Ánh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.…
Chương 543
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 543“Có giỏi thì nói lại lần nữa xem!”.Những gì Tần Cao Văn nói đã hoàn toàn khiến Vương Diệu Hoa tức giận, anh ta nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.“Tôi nói tổ chức Long Đằng cách ngày bị diệt vong không còn bao lâu nữa”.Vương Diệu Hoa chửi luôn: “Tôi thấy anh đang muốn chết thì đúng hơn!”.Anh ta nắm chặt nắm đấm, đánh thẳng về phía ngực Tần Cao Văn.Cú tấn công yếu ớt không có sức lực này khiến Tần Cao Văn càng thêm toát mồ hôi, Mãnh Hổ Môn cử đại một cao thủ đỉnh cao ra cũng mạnh hơn anh ta.Anh thực sự cảm thấy rất tò mò, tổ chức Long Đằng mà trước đây tỉnh Giang Bắc coi như bá chủ này vì sao lại có địa vị thấp như ngày hôm nay.Lẽ nào tất cả bi kịch đều chỉ vì Vương Diệu Hoa thật sao?Bụp!Nắm đấm của hai người đâm sầm trong không trung, phát ra âm thanh rõ rệt.Vút!Sau đó cơ thể Vương Diệu Hoa bay ra đập vào tường.Anh ta khó khăn lắm mới bò dậy được, tay đưa lên lau máu tươi ở khóe miệng và nhìn Tần Cao Văn, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.Thực lực của người này còn mạnh hơn những gì anh ta tưởng tượng.Sau khi Tần Cao Văn chắp hai tay ra phía sau, từng bước đi đến trước mặt Vương Diệu Hoa.“Tổ chức Long Đằng sắp kết thúc rồi”.Lách cách!Anh vẫn ném mảnh nhỏ màu đen trong tay xuống đất.“Tôi không bao giờ muốn nhận đồ của người chết, vì tôi cảm thấy không may mắn”.Từng câu từng chữ như vết dao đâm và ngực Vương Diệu Hoa, khiến anh ta vừa tức giận, cũng lại vừa bất lực.Bây giờ anh ta chỉ muốn g**t ch*t Tần Cao Văn cho xong.Chỉ tiếc là lực bất tòng tâm.Nhìn bóng lưng Tần Cao Văn dần biến mất dưới ánh trăng, Vương Diệu Hoa lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn anh cứ đợi đấy, sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho việc mà anh làm hôm nay”.…“Môn chủ sao vậy?”.Thấy bộ dạng thê thảm của Vương Diệu Hoa, Ngô Tuấn Kiệt vội vàng chạy đến quan tâm.“Tôi không sao cả!”.Ngô Tuấn Kiệt lại nói: “Sao rồi? Tên khốn Tần Cao Văn kia có đồng ý yêu cầu của anh không?”.“Bây giờ anh ta đã bị tôi đuổi đi rồi”.Vương Diệu Hoa chắc chắn sẽ không kể chuyện vừa rồi cho Ngô Tuấn Kiệt, nếu để đối phương biết là Tần Cao Văn đã đánh anh ta ra nông nỗi này, vậy thì anh ta sẽ quá thể mất mặt.“Thật sao?”.
Chương 543
“Có giỏi thì nói lại lần nữa xem!”.
Những gì Tần Cao Văn nói đã hoàn toàn khiến Vương Diệu Hoa tức giận, anh ta nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
“Tôi nói tổ chức Long Đằng cách ngày bị diệt vong không còn bao lâu nữa”.
Vương Diệu Hoa chửi luôn: “Tôi thấy anh đang muốn chết thì đúng hơn!”.
Anh ta nắm chặt nắm đấm, đánh thẳng về phía ngực Tần Cao Văn.
Cú tấn công yếu ớt không có sức lực này khiến Tần Cao Văn càng thêm toát mồ hôi, Mãnh Hổ Môn cử đại một cao thủ đỉnh cao ra cũng mạnh hơn anh ta.
Anh thực sự cảm thấy rất tò mò, tổ chức Long Đằng mà trước đây tỉnh Giang Bắc coi như bá chủ này vì sao lại có địa vị thấp như ngày hôm nay.
Lẽ nào tất cả bi kịch đều chỉ vì Vương Diệu Hoa thật sao?
Bụp!
Nắm đấm của hai người đâm sầm trong không trung, phát ra âm thanh rõ rệt.
Vút!
Sau đó cơ thể Vương Diệu Hoa bay ra đập vào tường.
Anh ta khó khăn lắm mới bò dậy được, tay đưa lên lau máu tươi ở khóe miệng và nhìn Tần Cao Văn, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Thực lực của người này còn mạnh hơn những gì anh ta tưởng tượng.
Sau khi Tần Cao Văn chắp hai tay ra phía sau, từng bước đi đến trước mặt Vương Diệu Hoa.
“Tổ chức Long Đằng sắp kết thúc rồi”.
Lách cách!
Anh vẫn ném mảnh nhỏ màu đen trong tay xuống đất.
“Tôi không bao giờ muốn nhận đồ của người chết, vì tôi cảm thấy không may mắn”.
Từng câu từng chữ như vết dao đâm và ngực Vương Diệu Hoa, khiến anh ta vừa tức giận, cũng lại vừa bất lực.
Bây giờ anh ta chỉ muốn g**t ch*t Tần Cao Văn cho xong.
Chỉ tiếc là lực bất tòng tâm.
Nhìn bóng lưng Tần Cao Văn dần biến mất dưới ánh trăng, Vương Diệu Hoa lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn anh cứ đợi đấy, sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho việc mà anh làm hôm nay”.
…
“Môn chủ sao vậy?”.
Thấy bộ dạng thê thảm của Vương Diệu Hoa, Ngô Tuấn Kiệt vội vàng chạy đến quan tâm.
“Tôi không sao cả!”.
Ngô Tuấn Kiệt lại nói: “Sao rồi? Tên khốn Tần Cao Văn kia có đồng ý yêu cầu của anh không?”.
“Bây giờ anh ta đã bị tôi đuổi đi rồi”.
Vương Diệu Hoa chắc chắn sẽ không kể chuyện vừa rồi cho Ngô Tuấn Kiệt, nếu để đối phương biết là Tần Cao Văn đã đánh anh ta ra nông nỗi này, vậy thì anh ta sẽ quá thể mất mặt.
“Thật sao?”.
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 543“Có giỏi thì nói lại lần nữa xem!”.Những gì Tần Cao Văn nói đã hoàn toàn khiến Vương Diệu Hoa tức giận, anh ta nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.“Tôi nói tổ chức Long Đằng cách ngày bị diệt vong không còn bao lâu nữa”.Vương Diệu Hoa chửi luôn: “Tôi thấy anh đang muốn chết thì đúng hơn!”.Anh ta nắm chặt nắm đấm, đánh thẳng về phía ngực Tần Cao Văn.Cú tấn công yếu ớt không có sức lực này khiến Tần Cao Văn càng thêm toát mồ hôi, Mãnh Hổ Môn cử đại một cao thủ đỉnh cao ra cũng mạnh hơn anh ta.Anh thực sự cảm thấy rất tò mò, tổ chức Long Đằng mà trước đây tỉnh Giang Bắc coi như bá chủ này vì sao lại có địa vị thấp như ngày hôm nay.Lẽ nào tất cả bi kịch đều chỉ vì Vương Diệu Hoa thật sao?Bụp!Nắm đấm của hai người đâm sầm trong không trung, phát ra âm thanh rõ rệt.Vút!Sau đó cơ thể Vương Diệu Hoa bay ra đập vào tường.Anh ta khó khăn lắm mới bò dậy được, tay đưa lên lau máu tươi ở khóe miệng và nhìn Tần Cao Văn, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.Thực lực của người này còn mạnh hơn những gì anh ta tưởng tượng.Sau khi Tần Cao Văn chắp hai tay ra phía sau, từng bước đi đến trước mặt Vương Diệu Hoa.“Tổ chức Long Đằng sắp kết thúc rồi”.Lách cách!Anh vẫn ném mảnh nhỏ màu đen trong tay xuống đất.“Tôi không bao giờ muốn nhận đồ của người chết, vì tôi cảm thấy không may mắn”.Từng câu từng chữ như vết dao đâm và ngực Vương Diệu Hoa, khiến anh ta vừa tức giận, cũng lại vừa bất lực.Bây giờ anh ta chỉ muốn g**t ch*t Tần Cao Văn cho xong.Chỉ tiếc là lực bất tòng tâm.Nhìn bóng lưng Tần Cao Văn dần biến mất dưới ánh trăng, Vương Diệu Hoa lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn anh cứ đợi đấy, sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho việc mà anh làm hôm nay”.…“Môn chủ sao vậy?”.Thấy bộ dạng thê thảm của Vương Diệu Hoa, Ngô Tuấn Kiệt vội vàng chạy đến quan tâm.“Tôi không sao cả!”.Ngô Tuấn Kiệt lại nói: “Sao rồi? Tên khốn Tần Cao Văn kia có đồng ý yêu cầu của anh không?”.“Bây giờ anh ta đã bị tôi đuổi đi rồi”.Vương Diệu Hoa chắc chắn sẽ không kể chuyện vừa rồi cho Ngô Tuấn Kiệt, nếu để đối phương biết là Tần Cao Văn đã đánh anh ta ra nông nỗi này, vậy thì anh ta sẽ quá thể mất mặt.“Thật sao?”.