Trong một căn nhà, hình bóng của một người đàn ông cứ đi đi lại lại. Khuôn mặt ông ta thể rõ sự lo lắng, thấp thỏm không yên. Thoáng chốc liên tục nhìn ra ngoài cửa như đang lo sợ điều gì đó khủng khiếp sắp đến. - Ba ơi, mình nên làm gì đây? Bọn họ, bọn họ sắp đến đây rồi - Mày im miệng tại vì mày mà tao ra nông nỗi này tại vì mày đồ con hoang. câu nói ấy của ông khiến cô sửng sốt cúi gầm mặt rõ ràng vì ông ăn chơi thua lỗ xong lại đi mượn tiền người ta rồi tỏ thái độ nhưng người mà ông gây sự lại là người quyền lực xếp vào hạng nhất nhì trong nước mà người đàn ông đó còn nổi tiếng là một người tà ác, hung hãn rất dễ nổi điên mà giết bất kì ai. Người ta còn đồn rằng trong biệt thự mà anh ta ở có đầu người và anh ta còn tôn thờ quỷ satan cho nên chả ai dám dính dáng đến người đàn ông đó cả. Vậy mà giờ ông lại trách phạt lên cô ba là người cô yêu quý nhất nhưng ông lại luôn đối xử tệ bạc với cô nhưng biết sao được nữa người thân với nhau trong gia đình nếu gặp hoạn nạn thì phải biết…
Chương 19: Chương 19
Tội Lỗi Và Dục VọngTác giả: Chu kimVTruyện Ngôn TìnhTrong một căn nhà, hình bóng của một người đàn ông cứ đi đi lại lại. Khuôn mặt ông ta thể rõ sự lo lắng, thấp thỏm không yên. Thoáng chốc liên tục nhìn ra ngoài cửa như đang lo sợ điều gì đó khủng khiếp sắp đến. - Ba ơi, mình nên làm gì đây? Bọn họ, bọn họ sắp đến đây rồi - Mày im miệng tại vì mày mà tao ra nông nỗi này tại vì mày đồ con hoang. câu nói ấy của ông khiến cô sửng sốt cúi gầm mặt rõ ràng vì ông ăn chơi thua lỗ xong lại đi mượn tiền người ta rồi tỏ thái độ nhưng người mà ông gây sự lại là người quyền lực xếp vào hạng nhất nhì trong nước mà người đàn ông đó còn nổi tiếng là một người tà ác, hung hãn rất dễ nổi điên mà giết bất kì ai. Người ta còn đồn rằng trong biệt thự mà anh ta ở có đầu người và anh ta còn tôn thờ quỷ satan cho nên chả ai dám dính dáng đến người đàn ông đó cả. Vậy mà giờ ông lại trách phạt lên cô ba là người cô yêu quý nhất nhưng ông lại luôn đối xử tệ bạc với cô nhưng biết sao được nữa người thân với nhau trong gia đình nếu gặp hoạn nạn thì phải biết… Khi anh bước xuống lầu đã gặp nhũ mẫu đang đứng đó nhìn chằm chằm mình, anh biết là chuyện gì nên đã ko quan tâm và đi lướt qua bà thì bị chặn lại.- Nhũ mẫu à, thôi đi...!.truyện kiếm hiệp hay- Thả nó ra đi con bé đã ko ăn gì từ tối qua rồi.- Không- Trịnh Thiên nếu con còn coi ta là người thân của con thì hãy nghe ta thả con bé ra đi.- 1 khi Trịnh Thiên con quyết định 1 cái gì rồi là sẽ ko bao giờ rút lại lời nói.- Đó là 1 sinh mạng...con ko thấy tội lỗi khi làm vậy với con bé sao.Tính mạng con người đó ko phải là cỏ rác để con thích thì dẫm lên thích thì giết đâu.- Tại sao lại không? Cô ta dù sao cũng chỉ là 1 cái mạng quèn chết đi chăng nữa cũng có ai nhớ đến hay truy tìm tung tích cô ta đâu.- Con nói rồi lệnh con đưa ra ko ai có quyền từ chối hay trái lệnh nên nhũ mẫu hãy thôi đi nếu ko..sự tức giận này sẽ gánh lên đầu cô ta.- Nhũ mẫu cũng biết mà...đúng ko.Anh đi lướt qua bà, đến chỗ bàn ăn sáng chầm chậm ngồi xuống ăn bữa sáng của mình.Mặt anh tỉnh bơ ko hề nghĩ hay quan tâm cô giờ sống chết ra sao khi ko được ăn suốt 1 ngày.Còn nhũ mẫu chỉ biết đứng đó lòng không khỏi lo lắng cho cô mà quặn thắt.Bà bất lực đi khỏi,ngay khi bà đi Trương Kiều từ bếp ra mặt tỏ vẻ đắc ý đi đến gần anh.- Cậu chủ à, sao nhìn cậu buồn bực vậy?- Gì đây- Ừm....vậy cậu có muốn em phục vụ cậu chủ hay ko?Anh liếc nhìn cô ta, nhếch mép hứng thú.- Haiza em lại hư nữa rồi...ko biết là..lâu rồi chưa chạm vào em chỗ đó của em có nhớ anh ko.Tay anh kéo cô ta lại ngồi lên mình n*n b*p ngực ả.- Cậu chủ này đây là phòng khách đó lỡ đâu...!- Suỵt yên để tôi làm 1 chút..ko thịt đâu.- Vậy...được thôiTay anh lần mò vào bên dưới của ả, * ấn ấn *- Haaa..ứm tiếp đi..Ngón tay anh móc ngoáy, xoa xoa khiến chỗ đó ra nước, ả ta sung sướng, ngẩng đầu lên hưởng thụ cảm giác ấy thần tiên ấy- Haaa..ư..cậu chủ..thật là aAnh và cô ta làm loại chuyện đó ngay trong phòng ăn, 2 người ko sợ có ai vào hay sao mà lại làm vậy.Tiếng rên của ả vang khắp phòng ăn.Ngay cả chỗ đó của anh cũng bắt đầu ***** *** rồi.- Úm cậu chủ à- Sướng lắm nhỉ.Anh ấn mạnh hơn vào trong khiến chỗ đó ra nhiều nước hơn.- AaaĐang khoái lạc thì tiếng điện thoại vang lên cắt ngang.Làm anh mất hứngAnh rút tay ra mà đầu ngón tay còn có nước dâm của cô ta đọng lại.* RENG RENG *- Mau đi đi.- À dạ.Ả ta tức lắm ấy, cảm giác sung sướng chưa được bao lâu đã bị làm phiền.Anh chầm chậm lấy khăn lau sạch tay mình, mặc cho điện thoại đang vang lên ko ngừng.Bắt máy:- Nói- [ dạ thưa giám đốc hôm nay, ngài có cuộc họp quan trọng mong ngài đến để bắt đầu họp, mọi người đang đợi ngài ]- Được rồi.* Cúp máy * Anh lấy áo vest khoác lên mình đi ra xe, khi đi khựng lại nhớ đến cô còn đang bị nhốt trong kho nhưng ý nghĩ đó đã vụt tắt nhanh chóng.Anh ko để ý bước đi ra xe đến công ty.Trong KhoÁnh nắng sáng chói từ mặt trời len lỏi vào từng khe hở của nhà kho rọi vào mặt cô làm cô từ từ mở mắt.Cơn đói khát ập đến khiến Nhi Lan ko chịu được.Giờ đây 1 chút sức cũng ko có, thở thôi cũng khó khăn.- A đói..đói quá.Giọng cô thều thào, yếu ớt khuôn mặt trắng bệch, thân thể gầy yếu.Nằm quằn quại, chui rúc trong 1 xó.Đôi mắt vô hồn nhìn qua khung cửa sổ những tia nắng như đang nhảy nhót, vui đùa ko bị cấm cản hay gò bó, làm cho lòng cô ko khỏi thống khổ muốn được tự do, cứ phải sống 1 cách như 1 con chó thế này thật ko thể chịu nổi.Nhưng cô ko còn lựa chọn nào khác quyền thế, tiền bạc cô đều ko có những thứ đó vậy thì sao có thể thoát khỏi anh được.- Hừ..thật ngu màCăn phòng thì bụi bám đầy nơi, ẩm mốc rất bẩn cứ hít bầu không khí như thế này làm cô thấy ngột ngạt không thôi." Chẳng lẽ mình sẽ sống như thế này sao.Nếu ko sống sót khỏi ngày mai mình sẽ chết thối ở đây mất.Mày đúng là ngu Nhi Lan à tự mình nhận thì chịu thôi giờ trách ai đây "Cô nằm bất động như vậy chờ đợi cái chết đến với mình bỗng cánh cửa kho bật ra * CẠCH * nhũ mẫu bước vào thì hoàng hồn khi thấy cô trong bộ dạng thê thảm như vậy bà liền chạy đến đỡ cô dậy.- Trời ơi Nhi Lan ơi con tỉnh lại đi.Bà lay người cô dậy thấy cô vẫn bất động như vậy bà nhanh tay liền đỡ cô dậy đi về phòng._______Mọi người thấy chap này thế nào xin cho ý kiến ạ:((Sau khi đọc xong chap mọi người hãy like cho mình nha.
Khi anh bước xuống lầu đã gặp nhũ mẫu đang đứng đó nhìn chằm chằm mình, anh biết là chuyện gì nên đã ko quan tâm và đi lướt qua bà thì bị chặn lại.
- Nhũ mẫu à, thôi đi...!.
truyện kiếm hiệp hay
- Thả nó ra đi con bé đã ko ăn gì từ tối qua rồi.
- Không
- Trịnh Thiên nếu con còn coi ta là người thân của con thì hãy nghe ta thả con bé ra đi.
- 1 khi Trịnh Thiên con quyết định 1 cái gì rồi là sẽ ko bao giờ rút lại lời nói.
- Đó là 1 sinh mạng...con ko thấy tội lỗi khi làm vậy với con bé sao.
Tính mạng con người đó ko phải là cỏ rác để con thích thì dẫm lên thích thì giết đâu.
- Tại sao lại không? Cô ta dù sao cũng chỉ là 1 cái mạng quèn chết đi chăng nữa cũng có ai nhớ đến hay truy tìm tung tích cô ta đâu.
- Con nói rồi lệnh con đưa ra ko ai có quyền từ chối hay trái lệnh nên nhũ mẫu hãy thôi đi nếu ko..sự tức giận này sẽ gánh lên đầu cô ta.
- Nhũ mẫu cũng biết mà...đúng ko.
Anh đi lướt qua bà, đến chỗ bàn ăn sáng chầm chậm ngồi xuống ăn bữa sáng của mình.
Mặt anh tỉnh bơ ko hề nghĩ hay quan tâm cô giờ sống chết ra sao khi ko được ăn suốt 1 ngày.
Còn nhũ mẫu chỉ biết đứng đó lòng không khỏi lo lắng cho cô mà quặn thắt.
Bà bất lực đi khỏi,ngay khi bà đi Trương Kiều từ bếp ra mặt tỏ vẻ đắc ý đi đến gần anh.
- Cậu chủ à, sao nhìn cậu buồn bực vậy?
- Gì đây
- Ừm....vậy cậu có muốn em phục vụ cậu chủ hay ko?
Anh liếc nhìn cô ta, nhếch mép hứng thú.
- Haiza em lại hư nữa rồi...ko biết là..lâu rồi chưa chạm vào em chỗ đó của em có nhớ anh ko.
Tay anh kéo cô ta lại ngồi lên mình n*n b*p ngực ả.
- Cậu chủ này đây là phòng khách đó lỡ đâu...!
- Suỵt yên để tôi làm 1 chút..ko thịt đâu.
- Vậy...được thôi
Tay anh lần mò vào bên dưới của ả, * ấn ấn *
- Haaa..ứm tiếp đi..
Ngón tay anh móc ngoáy, xoa xoa khiến chỗ đó ra nước, ả ta sung sướng, ngẩng đầu lên hưởng thụ cảm giác ấy thần tiên ấy
- Haaa..ư..cậu chủ..thật là a
Anh và cô ta làm loại chuyện đó ngay trong phòng ăn, 2 người ko sợ có ai vào hay sao mà lại làm vậy.
Tiếng rên của ả vang khắp phòng ăn.
Ngay cả chỗ đó của anh cũng bắt đầu ***** *** rồi.
- Úm cậu chủ à
- Sướng lắm nhỉ.
Anh ấn mạnh hơn vào trong khiến chỗ đó ra nhiều nước hơn.
- Aaa
Đang khoái lạc thì tiếng điện thoại vang lên cắt ngang.Làm anh mất hứng
Anh rút tay ra mà đầu ngón tay còn có nước dâm của cô ta đọng lại.
* RENG RENG *
- Mau đi đi.
- À dạ.
Ả ta tức lắm ấy, cảm giác sung sướng chưa được bao lâu đã bị làm phiền.
Anh chầm chậm lấy khăn lau sạch tay mình, mặc cho điện thoại đang vang lên ko ngừng.
Bắt máy:
- Nói
- [ dạ thưa giám đốc hôm nay, ngài có cuộc họp quan trọng mong ngài đến để bắt đầu họp, mọi người đang đợi ngài ]
- Được rồi.
* Cúp máy * Anh lấy áo vest khoác lên mình đi ra xe, khi đi khựng lại nhớ đến cô còn đang bị nhốt trong kho nhưng ý nghĩ đó đã vụt tắt nhanh chóng.
Anh ko để ý bước đi ra xe đến công ty.
Trong Kho
Ánh nắng sáng chói từ mặt trời len lỏi vào từng khe hở của nhà kho rọi vào mặt cô làm cô từ từ mở mắt.
Cơn đói khát ập đến khiến Nhi Lan ko chịu được.
Giờ đây 1 chút sức cũng ko có, thở thôi cũng khó khăn.
- A đói..đói quá.
Giọng cô thều thào, yếu ớt khuôn mặt trắng bệch, thân thể gầy yếu.
Nằm quằn quại, chui rúc trong 1 xó.
Đôi mắt vô hồn nhìn qua khung cửa sổ những tia nắng như đang nhảy nhót, vui đùa ko bị cấm cản hay gò bó, làm cho lòng cô ko khỏi thống khổ muốn được tự do, cứ phải sống 1 cách như 1 con chó thế này thật ko thể chịu nổi.
Nhưng cô ko còn lựa chọn nào khác quyền thế, tiền bạc cô đều ko có những thứ đó vậy thì sao có thể thoát khỏi anh được.
- Hừ..thật ngu mà
Căn phòng thì bụi bám đầy nơi, ẩm mốc rất bẩn cứ hít bầu không khí như thế này làm cô thấy ngột ngạt không thôi.
" Chẳng lẽ mình sẽ sống như thế này sao.
Nếu ko sống sót khỏi ngày mai mình sẽ chết thối ở đây mất.
Mày đúng là ngu Nhi Lan à tự mình nhận thì chịu thôi giờ trách ai đây "
Cô nằm bất động như vậy chờ đợi cái chết đến với mình bỗng cánh cửa kho bật ra * CẠCH * nhũ mẫu bước vào thì hoàng hồn khi thấy cô trong bộ dạng thê thảm như vậy bà liền chạy đến đỡ cô dậy.
- Trời ơi Nhi Lan ơi con tỉnh lại đi.
Bà lay người cô dậy thấy cô vẫn bất động như vậy bà nhanh tay liền đỡ cô dậy đi về phòng.
_______
Mọi người thấy chap này thế nào xin cho ý kiến ạ:((
Sau khi đọc xong chap mọi người hãy like cho mình nha.
Tội Lỗi Và Dục VọngTác giả: Chu kimVTruyện Ngôn TìnhTrong một căn nhà, hình bóng của một người đàn ông cứ đi đi lại lại. Khuôn mặt ông ta thể rõ sự lo lắng, thấp thỏm không yên. Thoáng chốc liên tục nhìn ra ngoài cửa như đang lo sợ điều gì đó khủng khiếp sắp đến. - Ba ơi, mình nên làm gì đây? Bọn họ, bọn họ sắp đến đây rồi - Mày im miệng tại vì mày mà tao ra nông nỗi này tại vì mày đồ con hoang. câu nói ấy của ông khiến cô sửng sốt cúi gầm mặt rõ ràng vì ông ăn chơi thua lỗ xong lại đi mượn tiền người ta rồi tỏ thái độ nhưng người mà ông gây sự lại là người quyền lực xếp vào hạng nhất nhì trong nước mà người đàn ông đó còn nổi tiếng là một người tà ác, hung hãn rất dễ nổi điên mà giết bất kì ai. Người ta còn đồn rằng trong biệt thự mà anh ta ở có đầu người và anh ta còn tôn thờ quỷ satan cho nên chả ai dám dính dáng đến người đàn ông đó cả. Vậy mà giờ ông lại trách phạt lên cô ba là người cô yêu quý nhất nhưng ông lại luôn đối xử tệ bạc với cô nhưng biết sao được nữa người thân với nhau trong gia đình nếu gặp hoạn nạn thì phải biết… Khi anh bước xuống lầu đã gặp nhũ mẫu đang đứng đó nhìn chằm chằm mình, anh biết là chuyện gì nên đã ko quan tâm và đi lướt qua bà thì bị chặn lại.- Nhũ mẫu à, thôi đi...!.truyện kiếm hiệp hay- Thả nó ra đi con bé đã ko ăn gì từ tối qua rồi.- Không- Trịnh Thiên nếu con còn coi ta là người thân của con thì hãy nghe ta thả con bé ra đi.- 1 khi Trịnh Thiên con quyết định 1 cái gì rồi là sẽ ko bao giờ rút lại lời nói.- Đó là 1 sinh mạng...con ko thấy tội lỗi khi làm vậy với con bé sao.Tính mạng con người đó ko phải là cỏ rác để con thích thì dẫm lên thích thì giết đâu.- Tại sao lại không? Cô ta dù sao cũng chỉ là 1 cái mạng quèn chết đi chăng nữa cũng có ai nhớ đến hay truy tìm tung tích cô ta đâu.- Con nói rồi lệnh con đưa ra ko ai có quyền từ chối hay trái lệnh nên nhũ mẫu hãy thôi đi nếu ko..sự tức giận này sẽ gánh lên đầu cô ta.- Nhũ mẫu cũng biết mà...đúng ko.Anh đi lướt qua bà, đến chỗ bàn ăn sáng chầm chậm ngồi xuống ăn bữa sáng của mình.Mặt anh tỉnh bơ ko hề nghĩ hay quan tâm cô giờ sống chết ra sao khi ko được ăn suốt 1 ngày.Còn nhũ mẫu chỉ biết đứng đó lòng không khỏi lo lắng cho cô mà quặn thắt.Bà bất lực đi khỏi,ngay khi bà đi Trương Kiều từ bếp ra mặt tỏ vẻ đắc ý đi đến gần anh.- Cậu chủ à, sao nhìn cậu buồn bực vậy?- Gì đây- Ừm....vậy cậu có muốn em phục vụ cậu chủ hay ko?Anh liếc nhìn cô ta, nhếch mép hứng thú.- Haiza em lại hư nữa rồi...ko biết là..lâu rồi chưa chạm vào em chỗ đó của em có nhớ anh ko.Tay anh kéo cô ta lại ngồi lên mình n*n b*p ngực ả.- Cậu chủ này đây là phòng khách đó lỡ đâu...!- Suỵt yên để tôi làm 1 chút..ko thịt đâu.- Vậy...được thôiTay anh lần mò vào bên dưới của ả, * ấn ấn *- Haaa..ứm tiếp đi..Ngón tay anh móc ngoáy, xoa xoa khiến chỗ đó ra nước, ả ta sung sướng, ngẩng đầu lên hưởng thụ cảm giác ấy thần tiên ấy- Haaa..ư..cậu chủ..thật là aAnh và cô ta làm loại chuyện đó ngay trong phòng ăn, 2 người ko sợ có ai vào hay sao mà lại làm vậy.Tiếng rên của ả vang khắp phòng ăn.Ngay cả chỗ đó của anh cũng bắt đầu ***** *** rồi.- Úm cậu chủ à- Sướng lắm nhỉ.Anh ấn mạnh hơn vào trong khiến chỗ đó ra nhiều nước hơn.- AaaĐang khoái lạc thì tiếng điện thoại vang lên cắt ngang.Làm anh mất hứngAnh rút tay ra mà đầu ngón tay còn có nước dâm của cô ta đọng lại.* RENG RENG *- Mau đi đi.- À dạ.Ả ta tức lắm ấy, cảm giác sung sướng chưa được bao lâu đã bị làm phiền.Anh chầm chậm lấy khăn lau sạch tay mình, mặc cho điện thoại đang vang lên ko ngừng.Bắt máy:- Nói- [ dạ thưa giám đốc hôm nay, ngài có cuộc họp quan trọng mong ngài đến để bắt đầu họp, mọi người đang đợi ngài ]- Được rồi.* Cúp máy * Anh lấy áo vest khoác lên mình đi ra xe, khi đi khựng lại nhớ đến cô còn đang bị nhốt trong kho nhưng ý nghĩ đó đã vụt tắt nhanh chóng.Anh ko để ý bước đi ra xe đến công ty.Trong KhoÁnh nắng sáng chói từ mặt trời len lỏi vào từng khe hở của nhà kho rọi vào mặt cô làm cô từ từ mở mắt.Cơn đói khát ập đến khiến Nhi Lan ko chịu được.Giờ đây 1 chút sức cũng ko có, thở thôi cũng khó khăn.- A đói..đói quá.Giọng cô thều thào, yếu ớt khuôn mặt trắng bệch, thân thể gầy yếu.Nằm quằn quại, chui rúc trong 1 xó.Đôi mắt vô hồn nhìn qua khung cửa sổ những tia nắng như đang nhảy nhót, vui đùa ko bị cấm cản hay gò bó, làm cho lòng cô ko khỏi thống khổ muốn được tự do, cứ phải sống 1 cách như 1 con chó thế này thật ko thể chịu nổi.Nhưng cô ko còn lựa chọn nào khác quyền thế, tiền bạc cô đều ko có những thứ đó vậy thì sao có thể thoát khỏi anh được.- Hừ..thật ngu màCăn phòng thì bụi bám đầy nơi, ẩm mốc rất bẩn cứ hít bầu không khí như thế này làm cô thấy ngột ngạt không thôi." Chẳng lẽ mình sẽ sống như thế này sao.Nếu ko sống sót khỏi ngày mai mình sẽ chết thối ở đây mất.Mày đúng là ngu Nhi Lan à tự mình nhận thì chịu thôi giờ trách ai đây "Cô nằm bất động như vậy chờ đợi cái chết đến với mình bỗng cánh cửa kho bật ra * CẠCH * nhũ mẫu bước vào thì hoàng hồn khi thấy cô trong bộ dạng thê thảm như vậy bà liền chạy đến đỡ cô dậy.- Trời ơi Nhi Lan ơi con tỉnh lại đi.Bà lay người cô dậy thấy cô vẫn bất động như vậy bà nhanh tay liền đỡ cô dậy đi về phòng._______Mọi người thấy chap này thế nào xin cho ý kiến ạ:((Sau khi đọc xong chap mọi người hãy like cho mình nha.