Ánh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.…
Chương 589
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 589Trong tay bọn họ cầm đủ các vũ khí, nào thì súng dài, côn ngắn, thậm chí có cả búa sắt.Tần Cao Văn đối mặt với tất cả, lại chỉ với vẻ mặt ung dung điềm tĩnh.Từ đầu đến cuối anh đều không coi đám người này ra gì.Bốp bốp!Hai khúc côn gỗ đã bị Tần Cao Văn đánh gãy.Bụp bụp bụp!Cơ thể mấy người liên tiếp bay ra, đập vào vách tường.Bụp bụp!Lại có mấy người bị Tần Cao Văn quăng ra, sau đó cơ thể ngã đập mạnh xuống đất, máu tươi chảy ào ào.Bọn họ lao về phía Tần Cao Văn như những con thiêu thân, nhưng không một ai có thể đem đến sự sát thương mang tính chí mạng cho anh, đa phần mọi người vừa đến gần Tần Cao Văn đã bị Tần Cao Văn xử luôn.Khắp nơi đều là những tiếng kêu gào, và cả những tiếng thi thể ngã xuống đất.Tất cả hội tụ làm một.Ban đầu khuôn mặt của môn chủ Mãnh Hổ Môn còn nở nụ cười, nhưng hai, ba phút sau, nụ cười của hắn đã tắt ngấm.Thần sắc khó coi đến lạ thường.Hắn trố mắt nhìn Tần Cao Văn.Cơ thể không kìm được run rẩy.Khoảnh khắc này môn chủ Mãnh Hổ Môn cảm nhận được sự sợ hãi.Hắn đã rất lâu rồi không có cảm giác này, từ sau khi đến tỉnh Giang Bắc, hắn có thể nói là ai ngăn cản đều giết ngay người đó.Cho dù đối mặt với cao thủ như thế nào, từ đầu đến cuối đều ung dung chiến thắng đối phương.Vốn dĩ hắn cho rằng Tần Cao Văn chắc chắn cũng giống như người khác thôi, nhưng lần này hắn phát hiện ra bản thân đã nhầm.Thực lực của người này vô cùng đáng sợ.Sau vài phút, đám cao thủ kia toàn bộ đều ngã gục hết.Nhìn bọn họ chất đống dưới đất, ai nấy đều lộ ra vẻ đau đớn, Tần Cao Văn cười khẩy.Người như vậy mà cũng có tư cách ra tay với anh.Ực!Môn chủ Mãnh Hổ Môn nuốt nước miếng.“Mày… sao có thể làm được như vậy?”.Cho dù sớm đã nghe nói Tần Cao Văn là nhân vật bá chủ ở tỉnh Thiên Hải.Nhưng hắn chưa từng để tâm.Hắn cho rằng tỉnh Thiên Hải không đủ đẳng cấp để sánh với tỉnh Giang Bắc.Cho dù Tần Cao Văn ở tỉnh Thiên Hải có thành tựu cao đến mức nào đi nữa thì đã sao, khi đến tỉnh Giang Bắc vẫn phải nghiêng mình trước mặt hắn thôi.Nhưng bây giờ càng lúc hắn càng phát hiện ra bản thân đã lầm.Hắn quả thực đã đánh giá thấp Tần Cao Văn.
Chương 589
Trong tay bọn họ cầm đủ các vũ khí, nào thì súng dài, côn ngắn, thậm chí có cả búa sắt.
Tần Cao Văn đối mặt với tất cả, lại chỉ với vẻ mặt ung dung điềm tĩnh.
Từ đầu đến cuối anh đều không coi đám người này ra gì.
Bốp bốp!
Hai khúc côn gỗ đã bị Tần Cao Văn đánh gãy.
Bụp bụp bụp!
Cơ thể mấy người liên tiếp bay ra, đập vào vách tường.
Bụp bụp!
Lại có mấy người bị Tần Cao Văn quăng ra, sau đó cơ thể ngã đập mạnh xuống đất, máu tươi chảy ào ào.
Bọn họ lao về phía Tần Cao Văn như những con thiêu thân, nhưng không một ai có thể đem đến sự sát thương mang tính chí mạng cho anh, đa phần mọi người vừa đến gần Tần Cao Văn đã bị Tần Cao Văn xử luôn.
Khắp nơi đều là những tiếng kêu gào, và cả những tiếng thi thể ngã xuống đất.
Tất cả hội tụ làm một.
Ban đầu khuôn mặt của môn chủ Mãnh Hổ Môn còn nở nụ cười, nhưng hai, ba phút sau, nụ cười của hắn đã tắt ngấm.
Thần sắc khó coi đến lạ thường.
Hắn trố mắt nhìn Tần Cao Văn.
Cơ thể không kìm được run rẩy.
Khoảnh khắc này môn chủ Mãnh Hổ Môn cảm nhận được sự sợ hãi.
Hắn đã rất lâu rồi không có cảm giác này, từ sau khi đến tỉnh Giang Bắc, hắn có thể nói là ai ngăn cản đều giết ngay người đó.
Cho dù đối mặt với cao thủ như thế nào, từ đầu đến cuối đều ung dung chiến thắng đối phương.
Vốn dĩ hắn cho rằng Tần Cao Văn chắc chắn cũng giống như người khác thôi, nhưng lần này hắn phát hiện ra bản thân đã nhầm.
Thực lực của người này vô cùng đáng sợ.
Sau vài phút, đám cao thủ kia toàn bộ đều ngã gục hết.
Nhìn bọn họ chất đống dưới đất, ai nấy đều lộ ra vẻ đau đớn, Tần Cao Văn cười khẩy.
Người như vậy mà cũng có tư cách ra tay với anh.
Ực!
Môn chủ Mãnh Hổ Môn nuốt nước miếng.
“Mày… sao có thể làm được như vậy?”.
Cho dù sớm đã nghe nói Tần Cao Văn là nhân vật bá chủ ở tỉnh Thiên Hải.
Nhưng hắn chưa từng để tâm.
Hắn cho rằng tỉnh Thiên Hải không đủ đẳng cấp để sánh với tỉnh Giang Bắc.
Cho dù Tần Cao Văn ở tỉnh Thiên Hải có thành tựu cao đến mức nào đi nữa thì đã sao, khi đến tỉnh Giang Bắc vẫn phải nghiêng mình trước mặt hắn thôi.
Nhưng bây giờ càng lúc hắn càng phát hiện ra bản thân đã lầm.
Hắn quả thực đã đánh giá thấp Tần Cao Văn.
Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành PhốTác giả: Liệt HỏaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁnh nắng chói chang. Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn. “Cao Văn, cậu định đi thật sao?”. Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”. Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời. “Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”. Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”. Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng. “Tiêu diệt giáo quan phản bội!”. “Vâng!”. Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn. Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công. “Ầm ầm!”. “Ầm ầm!”. Tiếng nổ rần trời vang lên.… Chương 589Trong tay bọn họ cầm đủ các vũ khí, nào thì súng dài, côn ngắn, thậm chí có cả búa sắt.Tần Cao Văn đối mặt với tất cả, lại chỉ với vẻ mặt ung dung điềm tĩnh.Từ đầu đến cuối anh đều không coi đám người này ra gì.Bốp bốp!Hai khúc côn gỗ đã bị Tần Cao Văn đánh gãy.Bụp bụp bụp!Cơ thể mấy người liên tiếp bay ra, đập vào vách tường.Bụp bụp!Lại có mấy người bị Tần Cao Văn quăng ra, sau đó cơ thể ngã đập mạnh xuống đất, máu tươi chảy ào ào.Bọn họ lao về phía Tần Cao Văn như những con thiêu thân, nhưng không một ai có thể đem đến sự sát thương mang tính chí mạng cho anh, đa phần mọi người vừa đến gần Tần Cao Văn đã bị Tần Cao Văn xử luôn.Khắp nơi đều là những tiếng kêu gào, và cả những tiếng thi thể ngã xuống đất.Tất cả hội tụ làm một.Ban đầu khuôn mặt của môn chủ Mãnh Hổ Môn còn nở nụ cười, nhưng hai, ba phút sau, nụ cười của hắn đã tắt ngấm.Thần sắc khó coi đến lạ thường.Hắn trố mắt nhìn Tần Cao Văn.Cơ thể không kìm được run rẩy.Khoảnh khắc này môn chủ Mãnh Hổ Môn cảm nhận được sự sợ hãi.Hắn đã rất lâu rồi không có cảm giác này, từ sau khi đến tỉnh Giang Bắc, hắn có thể nói là ai ngăn cản đều giết ngay người đó.Cho dù đối mặt với cao thủ như thế nào, từ đầu đến cuối đều ung dung chiến thắng đối phương.Vốn dĩ hắn cho rằng Tần Cao Văn chắc chắn cũng giống như người khác thôi, nhưng lần này hắn phát hiện ra bản thân đã nhầm.Thực lực của người này vô cùng đáng sợ.Sau vài phút, đám cao thủ kia toàn bộ đều ngã gục hết.Nhìn bọn họ chất đống dưới đất, ai nấy đều lộ ra vẻ đau đớn, Tần Cao Văn cười khẩy.Người như vậy mà cũng có tư cách ra tay với anh.Ực!Môn chủ Mãnh Hổ Môn nuốt nước miếng.“Mày… sao có thể làm được như vậy?”.Cho dù sớm đã nghe nói Tần Cao Văn là nhân vật bá chủ ở tỉnh Thiên Hải.Nhưng hắn chưa từng để tâm.Hắn cho rằng tỉnh Thiên Hải không đủ đẳng cấp để sánh với tỉnh Giang Bắc.Cho dù Tần Cao Văn ở tỉnh Thiên Hải có thành tựu cao đến mức nào đi nữa thì đã sao, khi đến tỉnh Giang Bắc vẫn phải nghiêng mình trước mặt hắn thôi.Nhưng bây giờ càng lúc hắn càng phát hiện ra bản thân đã lầm.Hắn quả thực đã đánh giá thấp Tần Cao Văn.