CHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu…
Chương 187
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng HaiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu… Chương 187Nhưng mà chỉ cần anh mỉm cười, đó chắc chắn chính là dời non lấp bể, kinh động đất trời.Cô chợt cảm thấy rợn người.Đuôi mày sắc bén như lưỡi dao nhơi nhếch lên, trong con ngươi đen thẳm lộ ra vẻ trêu tức, anh bỗng nhiên cúi người, ghé sát vào vành tai cô thổi một hơi…“Cố Tịch Dao, thừa nhận đi, thật ra người em để ý chính là anh.”Giọng nói kia như dòng điện xẹt qua, đánh thẳng vào lòng cô.Khuôn mặt Cố Tịch Dao bỗng nóng lên, cô chớp mi, trong lòng loạn cào cào, tim đập thình thịch.“Hứ! Người không có phẩm chất, bạc tình, phụ lòng người khác như anh ai dại gì mà dính vào một tên Trần Thế Mỹ hiện đại chứ? !” Không biết tại sao lúc cô nói những lời này tim cô đập rất nhanh?Khuôn mặt tuấn tú của anh sa sầm, ôm eo cô, sau đó siết chặt.“Chuyện của anh và Sunny em biết được bao nhiêu? Cô ta vốn cũng chẳng phải là vợ anh, anh cũng không phải là vì cô ta mà không cưới Bùi Huyền Kim, vậy anh giống Trần Thế Mỹ ở chỗ nào chứ?”Hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị của anh xông vào khoang mũi của cô.Trong nháy mắt cô giống như bị anh cuốn vào hầm băng bất thình rùng mình một cái.“Được, được rồi… Coi như em lỡ lời …” Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh như băng của anh, cô nhất thời như quả bóng xì hơi, thầm mắng bản thân không có bản lĩnh.Lúc này đốt ngón tay của anh mới âm thầm thu lại sức lực, bàn tay lại m*n tr*n theo eo cô…Khiến cô cảm thấy như có luồng điện chạy dọc theo sóng lưng.Anh nhìn thấy hết sự hoảng hốt của cô, canh môi mỏng bỗng nhếch lên: “Cân nhắc xong chưa?”“Hả?” Cô ngẩn ra, rõ ràng vẫn còn không theo kịp với tư duy thay đổi hơn vận tốc ánh sáng của anh: “Cân nhắc cái gì?”“Bò lên giường anh.” Anh nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng từ giữa kẽ răng và môi lại toát ra mùi t*nh d*c nồng đậm…Khóe môi của Cố Tịch Dao giật giật, lườm anh nói: “Bắc Minh Quân, chẳng qua chỉ là chia tay thôi anh có cần phải chà đạp bản thân như thế không?”“Hả?” Anh nhăn mày, ánh mắt nghi ngờ.“Theo tôi thấy l*m t*nh nhân, cá cược bảy ngày gì đó mà anh đã nói với tôi chẳng qua chỉ là do chứng cô đơn sau khi chia tay, di chứng sau tai nạn xe cộ của anh gây ra mà thôi!” Cô khẽ cắn răng: “Bởi vì anh căn bản không thể chấp nhận chuyện Sunny chủ động nói chia tay với anh, bởi vì anh không thể chấp nhận nỗi đau mất đi anh trăng của bản thân, cho nên anh nên khép lại chọc tức cô ta. Vì vậy anh âm mưu tìm kiếm sự an ủi từ tôi. Bắc Minh Quân, tôi cho anh biết tôi sẽ không làm vật an ủi cho anh đâu!”Cô càng nói càng kích động, cho đến giờ phút này cô mới thật sự hiểu rõ.Vì sao đêm đó Bắc Minh Quân lại đột nhiên muốn cô l*m t*nh nhân của anh, thì ra là anh chia tay với nữ thần yêu nhau mười năm của mình!Anh chẳng qua chỉ tìm người an ủi mà thôi.Cô nghĩ thầm cho dù ngày đó đổi lại thành bất kỳ người phụ nữ nào anh cũng có thể nói ra câu : l*m t*nh nhân của anh nhé?Đồ vô lại!Thế mà cô lại vì thế mà động lòng nữa cơ đấy.Đêm nay Cố Tịch Dao đã hoàn toàn tỉnh ngộ, tuy rằng lúc này trong lòng cảm thấy hơi xót xa.
Chương 187
Nhưng mà chỉ cần anh mỉm cười, đó chắc chắn chính là dời non lấp bể, kinh động đất trời.
Cô chợt cảm thấy rợn người.
Đuôi mày sắc bén như lưỡi dao nhơi nhếch lên, trong con ngươi đen thẳm lộ ra vẻ trêu tức, anh bỗng nhiên cúi người, ghé sát vào vành tai cô thổi một hơi…
“Cố Tịch Dao, thừa nhận đi, thật ra người em để ý chính là anh.”
Giọng nói kia như dòng điện xẹt qua, đánh thẳng vào lòng cô.
Khuôn mặt Cố Tịch Dao bỗng nóng lên, cô chớp mi, trong lòng loạn cào cào, tim đập thình thịch.
“Hứ! Người không có phẩm chất, bạc tình, phụ lòng người khác như anh ai dại gì mà dính vào một tên Trần Thế Mỹ hiện đại chứ? !” Không biết tại sao lúc cô nói những lời này tim cô đập rất nhanh?
Khuôn mặt tuấn tú của anh sa sầm, ôm eo cô, sau đó siết chặt.
“Chuyện của anh và Sunny em biết được bao nhiêu? Cô ta vốn cũng chẳng phải là vợ anh, anh cũng không phải là vì cô ta mà không cưới Bùi Huyền Kim, vậy anh giống Trần Thế Mỹ ở chỗ nào chứ?”
Hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị của anh xông vào khoang mũi của cô.
Trong nháy mắt cô giống như bị anh cuốn vào hầm băng bất thình rùng mình một cái.
“Được, được rồi… Coi như em lỡ lời …” Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh như băng của anh, cô nhất thời như quả bóng xì hơi, thầm mắng bản thân không có bản lĩnh.
Lúc này đốt ngón tay của anh mới âm thầm thu lại sức lực, bàn tay lại m*n tr*n theo eo cô…
Khiến cô cảm thấy như có luồng điện chạy dọc theo sóng lưng.
Anh nhìn thấy hết sự hoảng hốt của cô, canh môi mỏng bỗng nhếch lên: “Cân nhắc xong chưa?”
“Hả?” Cô ngẩn ra, rõ ràng vẫn còn không theo kịp với tư duy thay đổi hơn vận tốc ánh sáng của anh: “Cân nhắc cái gì?”
“Bò lên giường anh.” Anh nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng từ giữa kẽ răng và môi lại toát ra mùi t*nh d*c nồng đậm…
Khóe môi của Cố Tịch Dao giật giật, lườm anh nói: “Bắc Minh Quân, chẳng qua chỉ là chia tay thôi anh có cần phải chà đạp bản thân như thế không?”
“Hả?” Anh nhăn mày, ánh mắt nghi ngờ.
“Theo tôi thấy l*m t*nh nhân, cá cược bảy ngày gì đó mà anh đã nói với tôi chẳng qua chỉ là do chứng cô đơn sau khi chia tay, di chứng sau tai nạn xe cộ của anh gây ra mà thôi!” Cô khẽ cắn răng: “Bởi vì anh căn bản không thể chấp nhận chuyện Sunny chủ động nói chia tay với anh, bởi vì anh không thể chấp nhận nỗi đau mất đi anh trăng của bản thân, cho nên anh nên khép lại chọc tức cô ta. Vì vậy anh âm mưu tìm kiếm sự an ủi từ tôi. Bắc Minh Quân, tôi cho anh biết tôi sẽ không làm vật an ủi cho anh đâu!”
Cô càng nói càng kích động, cho đến giờ phút này cô mới thật sự hiểu rõ.
Vì sao đêm đó Bắc Minh Quân lại đột nhiên muốn cô l*m t*nh nhân của anh, thì ra là anh chia tay với nữ thần yêu nhau mười năm của mình!
Anh chẳng qua chỉ tìm người an ủi mà thôi.
Cô nghĩ thầm cho dù ngày đó đổi lại thành bất kỳ người phụ nữ nào anh cũng có thể nói ra câu : l*m t*nh nhân của anh nhé?
Đồ vô lại!
Thế mà cô lại vì thế mà động lòng nữa cơ đấy.
Đêm nay Cố Tịch Dao đã hoàn toàn tỉnh ngộ, tuy rằng lúc này trong lòng cảm thấy hơi xót xa.
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng HaiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu… Chương 187Nhưng mà chỉ cần anh mỉm cười, đó chắc chắn chính là dời non lấp bể, kinh động đất trời.Cô chợt cảm thấy rợn người.Đuôi mày sắc bén như lưỡi dao nhơi nhếch lên, trong con ngươi đen thẳm lộ ra vẻ trêu tức, anh bỗng nhiên cúi người, ghé sát vào vành tai cô thổi một hơi…“Cố Tịch Dao, thừa nhận đi, thật ra người em để ý chính là anh.”Giọng nói kia như dòng điện xẹt qua, đánh thẳng vào lòng cô.Khuôn mặt Cố Tịch Dao bỗng nóng lên, cô chớp mi, trong lòng loạn cào cào, tim đập thình thịch.“Hứ! Người không có phẩm chất, bạc tình, phụ lòng người khác như anh ai dại gì mà dính vào một tên Trần Thế Mỹ hiện đại chứ? !” Không biết tại sao lúc cô nói những lời này tim cô đập rất nhanh?Khuôn mặt tuấn tú của anh sa sầm, ôm eo cô, sau đó siết chặt.“Chuyện của anh và Sunny em biết được bao nhiêu? Cô ta vốn cũng chẳng phải là vợ anh, anh cũng không phải là vì cô ta mà không cưới Bùi Huyền Kim, vậy anh giống Trần Thế Mỹ ở chỗ nào chứ?”Hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị của anh xông vào khoang mũi của cô.Trong nháy mắt cô giống như bị anh cuốn vào hầm băng bất thình rùng mình một cái.“Được, được rồi… Coi như em lỡ lời …” Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh như băng của anh, cô nhất thời như quả bóng xì hơi, thầm mắng bản thân không có bản lĩnh.Lúc này đốt ngón tay của anh mới âm thầm thu lại sức lực, bàn tay lại m*n tr*n theo eo cô…Khiến cô cảm thấy như có luồng điện chạy dọc theo sóng lưng.Anh nhìn thấy hết sự hoảng hốt của cô, canh môi mỏng bỗng nhếch lên: “Cân nhắc xong chưa?”“Hả?” Cô ngẩn ra, rõ ràng vẫn còn không theo kịp với tư duy thay đổi hơn vận tốc ánh sáng của anh: “Cân nhắc cái gì?”“Bò lên giường anh.” Anh nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng từ giữa kẽ răng và môi lại toát ra mùi t*nh d*c nồng đậm…Khóe môi của Cố Tịch Dao giật giật, lườm anh nói: “Bắc Minh Quân, chẳng qua chỉ là chia tay thôi anh có cần phải chà đạp bản thân như thế không?”“Hả?” Anh nhăn mày, ánh mắt nghi ngờ.“Theo tôi thấy l*m t*nh nhân, cá cược bảy ngày gì đó mà anh đã nói với tôi chẳng qua chỉ là do chứng cô đơn sau khi chia tay, di chứng sau tai nạn xe cộ của anh gây ra mà thôi!” Cô khẽ cắn răng: “Bởi vì anh căn bản không thể chấp nhận chuyện Sunny chủ động nói chia tay với anh, bởi vì anh không thể chấp nhận nỗi đau mất đi anh trăng của bản thân, cho nên anh nên khép lại chọc tức cô ta. Vì vậy anh âm mưu tìm kiếm sự an ủi từ tôi. Bắc Minh Quân, tôi cho anh biết tôi sẽ không làm vật an ủi cho anh đâu!”Cô càng nói càng kích động, cho đến giờ phút này cô mới thật sự hiểu rõ.Vì sao đêm đó Bắc Minh Quân lại đột nhiên muốn cô l*m t*nh nhân của anh, thì ra là anh chia tay với nữ thần yêu nhau mười năm của mình!Anh chẳng qua chỉ tìm người an ủi mà thôi.Cô nghĩ thầm cho dù ngày đó đổi lại thành bất kỳ người phụ nữ nào anh cũng có thể nói ra câu : l*m t*nh nhân của anh nhé?Đồ vô lại!Thế mà cô lại vì thế mà động lòng nữa cơ đấy.Đêm nay Cố Tịch Dao đã hoàn toàn tỉnh ngộ, tuy rằng lúc này trong lòng cảm thấy hơi xót xa.