Ánh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.…
Chương 577
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 577Thực lực giữa hai người chênh nhau quá lớn.Hắn căn bản không phải là đối thủ của Tần Cao Văn.“Tôi…”.Tần Cao Văn chậm rãi nói: “Mau cút sang một bên”.Mọi người đều không biết khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?Rõ ràng quyền chủ động nằm trong tay tên áo đen, vì sao khi đối mặt với Tần Cao Văn lại có biểu cảm sợ hãi đến vậy.Tên áo đen không dám nói gì, hắn lùi sang một bên.Tần Cao Văn đến trước mặt ông lão, cầm một chiếc kim châm bằng bạc ra.Anh cắm chiếc kim vào huyệt Bách Hội của ông lão, sau đó ông lão nằm dưới đất đột nhiên ộc máu tươi từ trong miệng ra.Ngụm máu này toàn là màu đen.Sau đó ông ta ngồi thẳng dậy, tim phập phồng đập, không ngừng thở hổn hển, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.Khoảng hai, ba phút sau, ông lão mới hoàn toàn tỉnh lại, ông ta hít một hơi thật sâu.“Tôi… tôi đang ở đâu thế?”Ông lão nhìn xung quanh, nói với vẻ hoảng hốt.Những gì xảy ra ông lão đã quên mất một nửa.Tần Cao Văn bất giác nói: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào?”.Ông lão chống tay đứng dậy một cách khó khăn, bắt đầu vận khí, bây giờ cơ thể của ông ta giống y hệt như lúc khỏe mạnh, đã hoàn toàn bình thường.Ông ta cảm thấy khỏe lên nhiều.“Bây giờ tôi không sao nữa”.Ông lão chậm rãi nói.Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Độc tố trong cơ thể của ông đã được tôi dùng kim bạc ép ra ngoài hết rồi”.Ông lão vội vàng nói: “Cậu thanh niên, vừa rồi là cậu cứu tôi sao?”.“Cũng là mệnh của ông lớn, nên hôm nay gặp được tôi”.Trước đó, mọi người nhất định cảm thấy những gì Tần Cao Văn nói đều là ngông cuồng.Nhưng lần này thì khác.Sau đó ông ta lại nói với Tần Cao Văn: “Cậu thanh niên, thực sự cảm ơn cậu”.“Không có gì phải cảm ơn cả”.Thân phận của ông lão là một trong bốn đường chủ của phái Thiên Long, có địa vị không tầm thường.Trong mắt người bình thường, có được một câu cảm ơn của ông ta thì là phúc tổ ba đời, nhưng đối với Tần Cao Văn mà nói chẳng qua cũng chỉ là một câu nói bình thường mà thôi.Anh căn bản không để tâm đến ông lão.Tần Cao Văn quay người đi, ông lão liền nói: “Cậu thanh niên, chờ chút đã”.“Còn có việc gì nữa?”Tần Cao Văn nhìn đối phương rồi hỏi một cách bình thản.
Chương 577
Thực lực giữa hai người chênh nhau quá lớn.
Hắn căn bản không phải là đối thủ của Tần Cao Văn.
“Tôi…”.
Tần Cao Văn chậm rãi nói: “Mau cút sang một bên”.
Mọi người đều không biết khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng quyền chủ động nằm trong tay tên áo đen, vì sao khi đối mặt với Tần Cao Văn lại có biểu cảm sợ hãi đến vậy.
Tên áo đen không dám nói gì, hắn lùi sang một bên.
Tần Cao Văn đến trước mặt ông lão, cầm một chiếc kim châm bằng bạc ra.
Anh cắm chiếc kim vào huyệt Bách Hội của ông lão, sau đó ông lão nằm dưới đất đột nhiên ộc máu tươi từ trong miệng ra.
Ngụm máu này toàn là màu đen.
Sau đó ông ta ngồi thẳng dậy, tim phập phồng đập, không ngừng thở hổn hển, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Khoảng hai, ba phút sau, ông lão mới hoàn toàn tỉnh lại, ông ta hít một hơi thật sâu.
“Tôi… tôi đang ở đâu thế?”
Ông lão nhìn xung quanh, nói với vẻ hoảng hốt.
Những gì xảy ra ông lão đã quên mất một nửa.
Tần Cao Văn bất giác nói: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào?”.
Ông lão chống tay đứng dậy một cách khó khăn, bắt đầu vận khí, bây giờ cơ thể của ông ta giống y hệt như lúc khỏe mạnh, đã hoàn toàn bình thường.
Ông ta cảm thấy khỏe lên nhiều.
“Bây giờ tôi không sao nữa”.
Ông lão chậm rãi nói.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Độc tố trong cơ thể của ông đã được tôi dùng kim bạc ép ra ngoài hết rồi”.
Ông lão vội vàng nói: “Cậu thanh niên, vừa rồi là cậu cứu tôi sao?”.
“Cũng là mệnh của ông lớn, nên hôm nay gặp được tôi”.
Trước đó, mọi người nhất định cảm thấy những gì Tần Cao Văn nói đều là ngông cuồng.
Nhưng lần này thì khác.
Sau đó ông ta lại nói với Tần Cao Văn: “Cậu thanh niên, thực sự cảm ơn cậu”.
“Không có gì phải cảm ơn cả”.
Thân phận của ông lão là một trong bốn đường chủ của phái Thiên Long, có địa vị không tầm thường.
Trong mắt người bình thường, có được một câu cảm ơn của ông ta thì là phúc tổ ba đời, nhưng đối với Tần Cao Văn mà nói chẳng qua cũng chỉ là một câu nói bình thường mà thôi.
Anh căn bản không để tâm đến ông lão.
Tần Cao Văn quay người đi, ông lão liền nói: “Cậu thanh niên, chờ chút đã”.
“Còn có việc gì nữa?”
Tần Cao Văn nhìn đối phương rồi hỏi một cách bình thản.
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 577Thực lực giữa hai người chênh nhau quá lớn.Hắn căn bản không phải là đối thủ của Tần Cao Văn.“Tôi…”.Tần Cao Văn chậm rãi nói: “Mau cút sang một bên”.Mọi người đều không biết khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?Rõ ràng quyền chủ động nằm trong tay tên áo đen, vì sao khi đối mặt với Tần Cao Văn lại có biểu cảm sợ hãi đến vậy.Tên áo đen không dám nói gì, hắn lùi sang một bên.Tần Cao Văn đến trước mặt ông lão, cầm một chiếc kim châm bằng bạc ra.Anh cắm chiếc kim vào huyệt Bách Hội của ông lão, sau đó ông lão nằm dưới đất đột nhiên ộc máu tươi từ trong miệng ra.Ngụm máu này toàn là màu đen.Sau đó ông ta ngồi thẳng dậy, tim phập phồng đập, không ngừng thở hổn hển, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.Khoảng hai, ba phút sau, ông lão mới hoàn toàn tỉnh lại, ông ta hít một hơi thật sâu.“Tôi… tôi đang ở đâu thế?”Ông lão nhìn xung quanh, nói với vẻ hoảng hốt.Những gì xảy ra ông lão đã quên mất một nửa.Tần Cao Văn bất giác nói: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào?”.Ông lão chống tay đứng dậy một cách khó khăn, bắt đầu vận khí, bây giờ cơ thể của ông ta giống y hệt như lúc khỏe mạnh, đã hoàn toàn bình thường.Ông ta cảm thấy khỏe lên nhiều.“Bây giờ tôi không sao nữa”.Ông lão chậm rãi nói.Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Độc tố trong cơ thể của ông đã được tôi dùng kim bạc ép ra ngoài hết rồi”.Ông lão vội vàng nói: “Cậu thanh niên, vừa rồi là cậu cứu tôi sao?”.“Cũng là mệnh của ông lớn, nên hôm nay gặp được tôi”.Trước đó, mọi người nhất định cảm thấy những gì Tần Cao Văn nói đều là ngông cuồng.Nhưng lần này thì khác.Sau đó ông ta lại nói với Tần Cao Văn: “Cậu thanh niên, thực sự cảm ơn cậu”.“Không có gì phải cảm ơn cả”.Thân phận của ông lão là một trong bốn đường chủ của phái Thiên Long, có địa vị không tầm thường.Trong mắt người bình thường, có được một câu cảm ơn của ông ta thì là phúc tổ ba đời, nhưng đối với Tần Cao Văn mà nói chẳng qua cũng chỉ là một câu nói bình thường mà thôi.Anh căn bản không để tâm đến ông lão.Tần Cao Văn quay người đi, ông lão liền nói: “Cậu thanh niên, chờ chút đã”.“Còn có việc gì nữa?”Tần Cao Văn nhìn đối phương rồi hỏi một cách bình thản.