Tác giả:

Ánh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.…

Chương 581

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 581“Cũng có nghĩa là cậu nhất định phải đi đánh sao?”.Dương Khai hiện rõ vẻ thất vọng.Ông ta cho rằng Tần Cao Văn là một nhân tài, chỉ cần anh biết nhẫn nại rút lui, sau này ắt có ngày làm nên chuyện lớn.Sau này trên Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ biết đâu lại có tên của anh, nhưng đối phương hành sự lại có hơi bồng bột.Như vậy không được.Tần Cao Văn điềm tĩnh trả lời: “Chuyện mà tôi đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi”.Ông lão không nói gì nữa.Ông ta có thể cảm nhận được thái độ kiên định của Tần Cao Văn, nếu đối phương đã hạ quyết tâm, thì để cho đối phương đi vậy.“Vậy cậu hãy tự giải quyết cho ổn thỏa nhé!”.Sau đó ông lão lại lấy ra một món đồ đưa cho Tần Cao Văn.Đó là một viên đơn dược màu đen.“Trong lúc cấp bách hãy uống viên đơn dược này, có thể gia tăng thực lực của cậu, nhưng thứ này có tác dụng phụ rất mạnh, đến lúc đó cậu phải cẩn thận”.Tần Cao Văn nói với giọng trấn tĩnh: “Tôi biết rồi”.“Vậy tôi đi trước đây”.“Được”.…Ngày đó cuối cùng cũng đến.Tần Cao Văn dậy từ sớm và đánh răng rửa mặt xong xuôi anh mặc lên mình chiếc chiến bào.Mây đen kéo đến.Dưới đất gió to dữ dội.Đoàng rầm rầm!Âm thanh to lớn vọng đến.Không khí xung quanh hiện rõ vẻ nặng nề.Cả bầu không khí tỉnh Giang Bắc đều trở nên vô cùng lạ thường, trên đường không có một bóng người.Như thể ai ai cũng biết sắp có chuyện lớn xảy ra.Một mình Tần Cao Văn đi trên đường, đột nhiên có một hạt mưa rơi trên lưng anh.Cảm giác lạnh đến ngay sau đó khiến Tần Cao Văn rùng mình một cái.Sau đó là hai hạt, ba hạt, hàng nghìn hạt mưa hội tụ lại, như thể hàng trăm thác nước dội xuống cả thế giới này vậy.Mưa to như muốn nhấn chìm mọi thứ trên mặt đất.Tần Cao Văn từ từ đi về phía núi Thiên Nhai.Có không ít người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của anh.Bọn họ đều rất muốn biết, người một thân một mình đối đầu với người của Mãnh Hổ Môn rốt cuộc là ai?Tần Cao Văn dừng bước lại.

Chương 581

“Cũng có nghĩa là cậu nhất định phải đi đánh sao?”.

Dương Khai hiện rõ vẻ thất vọng.

Ông ta cho rằng Tần Cao Văn là một nhân tài, chỉ cần anh biết nhẫn nại rút lui, sau này ắt có ngày làm nên chuyện lớn.

Sau này trên Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ biết đâu lại có tên của anh, nhưng đối phương hành sự lại có hơi bồng bột.

Như vậy không được.

Tần Cao Văn điềm tĩnh trả lời: “Chuyện mà tôi đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi”.

Ông lão không nói gì nữa.

Ông ta có thể cảm nhận được thái độ kiên định của Tần Cao Văn, nếu đối phương đã hạ quyết tâm, thì để cho đối phương đi vậy.

“Vậy cậu hãy tự giải quyết cho ổn thỏa nhé!”.

Sau đó ông lão lại lấy ra một món đồ đưa cho Tần Cao Văn.

Đó là một viên đơn dược màu đen.

“Trong lúc cấp bách hãy uống viên đơn dược này, có thể gia tăng thực lực của cậu, nhưng thứ này có tác dụng phụ rất mạnh, đến lúc đó cậu phải cẩn thận”.

Tần Cao Văn nói với giọng trấn tĩnh: “Tôi biết rồi”.

“Vậy tôi đi trước đây”.

“Được”.

Ngày đó cuối cùng cũng đến.

Tần Cao Văn dậy từ sớm và đánh răng rửa mặt xong xuôi anh mặc lên mình chiếc chiến bào.

Mây đen kéo đến.

Dưới đất gió to dữ dội.

Đoàng rầm rầm!

Âm thanh to lớn vọng đến.

Không khí xung quanh hiện rõ vẻ nặng nề.

Cả bầu không khí tỉnh Giang Bắc đều trở nên vô cùng lạ thường, trên đường không có một bóng người.

Như thể ai ai cũng biết sắp có chuyện lớn xảy ra.

Một mình Tần Cao Văn đi trên đường, đột nhiên có một hạt mưa rơi trên lưng anh.

Cảm giác lạnh đến ngay sau đó khiến Tần Cao Văn rùng mình một cái.

Sau đó là hai hạt, ba hạt, hàng nghìn hạt mưa hội tụ lại, như thể hàng trăm thác nước dội xuống cả thế giới này vậy.

Mưa to như muốn nhấn chìm mọi thứ trên mặt đất.

Tần Cao Văn từ từ đi về phía núi Thiên Nhai.

Có không ít người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của anh.

Bọn họ đều rất muốn biết, người một thân một mình đối đầu với người của Mãnh Hổ Môn rốt cuộc là ai?

Tần Cao Văn dừng bước lại.

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 581“Cũng có nghĩa là cậu nhất định phải đi đánh sao?”.Dương Khai hiện rõ vẻ thất vọng.Ông ta cho rằng Tần Cao Văn là một nhân tài, chỉ cần anh biết nhẫn nại rút lui, sau này ắt có ngày làm nên chuyện lớn.Sau này trên Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ biết đâu lại có tên của anh, nhưng đối phương hành sự lại có hơi bồng bột.Như vậy không được.Tần Cao Văn điềm tĩnh trả lời: “Chuyện mà tôi đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi”.Ông lão không nói gì nữa.Ông ta có thể cảm nhận được thái độ kiên định của Tần Cao Văn, nếu đối phương đã hạ quyết tâm, thì để cho đối phương đi vậy.“Vậy cậu hãy tự giải quyết cho ổn thỏa nhé!”.Sau đó ông lão lại lấy ra một món đồ đưa cho Tần Cao Văn.Đó là một viên đơn dược màu đen.“Trong lúc cấp bách hãy uống viên đơn dược này, có thể gia tăng thực lực của cậu, nhưng thứ này có tác dụng phụ rất mạnh, đến lúc đó cậu phải cẩn thận”.Tần Cao Văn nói với giọng trấn tĩnh: “Tôi biết rồi”.“Vậy tôi đi trước đây”.“Được”.…Ngày đó cuối cùng cũng đến.Tần Cao Văn dậy từ sớm và đánh răng rửa mặt xong xuôi anh mặc lên mình chiếc chiến bào.Mây đen kéo đến.Dưới đất gió to dữ dội.Đoàng rầm rầm!Âm thanh to lớn vọng đến.Không khí xung quanh hiện rõ vẻ nặng nề.Cả bầu không khí tỉnh Giang Bắc đều trở nên vô cùng lạ thường, trên đường không có một bóng người.Như thể ai ai cũng biết sắp có chuyện lớn xảy ra.Một mình Tần Cao Văn đi trên đường, đột nhiên có một hạt mưa rơi trên lưng anh.Cảm giác lạnh đến ngay sau đó khiến Tần Cao Văn rùng mình một cái.Sau đó là hai hạt, ba hạt, hàng nghìn hạt mưa hội tụ lại, như thể hàng trăm thác nước dội xuống cả thế giới này vậy.Mưa to như muốn nhấn chìm mọi thứ trên mặt đất.Tần Cao Văn từ từ đi về phía núi Thiên Nhai.Có không ít người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của anh.Bọn họ đều rất muốn biết, người một thân một mình đối đầu với người của Mãnh Hổ Môn rốt cuộc là ai?Tần Cao Văn dừng bước lại.

Chương 581