Ánh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.…
Chương 332
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 332Lời nói của ông Hai tràn đầy sự đắc ý.Đồng thời ông ta cũng hơi thất vọng. Vốn tưởng rằng Tần Cao Văn cũng sẽ là một đối thủ đáng gờm, trừ khừ anh chắc chắn là sẽ tốn không ít công sức.Nhưng giờ ông ta cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.Không ngờ chỉ chút tiểu kế mà đã khiến anh rơi vào ngõ cụt.“Tần Cao Văn, đúng ra cậu nên nghe theo sự sắp xếp của Thượng Quan Thiên Long, nếu hôm nay cậu không tới thì có khả năng đã bớt mất một mạng người, giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi”“Tôi không những g**t ch*t Vương Thuyền Quyên, g**t ch*t cậu mà còn cả con gái cậu cũng đừng hòng sống sót”.…Ông Hai có thể nhìn thấy rõ cơ thể Tần Cao Văn đang run rẩy. Nụ cười trên gương mặt ông ta càng lúc càng rõ rệt.“Tần Cao Văn, cậu xong đời rồi!”Bùm!Ông ta ấn điều khiển, tiếng nổ vang lên ầm ầm bên tai.Ầm! Ầm!Ông ta dường như còn nghe thấy tiếng hét thê thảm của Tần Cao Văn. Cây cối xung quanh đều đổ rạp, đất đá nát vụn, bụi khói bay mịt mù.“Hầy!”Ông Hai thở dài: “Không thể phủ nhận vô địch luôn mang tới cảm giác cô đơn. Giờ mình lại chìm vào giai đoạn đi tìm kiếm đối thủ mới”.“Được rồi, chúng ta đi thôi”.Ông ta nói với những kẻ mai phục.Trước đó ông ta nghĩ nếu như thuốc súng không thể g**t ch*t được Tần Cao Văn thì sẽ liên thủ với các cao thủ đang mai phục để g**t ch*t anh.Có thể rất nhiều người cảm thấy làm như vậy không phải là kẻ quân tử nhưng ông Hai không quan tâm.Chỉ cần kết quả cuối cùng thôi, nên dù bạn có dùng cách gì cũng không quan trọng.Đây chính là lý luận của ông Hai.Ông ta hét lên hai tiếng nhưng trong khu rừng chẳng có ai đáp lại.Ông Hai dừng bước, cảm thấy hơi bất mãn.Đám tay chân này không biết sao rồi?“Tôi đang nói chuyện với các người đấy? Không nghe thấy à?”Ông Hai cất cao giọng, còn dồn cả lực.Trong phạm vi hàng nghìn mét cũng có thể nghe thấy rõ ràng.Nhưng không hề có bất kỳ động tĩnh gì.Là một người nhạy cảm, ông Hai bắt đầu nảy sinh dự cảm chẳng lành. Trực giác mách bảo ông ta rằng sự việc đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta nữa.Chuyện gì vậy?“Nếu các người còn không tới thì đừng bao giờ xuất hiện nữa”.
Chương 332
Lời nói của ông Hai tràn đầy sự đắc ý.
Đồng thời ông ta cũng hơi thất vọng. Vốn tưởng rằng Tần Cao Văn cũng sẽ là một đối thủ đáng gờm, trừ khừ anh chắc chắn là sẽ tốn không ít công sức.
Nhưng giờ ông ta cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.
Không ngờ chỉ chút tiểu kế mà đã khiến anh rơi vào ngõ cụt.
“Tần Cao Văn, đúng ra cậu nên nghe theo sự sắp xếp của Thượng Quan Thiên Long, nếu hôm nay cậu không tới thì có khả năng đã bớt mất một mạng người, giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi”
“Tôi không những g**t ch*t Vương Thuyền Quyên, g**t ch*t cậu mà còn cả con gái cậu cũng đừng hòng sống sót”.
…
Ông Hai có thể nhìn thấy rõ cơ thể Tần Cao Văn đang run rẩy. Nụ cười trên gương mặt ông ta càng lúc càng rõ rệt.
“Tần Cao Văn, cậu xong đời rồi!”
Bùm!
Ông ta ấn điều khiển, tiếng nổ vang lên ầm ầm bên tai.
Ầm! Ầm!
Ông ta dường như còn nghe thấy tiếng hét thê thảm của Tần Cao Văn. Cây cối xung quanh đều đổ rạp, đất đá nát vụn, bụi khói bay mịt mù.
“Hầy!”
Ông Hai thở dài: “Không thể phủ nhận vô địch luôn mang tới cảm giác cô đơn. Giờ mình lại chìm vào giai đoạn đi tìm kiếm đối thủ mới”.
“Được rồi, chúng ta đi thôi”.
Ông ta nói với những kẻ mai phục.
Trước đó ông ta nghĩ nếu như thuốc súng không thể g**t ch*t được Tần Cao Văn thì sẽ liên thủ với các cao thủ đang mai phục để g**t ch*t anh.
Có thể rất nhiều người cảm thấy làm như vậy không phải là kẻ quân tử nhưng ông Hai không quan tâm.
Chỉ cần kết quả cuối cùng thôi, nên dù bạn có dùng cách gì cũng không quan trọng.
Đây chính là lý luận của ông Hai.
Ông ta hét lên hai tiếng nhưng trong khu rừng chẳng có ai đáp lại.
Ông Hai dừng bước, cảm thấy hơi bất mãn.
Đám tay chân này không biết sao rồi?
“Tôi đang nói chuyện với các người đấy? Không nghe thấy à?”
Ông Hai cất cao giọng, còn dồn cả lực.
Trong phạm vi hàng nghìn mét cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Nhưng không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Là một người nhạy cảm, ông Hai bắt đầu nảy sinh dự cảm chẳng lành. Trực giác mách bảo ông ta rằng sự việc đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta nữa.
Chuyện gì vậy?
“Nếu các người còn không tới thì đừng bao giờ xuất hiện nữa”.
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 332Lời nói của ông Hai tràn đầy sự đắc ý.Đồng thời ông ta cũng hơi thất vọng. Vốn tưởng rằng Tần Cao Văn cũng sẽ là một đối thủ đáng gờm, trừ khừ anh chắc chắn là sẽ tốn không ít công sức.Nhưng giờ ông ta cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.Không ngờ chỉ chút tiểu kế mà đã khiến anh rơi vào ngõ cụt.“Tần Cao Văn, đúng ra cậu nên nghe theo sự sắp xếp của Thượng Quan Thiên Long, nếu hôm nay cậu không tới thì có khả năng đã bớt mất một mạng người, giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi”“Tôi không những g**t ch*t Vương Thuyền Quyên, g**t ch*t cậu mà còn cả con gái cậu cũng đừng hòng sống sót”.…Ông Hai có thể nhìn thấy rõ cơ thể Tần Cao Văn đang run rẩy. Nụ cười trên gương mặt ông ta càng lúc càng rõ rệt.“Tần Cao Văn, cậu xong đời rồi!”Bùm!Ông ta ấn điều khiển, tiếng nổ vang lên ầm ầm bên tai.Ầm! Ầm!Ông ta dường như còn nghe thấy tiếng hét thê thảm của Tần Cao Văn. Cây cối xung quanh đều đổ rạp, đất đá nát vụn, bụi khói bay mịt mù.“Hầy!”Ông Hai thở dài: “Không thể phủ nhận vô địch luôn mang tới cảm giác cô đơn. Giờ mình lại chìm vào giai đoạn đi tìm kiếm đối thủ mới”.“Được rồi, chúng ta đi thôi”.Ông ta nói với những kẻ mai phục.Trước đó ông ta nghĩ nếu như thuốc súng không thể g**t ch*t được Tần Cao Văn thì sẽ liên thủ với các cao thủ đang mai phục để g**t ch*t anh.Có thể rất nhiều người cảm thấy làm như vậy không phải là kẻ quân tử nhưng ông Hai không quan tâm.Chỉ cần kết quả cuối cùng thôi, nên dù bạn có dùng cách gì cũng không quan trọng.Đây chính là lý luận của ông Hai.Ông ta hét lên hai tiếng nhưng trong khu rừng chẳng có ai đáp lại.Ông Hai dừng bước, cảm thấy hơi bất mãn.Đám tay chân này không biết sao rồi?“Tôi đang nói chuyện với các người đấy? Không nghe thấy à?”Ông Hai cất cao giọng, còn dồn cả lực.Trong phạm vi hàng nghìn mét cũng có thể nghe thấy rõ ràng.Nhưng không hề có bất kỳ động tĩnh gì.Là một người nhạy cảm, ông Hai bắt đầu nảy sinh dự cảm chẳng lành. Trực giác mách bảo ông ta rằng sự việc đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta nữa.Chuyện gì vậy?“Nếu các người còn không tới thì đừng bao giờ xuất hiện nữa”.