Tác giả:

Ánh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.…

Chương 388

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 388Làm nghề như họ vốn đã mất dây thần kinh sợ từ lâu rồi.“Ba giây đã hết”.Vụt!Lão Hắc lấy vũ khí ra, nhằm chuẩn vào đầu của Tần Cao Văn, đang định bóp cò g**t ch*t đối phương thì Tần Cao Văn lên tiếng: “Mày biết võ thì làm sao? Ông có súng, chỉ cần mày nhúc nhích thì bụp, tao sẽ xử lý mày”.“Tôi cá là súng của anh không có đạn”Lão Hắc bật cười.“Mẹ kiếp, mày xem tivi quá 180 phút đấy à”.Nói xong hắn bóp cò.Có không ít cô gái sợ hãi bịt tai lại.Thế nhưng cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến đám đông phải sững sờ.Quả nhiên giống y như những gì Tần Cao Văn nói.Súng không có đạn thật.Lão Hắc khẽ tái mặt, đệ lộ vẻ kinh hoàng. Hắn nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.Chuyện…chuyện gì vậy?Nhìn lại một lần nữa thì lão Hắc phát hiện ra đạn trong súng đã biến mất.Rắc.Tần Cao Văn dùng tay vặn cổ lão Hắc.Cảnh tượng đó diễn ra quá nhanh khiến lão Hắc không kịp nhìn rõ đối phương đã ra tay kiểu gì.Hắn cảm nhận được thực lực của đối phương mạnh hơn mình gấp nhiều lần.Lão Hắc cố gắng giãy giụa, hắn ho khụ khu và chửi rửa: “Mau…bỏ tao ra!”“Tôi vừa cho anh cơ hội rồi, mau nói lô hàng đó ở đâu”.Lão Hắc gần như tắt thở: “Tôi nói, tôi nói, lô hàng đó đang ở vịnh Bàn Long”.“Tốt lắm!”Lắc Hắc ho khụ khụ: “Giờ có thể thả tôi ra được chưa”.“Không thành vấn đề”.Anh xách cổ lão Hắc đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra.Anh đưa cơ thể của lão Hắc ra bên ngoài ở độ cao mấy chục mét.Một khi lão Hắc mà bị rơi xuống thì chẳng khác gì một đống bầy nhầy.Hắn sợ tới mức mặt cắt không ra hột máu.Lão Hắc chưa bao giờ cảm nhận qua sự sống chết cận kề đến như thế. Lúc này, hắn thật sự sợ lắm rồi.“Đừng giết tôi, tôi xin anh…”Bụp!Cơ thể hắn giống như một hòn đá từ trên cao rơi xuống đất và nát bét.Mấy cô gái sợ tới mức co rúm người.Tần Cao Văn liếc nhìn bọn họ thản nhiên nói: “Vừa rồi các cô không nhìn thấy gì cả, rõ chưa?”

Chương 388

Làm nghề như họ vốn đã mất dây thần kinh sợ từ lâu rồi.

“Ba giây đã hết”.

Vụt!

Lão Hắc lấy vũ khí ra, nhằm chuẩn vào đầu của Tần Cao Văn, đang định bóp cò g**t ch*t đối phương thì Tần Cao Văn lên tiếng: “Mày biết võ thì làm sao? Ông có súng, chỉ cần mày nhúc nhích thì bụp, tao sẽ xử lý mày”.

“Tôi cá là súng của anh không có đạn”

Lão Hắc bật cười.

“Mẹ kiếp, mày xem tivi quá 180 phút đấy à”.

Nói xong hắn bóp cò.

Có không ít cô gái sợ hãi bịt tai lại.

Thế nhưng cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến đám đông phải sững sờ.

Quả nhiên giống y như những gì Tần Cao Văn nói.

Súng không có đạn thật.

Lão Hắc khẽ tái mặt, đệ lộ vẻ kinh hoàng. Hắn nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.

Chuyện…chuyện gì vậy?

Nhìn lại một lần nữa thì lão Hắc phát hiện ra đạn trong súng đã biến mất.

Rắc.

Tần Cao Văn dùng tay vặn cổ lão Hắc.

Cảnh tượng đó diễn ra quá nhanh khiến lão Hắc không kịp nhìn rõ đối phương đã ra tay kiểu gì.

Hắn cảm nhận được thực lực của đối phương mạnh hơn mình gấp nhiều lần.

Lão Hắc cố gắng giãy giụa, hắn ho khụ khu và chửi rửa: “Mau…bỏ tao ra!”

“Tôi vừa cho anh cơ hội rồi, mau nói lô hàng đó ở đâu”.

Lão Hắc gần như tắt thở: “Tôi nói, tôi nói, lô hàng đó đang ở vịnh Bàn Long”.

“Tốt lắm!”

Lắc Hắc ho khụ khụ: “Giờ có thể thả tôi ra được chưa”.

“Không thành vấn đề”.

Anh xách cổ lão Hắc đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra.

Anh đưa cơ thể của lão Hắc ra bên ngoài ở độ cao mấy chục mét.

Một khi lão Hắc mà bị rơi xuống thì chẳng khác gì một đống bầy nhầy.

Hắn sợ tới mức mặt cắt không ra hột máu.

Lão Hắc chưa bao giờ cảm nhận qua sự sống chết cận kề đến như thế. Lúc này, hắn thật sự sợ lắm rồi.

“Đừng giết tôi, tôi xin anh…”

Bụp!

Cơ thể hắn giống như một hòn đá từ trên cao rơi xuống đất và nát bét.

Mấy cô gái sợ tới mức co rúm người.

Tần Cao Văn liếc nhìn bọn họ thản nhiên nói: “Vừa rồi các cô không nhìn thấy gì cả, rõ chưa?”

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 388Làm nghề như họ vốn đã mất dây thần kinh sợ từ lâu rồi.“Ba giây đã hết”.Vụt!Lão Hắc lấy vũ khí ra, nhằm chuẩn vào đầu của Tần Cao Văn, đang định bóp cò g**t ch*t đối phương thì Tần Cao Văn lên tiếng: “Mày biết võ thì làm sao? Ông có súng, chỉ cần mày nhúc nhích thì bụp, tao sẽ xử lý mày”.“Tôi cá là súng của anh không có đạn”Lão Hắc bật cười.“Mẹ kiếp, mày xem tivi quá 180 phút đấy à”.Nói xong hắn bóp cò.Có không ít cô gái sợ hãi bịt tai lại.Thế nhưng cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến đám đông phải sững sờ.Quả nhiên giống y như những gì Tần Cao Văn nói.Súng không có đạn thật.Lão Hắc khẽ tái mặt, đệ lộ vẻ kinh hoàng. Hắn nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.Chuyện…chuyện gì vậy?Nhìn lại một lần nữa thì lão Hắc phát hiện ra đạn trong súng đã biến mất.Rắc.Tần Cao Văn dùng tay vặn cổ lão Hắc.Cảnh tượng đó diễn ra quá nhanh khiến lão Hắc không kịp nhìn rõ đối phương đã ra tay kiểu gì.Hắn cảm nhận được thực lực của đối phương mạnh hơn mình gấp nhiều lần.Lão Hắc cố gắng giãy giụa, hắn ho khụ khu và chửi rửa: “Mau…bỏ tao ra!”“Tôi vừa cho anh cơ hội rồi, mau nói lô hàng đó ở đâu”.Lão Hắc gần như tắt thở: “Tôi nói, tôi nói, lô hàng đó đang ở vịnh Bàn Long”.“Tốt lắm!”Lắc Hắc ho khụ khụ: “Giờ có thể thả tôi ra được chưa”.“Không thành vấn đề”.Anh xách cổ lão Hắc đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra.Anh đưa cơ thể của lão Hắc ra bên ngoài ở độ cao mấy chục mét.Một khi lão Hắc mà bị rơi xuống thì chẳng khác gì một đống bầy nhầy.Hắn sợ tới mức mặt cắt không ra hột máu.Lão Hắc chưa bao giờ cảm nhận qua sự sống chết cận kề đến như thế. Lúc này, hắn thật sự sợ lắm rồi.“Đừng giết tôi, tôi xin anh…”Bụp!Cơ thể hắn giống như một hòn đá từ trên cao rơi xuống đất và nát bét.Mấy cô gái sợ tới mức co rúm người.Tần Cao Văn liếc nhìn bọn họ thản nhiên nói: “Vừa rồi các cô không nhìn thấy gì cả, rõ chưa?”

Chương 388