, tôi sẽ đưa họ đến gặp p ngài!” Lý Trường Minh giải thích với Hà Tự Trăn.“Không cần đâu, tôi không có việc gì thì đện văn phòng làm cái gì, cậu dân tôi đến sân huấn luyện, tôi tiện xem đám lính mới này trình độ thê nào!”Hà Tự Trăn cao hứng nói.“Nhưng Chính Uỷ . đã sớm ở trong văn phòng chờ ngài nửa ngày rồi!” Lý Trường Minh vội vàng nói.“Vậy bây giờ cậu gọi điện thoại cho ông ta, bảo ông ta đên sân huận luyện tìm tôi!” Hà Tự Trăn nói.Hôm nay ông chạy ra ngoài để lây hơi, nêu lại ở văn phòng thì chẳng khác nào nằm trong bệnh viện buôn chán!Lý Trường Minh đành bắt lực làm theo, sau đó trực tiếp lái xe đi thẳng tới sau núi, sau đó Lâm Vũ liền nhìn thấy sân huận luyện mà Lý Trường Minh nói, không khỏi có chút ngạc nhiên.Chỉ thấy sân huấn luyện này rộng hàng nghìn mét vuông, toàn bộ sân tập có đủ các loại phương tiện như tường chắn, vũng lầy, rào chắn nước, hầm trú ẩn, _thang lười, hàng rào dây cọc ng công, ông phóng ngư lôi, V.V.Một số xe bọc thép đậu ở bên ngoài sân huấn luyện, và ở một trong những khoảng đất trồng của thao trường huân luyện, bảy, tám nhóm người, môi người vác một khúc gỗ dày nặng hàng trăm cân chạy về phía trước, vừa thở hỗn hễn vừa Ïa hét một vài khẩu hiệu tùy từng lúc.“Trung thành với tổ quốc! Thách thức mọi giới hạn! Vượt qua chính mình!”Mỗi một khuôn mặt bọn họ đêu giông như đao phách phụ tạc, khí phách hiên ngang, anh dung kiên trì không gì sánh được!Nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ bất kỳ một người đàn ông nào cũng đều sẽ sôi máu, Lâm Vũ cũng không ngoại lệ, ước gì anh có thê lập tức làm theo để phục vụ tô quốc!Lúc này, trên căn cứ dựng tạm bằng lều bên ngoài bãi huân luyện, một vài người đàn ông mặc quân phục đang ngồi ăn máy thứ lặt vặt, vừa hút thuốc vừa tán ngẫu, trông rất nhàn nhã không gì sánh được, cùng binh lính huấn luyện mệt chết đi được hoàn toàn bât đông.Lý Trường Minh trực tiệp lái xe đến bên cạnh căn cứ tạm thời, sau đó nhảy xuông xe, phần khích lớn tiếng kêu lên: “Đội trưởng đến!”Những người đàn ông ngôi trên ghê tạp vụ nghe vậy như được tiêm thuộc k*ch th*ch, nhảy dựng lên rồi chạy tới, vừa nhìn thầy. hà Tự Trăn thì họ đã nhảy cẵng với nhau, chạy tới hỏi chuyện.Hà Tự Trăn cười mắng bọn họ vài câu, rồi cùng bọn họ trò chuyện .Lâm Vũ đứng một bên có thể nhìn ra, Hà Tự Trăn cùng mây sĩ quan này rất hợp nhau, có thể đoán được đều là thủ. hạ mà ông tự mình mang ra.“Hai vị này là…” Một trong những sĩ quan nhìn thấy Lâm Vũ và Bộ Thừa, tò mò hỏi. 

Chương 1191:

Đại đội Ám Thứ nằm ở một vị trí cực kỳ hẻo lánh ở ngoại ô thành phó,. Lâm Vũ thấy hai bên đường cao tốc đều là những ngọn đôi nhỏ nhập nhô, hiển nhiên, đây là một địa thê hiểm trở, trước đây, Lâm Vũ cũng chưa một lần được tới, đây là lần đầu tiên biết bên ngoài thành phố còn có địa hình này.

Mà căn cứ của đại đội Ám Thứ nằm sâu trong địa hình đồi, núi này, Lý Trường Minh rẽ trái tiền vào một ngã ba, sau đó đi lên hướng đồi núi, lái xe đi thẳng vào trong mây cây sô, mới nhìn thây phía trước xuất hiện một cửa khẩu quân sự, giữa đường đầy chướng ngại vật, hai bên có hài trạm gác, bôn chiên sĩ đứng canh.

Máy chiến sĩ từ xa nhìn thấy xe của Lý Trường Minh liền chạy tới kéo rào si sau đó đứng hai bên, vây một cái chào hỏi.

“Đội trưởng, lúc này lão Lục bọn họ đều ở sân huần luyện sâu núi đưa đám người lính mới đi luyện tập, cho nên trong ‹ chốc lát không qua được.

Ngài có thể đi Chính Uỷ uông chút trà, sau một lúc nữa, tôi sẽ đưa họ đến gặp p ngài!” Lý Trường Minh giải thích với Hà Tự Trăn.

“Không cần đâu, tôi không có việc gì thì đện văn phòng làm cái gì, cậu dân tôi đến sân huấn luyện, tôi tiện xem đám lính mới này trình độ thê nào!”

Hà Tự Trăn cao hứng nói.

“Nhưng Chính Uỷ . đã sớm ở trong văn phòng chờ ngài nửa ngày rồi!” Lý Trường Minh vội vàng nói.

“Vậy bây giờ cậu gọi điện thoại cho ông ta, bảo ông ta đên sân huận luyện tìm tôi!” Hà Tự Trăn nói.

Hôm nay ông chạy ra ngoài để lây hơi, nêu lại ở văn phòng thì chẳng khác nào nằm trong bệnh viện buôn chán!

Lý Trường Minh đành bắt lực làm theo, sau đó trực tiếp lái xe đi thẳng tới sau núi, sau đó Lâm Vũ liền nhìn thấy sân huận luyện mà Lý Trường Minh nói, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Chỉ thấy sân huấn luyện này rộng hàng nghìn mét vuông, toàn bộ sân tập có đủ các loại phương tiện như tường chắn, vũng lầy, rào chắn nước, hầm trú ẩn, _thang lười, hàng rào dây cọc ng công, ông phóng ngư lôi, V.V.

Một số xe bọc thép đậu ở bên ngoài sân huấn luyện, và ở một trong những khoảng đất trồng của thao trường huân luyện, bảy, tám nhóm người, môi người vác một khúc gỗ dày nặng hàng trăm cân chạy về phía trước, vừa thở hỗn hễn vừa Ïa hét một vài khẩu hiệu tùy từng lúc.

“Trung thành với tổ quốc! Thách thức mọi giới hạn! Vượt qua chính mình!”

Mỗi một khuôn mặt bọn họ đêu giông như đao phách phụ tạc, khí phách hiên ngang, anh dung kiên trì không gì sánh được!

Nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ bất kỳ một người đàn ông nào cũng đều sẽ sôi máu, Lâm Vũ cũng không ngoại lệ, ước gì anh có thê lập tức làm theo để phục vụ tô quốc!

Lúc này, trên căn cứ dựng tạm bằng lều bên ngoài bãi huân luyện, một vài người đàn ông mặc quân phục đang ngồi ăn máy thứ lặt vặt, vừa hút thuốc vừa tán ngẫu, trông rất nhàn nhã không gì sánh được, cùng binh lính huấn luyện mệt chết đi được hoàn toàn bât đông.

Lý Trường Minh trực tiệp lái xe đến bên cạnh căn cứ tạm thời, sau đó nhảy xuông xe, phần khích lớn tiếng kêu lên: “Đội trưởng đến!”

Những người đàn ông ngôi trên ghê tạp vụ nghe vậy như được tiêm thuộc k*ch th*ch, nhảy dựng lên rồi chạy tới, vừa nhìn thầy. hà Tự Trăn thì họ đã nhảy cẵng với nhau, chạy tới hỏi chuyện.

Hà Tự Trăn cười mắng bọn họ vài câu, rồi cùng bọn họ trò chuyện .

Lâm Vũ đứng một bên có thể nhìn ra, Hà Tự Trăn cùng mây sĩ quan này rất hợp nhau, có thể đoán được đều là thủ. hạ mà ông tự mình mang ra.

“Hai vị này là…” Một trong những sĩ quan nhìn thấy Lâm Vũ và Bộ Thừa, tò mò hỏi.

 

Cực Phẩm Ở RểTác giả: Lâm Vũ Giang NhanTruyện Ngôn TìnhChương 1: Tận Mắt Chứng Kiến Mình Bị Hỏa Táng “Xin lỗi, chúng tôi đã gắng hết sứ rồi, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự.” Tiếng bác sĩ ngoài phòng bệnh rất khẽ, nhưng Lâm Vũ trên giường bệnh lại nghe thấy rõ ràng. Có thể người trước khi chết ngay cả thính giác cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là tiếng khóc của mẹ, vô cùng đau thương. Vì làm việc tốt mà bỏ đi cả tính mạng, Lâm Vũ không phải là người đầu tiên, đối với việc này anh không hề hối hận, chỉ cảm thấy có lỗi với mẹ. Bố qua đời sớm, mẹ một tay nuôi anh lớn, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Bây giờ anh thi đậu vào bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải với thành tích xuất sắc, cuộc sống với mẹ đang bắt đầu sáng lên, không ngờ lại xảy ra sự cố. “Ông trời không có mắt.” Người tốt đúng là không có kết quả tốt, Lâm Vũ thấp giọng mắng một tiếng, mí mắt cũng không chống lên nổi nửa, từ từ nhắm lại. “Con trai tôi!” Một tiếng khóc thê lương khiến Lâm Vũ tỉnh lại. Anh mở mắt nhìn, phát hiện mình lúc này vậy mà lại đứng ở cuối… Chương 1191:Đại đội Ám Thứ nằm ở một vị trí cực kỳ hẻo lánh ở ngoại ô thành phó,. Lâm Vũ thấy hai bên đường cao tốc đều là những ngọn đôi nhỏ nhập nhô, hiển nhiên, đây là một địa thê hiểm trở, trước đây, Lâm Vũ cũng chưa một lần được tới, đây là lần đầu tiên biết bên ngoài thành phố còn có địa hình này.Mà căn cứ của đại đội Ám Thứ nằm sâu trong địa hình đồi, núi này, Lý Trường Minh rẽ trái tiền vào một ngã ba, sau đó đi lên hướng đồi núi, lái xe đi thẳng vào trong mây cây sô, mới nhìn thây phía trước xuất hiện một cửa khẩu quân sự, giữa đường đầy chướng ngại vật, hai bên có hài trạm gác, bôn chiên sĩ đứng canh.Máy chiến sĩ từ xa nhìn thấy xe của Lý Trường Minh liền chạy tới kéo rào si sau đó đứng hai bên, vây một cái chào hỏi.“Đội trưởng, lúc này lão Lục bọn họ đều ở sân huần luyện sâu núi đưa đám người lính mới đi luyện tập, cho nên trong ‹ chốc lát không qua được.Ngài có thể đi Chính Uỷ uông chút trà, sau một lúc nữa, tôi sẽ đưa họ đến gặp p ngài!” Lý Trường Minh giải thích với Hà Tự Trăn.“Không cần đâu, tôi không có việc gì thì đện văn phòng làm cái gì, cậu dân tôi đến sân huấn luyện, tôi tiện xem đám lính mới này trình độ thê nào!”Hà Tự Trăn cao hứng nói.“Nhưng Chính Uỷ . đã sớm ở trong văn phòng chờ ngài nửa ngày rồi!” Lý Trường Minh vội vàng nói.“Vậy bây giờ cậu gọi điện thoại cho ông ta, bảo ông ta đên sân huận luyện tìm tôi!” Hà Tự Trăn nói.Hôm nay ông chạy ra ngoài để lây hơi, nêu lại ở văn phòng thì chẳng khác nào nằm trong bệnh viện buôn chán!Lý Trường Minh đành bắt lực làm theo, sau đó trực tiếp lái xe đi thẳng tới sau núi, sau đó Lâm Vũ liền nhìn thấy sân huận luyện mà Lý Trường Minh nói, không khỏi có chút ngạc nhiên.Chỉ thấy sân huấn luyện này rộng hàng nghìn mét vuông, toàn bộ sân tập có đủ các loại phương tiện như tường chắn, vũng lầy, rào chắn nước, hầm trú ẩn, _thang lười, hàng rào dây cọc ng công, ông phóng ngư lôi, V.V.Một số xe bọc thép đậu ở bên ngoài sân huấn luyện, và ở một trong những khoảng đất trồng của thao trường huân luyện, bảy, tám nhóm người, môi người vác một khúc gỗ dày nặng hàng trăm cân chạy về phía trước, vừa thở hỗn hễn vừa Ïa hét một vài khẩu hiệu tùy từng lúc.“Trung thành với tổ quốc! Thách thức mọi giới hạn! Vượt qua chính mình!”Mỗi một khuôn mặt bọn họ đêu giông như đao phách phụ tạc, khí phách hiên ngang, anh dung kiên trì không gì sánh được!Nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ bất kỳ một người đàn ông nào cũng đều sẽ sôi máu, Lâm Vũ cũng không ngoại lệ, ước gì anh có thê lập tức làm theo để phục vụ tô quốc!Lúc này, trên căn cứ dựng tạm bằng lều bên ngoài bãi huân luyện, một vài người đàn ông mặc quân phục đang ngồi ăn máy thứ lặt vặt, vừa hút thuốc vừa tán ngẫu, trông rất nhàn nhã không gì sánh được, cùng binh lính huấn luyện mệt chết đi được hoàn toàn bât đông.Lý Trường Minh trực tiệp lái xe đến bên cạnh căn cứ tạm thời, sau đó nhảy xuông xe, phần khích lớn tiếng kêu lên: “Đội trưởng đến!”Những người đàn ông ngôi trên ghê tạp vụ nghe vậy như được tiêm thuộc k*ch th*ch, nhảy dựng lên rồi chạy tới, vừa nhìn thầy. hà Tự Trăn thì họ đã nhảy cẵng với nhau, chạy tới hỏi chuyện.Hà Tự Trăn cười mắng bọn họ vài câu, rồi cùng bọn họ trò chuyện .Lâm Vũ đứng một bên có thể nhìn ra, Hà Tự Trăn cùng mây sĩ quan này rất hợp nhau, có thể đoán được đều là thủ. hạ mà ông tự mình mang ra.“Hai vị này là…” Một trong những sĩ quan nhìn thấy Lâm Vũ và Bộ Thừa, tò mò hỏi. 

Chương 1191