CHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu…
Chương 897
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng HaiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu… Chương 897Nhưng anh gian xảo không chịu buông cô ra, cắn cô, trầm thấp cười: “Lời tốt đẹp không nói lần hai…”“Ưm…”Cô lại bị anh phong ấn bằng nụ hôn…Chiếc nhẫn đầu ngón tay, pháo hoa khắp thành phố.Dưới bầu trời Sabah, trong tiếng chuông của Năm Mới.Anh đã tặng cô món quà đẹp nhất.Anh yêu cô.Câu này, giết cô trở tay không kịp…Dường như mọi đề phòng đều đổ bể trong từ ‘yêu’ dịu dàng và ngọt ngào ấy.Anh nói——“Tịch Dao, năm mới vui vẻ.”“Tịch Dao, cảm ơn em đã dành một năm khác bên anh.”“Tịch Dao… đừng trốn tránh anh nữa…”“… Tịch Dao, nếu thời gian không ngừng dừng lại ở thời điểm này thì sẽ tuyệt vời biết bao…”…Sau đó, Cố Tịch Dao cũng không biết làm thế nào mình trở về được khách sạnCô chỉ biết mình bị anh giữ chặt, quấn lấy nhau suốt chặng đường…Tiếp tục hôn nhau từ hành lang của khách sạn.Vào phòng.Bình.Cửa bị anh dùng chân đá vào.Môi anh không bao giờ rời cô.Từ phòng khách vào phòng.th* d*c, r*n r*, dồn dập.Lần lượt.Cho đến khi đổ người vào tấm nệm êm ái, cơn đau nhẹ ở lưng khiến cô như từ cơn mơ tỉnh lại!“Không…”Cô kêu lên một cách yếu ớt, bất ngờ đẩy anh ra!Anh hơi thở hổn hển, nhìn xuống cô, đôi mắt anh sáng lên một tia mờ mịt.“Tịch Dao, đừng kháng cự anh…”Có lẽ đàn ông không có khả năng cảm hóa phụ nữ, cách yêu một người phụ nữ là chứng minh trực tiếp bằng cơ thể.Có trời mới biết, anh đã chịu đựng đủ lâu rồi.Mọi tế bào đang xôn xao rạo rực.Nhớ cô đến mức thân thể đau nhói…Đồng tử cô hơi co lại.Cắn môi, ngón tay đẩy ngực anh ra: “…đừng như vậy, em không quen…”
Chương 897
Nhưng anh gian xảo không chịu buông cô ra, cắn cô, trầm thấp cười: “Lời tốt đẹp không nói lần hai…”
“Ưm…”
Cô lại bị anh phong ấn bằng nụ hôn…
Chiếc nhẫn đầu ngón tay, pháo hoa khắp thành phố.
Dưới bầu trời Sabah, trong tiếng chuông của Năm Mới.
Anh đã tặng cô món quà đẹp nhất.
Anh yêu cô.
Câu này, giết cô trở tay không kịp…
Dường như mọi đề phòng đều đổ bể trong từ ‘yêu’ dịu dàng và ngọt ngào ấy.
Anh nói——
“Tịch Dao, năm mới vui vẻ.”
“Tịch Dao, cảm ơn em đã dành một năm khác bên anh.”
“Tịch Dao… đừng trốn tránh anh nữa…”
“… Tịch Dao, nếu thời gian không ngừng dừng lại ở thời điểm này thì sẽ tuyệt vời biết bao…”
…
Sau đó, Cố Tịch Dao cũng không biết làm thế nào mình trở về được khách sạn
Cô chỉ biết mình bị anh giữ chặt, quấn lấy nhau suốt chặng đường…
Tiếp tục hôn nhau từ hành lang của khách sạn.
Vào phòng.
Bình.
Cửa bị anh dùng chân đá vào.
Môi anh không bao giờ rời cô.
Từ phòng khách vào phòng.
th* d*c, r*n r*, dồn dập.
Lần lượt.
Cho đến khi đổ người vào tấm nệm êm ái, cơn đau nhẹ ở lưng khiến cô như từ cơn mơ tỉnh lại!
“Không…”
Cô kêu lên một cách yếu ớt, bất ngờ đẩy anh ra!
Anh hơi thở hổn hển, nhìn xuống cô, đôi mắt anh sáng lên một tia mờ mịt.
“Tịch Dao, đừng kháng cự anh…”
Có lẽ đàn ông không có khả năng cảm hóa phụ nữ, cách yêu một người phụ nữ là chứng minh trực tiếp bằng cơ thể.
Có trời mới biết, anh đã chịu đựng đủ lâu rồi.
Mọi tế bào đang xôn xao rạo rực.
Nhớ cô đến mức thân thể đau nhói…
Đồng tử cô hơi co lại.
Cắn môi, ngón tay đẩy ngực anh ra: “…đừng như vậy, em không quen…”
Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng HaiTác giả: TruyệnTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1 Cố Tịch Dao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn đèn phẫu thuật sáng chói mắt. Bác sỹ cầm ống dẫn dài, đưa vào cơ thể cô. “Dẫn t*nh tr*ng vào.” “Chậm thôi.” “Rất tốt, cấy thành công.” Cố Tịch Dao nghe thấy lời bác sỹ nói, trong lòng tâm trạng phức tạp. Cô, mười tám tuổi, không ngờ vào độ tuổi mơn mởn này, lại đi theo con đường mang thai hộ. Với tỷ lệ chọi 1/10000, không ngờ cô lại bị chọn trúng. Không biết nên vui hay nên buồn. Ba thì bị vào tù, mẹ thì đang bệnh nguy kịch, cô cần tiền, cô không còn đường lui… Cố Tịch Dao được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu đi tới. “Chào cô Cố, phẫu thuật rất thành công, chúng tôi đã sắp xếp bác sỹ tốt nhất điều trị cho mẹ cô rồi.” Lưu Thúy là trợ lý của người thuê: “Theo như hợp đồng chúng ta đã ký trước đó, một khi cô thụ tinh thành công, thì bắt buộc phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục bảo lưu, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, cho đến khi mẹ tròn con vuông.” Cố Tịch Dao gật đầu… Chương 897Nhưng anh gian xảo không chịu buông cô ra, cắn cô, trầm thấp cười: “Lời tốt đẹp không nói lần hai…”“Ưm…”Cô lại bị anh phong ấn bằng nụ hôn…Chiếc nhẫn đầu ngón tay, pháo hoa khắp thành phố.Dưới bầu trời Sabah, trong tiếng chuông của Năm Mới.Anh đã tặng cô món quà đẹp nhất.Anh yêu cô.Câu này, giết cô trở tay không kịp…Dường như mọi đề phòng đều đổ bể trong từ ‘yêu’ dịu dàng và ngọt ngào ấy.Anh nói——“Tịch Dao, năm mới vui vẻ.”“Tịch Dao, cảm ơn em đã dành một năm khác bên anh.”“Tịch Dao… đừng trốn tránh anh nữa…”“… Tịch Dao, nếu thời gian không ngừng dừng lại ở thời điểm này thì sẽ tuyệt vời biết bao…”…Sau đó, Cố Tịch Dao cũng không biết làm thế nào mình trở về được khách sạnCô chỉ biết mình bị anh giữ chặt, quấn lấy nhau suốt chặng đường…Tiếp tục hôn nhau từ hành lang của khách sạn.Vào phòng.Bình.Cửa bị anh dùng chân đá vào.Môi anh không bao giờ rời cô.Từ phòng khách vào phòng.th* d*c, r*n r*, dồn dập.Lần lượt.Cho đến khi đổ người vào tấm nệm êm ái, cơn đau nhẹ ở lưng khiến cô như từ cơn mơ tỉnh lại!“Không…”Cô kêu lên một cách yếu ớt, bất ngờ đẩy anh ra!Anh hơi thở hổn hển, nhìn xuống cô, đôi mắt anh sáng lên một tia mờ mịt.“Tịch Dao, đừng kháng cự anh…”Có lẽ đàn ông không có khả năng cảm hóa phụ nữ, cách yêu một người phụ nữ là chứng minh trực tiếp bằng cơ thể.Có trời mới biết, anh đã chịu đựng đủ lâu rồi.Mọi tế bào đang xôn xao rạo rực.Nhớ cô đến mức thân thể đau nhói…Đồng tử cô hơi co lại.Cắn môi, ngón tay đẩy ngực anh ra: “…đừng như vậy, em không quen…”