CHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu…
Chương 888
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng HaiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu… Chương 888“Hả? Cái gì?” Cô cắn trúng đũa, đau cả răng: “Anh đang sốt à?”Anh nghiêm túc nhìn cô, như thể nhìn bao nhiêu cũng chẳng đủ, anh nhếch môi cười nhẹ: “Cứ coi như anh bị thế đi.”Đêm này.Hai người trở về khách sạn.Điều mà Cố Tịch Dao sợ nhất cuối cùng cũng sắp phải đối mặt.Anh nói, trong thời kỳ hôn nhân, cô phải thực hiện nghĩa vụ của mình như một người vợ.Mặc dù cô đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nhưng cô lại nao núng khi thực sự đối mặt với nó.Nằm cứng người trên giường lớn, quấn chặt chăn bông.“Hừm… cậu hai Bắc Minh Quân, hình như em đang đến kỳ…” Một lời từ chối rõ ràng như vậy anh nên hiểu đúng không?Anh nằm bên kia, im lặng.Trong phòng tối, cô có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh.“…” Cô cũng im lặng.Một lúc sau, anh đứng dậy, mặc quần áo, bước ra khỏi phòng…Căn phòng yên lặng ngay lập tức.Lúc này cô mới từ từ thả lỏng bản thân.Nghĩ lại tất cả những điều mình đã trải qua trong những ngày này.Giống như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.Bắc Minh Quân nói, bảo cô hãy suy nghĩ kĩ đi.Cô phải nghĩ kĩ cái gì?Nghĩ tại sao anh lại ngăn Vân Chi Lâm cầu hôn cô?Nghĩ tại sao anh lại chọn cô để kết hôn?Chẳng lẽ… là vì anh yêu cô sao?Câu trả lời này ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật nực cười.Khả thi không?Ồ, cô suýt nữa quên mất, anh từng nói, anh yêu cơ thể của cô…Không biết qua bao lâu, Cố Tịch Dao đang trong cơn mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng khóa cửa.Sau đó là tiếng bước chân sột soạt.Cô tỉnh theo bản năng!Theo phản xạ kêu lên: “Ai?”Đèn đốt sáng ngay lập tức.“Là anh. Không ngủ được hay là tỉnh rồi?” Bắc Minh Quân thờ ơ đáp lại, sau đó cầm một chiếc túi trên tay đi đến giường của cô: “Cái này cho em.”“Gì đây?” Cô dụi dụi mi mắt, vươn tay mở túi, lục lọi mấy vòng.Sau đó, cô đột ngột mở to mắt, lấy ra một gói đồ mềm——
Chương 888
“Hả? Cái gì?” Cô cắn trúng đũa, đau cả răng: “Anh đang sốt à?”
Anh nghiêm túc nhìn cô, như thể nhìn bao nhiêu cũng chẳng đủ, anh nhếch môi cười nhẹ: “Cứ coi như anh bị thế đi.”
Đêm này.
Hai người trở về khách sạn.
Điều mà Cố Tịch Dao sợ nhất cuối cùng cũng sắp phải đối mặt.
Anh nói, trong thời kỳ hôn nhân, cô phải thực hiện nghĩa vụ của mình như một người vợ.
Mặc dù cô đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nhưng cô lại nao núng khi thực sự đối mặt với nó.
Nằm cứng người trên giường lớn, quấn chặt chăn bông.
“Hừm… cậu hai Bắc Minh Quân, hình như em đang đến kỳ…” Một lời từ chối rõ ràng như vậy anh nên hiểu đúng không?
Anh nằm bên kia, im lặng.
Trong phòng tối, cô có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh.
“…” Cô cũng im lặng.
Một lúc sau, anh đứng dậy, mặc quần áo, bước ra khỏi phòng…
Căn phòng yên lặng ngay lập tức.
Lúc này cô mới từ từ thả lỏng bản thân.
Nghĩ lại tất cả những điều mình đã trải qua trong những ngày này.
Giống như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Bắc Minh Quân nói, bảo cô hãy suy nghĩ kĩ đi.
Cô phải nghĩ kĩ cái gì?
Nghĩ tại sao anh lại ngăn Vân Chi Lâm cầu hôn cô?
Nghĩ tại sao anh lại chọn cô để kết hôn?
Chẳng lẽ… là vì anh yêu cô sao?
Câu trả lời này ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật nực cười.
Khả thi không?
Ồ, cô suýt nữa quên mất, anh từng nói, anh yêu cơ thể của cô…
Không biết qua bao lâu, Cố Tịch Dao đang trong cơn mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng khóa cửa.
Sau đó là tiếng bước chân sột soạt.
Cô tỉnh theo bản năng!
Theo phản xạ kêu lên: “Ai?”
Đèn đốt sáng ngay lập tức.
“Là anh. Không ngủ được hay là tỉnh rồi?” Bắc Minh Quân thờ ơ đáp lại, sau đó cầm một chiếc túi trên tay đi đến giường của cô: “Cái này cho em.”
“Gì đây?” Cô dụi dụi mi mắt, vươn tay mở túi, lục lọi mấy vòng.
Sau đó, cô đột ngột mở to mắt, lấy ra một gói đồ mềm——
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng HaiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu… Chương 888“Hả? Cái gì?” Cô cắn trúng đũa, đau cả răng: “Anh đang sốt à?”Anh nghiêm túc nhìn cô, như thể nhìn bao nhiêu cũng chẳng đủ, anh nhếch môi cười nhẹ: “Cứ coi như anh bị thế đi.”Đêm này.Hai người trở về khách sạn.Điều mà Cố Tịch Dao sợ nhất cuối cùng cũng sắp phải đối mặt.Anh nói, trong thời kỳ hôn nhân, cô phải thực hiện nghĩa vụ của mình như một người vợ.Mặc dù cô đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nhưng cô lại nao núng khi thực sự đối mặt với nó.Nằm cứng người trên giường lớn, quấn chặt chăn bông.“Hừm… cậu hai Bắc Minh Quân, hình như em đang đến kỳ…” Một lời từ chối rõ ràng như vậy anh nên hiểu đúng không?Anh nằm bên kia, im lặng.Trong phòng tối, cô có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh.“…” Cô cũng im lặng.Một lúc sau, anh đứng dậy, mặc quần áo, bước ra khỏi phòng…Căn phòng yên lặng ngay lập tức.Lúc này cô mới từ từ thả lỏng bản thân.Nghĩ lại tất cả những điều mình đã trải qua trong những ngày này.Giống như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.Bắc Minh Quân nói, bảo cô hãy suy nghĩ kĩ đi.Cô phải nghĩ kĩ cái gì?Nghĩ tại sao anh lại ngăn Vân Chi Lâm cầu hôn cô?Nghĩ tại sao anh lại chọn cô để kết hôn?Chẳng lẽ… là vì anh yêu cô sao?Câu trả lời này ngay cả chính cô cũng cảm thấy thật nực cười.Khả thi không?Ồ, cô suýt nữa quên mất, anh từng nói, anh yêu cơ thể của cô…Không biết qua bao lâu, Cố Tịch Dao đang trong cơn mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng khóa cửa.Sau đó là tiếng bước chân sột soạt.Cô tỉnh theo bản năng!Theo phản xạ kêu lên: “Ai?”Đèn đốt sáng ngay lập tức.“Là anh. Không ngủ được hay là tỉnh rồi?” Bắc Minh Quân thờ ơ đáp lại, sau đó cầm một chiếc túi trên tay đi đến giường của cô: “Cái này cho em.”“Gì đây?” Cô dụi dụi mi mắt, vươn tay mở túi, lục lọi mấy vòng.Sau đó, cô đột ngột mở to mắt, lấy ra một gói đồ mềm——