Ánh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.…
Chương 381
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 381“Một trăm triệu tệ được không?”.Hả?Vẻ mặt Mã Linh Nhi trở nên vô cùng khó coi, mắt cô ta trố ra.Cô ta thậm chí còn tưởng tai cô ta có vấn đề nên nghe nhầm.Đến ngay cả Kim Vũ Phi cũng có hơi ngạc nhiên.Ngân hàng đồng ý cho một công ty nào đó vay tiền là xem trọng tiềm lực phát triển trong tương lai và năng lực trả tiền của công ty đó.Nhưng bây giờ công ty của Vương Thuyền Quyên đang bên bờ sụp đổ, có thể nói là khốn đốn tứ bề.Có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.Sau lại có ngân hàng đồng ý giúp đỡ họ chứ?Vương Thuyền Quyên lắp bắp nói: “Một trăm triệu?”.“Nếu cô cảm thấy một trăm triệu ít quá thì tôi có thể cho cô vay hai trăm triệu tệ!”.Số tiền này đối với Mã Linh Nhi mà nói rõ ràng là một con số trên trời.Bốp bốp!Những câu nói của giám đốc ngân hàng như những cái tát giáng thẳng xuống mặt Mã Linh Nhi, khiến mặt cô ta cảm thấy nóng rát.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Vương Thuyền Quyên nói: “Không cần đâu, một trăm triệu đã là nhiều rồi”.“Còn nữa, cô Vương ạ, số tiền vay ngân hàng này có thể gia hạn vô thời hạn thời gian hoàn trả”.Đến Vương Thuyền Quyên cũng hít ngược một hơi.Phúc lợi tốt như vậy sao?“Tôi sẽ để cho cô số tiền lãi thấp nhất trong ngân hàng chúng tôi, nên cô Vương không cần phải có áp lực gì”.Vương Thuyền Quyên ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả.Những tin vui lớn cứ lần lượt ập đến.Trước đó Vương Thuyền Quyên chưa bao giờ nghĩ sẽ đi vay ngân hàng.Vì cô cho rằng công ty của cô là một mớ hỗn độn, ngân hàng sẽ không dám liều đâu.Bây giờ cô thấy bản thân đã nhầm.“Chủ tịch Vương, nếu cô quyết định thì chiều nay tôi sẽ đến công ty cô, hai bên cùng ký hợp đồng vay mượn”.Vương Thuyền Quyên gật đầu nói: “Vậy thì phiền anh rồi, giám đốc Trần”.“Chủ tịch Vương, đến lúc đó cô đừng có đồng ý vay của ngân hàng khác đó”.Bình thường trong nhưng trường hợp này, bên vay tiền sẽ phải cung kính với phía ngân hàng, nhưng lần này lại hoàn toàn trái ngược.Giám đốc Trần hình như rất lo lắng Vương Thuyền Quyên sẽ hợp tác với ngân hàng khác?Có đùa không đấy?Bây giờ người có thể cho Vương Thuyền Quyên vay tiền vốn dĩ rất ít, thậm chí người giống giám đốc Trần dám nhượng bộ lớn như vậy tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện thêm người thứ hai.
Chương 381
“Một trăm triệu tệ được không?”.
Hả?
Vẻ mặt Mã Linh Nhi trở nên vô cùng khó coi, mắt cô ta trố ra.
Cô ta thậm chí còn tưởng tai cô ta có vấn đề nên nghe nhầm.
Đến ngay cả Kim Vũ Phi cũng có hơi ngạc nhiên.
Ngân hàng đồng ý cho một công ty nào đó vay tiền là xem trọng tiềm lực phát triển trong tương lai và năng lực trả tiền của công ty đó.
Nhưng bây giờ công ty của Vương Thuyền Quyên đang bên bờ sụp đổ, có thể nói là khốn đốn tứ bề.
Có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Sau lại có ngân hàng đồng ý giúp đỡ họ chứ?
Vương Thuyền Quyên lắp bắp nói: “Một trăm triệu?”.
“Nếu cô cảm thấy một trăm triệu ít quá thì tôi có thể cho cô vay hai trăm triệu tệ!”.
Số tiền này đối với Mã Linh Nhi mà nói rõ ràng là một con số trên trời.
Bốp bốp!
Những câu nói của giám đốc ngân hàng như những cái tát giáng thẳng xuống mặt Mã Linh Nhi, khiến mặt cô ta cảm thấy nóng rát.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương Thuyền Quyên nói: “Không cần đâu, một trăm triệu đã là nhiều rồi”.
“Còn nữa, cô Vương ạ, số tiền vay ngân hàng này có thể gia hạn vô thời hạn thời gian hoàn trả”.
Đến Vương Thuyền Quyên cũng hít ngược một hơi.
Phúc lợi tốt như vậy sao?
“Tôi sẽ để cho cô số tiền lãi thấp nhất trong ngân hàng chúng tôi, nên cô Vương không cần phải có áp lực gì”.
Vương Thuyền Quyên ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả.
Những tin vui lớn cứ lần lượt ập đến.
Trước đó Vương Thuyền Quyên chưa bao giờ nghĩ sẽ đi vay ngân hàng.
Vì cô cho rằng công ty của cô là một mớ hỗn độn, ngân hàng sẽ không dám liều đâu.
Bây giờ cô thấy bản thân đã nhầm.
“Chủ tịch Vương, nếu cô quyết định thì chiều nay tôi sẽ đến công ty cô, hai bên cùng ký hợp đồng vay mượn”.
Vương Thuyền Quyên gật đầu nói: “Vậy thì phiền anh rồi, giám đốc Trần”.
“Chủ tịch Vương, đến lúc đó cô đừng có đồng ý vay của ngân hàng khác đó”.
Bình thường trong nhưng trường hợp này, bên vay tiền sẽ phải cung kính với phía ngân hàng, nhưng lần này lại hoàn toàn trái ngược.
Giám đốc Trần hình như rất lo lắng Vương Thuyền Quyên sẽ hợp tác với ngân hàng khác?
Có đùa không đấy?
Bây giờ người có thể cho Vương Thuyền Quyên vay tiền vốn dĩ rất ít, thậm chí người giống giám đốc Trần dám nhượng bộ lớn như vậy tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện thêm người thứ hai.
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 381“Một trăm triệu tệ được không?”.Hả?Vẻ mặt Mã Linh Nhi trở nên vô cùng khó coi, mắt cô ta trố ra.Cô ta thậm chí còn tưởng tai cô ta có vấn đề nên nghe nhầm.Đến ngay cả Kim Vũ Phi cũng có hơi ngạc nhiên.Ngân hàng đồng ý cho một công ty nào đó vay tiền là xem trọng tiềm lực phát triển trong tương lai và năng lực trả tiền của công ty đó.Nhưng bây giờ công ty của Vương Thuyền Quyên đang bên bờ sụp đổ, có thể nói là khốn đốn tứ bề.Có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.Sau lại có ngân hàng đồng ý giúp đỡ họ chứ?Vương Thuyền Quyên lắp bắp nói: “Một trăm triệu?”.“Nếu cô cảm thấy một trăm triệu ít quá thì tôi có thể cho cô vay hai trăm triệu tệ!”.Số tiền này đối với Mã Linh Nhi mà nói rõ ràng là một con số trên trời.Bốp bốp!Những câu nói của giám đốc ngân hàng như những cái tát giáng thẳng xuống mặt Mã Linh Nhi, khiến mặt cô ta cảm thấy nóng rát.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Vương Thuyền Quyên nói: “Không cần đâu, một trăm triệu đã là nhiều rồi”.“Còn nữa, cô Vương ạ, số tiền vay ngân hàng này có thể gia hạn vô thời hạn thời gian hoàn trả”.Đến Vương Thuyền Quyên cũng hít ngược một hơi.Phúc lợi tốt như vậy sao?“Tôi sẽ để cho cô số tiền lãi thấp nhất trong ngân hàng chúng tôi, nên cô Vương không cần phải có áp lực gì”.Vương Thuyền Quyên ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả.Những tin vui lớn cứ lần lượt ập đến.Trước đó Vương Thuyền Quyên chưa bao giờ nghĩ sẽ đi vay ngân hàng.Vì cô cho rằng công ty của cô là một mớ hỗn độn, ngân hàng sẽ không dám liều đâu.Bây giờ cô thấy bản thân đã nhầm.“Chủ tịch Vương, nếu cô quyết định thì chiều nay tôi sẽ đến công ty cô, hai bên cùng ký hợp đồng vay mượn”.Vương Thuyền Quyên gật đầu nói: “Vậy thì phiền anh rồi, giám đốc Trần”.“Chủ tịch Vương, đến lúc đó cô đừng có đồng ý vay của ngân hàng khác đó”.Bình thường trong nhưng trường hợp này, bên vay tiền sẽ phải cung kính với phía ngân hàng, nhưng lần này lại hoàn toàn trái ngược.Giám đốc Trần hình như rất lo lắng Vương Thuyền Quyên sẽ hợp tác với ngân hàng khác?Có đùa không đấy?Bây giờ người có thể cho Vương Thuyền Quyên vay tiền vốn dĩ rất ít, thậm chí người giống giám đốc Trần dám nhượng bộ lớn như vậy tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện thêm người thứ hai.