Tác giả:

Ánh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.…

Chương 461

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 461Phần thắng thuộc về Chu Thiên Phi đã chắc như đinh đóng cột, không ai có thể thay đổi kết cục.Nếu có chênh lệch thì chỉ có là thời gian thôi.Đúng lúc Chu Thiên Phi đang cầm quân cờ màu đỏ chuẩn bị đánh xuống, Tần Cao Văn đột nhiên ngăn ông ta lại.“Chờ đã!”.Chu Thiên Phi cao ngạo nói: “Có phải muốn tôi nhường xe, mã, pháo cho cậu không?”.Cho dù Tần Cao Văn thực sự đưa ra yêu cầu, mọi người cũng sẽ không cảm thấy xấu mặt.Tất cả đều nằm trong dự tính của bọn họ.Tần Cao Văn trả lời: “Không phải, là tôi muốn nhường ông ba quân cờ, là xe, mã, pháo”.Yên lặng!Yên lặng tới mức quỷ dị.Ai cũng há mồm trợn mắt.Hiện lên trên khuôn mặt họ là vẻ không dám tin.Tên này chắc chắn là một kẻ điên rồi. Chứ một người binh thường thì ai lại nói ra những lời như vậy.Thực lực giữa hai người vốn đã có sự chênh lệch, có thể nói là có một khoảng cách lớn khó có thể vượt qua.Thông thường, Tần Cao Văn không phải là đối thủ của Chu Thiên Phi. Vậy mà anh ta còn đưa ra đề nghị là nhường xe, mã, pháo cho ông ta.Lần này thì Chu Thiên Phi không còn cười nữa. Sắc mặt ông ta có phần khó coi.“Cậu đang sỉ nhục tôi đấy à!”Là một cao thủ cờ tướng như Chu Thiên Phi thì đây là lần đầu tiên mà ông ta bị khinh miệt như vậy. Ông ta cảm thấy rất khó chịu.Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật, nhường ông mã, xe, pháo thì có khi ông thua đẹp hơn được một chút”.Cùng là chuyện cười mà nghe nhiều lần thì đám đông cũng sẽ cảm thấy chai lỳ. Đối với những gì Tần Cao Văn vừa nói, bọn họ chỉ cảm thấy phản cảm.Anh đúng là đồ không biết trời cao đất dày là gì.Chu Thiên Phi nghiến răng chửi: “Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của cậu nhưng tới khi đó đừng hòng mong tôi nương tay đấy”.Tất cả mọi người đều cảm thấy Tần Cao Văn đang tìm cơ hội.Nhường xe, mã, pháo cho Chu Thiên Phi để lỡ có thua thì có thể lấy đây làm cái cớ ra giá với Chu Thiên Phi.Nhưng Chu Thiên Phi đâu có ngu. Chút suy nghĩ của Tần Cao Văn đã bị ông ta vạch trần.Tần Cao Văn nói: “Được”Cuộc thi giữa hai người chính thức bắt đầu.Mọi người nhìn thấy Tần Cao Văn tỏ ra vô cùng tự tin, ngông cuồng trước Chu Thiên Phi còn tưởng kỹ năng đánh cờ của anh thế nào nhưng những gì xảy ra sau đó khiến cho đám đông phải trợn tròn con mắt.Màn thể hiện của Tần Cao Văn đã nằm ngoài dự liệu của đám đông.Dù bọn họ biết kỹ năng đánh cờ của Tần Cao Văn rất thậm tệ nhưng không ngờ lại tệ tới mức như thế.

Chương 461

Phần thắng thuộc về Chu Thiên Phi đã chắc như đinh đóng cột, không ai có thể thay đổi kết cục.

Nếu có chênh lệch thì chỉ có là thời gian thôi.

Đúng lúc Chu Thiên Phi đang cầm quân cờ màu đỏ chuẩn bị đánh xuống, Tần Cao Văn đột nhiên ngăn ông ta lại.

“Chờ đã!”.

Chu Thiên Phi cao ngạo nói: “Có phải muốn tôi nhường xe, mã, pháo cho cậu không?”.

Cho dù Tần Cao Văn thực sự đưa ra yêu cầu, mọi người cũng sẽ không cảm thấy xấu mặt.

Tất cả đều nằm trong dự tính của bọn họ.

Tần Cao Văn trả lời: “Không phải, là tôi muốn nhường ông ba quân cờ, là xe, mã, pháo”.

Yên lặng!

Yên lặng tới mức quỷ dị.

Ai cũng há mồm trợn mắt.

Hiện lên trên khuôn mặt họ là vẻ không dám tin.

Tên này chắc chắn là một kẻ điên rồi. Chứ một người binh thường thì ai lại nói ra những lời như vậy.

Thực lực giữa hai người vốn đã có sự chênh lệch, có thể nói là có một khoảng cách lớn khó có thể vượt qua.

Thông thường, Tần Cao Văn không phải là đối thủ của Chu Thiên Phi. Vậy mà anh ta còn đưa ra đề nghị là nhường xe, mã, pháo cho ông ta.

Lần này thì Chu Thiên Phi không còn cười nữa. Sắc mặt ông ta có phần khó coi.

“Cậu đang sỉ nhục tôi đấy à!”

Là một cao thủ cờ tướng như Chu Thiên Phi thì đây là lần đầu tiên mà ông ta bị khinh miệt như vậy. Ông ta cảm thấy rất khó chịu.

Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật, nhường ông mã, xe, pháo thì có khi ông thua đẹp hơn được một chút”.

Cùng là chuyện cười mà nghe nhiều lần thì đám đông cũng sẽ cảm thấy chai lỳ. Đối với những gì Tần Cao Văn vừa nói, bọn họ chỉ cảm thấy phản cảm.

Anh đúng là đồ không biết trời cao đất dày là gì.

Chu Thiên Phi nghiến răng chửi: “Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của cậu nhưng tới khi đó đừng hòng mong tôi nương tay đấy”.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Tần Cao Văn đang tìm cơ hội.

Nhường xe, mã, pháo cho Chu Thiên Phi để lỡ có thua thì có thể lấy đây làm cái cớ ra giá với Chu Thiên Phi.

Nhưng Chu Thiên Phi đâu có ngu. Chút suy nghĩ của Tần Cao Văn đã bị ông ta vạch trần.

Tần Cao Văn nói: “Được”

Cuộc thi giữa hai người chính thức bắt đầu.

Mọi người nhìn thấy Tần Cao Văn tỏ ra vô cùng tự tin, ngông cuồng trước Chu Thiên Phi còn tưởng kỹ năng đánh cờ của anh thế nào nhưng những gì xảy ra sau đó khiến cho đám đông phải trợn tròn con mắt.

Màn thể hiện của Tần Cao Văn đã nằm ngoài dự liệu của đám đông.

Dù bọn họ biết kỹ năng đánh cờ của Tần Cao Văn rất thậm tệ nhưng không ngờ lại tệ tới mức như thế.

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 461Phần thắng thuộc về Chu Thiên Phi đã chắc như đinh đóng cột, không ai có thể thay đổi kết cục.Nếu có chênh lệch thì chỉ có là thời gian thôi.Đúng lúc Chu Thiên Phi đang cầm quân cờ màu đỏ chuẩn bị đánh xuống, Tần Cao Văn đột nhiên ngăn ông ta lại.“Chờ đã!”.Chu Thiên Phi cao ngạo nói: “Có phải muốn tôi nhường xe, mã, pháo cho cậu không?”.Cho dù Tần Cao Văn thực sự đưa ra yêu cầu, mọi người cũng sẽ không cảm thấy xấu mặt.Tất cả đều nằm trong dự tính của bọn họ.Tần Cao Văn trả lời: “Không phải, là tôi muốn nhường ông ba quân cờ, là xe, mã, pháo”.Yên lặng!Yên lặng tới mức quỷ dị.Ai cũng há mồm trợn mắt.Hiện lên trên khuôn mặt họ là vẻ không dám tin.Tên này chắc chắn là một kẻ điên rồi. Chứ một người binh thường thì ai lại nói ra những lời như vậy.Thực lực giữa hai người vốn đã có sự chênh lệch, có thể nói là có một khoảng cách lớn khó có thể vượt qua.Thông thường, Tần Cao Văn không phải là đối thủ của Chu Thiên Phi. Vậy mà anh ta còn đưa ra đề nghị là nhường xe, mã, pháo cho ông ta.Lần này thì Chu Thiên Phi không còn cười nữa. Sắc mặt ông ta có phần khó coi.“Cậu đang sỉ nhục tôi đấy à!”Là một cao thủ cờ tướng như Chu Thiên Phi thì đây là lần đầu tiên mà ông ta bị khinh miệt như vậy. Ông ta cảm thấy rất khó chịu.Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Những gì tôi vừa nói đều là sự thật, nhường ông mã, xe, pháo thì có khi ông thua đẹp hơn được một chút”.Cùng là chuyện cười mà nghe nhiều lần thì đám đông cũng sẽ cảm thấy chai lỳ. Đối với những gì Tần Cao Văn vừa nói, bọn họ chỉ cảm thấy phản cảm.Anh đúng là đồ không biết trời cao đất dày là gì.Chu Thiên Phi nghiến răng chửi: “Tôi có thể đồng ý với yêu cầu của cậu nhưng tới khi đó đừng hòng mong tôi nương tay đấy”.Tất cả mọi người đều cảm thấy Tần Cao Văn đang tìm cơ hội.Nhường xe, mã, pháo cho Chu Thiên Phi để lỡ có thua thì có thể lấy đây làm cái cớ ra giá với Chu Thiên Phi.Nhưng Chu Thiên Phi đâu có ngu. Chút suy nghĩ của Tần Cao Văn đã bị ông ta vạch trần.Tần Cao Văn nói: “Được”Cuộc thi giữa hai người chính thức bắt đầu.Mọi người nhìn thấy Tần Cao Văn tỏ ra vô cùng tự tin, ngông cuồng trước Chu Thiên Phi còn tưởng kỹ năng đánh cờ của anh thế nào nhưng những gì xảy ra sau đó khiến cho đám đông phải trợn tròn con mắt.Màn thể hiện của Tần Cao Văn đã nằm ngoài dự liệu của đám đông.Dù bọn họ biết kỹ năng đánh cờ của Tần Cao Văn rất thậm tệ nhưng không ngờ lại tệ tới mức như thế.

Chương 461