Ánh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.…
Chương 564
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 564Người đàn ông trung niên cẩn thận lên tiếng: “Hôm nay tôi mang tới một bình hoa sứ của nhà mình. Đây là bảo vật do tổ tiên tôi để lại. Ba tôi nói giá trị có thể lên tới mấy trăm nghìn tệ, hi vọng các vị chuyên gia có thể giúp tôi giám định”.Người đàn ông nhiều tuổi nhất họ Triệu. Tần Cao Văn thường xuyên nhìn thấy ông ta trên tivi.Thầy Triệu tỏ ra khó chịu: “Có thể bớt nói nhảm và mau lấy đồ ra được không? Rốt cuộc có giá bao nhiêu chúng tôi xem xong rồi ông sẽ biết”.Cô gái mặc đồ trắng ngồi bên cạnh Tần Cao Văn che miệng, thể hiện rõ ra mặt.“Đúng là trược khí. Thật không ngờ hôm nay tới buổi đấu giá này lại gặp liên tiếp hai kẻ rác rưởi.Tần Cao Văn chẳng buồn bận tâm tới cô gái.Người đàn ông trung niên mở hộp ra. Một bình hoa xinh đẹp được làm tinh tế xuất hiện trước mặt. Hơn nữa hình hoa văn được khắc trên thân bình cũng rất hiếm gặp.Thầy Triệu đón lấy chiếc bình từ tay người đàn ông trung niên đưa tới trước mặt. Sau khi đánh giá một lúc thì ông ta nói với vẻ thất vọng: “Bình hoa này là đồ giả, dù có là hàng giả cao cấp thì nhiều lắm cũng chỉ 200 tệ thôi”Ầm!Thông tin này đối với người đàn ông mà nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Anh ta suýt nữa ngã ra đất, loạng choạng và run rẩy như bị co giật.Toàn bộ hi vọng của người đàn ông đều được gửi gắm vào bình hoa trước mặt này. Gia đình ông ta xảy ra biến cố nghiêm trọng. Bố đang bị bệnh nặng nằm giường, vợ thì cũng đã trở thành kẻ tàn phế sau một tai nạn giao thông ngoài ý muốn.Lúc này ông ta cũng đang bị bệnh nặng, cần có một khoản tiền lớn để tiến hành chữa trị. Học phí của con gái vẫn chưa nộp, nếu như vài ngày nữa mà không thể giải quyết được vấn đề kinh tế thì nhà họ sẽ gặp phải vấn đề thực sự.Đó là bố của ông ta sẽ chết và con gái sẽ không còn cơ hội đi học nữa.Tổ tiên đã từng dặn rằng nếu không có việc gì cấp bách thì tuyệt đối không được bán cái bình này đi.Giờ ông ta làm như vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.Người đàn ông vốn vô cùng tự tin. Ông ta cho rằng chiếc bình này ít nhất cũng có thể bán được giá khoảng hai, ba trăm nghìn tệ.Thế nhưng giờ ông ta phát hiện ra mình đã sai rồi.“Thầy có nhìn nhầm không vậy?”Người đàn ông trung niên tên là Triệu Thiết Trụ, là một người nông dân chính hiệu.Giờ đối với ông ta mà nói, bình hoa này là chỗ dựa tinh thần duy nhất của ông ta.Vậy mà đối phương lại nói nó chỉ là thứ rác rưởi đáng giá hai trăm tệ. Sao ông ta có thể chấp nhận được?Rầm!Thầy Triệu đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, tức giận nói: “Ý của ông là gì, ông nói tôi nhìn không chuẩn sao?”Triệu Thiết Trụ bị rơi vào thế hoảng sợ, cuống cuồng không biết làm gì.“Không phải, thầy Triệu. Thầy đừng hiểu lầm. Tôi không có ý đó”.
Chương 564
Người đàn ông trung niên cẩn thận lên tiếng: “Hôm nay tôi mang tới một bình hoa sứ của nhà mình. Đây là bảo vật do tổ tiên tôi để lại. Ba tôi nói giá trị có thể lên tới mấy trăm nghìn tệ, hi vọng các vị chuyên gia có thể giúp tôi giám định”.
Người đàn ông nhiều tuổi nhất họ Triệu. Tần Cao Văn thường xuyên nhìn thấy ông ta trên tivi.
Thầy Triệu tỏ ra khó chịu: “Có thể bớt nói nhảm và mau lấy đồ ra được không? Rốt cuộc có giá bao nhiêu chúng tôi xem xong rồi ông sẽ biết”.
Cô gái mặc đồ trắng ngồi bên cạnh Tần Cao Văn che miệng, thể hiện rõ ra mặt.
“Đúng là trược khí. Thật không ngờ hôm nay tới buổi đấu giá này lại gặp liên tiếp hai kẻ rác rưởi.
Tần Cao Văn chẳng buồn bận tâm tới cô gái.
Người đàn ông trung niên mở hộp ra. Một bình hoa xinh đẹp được làm tinh tế xuất hiện trước mặt. Hơn nữa hình hoa văn được khắc trên thân bình cũng rất hiếm gặp.
Thầy Triệu đón lấy chiếc bình từ tay người đàn ông trung niên đưa tới trước mặt. Sau khi đánh giá một lúc thì ông ta nói với vẻ thất vọng: “Bình hoa này là đồ giả, dù có là hàng giả cao cấp thì nhiều lắm cũng chỉ 200 tệ thôi”
Ầm!
Thông tin này đối với người đàn ông mà nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Anh ta suýt nữa ngã ra đất, loạng choạng và run rẩy như bị co giật.
Toàn bộ hi vọng của người đàn ông đều được gửi gắm vào bình hoa trước mặt này. Gia đình ông ta xảy ra biến cố nghiêm trọng. Bố đang bị bệnh nặng nằm giường, vợ thì cũng đã trở thành kẻ tàn phế sau một tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Lúc này ông ta cũng đang bị bệnh nặng, cần có một khoản tiền lớn để tiến hành chữa trị. Học phí của con gái vẫn chưa nộp, nếu như vài ngày nữa mà không thể giải quyết được vấn đề kinh tế thì nhà họ sẽ gặp phải vấn đề thực sự.
Đó là bố của ông ta sẽ chết và con gái sẽ không còn cơ hội đi học nữa.
Tổ tiên đã từng dặn rằng nếu không có việc gì cấp bách thì tuyệt đối không được bán cái bình này đi.
Giờ ông ta làm như vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.
Người đàn ông vốn vô cùng tự tin. Ông ta cho rằng chiếc bình này ít nhất cũng có thể bán được giá khoảng hai, ba trăm nghìn tệ.
Thế nhưng giờ ông ta phát hiện ra mình đã sai rồi.
“Thầy có nhìn nhầm không vậy?”
Người đàn ông trung niên tên là Triệu Thiết Trụ, là một người nông dân chính hiệu.
Giờ đối với ông ta mà nói, bình hoa này là chỗ dựa tinh thần duy nhất của ông ta.
Vậy mà đối phương lại nói nó chỉ là thứ rác rưởi đáng giá hai trăm tệ. Sao ông ta có thể chấp nhận được?
Rầm!
Thầy Triệu đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, tức giận nói: “Ý của ông là gì, ông nói tôi nhìn không chuẩn sao?”
Triệu Thiết Trụ bị rơi vào thế hoảng sợ, cuống cuồng không biết làm gì.
“Không phải, thầy Triệu. Thầy đừng hiểu lầm. Tôi không có ý đó”.
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 564Người đàn ông trung niên cẩn thận lên tiếng: “Hôm nay tôi mang tới một bình hoa sứ của nhà mình. Đây là bảo vật do tổ tiên tôi để lại. Ba tôi nói giá trị có thể lên tới mấy trăm nghìn tệ, hi vọng các vị chuyên gia có thể giúp tôi giám định”.Người đàn ông nhiều tuổi nhất họ Triệu. Tần Cao Văn thường xuyên nhìn thấy ông ta trên tivi.Thầy Triệu tỏ ra khó chịu: “Có thể bớt nói nhảm và mau lấy đồ ra được không? Rốt cuộc có giá bao nhiêu chúng tôi xem xong rồi ông sẽ biết”.Cô gái mặc đồ trắng ngồi bên cạnh Tần Cao Văn che miệng, thể hiện rõ ra mặt.“Đúng là trược khí. Thật không ngờ hôm nay tới buổi đấu giá này lại gặp liên tiếp hai kẻ rác rưởi.Tần Cao Văn chẳng buồn bận tâm tới cô gái.Người đàn ông trung niên mở hộp ra. Một bình hoa xinh đẹp được làm tinh tế xuất hiện trước mặt. Hơn nữa hình hoa văn được khắc trên thân bình cũng rất hiếm gặp.Thầy Triệu đón lấy chiếc bình từ tay người đàn ông trung niên đưa tới trước mặt. Sau khi đánh giá một lúc thì ông ta nói với vẻ thất vọng: “Bình hoa này là đồ giả, dù có là hàng giả cao cấp thì nhiều lắm cũng chỉ 200 tệ thôi”Ầm!Thông tin này đối với người đàn ông mà nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai. Anh ta suýt nữa ngã ra đất, loạng choạng và run rẩy như bị co giật.Toàn bộ hi vọng của người đàn ông đều được gửi gắm vào bình hoa trước mặt này. Gia đình ông ta xảy ra biến cố nghiêm trọng. Bố đang bị bệnh nặng nằm giường, vợ thì cũng đã trở thành kẻ tàn phế sau một tai nạn giao thông ngoài ý muốn.Lúc này ông ta cũng đang bị bệnh nặng, cần có một khoản tiền lớn để tiến hành chữa trị. Học phí của con gái vẫn chưa nộp, nếu như vài ngày nữa mà không thể giải quyết được vấn đề kinh tế thì nhà họ sẽ gặp phải vấn đề thực sự.Đó là bố của ông ta sẽ chết và con gái sẽ không còn cơ hội đi học nữa.Tổ tiên đã từng dặn rằng nếu không có việc gì cấp bách thì tuyệt đối không được bán cái bình này đi.Giờ ông ta làm như vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.Người đàn ông vốn vô cùng tự tin. Ông ta cho rằng chiếc bình này ít nhất cũng có thể bán được giá khoảng hai, ba trăm nghìn tệ.Thế nhưng giờ ông ta phát hiện ra mình đã sai rồi.“Thầy có nhìn nhầm không vậy?”Người đàn ông trung niên tên là Triệu Thiết Trụ, là một người nông dân chính hiệu.Giờ đối với ông ta mà nói, bình hoa này là chỗ dựa tinh thần duy nhất của ông ta.Vậy mà đối phương lại nói nó chỉ là thứ rác rưởi đáng giá hai trăm tệ. Sao ông ta có thể chấp nhận được?Rầm!Thầy Triệu đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy, tức giận nói: “Ý của ông là gì, ông nói tôi nhìn không chuẩn sao?”Triệu Thiết Trụ bị rơi vào thế hoảng sợ, cuống cuồng không biết làm gì.“Không phải, thầy Triệu. Thầy đừng hiểu lầm. Tôi không có ý đó”.