Ánh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.…
Chương 463
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 463Bất luận người xung quanh nói gì thì Tần Cao Văn vẫn vô cùng vững vàng và không hề bị dao động.Chu Thiên Phi lại di chuyển quân sĩ qua một bên.Xe của Tần Cao Văn tiếp tục di chuyển lên: “Chiếu tướng!”Chu Thiên Phi siết chặt quân cờ trong tay để lộ vẻ ngạc nhiên.Ông ta nhìn bàn cờ rồi nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.Tiếp đó, vẻ mặt đắc ý của ông ta đã không còn, thay vào đó là sự sợ hãi khủng khiếp. Cơ thể ông ta khẽ run rẩy, mồ hôi rơi xuống cả bàn cờ.Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Chu Thiên Phi có thể dễ dàng thoát được đòn chiếu tướng liên tiếp của Tần Cao Vă thì một lúc lâu sau Chu Thiên Phi vẫn không thể nào đi được nước cờ tiếp theo.Sự kiên nhẫn của đám đông dần dần bị mài cạn.Chu Thiên Phi, chuyện gì vậy?“Ông Chu, nhanh đi nào!”“Đúng vậy, ông Chu đừng dây dưa với tên đó nữa, ông sắp thắng rồi”.“Ông Chu, tất cả chúng tôi đều tin tưởng ông”.…Mọi người xung quanh lầm bầm không ngớt, chỉ có Chu Thiên Phi là vẫn tỏ ra bình tĩnh.Một lúc lâu sau ông ta đặt quân cờ trong tay xuống.“Tôi thua rồi!’Ba từ mà giống như bom nổ dội xuống mặt hồ tạo lên vô vàn lớp sóng dữ.Đám đông đứng ngây như phỗng.Bọn họ nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này.Chuyện đùa gì vậy?Rõ ràng vừa rồi Chu Thiên Phi luôn chiếm ưu thế, người thua phải là Tần Cao Văn mới đúng.Chắc chắn không thể có vấn đề gì với ông ấy được.“Tiếp theo chỉ cần…”Có một người đàn ông tóc bạc bên cạnh bước tới cầm một quân cờ lên.Tay phải ông ta giơ trong không trung một hồi lâu nhưng vẫn không thể đặt quân cờ xuống được.Không sai! Ván cờ này Chu Thiên Phi đã thua rồiLại có thêm vài người không tin vào chuyện tà ma vừa rồi nên cũng bước tới nhưng cuối cùng thì cũng phải bó tay.Dù bọn họ có vắt óc suy nghĩ thì cũng không thể nào phá vỡ được thế cờ của Tần Cao Văn bày ra.Anh ấy thật sự đã chiến thắng.Ai ai cũng nhìn anh với vẻ thất kinh. Bọn họ không thể nào chấp nhận được sự thật kinh người này.Chu Thiên Phi là cao thủ của Hoa Hạ mà lại thua Tần Cao Văn.Hơn nữa anh còn nhường cả xe, mã, pháo.Đúng là mất mặt.
Chương 463
Bất luận người xung quanh nói gì thì Tần Cao Văn vẫn vô cùng vững vàng và không hề bị dao động.
Chu Thiên Phi lại di chuyển quân sĩ qua một bên.
Xe của Tần Cao Văn tiếp tục di chuyển lên: “Chiếu tướng!”
Chu Thiên Phi siết chặt quân cờ trong tay để lộ vẻ ngạc nhiên.
Ông ta nhìn bàn cờ rồi nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.
Tiếp đó, vẻ mặt đắc ý của ông ta đã không còn, thay vào đó là sự sợ hãi khủng khiếp. Cơ thể ông ta khẽ run rẩy, mồ hôi rơi xuống cả bàn cờ.
Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Chu Thiên Phi có thể dễ dàng thoát được đòn chiếu tướng liên tiếp của Tần Cao Vă thì một lúc lâu sau Chu Thiên Phi vẫn không thể nào đi được nước cờ tiếp theo.
Sự kiên nhẫn của đám đông dần dần bị mài cạn.
Chu Thiên Phi, chuyện gì vậy?
“Ông Chu, nhanh đi nào!”
“Đúng vậy, ông Chu đừng dây dưa với tên đó nữa, ông sắp thắng rồi”.
“Ông Chu, tất cả chúng tôi đều tin tưởng ông”.
…
Mọi người xung quanh lầm bầm không ngớt, chỉ có Chu Thiên Phi là vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Một lúc lâu sau ông ta đặt quân cờ trong tay xuống.
“Tôi thua rồi!’
Ba từ mà giống như bom nổ dội xuống mặt hồ tạo lên vô vàn lớp sóng dữ.
Đám đông đứng ngây như phỗng.
Bọn họ nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này.
Chuyện đùa gì vậy?
Rõ ràng vừa rồi Chu Thiên Phi luôn chiếm ưu thế, người thua phải là Tần Cao Văn mới đúng.
Chắc chắn không thể có vấn đề gì với ông ấy được.
“Tiếp theo chỉ cần…”
Có một người đàn ông tóc bạc bên cạnh bước tới cầm một quân cờ lên.
Tay phải ông ta giơ trong không trung một hồi lâu nhưng vẫn không thể đặt quân cờ xuống được.
Không sai! Ván cờ này Chu Thiên Phi đã thua rồi
Lại có thêm vài người không tin vào chuyện tà ma vừa rồi nên cũng bước tới nhưng cuối cùng thì cũng phải bó tay.
Dù bọn họ có vắt óc suy nghĩ thì cũng không thể nào phá vỡ được thế cờ của Tần Cao Văn bày ra.
Anh ấy thật sự đã chiến thắng.
Ai ai cũng nhìn anh với vẻ thất kinh. Bọn họ không thể nào chấp nhận được sự thật kinh người này.
Chu Thiên Phi là cao thủ của Hoa Hạ mà lại thua Tần Cao Văn.
Hơn nữa anh còn nhường cả xe, mã, pháo.
Đúng là mất mặt.
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 463Bất luận người xung quanh nói gì thì Tần Cao Văn vẫn vô cùng vững vàng và không hề bị dao động.Chu Thiên Phi lại di chuyển quân sĩ qua một bên.Xe của Tần Cao Văn tiếp tục di chuyển lên: “Chiếu tướng!”Chu Thiên Phi siết chặt quân cờ trong tay để lộ vẻ ngạc nhiên.Ông ta nhìn bàn cờ rồi nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.Tiếp đó, vẻ mặt đắc ý của ông ta đã không còn, thay vào đó là sự sợ hãi khủng khiếp. Cơ thể ông ta khẽ run rẩy, mồ hôi rơi xuống cả bàn cờ.Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Chu Thiên Phi có thể dễ dàng thoát được đòn chiếu tướng liên tiếp của Tần Cao Vă thì một lúc lâu sau Chu Thiên Phi vẫn không thể nào đi được nước cờ tiếp theo.Sự kiên nhẫn của đám đông dần dần bị mài cạn.Chu Thiên Phi, chuyện gì vậy?“Ông Chu, nhanh đi nào!”“Đúng vậy, ông Chu đừng dây dưa với tên đó nữa, ông sắp thắng rồi”.“Ông Chu, tất cả chúng tôi đều tin tưởng ông”.…Mọi người xung quanh lầm bầm không ngớt, chỉ có Chu Thiên Phi là vẫn tỏ ra bình tĩnh.Một lúc lâu sau ông ta đặt quân cờ trong tay xuống.“Tôi thua rồi!’Ba từ mà giống như bom nổ dội xuống mặt hồ tạo lên vô vàn lớp sóng dữ.Đám đông đứng ngây như phỗng.Bọn họ nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này.Chuyện đùa gì vậy?Rõ ràng vừa rồi Chu Thiên Phi luôn chiếm ưu thế, người thua phải là Tần Cao Văn mới đúng.Chắc chắn không thể có vấn đề gì với ông ấy được.“Tiếp theo chỉ cần…”Có một người đàn ông tóc bạc bên cạnh bước tới cầm một quân cờ lên.Tay phải ông ta giơ trong không trung một hồi lâu nhưng vẫn không thể đặt quân cờ xuống được.Không sai! Ván cờ này Chu Thiên Phi đã thua rồiLại có thêm vài người không tin vào chuyện tà ma vừa rồi nên cũng bước tới nhưng cuối cùng thì cũng phải bó tay.Dù bọn họ có vắt óc suy nghĩ thì cũng không thể nào phá vỡ được thế cờ của Tần Cao Văn bày ra.Anh ấy thật sự đã chiến thắng.Ai ai cũng nhìn anh với vẻ thất kinh. Bọn họ không thể nào chấp nhận được sự thật kinh người này.Chu Thiên Phi là cao thủ của Hoa Hạ mà lại thua Tần Cao Văn.Hơn nữa anh còn nhường cả xe, mã, pháo.Đúng là mất mặt.