Ánh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.…
Chương 247
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 247Nếu thật sự làm vậy, sau này bị đồn ra ngoài thì anh ta coi như không còn mặt mũi nào nữa.Khóe miệng Tần Cao Văn lộ nụ cười khẩy: “Anh chắc không?”.“Tao nói cho mày biết Tần Cao Văn, mày dám đánh tao thì mày chết rồi, đắc tội với nhà họ Trương chúng tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu”.Đối với sự uy h**p vừa rồi của anh ta, Tần Cao Văn chỉ cảm thấy hơi nực cười, trước đó đã có không ít người từng nói câu đó với anh, nhưng bọn họ không ai có kết cục tốt đẹp cả.Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Anh tưởng tôi sẽ sợ anh?”.“Mày muốn làm gì, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên suy nghĩ cho kỹ!”.Vương Chấn Hoa đứng một bên thực sự không chịu được nữa, vội vàng hét lên.Ánh mắt Tần Cao Văn trở nên sắc lạnh.“Việc của tôi không liên quan đến anh”.Bốp!Lại là một cái tát đáp thẳng xuống mặt Vương Chấn Hoa, đánh vô cùng mạnh, cơ thể của anh ta còn gầy hơn Trương Thiên Khoát một chút.Cả người bay ra xa luôn, rồi đập vào chiếc xe to bên cạnh.Khóe miệng anh ta chảy ra máu tươi.“Tôi bảo anh xin lỗi!”.Tần Cao Văn rút con dao găm ra, đặt ngay lên cổ anh ta, lưỡi dao lóe lên tia sáng lạnh lẽo.Kim loại cứng khiến cổ của Trương Thiên Khoát có một cảm giác lạnh ngắt, cơ thể rùng mình, không kìm được cứ thế run cầm cập.Anh ta nhìn Tần Cao Văn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.“Mày…”.Tần Cao Văn ngắt lời anh ta luôn: “Anh còn một cơ hội cuối cùng, mau xin lỗi vợ tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ cắt đứt đầu anh trước mặt tất cả mọi người”.Lần này Trương Thiên Khoát không dám cứng đầu nữa.Trương Thiên Khoát có thể cảm nhận được Tần Cao Văn không hề cố ý dọa anh ta, Tần Cao Văn thực sự có cái gan làm vậy.Cảnh tượng g**t ch*t Mã Thiên Long lần trước, cho đến tận bây giờ anh ta vẫn nhớ như in, nếu đắc tội với Tần Cao Văn thật, e rằng bản thân chỉ có nước chết mà thôi.Chỉ cần giữ lấy rừng, sợ gì không có củi đốt.Anh ta hoảng hốt nói: “Không… đừng có giết tao, giờ tao sẽ xin lỗi ngay”.Toàn bộ thể diện và sự tôn nghiêm khi đứng trước cái chết thì chẳng còn là gì nữa.Trương Thiên Khoát không quan tâm nhiều, đi thẳng đến trước mặt Vương Thuyền Quyên cúi gập người xuống.“Xin lỗi!”.Bụp!Tần Cao Văn đạp cho anh ta một cái từ phía sau, Trương Thiên Khoát ngã sõng soài như con chó chết, đầu còn đập xuống đất, trán chảy đầy máu.“Xin lỗi cho tử tế!”.Tần Cao Văn ngồi ở đó dửng dưng nói.
Chương 247
Nếu thật sự làm vậy, sau này bị đồn ra ngoài thì anh ta coi như không còn mặt mũi nào nữa.
Khóe miệng Tần Cao Văn lộ nụ cười khẩy: “Anh chắc không?”.
“Tao nói cho mày biết Tần Cao Văn, mày dám đánh tao thì mày chết rồi, đắc tội với nhà họ Trương chúng tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu”.
Đối với sự uy h**p vừa rồi của anh ta, Tần Cao Văn chỉ cảm thấy hơi nực cười, trước đó đã có không ít người từng nói câu đó với anh, nhưng bọn họ không ai có kết cục tốt đẹp cả.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Anh tưởng tôi sẽ sợ anh?”.
“Mày muốn làm gì, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên suy nghĩ cho kỹ!”.
Vương Chấn Hoa đứng một bên thực sự không chịu được nữa, vội vàng hét lên.
Ánh mắt Tần Cao Văn trở nên sắc lạnh.
“Việc của tôi không liên quan đến anh”.
Bốp!
Lại là một cái tát đáp thẳng xuống mặt Vương Chấn Hoa, đánh vô cùng mạnh, cơ thể của anh ta còn gầy hơn Trương Thiên Khoát một chút.
Cả người bay ra xa luôn, rồi đập vào chiếc xe to bên cạnh.
Khóe miệng anh ta chảy ra máu tươi.
“Tôi bảo anh xin lỗi!”.
Tần Cao Văn rút con dao găm ra, đặt ngay lên cổ anh ta, lưỡi dao lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Kim loại cứng khiến cổ của Trương Thiên Khoát có một cảm giác lạnh ngắt, cơ thể rùng mình, không kìm được cứ thế run cầm cập.
Anh ta nhìn Tần Cao Văn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
“Mày…”.
Tần Cao Văn ngắt lời anh ta luôn: “Anh còn một cơ hội cuối cùng, mau xin lỗi vợ tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ cắt đứt đầu anh trước mặt tất cả mọi người”.
Lần này Trương Thiên Khoát không dám cứng đầu nữa.
Trương Thiên Khoát có thể cảm nhận được Tần Cao Văn không hề cố ý dọa anh ta, Tần Cao Văn thực sự có cái gan làm vậy.
Cảnh tượng g**t ch*t Mã Thiên Long lần trước, cho đến tận bây giờ anh ta vẫn nhớ như in, nếu đắc tội với Tần Cao Văn thật, e rằng bản thân chỉ có nước chết mà thôi.
Chỉ cần giữ lấy rừng, sợ gì không có củi đốt.
Anh ta hoảng hốt nói: “Không… đừng có giết tao, giờ tao sẽ xin lỗi ngay”.
Toàn bộ thể diện và sự tôn nghiêm khi đứng trước cái chết thì chẳng còn là gì nữa.
Trương Thiên Khoát không quan tâm nhiều, đi thẳng đến trước mặt Vương Thuyền Quyên cúi gập người xuống.
“Xin lỗi!”.
Bụp!
Tần Cao Văn đạp cho anh ta một cái từ phía sau, Trương Thiên Khoát ngã sõng soài như con chó chết, đầu còn đập xuống đất, trán chảy đầy máu.
“Xin lỗi cho tử tế!”.
Tần Cao Văn ngồi ở đó dửng dưng nói.
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 247Nếu thật sự làm vậy, sau này bị đồn ra ngoài thì anh ta coi như không còn mặt mũi nào nữa.Khóe miệng Tần Cao Văn lộ nụ cười khẩy: “Anh chắc không?”.“Tao nói cho mày biết Tần Cao Văn, mày dám đánh tao thì mày chết rồi, đắc tội với nhà họ Trương chúng tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu”.Đối với sự uy h**p vừa rồi của anh ta, Tần Cao Văn chỉ cảm thấy hơi nực cười, trước đó đã có không ít người từng nói câu đó với anh, nhưng bọn họ không ai có kết cục tốt đẹp cả.Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Anh tưởng tôi sẽ sợ anh?”.“Mày muốn làm gì, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên suy nghĩ cho kỹ!”.Vương Chấn Hoa đứng một bên thực sự không chịu được nữa, vội vàng hét lên.Ánh mắt Tần Cao Văn trở nên sắc lạnh.“Việc của tôi không liên quan đến anh”.Bốp!Lại là một cái tát đáp thẳng xuống mặt Vương Chấn Hoa, đánh vô cùng mạnh, cơ thể của anh ta còn gầy hơn Trương Thiên Khoát một chút.Cả người bay ra xa luôn, rồi đập vào chiếc xe to bên cạnh.Khóe miệng anh ta chảy ra máu tươi.“Tôi bảo anh xin lỗi!”.Tần Cao Văn rút con dao găm ra, đặt ngay lên cổ anh ta, lưỡi dao lóe lên tia sáng lạnh lẽo.Kim loại cứng khiến cổ của Trương Thiên Khoát có một cảm giác lạnh ngắt, cơ thể rùng mình, không kìm được cứ thế run cầm cập.Anh ta nhìn Tần Cao Văn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.“Mày…”.Tần Cao Văn ngắt lời anh ta luôn: “Anh còn một cơ hội cuối cùng, mau xin lỗi vợ tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ cắt đứt đầu anh trước mặt tất cả mọi người”.Lần này Trương Thiên Khoát không dám cứng đầu nữa.Trương Thiên Khoát có thể cảm nhận được Tần Cao Văn không hề cố ý dọa anh ta, Tần Cao Văn thực sự có cái gan làm vậy.Cảnh tượng g**t ch*t Mã Thiên Long lần trước, cho đến tận bây giờ anh ta vẫn nhớ như in, nếu đắc tội với Tần Cao Văn thật, e rằng bản thân chỉ có nước chết mà thôi.Chỉ cần giữ lấy rừng, sợ gì không có củi đốt.Anh ta hoảng hốt nói: “Không… đừng có giết tao, giờ tao sẽ xin lỗi ngay”.Toàn bộ thể diện và sự tôn nghiêm khi đứng trước cái chết thì chẳng còn là gì nữa.Trương Thiên Khoát không quan tâm nhiều, đi thẳng đến trước mặt Vương Thuyền Quyên cúi gập người xuống.“Xin lỗi!”.Bụp!Tần Cao Văn đạp cho anh ta một cái từ phía sau, Trương Thiên Khoát ngã sõng soài như con chó chết, đầu còn đập xuống đất, trán chảy đầy máu.“Xin lỗi cho tử tế!”.Tần Cao Văn ngồi ở đó dửng dưng nói.