Tác giả:

CHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu…

Chương 232

Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng HaiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu… Chương 232Anh vừa thở nhè nhẹ, vừa lướt trên làn da non mềm của cô…Cố Tịch Dao cảm nhận được d*c v*ng của người đàn ông này, trong lòng trở nên hoảng loạn, vô thức kháng cự.Cô khép chân theo phản xạ.Nhưng vẫn chậm một bước.Bụng dưới đau âm ỷ, khiến cô ngày càng không có sức, trên trán đầy mồ hôi.“Dừng tay… Bắc Minh Quân, anh dừng lại… đau…”Anh nhấc mông cô lên, thân thể cường tráng cứ thế mà tiến vào.“Tôi dừng tay rồi…” Anh cười gian ác.(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.Sau một trận.Bỗng anh cảm thấy một dòng nhiệt ấm, từ từ tràn ra…Cúi mắt nhìn.Máu đỏ tươi dính trên người anh.“Đáng chết!” Anh mắng một câu.Anh vội vàng rút ra khỏi thân thể yếu ớt của cô.Lúc này cô đã mồ hôi đầy người, mặt trắng bệch, thở yếu ớt.Máu tươi kia, từ từ chảy ra.“Sao lại đến kỳ vào lúc này chứ?” Anh nhíu mày, mặc lại quần áo cho hai người, đôi mắt đen ngưng trọng nhìn cô, nhịn xuống ngọn lửa chưa được phát tiết hết kia, thấp giọng than thở: “Đúng là đặt tên không sai, Tịch Dao, chỉ nghe tên đã muốn còn cô vui vẻ một lúc…”Dường như trong lời nói còn chê cô đến ngày, làm anh mất hứng!“… Bắc Minh Thiên… Tên cặn bã nhà anh…” Giọng nói yếu ớt của cô, ngay cả tiếng mắng người, cũng mắng không có chút uy thế nào.Anh không tức giận mà lại cười: “Thường bị cô mắng như này, dường như tôi không khốn nạn, không cặn bã, không phẩm hạnh, thì thật có lỗi với cô.”Nói rồi, ôm ngang cô lên, đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh…“Đừng…” Cô sợ đến rúc đầu vào trong lòng anh, sợ bị người khác bắt gặp…Cố Tịch Dao bị Bắc Minh Quân ôm lấy, đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.Đi thẳng tới phòng ngủ trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.Anh trực tiếp ấn đường dây nội bộ, chỉ nói một câu ngắn gọn với Linda: “Đi mua ít đồ dùng mang theo bên mình và quần áo của phụ nữ đến đây, Thuận tiện, mua một hộp thuốc giảm đau bụng kinh.”Sau đó, quyết đoán ngắt máy.Rồi ôm Cố Tịch Dao vào phòng ngủ.“Buông tôi xuống!” Mặt cô trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.Sự đau đớn vùng bụng dưới khiến giọng nói của cô không khỏi hơi run rẩy.Bắc Minh Quân lại không để ý đến cô, trực tiếp đặt cô lên chiếc giường to lớn.Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn máu tươi thấm ra váy của cô, nhíu mày, khẽ quát: “Cô cũng biết chọn thời gian địa điểm đấy! Ngày nào không chọn, lại cứ phải là hôm nay!”Giọng điệu oán trách của anh, dường như có chút bất mãn vì không thỏa mãn d*c v*ng, lại giống như đang châm chọc cô.

Chương 232

Anh vừa thở nhè nhẹ, vừa lướt trên làn da non mềm của cô…

Cố Tịch Dao cảm nhận được d*c v*ng của người đàn ông này, trong lòng trở nên hoảng loạn, vô thức kháng cự.

Cô khép chân theo phản xạ.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Bụng dưới đau âm ỷ, khiến cô ngày càng không có sức, trên trán đầy mồ hôi.

“Dừng tay… Bắc Minh Quân, anh dừng lại… đau…”

Anh nhấc mông cô lên, thân thể cường tráng cứ thế mà tiến vào.

“Tôi dừng tay rồi…” Anh cười gian ác.

(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Sau một trận.

Bỗng anh cảm thấy một dòng nhiệt ấm, từ từ tràn ra…

Cúi mắt nhìn.

Máu đỏ tươi dính trên người anh.

“Đáng chết!” Anh mắng một câu.

Anh vội vàng rút ra khỏi thân thể yếu ớt của cô.

Lúc này cô đã mồ hôi đầy người, mặt trắng bệch, thở yếu ớt.

Máu tươi kia, từ từ chảy ra.

“Sao lại đến kỳ vào lúc này chứ?” Anh nhíu mày, mặc lại quần áo cho hai người, đôi mắt đen ngưng trọng nhìn cô, nhịn xuống ngọn lửa chưa được phát tiết hết kia, thấp giọng than thở: “Đúng là đặt tên không sai, Tịch Dao, chỉ nghe tên đã muốn còn cô vui vẻ một lúc…”

Dường như trong lời nói còn chê cô đến ngày, làm anh mất hứng!

“… Bắc Minh Thiên… Tên cặn bã nhà anh…” Giọng nói yếu ớt của cô, ngay cả tiếng mắng người, cũng mắng không có chút uy thế nào.

Anh không tức giận mà lại cười: “Thường bị cô mắng như này, dường như tôi không khốn nạn, không cặn bã, không phẩm hạnh, thì thật có lỗi với cô.”

Nói rồi, ôm ngang cô lên, đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh…

“Đừng…” Cô sợ đến rúc đầu vào trong lòng anh, sợ bị người khác bắt gặp…

Cố Tịch Dao bị Bắc Minh Quân ôm lấy, đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.

Đi thẳng tới phòng ngủ trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Anh trực tiếp ấn đường dây nội bộ, chỉ nói một câu ngắn gọn với Linda: “Đi mua ít đồ dùng mang theo bên mình và quần áo của phụ nữ đến đây, Thuận tiện, mua một hộp thuốc giảm đau bụng kinh.”

Sau đó, quyết đoán ngắt máy.

Rồi ôm Cố Tịch Dao vào phòng ngủ.

“Buông tôi xuống!” Mặt cô trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.

Sự đau đớn vùng bụng dưới khiến giọng nói của cô không khỏi hơi run rẩy.

Bắc Minh Quân lại không để ý đến cô, trực tiếp đặt cô lên chiếc giường to lớn.

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn máu tươi thấm ra váy của cô, nhíu mày, khẽ quát: “Cô cũng biết chọn thời gian địa điểm đấy! Ngày nào không chọn, lại cứ phải là hôm nay!”

Giọng điệu oán trách của anh, dường như có chút bất mãn vì không thỏa mãn d*c v*ng, lại giống như đang châm chọc cô.

Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng HaiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu… Chương 232Anh vừa thở nhè nhẹ, vừa lướt trên làn da non mềm của cô…Cố Tịch Dao cảm nhận được d*c v*ng của người đàn ông này, trong lòng trở nên hoảng loạn, vô thức kháng cự.Cô khép chân theo phản xạ.Nhưng vẫn chậm một bước.Bụng dưới đau âm ỷ, khiến cô ngày càng không có sức, trên trán đầy mồ hôi.“Dừng tay… Bắc Minh Quân, anh dừng lại… đau…”Anh nhấc mông cô lên, thân thể cường tráng cứ thế mà tiến vào.“Tôi dừng tay rồi…” Anh cười gian ác.(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.Sau một trận.Bỗng anh cảm thấy một dòng nhiệt ấm, từ từ tràn ra…Cúi mắt nhìn.Máu đỏ tươi dính trên người anh.“Đáng chết!” Anh mắng một câu.Anh vội vàng rút ra khỏi thân thể yếu ớt của cô.Lúc này cô đã mồ hôi đầy người, mặt trắng bệch, thở yếu ớt.Máu tươi kia, từ từ chảy ra.“Sao lại đến kỳ vào lúc này chứ?” Anh nhíu mày, mặc lại quần áo cho hai người, đôi mắt đen ngưng trọng nhìn cô, nhịn xuống ngọn lửa chưa được phát tiết hết kia, thấp giọng than thở: “Đúng là đặt tên không sai, Tịch Dao, chỉ nghe tên đã muốn còn cô vui vẻ một lúc…”Dường như trong lời nói còn chê cô đến ngày, làm anh mất hứng!“… Bắc Minh Thiên… Tên cặn bã nhà anh…” Giọng nói yếu ớt của cô, ngay cả tiếng mắng người, cũng mắng không có chút uy thế nào.Anh không tức giận mà lại cười: “Thường bị cô mắng như này, dường như tôi không khốn nạn, không cặn bã, không phẩm hạnh, thì thật có lỗi với cô.”Nói rồi, ôm ngang cô lên, đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh…“Đừng…” Cô sợ đến rúc đầu vào trong lòng anh, sợ bị người khác bắt gặp…Cố Tịch Dao bị Bắc Minh Quân ôm lấy, đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.Đi thẳng tới phòng ngủ trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.Anh trực tiếp ấn đường dây nội bộ, chỉ nói một câu ngắn gọn với Linda: “Đi mua ít đồ dùng mang theo bên mình và quần áo của phụ nữ đến đây, Thuận tiện, mua một hộp thuốc giảm đau bụng kinh.”Sau đó, quyết đoán ngắt máy.Rồi ôm Cố Tịch Dao vào phòng ngủ.“Buông tôi xuống!” Mặt cô trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.Sự đau đớn vùng bụng dưới khiến giọng nói của cô không khỏi hơi run rẩy.Bắc Minh Quân lại không để ý đến cô, trực tiếp đặt cô lên chiếc giường to lớn.Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn máu tươi thấm ra váy của cô, nhíu mày, khẽ quát: “Cô cũng biết chọn thời gian địa điểm đấy! Ngày nào không chọn, lại cứ phải là hôm nay!”Giọng điệu oán trách của anh, dường như có chút bất mãn vì không thỏa mãn d*c v*ng, lại giống như đang châm chọc cô.

Chương 232