Tác giả:

CHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu…

Chương 306

Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng HaiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu… Chương 306Bầu không khí lập tức đông cứng.“Biết rồi.” Anh nói chuyện cực kỳ dịu dàng, nhưng mà cũng cực kỳ vô tình: “Sau này sẽ không còn chữ “Ánh” nữa.”“Oành” một tiếng, giống như là đang tuyên cáo tử hình Tô Ánh Uyển vậy.Sắc mặt của cô ta tái nhợt, đến nửa ngày cũng không nói nên lời.“Đã muộn lắm rồi, để tôi kêu Hình Uy đưa em về nhà.” Dứt lời, anh liền đứng dậy.“Em không về đâu.” Tô Ánh Uyển khóc lóc lắc đầu: “Để em ở lại chỗ này đi, Quân, em đảm bảo sẽ không quấy rầy anh đâu, có được không?”Hình Uy vừa vặn xuất hiện ở cửa sân thượng, anh ta yên tĩnh đi đến bên cạnh của Bắc Minh Quân, nhìn thoáng qua Tô Ánh Uyển: “Cậu chủ.”“Đưa cô ấy về nhà đi, đừng để ba của cô ấy lo lắng.”“Vâng, cậu chủ.”Giọng nói của Bắc Minh Quân vừa dứt, bóng lưng thẳng tắp hiên ngang rời đi.Để lại Tô Ánh Uyển khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa…Bắc Minh Quân tựa như là bầu trời mênh mông này vậy, cho dù là cô ta đang đứng ở trên lầu cao, rõ ràng cách anh rất gần rất gần, nhưng nó lại cao đến nỗi không thể chạm được……Cố Tịch Dao đang đứng ở trước cửa trụ sở Dạ Ánh nhất phẩm của Bắc Minh Quân, lo sợ bất an.Cô giơ tay lên muốn gõ cửa mấy lần, nhưng mà lại do dự.Nghĩ đến nếu như Dương Dương không có ở đây, như vậy đối mặt với Bắc Minh Quân, cô phải làm như thế nào để giải thích với anh nguyên nhân mà mình có mặt ở đây?Mà nếu như Dương Dương có ở đây thì phải giải thích như thế nào?Làm công tác tư tưởng một phen, cô vẫn nâng tay lên.Đè chuông cửa. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Cửa mở ra, một người phụ nữ với khuôn mặt mộc mạc xuất hiện, nhìn có vẻ là người giúp việc: “Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”“Xin chào… Xin hỏi ngài Bắc Minh có ở đây không?”Cố Tịch Dao vừa mới dứt lời liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nói không kiên nhẫn của trẻ con: “Ôi thật là đáng ghét quá đi! Tôi không muốn tắm đâu, có nghe hay không hả, không muốn không muốn không muốn…”Âm thanh trẻ con này xẹt qua đáy lòng của cô, khiến cô run rẩy.Là Dương Dương!Người giúp việc chần chờ nhìn Cố Tịch Dao một chút, không mở cửa ra hoàn toàn, lắc đầu nói: “Ngài Bắc Minh vẫn chưa về nhà.”Cô bất ngờ trong giây lát.Câu nói là như một mũi tim mạnh mẽ cho trái tim của cô.“Là vậy à, vậy để tôi đi vào nhà chờ anh ấy…” Nói xong cô liền chủ động đẩy cửa ra.“Cô ơi, cô không thể…” Người giúp việc không thể ngăn lại động tác phá cửa vào nhà của cô.Cô trực tiếp đi sượt qua bên cạnh của người giúp việc, vừa sải bước đi vào trong phòng, vừa nói chuyện nhưng mà cũng không quay đầu lại: “Yên tâm đi, chủ của các người trách tội thì tôi sẽ gánh chịu.”

Chương 306

Bầu không khí lập tức đông cứng.

“Biết rồi.” Anh nói chuyện cực kỳ dịu dàng, nhưng mà cũng cực kỳ vô tình: “Sau này sẽ không còn chữ “Ánh” nữa.”

“Oành” một tiếng, giống như là đang tuyên cáo tử hình Tô Ánh Uyển vậy.

Sắc mặt của cô ta tái nhợt, đến nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Đã muộn lắm rồi, để tôi kêu Hình Uy đưa em về nhà.” Dứt lời, anh liền đứng dậy.

“Em không về đâu.” Tô Ánh Uyển khóc lóc lắc đầu: “Để em ở lại chỗ này đi, Quân, em đảm bảo sẽ không quấy rầy anh đâu, có được không?”

Hình Uy vừa vặn xuất hiện ở cửa sân thượng, anh ta yên tĩnh đi đến bên cạnh của Bắc Minh Quân, nhìn thoáng qua Tô Ánh Uyển: “Cậu chủ.”

“Đưa cô ấy về nhà đi, đừng để ba của cô ấy lo lắng.”

“Vâng, cậu chủ.”

Giọng nói của Bắc Minh Quân vừa dứt, bóng lưng thẳng tắp hiên ngang rời đi.

Để lại Tô Ánh Uyển khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa…

Bắc Minh Quân tựa như là bầu trời mênh mông này vậy, cho dù là cô ta đang đứng ở trên lầu cao, rõ ràng cách anh rất gần rất gần, nhưng nó lại cao đến nỗi không thể chạm được…

Cố Tịch Dao đang đứng ở trước cửa trụ sở Dạ Ánh nhất phẩm của Bắc Minh Quân, lo sợ bất an.

Cô giơ tay lên muốn gõ cửa mấy lần, nhưng mà lại do dự.

Nghĩ đến nếu như Dương Dương không có ở đây, như vậy đối mặt với Bắc Minh Quân, cô phải làm như thế nào để giải thích với anh nguyên nhân mà mình có mặt ở đây?

Mà nếu như Dương Dương có ở đây thì phải giải thích như thế nào?

Làm công tác tư tưởng một phen, cô vẫn nâng tay lên.

Đè chuông cửa. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cửa mở ra, một người phụ nữ với khuôn mặt mộc mạc xuất hiện, nhìn có vẻ là người giúp việc: “Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”

“Xin chào… Xin hỏi ngài Bắc Minh có ở đây không?”

Cố Tịch Dao vừa mới dứt lời liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nói không kiên nhẫn của trẻ con: “Ôi thật là đáng ghét quá đi! Tôi không muốn tắm đâu, có nghe hay không hả, không muốn không muốn không muốn…”

Âm thanh trẻ con này xẹt qua đáy lòng của cô, khiến cô run rẩy.

Là Dương Dương!

Người giúp việc chần chờ nhìn Cố Tịch Dao một chút, không mở cửa ra hoàn toàn, lắc đầu nói: “Ngài Bắc Minh vẫn chưa về nhà.”

Cô bất ngờ trong giây lát.

Câu nói là như một mũi tim mạnh mẽ cho trái tim của cô.

“Là vậy à, vậy để tôi đi vào nhà chờ anh ấy…” Nói xong cô liền chủ động đẩy cửa ra.

“Cô ơi, cô không thể…” Người giúp việc không thể ngăn lại động tác phá cửa vào nhà của cô.

Cô trực tiếp đi sượt qua bên cạnh của người giúp việc, vừa sải bước đi vào trong phòng, vừa nói chuyện nhưng mà cũng không quay đầu lại: “Yên tâm đi, chủ của các người trách tội thì tôi sẽ gánh chịu.”

Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng HaiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu… Chương 306Bầu không khí lập tức đông cứng.“Biết rồi.” Anh nói chuyện cực kỳ dịu dàng, nhưng mà cũng cực kỳ vô tình: “Sau này sẽ không còn chữ “Ánh” nữa.”“Oành” một tiếng, giống như là đang tuyên cáo tử hình Tô Ánh Uyển vậy.Sắc mặt của cô ta tái nhợt, đến nửa ngày cũng không nói nên lời.“Đã muộn lắm rồi, để tôi kêu Hình Uy đưa em về nhà.” Dứt lời, anh liền đứng dậy.“Em không về đâu.” Tô Ánh Uyển khóc lóc lắc đầu: “Để em ở lại chỗ này đi, Quân, em đảm bảo sẽ không quấy rầy anh đâu, có được không?”Hình Uy vừa vặn xuất hiện ở cửa sân thượng, anh ta yên tĩnh đi đến bên cạnh của Bắc Minh Quân, nhìn thoáng qua Tô Ánh Uyển: “Cậu chủ.”“Đưa cô ấy về nhà đi, đừng để ba của cô ấy lo lắng.”“Vâng, cậu chủ.”Giọng nói của Bắc Minh Quân vừa dứt, bóng lưng thẳng tắp hiên ngang rời đi.Để lại Tô Ánh Uyển khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa…Bắc Minh Quân tựa như là bầu trời mênh mông này vậy, cho dù là cô ta đang đứng ở trên lầu cao, rõ ràng cách anh rất gần rất gần, nhưng nó lại cao đến nỗi không thể chạm được……Cố Tịch Dao đang đứng ở trước cửa trụ sở Dạ Ánh nhất phẩm của Bắc Minh Quân, lo sợ bất an.Cô giơ tay lên muốn gõ cửa mấy lần, nhưng mà lại do dự.Nghĩ đến nếu như Dương Dương không có ở đây, như vậy đối mặt với Bắc Minh Quân, cô phải làm như thế nào để giải thích với anh nguyên nhân mà mình có mặt ở đây?Mà nếu như Dương Dương có ở đây thì phải giải thích như thế nào?Làm công tác tư tưởng một phen, cô vẫn nâng tay lên.Đè chuông cửa. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Cửa mở ra, một người phụ nữ với khuôn mặt mộc mạc xuất hiện, nhìn có vẻ là người giúp việc: “Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”“Xin chào… Xin hỏi ngài Bắc Minh có ở đây không?”Cố Tịch Dao vừa mới dứt lời liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nói không kiên nhẫn của trẻ con: “Ôi thật là đáng ghét quá đi! Tôi không muốn tắm đâu, có nghe hay không hả, không muốn không muốn không muốn…”Âm thanh trẻ con này xẹt qua đáy lòng của cô, khiến cô run rẩy.Là Dương Dương!Người giúp việc chần chờ nhìn Cố Tịch Dao một chút, không mở cửa ra hoàn toàn, lắc đầu nói: “Ngài Bắc Minh vẫn chưa về nhà.”Cô bất ngờ trong giây lát.Câu nói là như một mũi tim mạnh mẽ cho trái tim của cô.“Là vậy à, vậy để tôi đi vào nhà chờ anh ấy…” Nói xong cô liền chủ động đẩy cửa ra.“Cô ơi, cô không thể…” Người giúp việc không thể ngăn lại động tác phá cửa vào nhà của cô.Cô trực tiếp đi sượt qua bên cạnh của người giúp việc, vừa sải bước đi vào trong phòng, vừa nói chuyện nhưng mà cũng không quay đầu lại: “Yên tâm đi, chủ của các người trách tội thì tôi sẽ gánh chịu.”

Chương 306