CHƯƠNG 1 “Coi tao chơi vợ mày như thế nào không?” Vương Bác Thần vừa kiểm duyệt xong ba trăm ngàn đại quân ở biên giới thì nhận được một cuộc video call, đối diện là một thanh niên để trần nửa người trên, nở nụ cười vô cùng kinh tởm và ngang ngược. Không khỏi nhíu mày: “Bị bệnh à?” Trong video. Người thanh niên túm tóc của người phụ nữ đang ngủ say, để mặt của cô nhằm vào camera, cười b**n th** nói: “Nhìn xem, đây là vợ của mày nhỉ? Vóc dáng này thật là tuyệt! Hừm…” Nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, đồng tử của Vương Bác Thần bỗng co rút, một tiếng nổ vang lên trong đầu, giống như bị sét đánh, trong nháy mắt tràn ngập tơ máu! Là Triệu Thanh Hà, vợ của anh Triệu Thanh Hà! Trong lòng Vương Bác Thần bỗng siết lại, năm đó sau khi anh rời khỏi, ngay cả phương thức liên lạc của vợ anh Triệu Thanh Hà cũng không biết, người này tại sao có phương thức liên lạc của anh chứ? Bụp! Mặt đất xung quanh bỗng nhiều thêm nhiều vết nứt hình mạng nhện. Sát khí trong Diễn Quân Trường được đẩy…
Chương 592
Thần Chủ Ở RểTác giả: Đạp Phá Vô SongTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 “Coi tao chơi vợ mày như thế nào không?” Vương Bác Thần vừa kiểm duyệt xong ba trăm ngàn đại quân ở biên giới thì nhận được một cuộc video call, đối diện là một thanh niên để trần nửa người trên, nở nụ cười vô cùng kinh tởm và ngang ngược. Không khỏi nhíu mày: “Bị bệnh à?” Trong video. Người thanh niên túm tóc của người phụ nữ đang ngủ say, để mặt của cô nhằm vào camera, cười b**n th** nói: “Nhìn xem, đây là vợ của mày nhỉ? Vóc dáng này thật là tuyệt! Hừm…” Nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, đồng tử của Vương Bác Thần bỗng co rút, một tiếng nổ vang lên trong đầu, giống như bị sét đánh, trong nháy mắt tràn ngập tơ máu! Là Triệu Thanh Hà, vợ của anh Triệu Thanh Hà! Trong lòng Vương Bác Thần bỗng siết lại, năm đó sau khi anh rời khỏi, ngay cả phương thức liên lạc của vợ anh Triệu Thanh Hà cũng không biết, người này tại sao có phương thức liên lạc của anh chứ? Bụp! Mặt đất xung quanh bỗng nhiều thêm nhiều vết nứt hình mạng nhện. Sát khí trong Diễn Quân Trường được đẩy… CHƯƠNG 592Đáng tiếc, trên đời này, xưa nay không có “sớm biết!”Vu tổng vô cùng tức giận cầm cái ghế bên cạnh lên, phang xuống cánh tay còn lại của chủ nhiệm Lưu.Rắc!Chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, cánh tay kia của chủ nhiệm Lưu cũng bị đập gãy.Bác sĩ Hồ lạnh lùng nói: “Vẫn là bớt lãng phí thời gian đi mời thần y quay lại đi.”“Đúng đúng đúng, tôi đi mời tiểu thần y, tôi nhất định phải mời cậu ta quay lại.”Vu tổng xông ra ngoài như nổi điên.Mà lúc này, Phùng Lâm bị Vương Bác Thần chọc tức đến đầu bốc khói, xém chút ói máu.Phùng Lâm đập tay lên bàn, đứng dậy tức giận hét lên: “Tôi hỏi anh lần nữa, làm nghề gì!”Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Ông, không đủ tư cách.”“Ngông cuồng! Ngông cuồng!”Phùng Lâm tức giận toàn thân run rẩy, ông ta chưa từng thấy ai hống hách như vậy!“Được, cho anh cơ hội anh không trân trọng, vậy anh tự cầu nhiều phúc đi!”Phùng Lâm dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới, người dưới hiểu rõ, lập tức đứng dậy, đi phá camera giám sát.“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi không tin, còn tra không ra thân phận của anh!”Phùng Lâm cười lạnh, ông ta chưa từng nhìn thấy người tới đây rồi còn có thể tiếp tục cứng miệng, ông ta chính là có cách khiến anh mở miệng!“Vậy sao?”Vương Bác Thần cười trêu tức.“Kêu người bên kho tài liệu lập tức tra cho tôi, xem anh ta từng phạm tội gì!”Câu này của Phùng Lâm vừa nói ra, cấp dưới lập tức hiểu rõ, tên nhóc này dù là trong sạch, cũng có thể đưa vào tù, cách cái chết không xa.Mặt Vương Bác Thần vẫn nở nụ cười lạnh, điều này khiến Phùng Lâm càng thêm lửa giận ngút trời.Nụ cười lạnh đó là trào phúng ông ta, sỉ nhục ông ta!Thực là tìm chết!Phùng Lâm dùng ánh mắt ra hiệu, rồi xoay người ra ngoài.Mấy người còn lại nhìn nhau, đều biết nên làm thế nào.Hôm nay không chỉnh chết thằng oắt này, Phùng Lâm sẽ không dễ dàng bỏ qua.Mấy người đứng dậy, đi về phía Vương Bác Thần bị khống chế trên ghế.Lúc này, Phùng Lâm vào phòng tài liệu, không vui hỏi: “Tra thấy chưa? Có vết nhơ nào không?”Nhân viên tài liệu sợ hãi đứng dậy, nói: “Cục, cục trưởng, ông, ông xem xem, đây, đây…”Phùng Lâm tức giận nói: “Chuyện gì mà dọa cậu thành như vậy, là giết người hay là phóng hỏa? Gan nhỏ như thỏ đế, tôi thấy cậu không muốn làm nữa rồi!”Nói rồi, Phùng Lâm đi tới, trên màn hình đầu tiên là tư liệu của Vương Bác Thần, là tuyệt mật cấp 5A quốc gia!Phùng Lâm mặt mày tái nhợt, bạch bạch bạch lùi về sau ba bước mới đứng vững cơ thể.
CHƯƠNG 592
Đáng tiếc, trên đời này, xưa nay không có “sớm biết!”
Vu tổng vô cùng tức giận cầm cái ghế bên cạnh lên, phang xuống cánh tay còn lại của chủ nhiệm Lưu.
Rắc!
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, cánh tay kia của chủ nhiệm Lưu cũng bị đập gãy.
Bác sĩ Hồ lạnh lùng nói: “Vẫn là bớt lãng phí thời gian đi mời thần y quay lại đi.”
“Đúng đúng đúng, tôi đi mời tiểu thần y, tôi nhất định phải mời cậu ta quay lại.”
Vu tổng xông ra ngoài như nổi điên.
Mà lúc này, Phùng Lâm bị Vương Bác Thần chọc tức đến đầu bốc khói, xém chút ói máu.
Phùng Lâm đập tay lên bàn, đứng dậy tức giận hét lên: “Tôi hỏi anh lần nữa, làm nghề gì!”
Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Ông, không đủ tư cách.”
“Ngông cuồng! Ngông cuồng!”
Phùng Lâm tức giận toàn thân run rẩy, ông ta chưa từng thấy ai hống hách như vậy!
“Được, cho anh cơ hội anh không trân trọng, vậy anh tự cầu nhiều phúc đi!”
Phùng Lâm dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới, người dưới hiểu rõ, lập tức đứng dậy, đi phá camera giám sát.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi không tin, còn tra không ra thân phận của anh!”
Phùng Lâm cười lạnh, ông ta chưa từng nhìn thấy người tới đây rồi còn có thể tiếp tục cứng miệng, ông ta chính là có cách khiến anh mở miệng!
“Vậy sao?”
Vương Bác Thần cười trêu tức.
“Kêu người bên kho tài liệu lập tức tra cho tôi, xem anh ta từng phạm tội gì!”
Câu này của Phùng Lâm vừa nói ra, cấp dưới lập tức hiểu rõ, tên nhóc này dù là trong sạch, cũng có thể đưa vào tù, cách cái chết không xa.
Mặt Vương Bác Thần vẫn nở nụ cười lạnh, điều này khiến Phùng Lâm càng thêm lửa giận ngút trời.
Nụ cười lạnh đó là trào phúng ông ta, sỉ nhục ông ta!
Thực là tìm chết!
Phùng Lâm dùng ánh mắt ra hiệu, rồi xoay người ra ngoài.
Mấy người còn lại nhìn nhau, đều biết nên làm thế nào.
Hôm nay không chỉnh chết thằng oắt này, Phùng Lâm sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Mấy người đứng dậy, đi về phía Vương Bác Thần bị khống chế trên ghế.
Lúc này, Phùng Lâm vào phòng tài liệu, không vui hỏi: “Tra thấy chưa? Có vết nhơ nào không?”
Nhân viên tài liệu sợ hãi đứng dậy, nói: “Cục, cục trưởng, ông, ông xem xem, đây, đây…”
Phùng Lâm tức giận nói: “Chuyện gì mà dọa cậu thành như vậy, là giết người hay là phóng hỏa? Gan nhỏ như thỏ đế, tôi thấy cậu không muốn làm nữa rồi!”
Nói rồi, Phùng Lâm đi tới, trên màn hình đầu tiên là tư liệu của Vương Bác Thần, là tuyệt mật cấp 5A quốc gia!
Phùng Lâm mặt mày tái nhợt, bạch bạch bạch lùi về sau ba bước mới đứng vững cơ thể.
Thần Chủ Ở RểTác giả: Đạp Phá Vô SongTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 “Coi tao chơi vợ mày như thế nào không?” Vương Bác Thần vừa kiểm duyệt xong ba trăm ngàn đại quân ở biên giới thì nhận được một cuộc video call, đối diện là một thanh niên để trần nửa người trên, nở nụ cười vô cùng kinh tởm và ngang ngược. Không khỏi nhíu mày: “Bị bệnh à?” Trong video. Người thanh niên túm tóc của người phụ nữ đang ngủ say, để mặt của cô nhằm vào camera, cười b**n th** nói: “Nhìn xem, đây là vợ của mày nhỉ? Vóc dáng này thật là tuyệt! Hừm…” Nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, đồng tử của Vương Bác Thần bỗng co rút, một tiếng nổ vang lên trong đầu, giống như bị sét đánh, trong nháy mắt tràn ngập tơ máu! Là Triệu Thanh Hà, vợ của anh Triệu Thanh Hà! Trong lòng Vương Bác Thần bỗng siết lại, năm đó sau khi anh rời khỏi, ngay cả phương thức liên lạc của vợ anh Triệu Thanh Hà cũng không biết, người này tại sao có phương thức liên lạc của anh chứ? Bụp! Mặt đất xung quanh bỗng nhiều thêm nhiều vết nứt hình mạng nhện. Sát khí trong Diễn Quân Trường được đẩy… CHƯƠNG 592Đáng tiếc, trên đời này, xưa nay không có “sớm biết!”Vu tổng vô cùng tức giận cầm cái ghế bên cạnh lên, phang xuống cánh tay còn lại của chủ nhiệm Lưu.Rắc!Chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, cánh tay kia của chủ nhiệm Lưu cũng bị đập gãy.Bác sĩ Hồ lạnh lùng nói: “Vẫn là bớt lãng phí thời gian đi mời thần y quay lại đi.”“Đúng đúng đúng, tôi đi mời tiểu thần y, tôi nhất định phải mời cậu ta quay lại.”Vu tổng xông ra ngoài như nổi điên.Mà lúc này, Phùng Lâm bị Vương Bác Thần chọc tức đến đầu bốc khói, xém chút ói máu.Phùng Lâm đập tay lên bàn, đứng dậy tức giận hét lên: “Tôi hỏi anh lần nữa, làm nghề gì!”Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Ông, không đủ tư cách.”“Ngông cuồng! Ngông cuồng!”Phùng Lâm tức giận toàn thân run rẩy, ông ta chưa từng thấy ai hống hách như vậy!“Được, cho anh cơ hội anh không trân trọng, vậy anh tự cầu nhiều phúc đi!”Phùng Lâm dùng ánh mắt ra hiệu cho cấp dưới, người dưới hiểu rõ, lập tức đứng dậy, đi phá camera giám sát.“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi không tin, còn tra không ra thân phận của anh!”Phùng Lâm cười lạnh, ông ta chưa từng nhìn thấy người tới đây rồi còn có thể tiếp tục cứng miệng, ông ta chính là có cách khiến anh mở miệng!“Vậy sao?”Vương Bác Thần cười trêu tức.“Kêu người bên kho tài liệu lập tức tra cho tôi, xem anh ta từng phạm tội gì!”Câu này của Phùng Lâm vừa nói ra, cấp dưới lập tức hiểu rõ, tên nhóc này dù là trong sạch, cũng có thể đưa vào tù, cách cái chết không xa.Mặt Vương Bác Thần vẫn nở nụ cười lạnh, điều này khiến Phùng Lâm càng thêm lửa giận ngút trời.Nụ cười lạnh đó là trào phúng ông ta, sỉ nhục ông ta!Thực là tìm chết!Phùng Lâm dùng ánh mắt ra hiệu, rồi xoay người ra ngoài.Mấy người còn lại nhìn nhau, đều biết nên làm thế nào.Hôm nay không chỉnh chết thằng oắt này, Phùng Lâm sẽ không dễ dàng bỏ qua.Mấy người đứng dậy, đi về phía Vương Bác Thần bị khống chế trên ghế.Lúc này, Phùng Lâm vào phòng tài liệu, không vui hỏi: “Tra thấy chưa? Có vết nhơ nào không?”Nhân viên tài liệu sợ hãi đứng dậy, nói: “Cục, cục trưởng, ông, ông xem xem, đây, đây…”Phùng Lâm tức giận nói: “Chuyện gì mà dọa cậu thành như vậy, là giết người hay là phóng hỏa? Gan nhỏ như thỏ đế, tôi thấy cậu không muốn làm nữa rồi!”Nói rồi, Phùng Lâm đi tới, trên màn hình đầu tiên là tư liệu của Vương Bác Thần, là tuyệt mật cấp 5A quốc gia!Phùng Lâm mặt mày tái nhợt, bạch bạch bạch lùi về sau ba bước mới đứng vững cơ thể.