Tác giả:

Tình yêu, có người nói nó nhẹ tựa long hồng, cũng có người nó nó nặng tựa thái sơn. Nhưng muốn biết tình yêu nó như thế nào, chắc hẵn chúng ta phải tự mình kiểm nghiệm, để rồi tìm ra câu trả lời đúng nhất cho mình… Gặp nhau, yêu nhau và được sống bên nhau là một loại nhân duyện trọn vẹn… Nhưng cũng có đôi lúc chỉ là một đoạn nhân duyên, giống như lướt qua nhau trên một đoạn đường nào đó,có được hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng nổi đau vẫn còn động lại, rồi ngày đêm gặm nhắm trái tim … ………………. ……. ……………….. 7:00 pm. Bắc Kinh, Trung Quốc. Khách sạn B. (xin lỗi m.n vì chẳng tìm được cái tên nào, nên sẽ dùng tạm như vậy nha ^^). Tút…tút….tút… Tiếng chuông chờ điện thoại vẫn đang vang điều, một lúc sau mới có người nhất máy, bên kia là giọng gấp gáp pha lẫn một chút vui mừng. “Mẹ nghe đây!.” “Dạ, sao bắt máy lâu thế hả mẹ?.” “Tại mẹ đang ở trong bếp, không nghe được tiếng chuông, à mà con đến nơi rồi đúng không, bên đó cái gì cũng phải cẩn thận có biết không.” “Con biết rồi mẹ ạ, con lớn rồi mà…

Chương 65

Một Đoạn Nhân DuyênTác giả: Sweet GirlTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTình yêu, có người nói nó nhẹ tựa long hồng, cũng có người nó nó nặng tựa thái sơn. Nhưng muốn biết tình yêu nó như thế nào, chắc hẵn chúng ta phải tự mình kiểm nghiệm, để rồi tìm ra câu trả lời đúng nhất cho mình… Gặp nhau, yêu nhau và được sống bên nhau là một loại nhân duyện trọn vẹn… Nhưng cũng có đôi lúc chỉ là một đoạn nhân duyên, giống như lướt qua nhau trên một đoạn đường nào đó,có được hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng nổi đau vẫn còn động lại, rồi ngày đêm gặm nhắm trái tim … ………………. ……. ……………….. 7:00 pm. Bắc Kinh, Trung Quốc. Khách sạn B. (xin lỗi m.n vì chẳng tìm được cái tên nào, nên sẽ dùng tạm như vậy nha ^^). Tút…tút….tút… Tiếng chuông chờ điện thoại vẫn đang vang điều, một lúc sau mới có người nhất máy, bên kia là giọng gấp gáp pha lẫn một chút vui mừng. “Mẹ nghe đây!.” “Dạ, sao bắt máy lâu thế hả mẹ?.” “Tại mẹ đang ở trong bếp, không nghe được tiếng chuông, à mà con đến nơi rồi đúng không, bên đó cái gì cũng phải cẩn thận có biết không.” “Con biết rồi mẹ ạ, con lớn rồi mà… Không gian tĩnh lặng, gió nhè nhẹ thổi qua làm đung đưa mấy cành cây nhỏ, đó là một buổi sáng đầy nắng, là một ngày nắng đẹp, nhưng bóng dáng kia, một tà áo xanh lặng lẽ ngồi cạnh ngôi mộ xanh cỏ, ánh mắt u buồn như mặt hồ phẳng lặng, thật đơn độc, thật cô đơn.Nàng đến đây được một lúc rồi nhưng chỉ đứng xa xa nhìn hắn, thấy hắn như vậy nàng c*̃ng không muốn đến làm phiền. Lo giận Du Thiên Ân nàng lại quên mất chuyện buồn trong lòng hắn vẫn còn, càng nghĩ thấy bản thân có chút qua đáng rồi.-Thanh Tâm tiểu thư hay là tiểu thư cứ ở lại đây chờ nhị vương gia rồi về c*̀ng người, nô tài còn có việc ở phủ.Lão quản gia bước đến nói với nàng, lúc nãy không biết đường nên nhờ lão quan gia đưa đến đây giúp. Nàng gật đầu với lão quản gia -Được, lát nữa ta sẽ về c*̀ng với chàng.Lão quản gia c*́i đầu chào nàng rồi vội vã lên xe ngựa đi về, nàng thì tiếp tục quay lại nhìn Du Thiên Ân, nhưng thật kỳ lạ mới xoay mặt đi hắn lại đi đâu rồi?Nàng bước đến cạnh ngôi mộ, sau nhìn ngang ngó dọc mới phát hiện phía sau có một cái hồ nước lớn, bên cạnh mép hồ có tà áo xanh quen thuộc, nhìn bộ dạng kia không phải là...muốn tự tử chứ?!Nàng nhanh như chớp chạy đến đó túm áo Du Thiên Ân kéo lên.-Chàng tại sao lại ngu ngốc như vậy, lỗi c*̃ng không phải do chàng, tại sao lại có ý định chết đi, chàng nói yêu ta mà, muốn c*̀ng ta sống đến già kia mà, chàng quên rồi hả?Du Thiên Ân ngẩn người nhìn nàng mà không hiểu việc gì, sau đó cứ thấy nàng kéo hắn ra khỏi hồ hắn mới hiểu ra, thì ra nàng đang hiểu lầm hắn muốn nhảy hồ chết, thật là..Nàng thấy tên ngốc này phì cười, ánh mắt còn tràn đầy ấm áp nhìn mình, có phải u buồn đến phát điên rồi không? -Chàng nhìn ta cười cái khỉ gì? Ta nói cho chàng biết chàng mà dám nghĩ đến chuyện ngu ngốc kia ta sẽ không tha thứ cho chàng nữa!Lúc này Du Thiên Ân liền đổi sắc mặt, giả vờ tủi thân.-Vậy nếu ta không nghĩ đến chuyện ngu ngốc kia nữa, nàng có thể tha thứ cho ta chuyện say rượu kia không?Nghe xong nàng không suy nghĩ gì mà liền gật đầu chấp thuận.-Được, tha thứ cho chàng, mau đứng lên đi.Nàng đỡ Du Thiên Ân đứng dậy, vui mừng Du Thiên Ân xoay mặt về hướng khác mà nén cười, sau đó lại giả vờ khuôn mặt u buồn nhìn nàng.-Thanh Tâm nếu nàng đã đến đây rồi đến gặp mẫu thân ta một lát đi.Gặp mẹ chồng tương lai là điều không tránh khỏi, đằng này mẹ chồng tương lai đã mất đến đốt một nén hương là chuyện nên làm, nàng lẳng lặng c*̀ng Du Thiên Ân đến bên ngôi mộ, Du Thiên Ân thắp một nén hương đưa cho nàng.Nàng không biết phải xưng hô thế nào mới phải nên cầu cứu Du Thiên Ân.-Ta phải xưng hô thế nào đây?Du Thiên Ân ném cho nàng một cái lườm.-Điều đó còn phải hỏi sao? Đương nhiên là mẫu thân.Nàng chau mày phản bát.-Ta với chàng còn chưa thành thân, sao gọi mẫu thân được.-Gọi trước hay gọi sao thì khác sao? Xem như nàng thể hiện lòng hiếu thảo đi.Du Thiên Ân nói c*̃ng có lý.-M..Mẫu thân con là Thanh Tâm…Du Thiên Ân nhìn nàng, khóe miệng cong lên không thể dấu được sự hạnh phúc, hắn dùng cả buổi sáng để thừ người suy nghĩ, sự việc đau buồn nên quên đi, hắn còn phải lo cho hiện tại, lo cho tương lai c*̉a hắn và nàng, mẫu thân trên trời nhất định luôn mong muốn hắn được hạnh phúc.-...mẫu thân người trên thiên đàng cứ yên tâm uống trà ngắm phong cảnh, Thiên Ân cứ để con lo!Du Thiên Ân nghe xong liền lắc đầu rồi cười, Thanh Tâm nàng đúng là...đáng yêu!Ở lại thêm một lát, đến khi mặt trời đã đứng bóng nàng và Du Thiên Ân liền trở về, trên đường Du Thiên Ân c*̃ng có kể cho nàng nghe về mẫu thân và bên ngoại c*̉a hắn. Điều đáng thương hơn là, phần mộ c*̉a mẫu thân Du Thiên Ân đáng lẽ phải được chôn trong hoàng lăng c*̉a hoàng thất, nhưng vì năm xưa Mộc Linh Đan to nhỏ bảo mẫu thân hắn chết khi sinh con rất xui xẻo không thể làm ô uế, nên đường đường là một quý phi lại chôn ở nơi hoang vắng, thế mới thấy rõ hơn cuộc chiến ở hoàng cung rất đáng sợ.-Thanh Tâm~!Hửm? Cái tên này học đâu ra cái kiểu gọi ớn lạnh này vậy? Á à là học được ở chỗ không đàng hoàng kia chứ gì, chết tiệt!!Thấy sắc mặt nàng thay đổi Du Thiên Ân liền trở lại bình thường, không đùa giỡn làm nũng, vì hắn biết nếu tiếp tục sẽ có chuyện xảy ra.-Thanh Tâm, ta có chuyện cần phải nói với nàng.Nàng bực mình.-Chuyện gì?!-Thật ra...khi nãy nhổ cỏ xung quanh mộ tay bị dính đất nên đến gần hồ để … rửa tay, chứ không phải ta có ý định muốn chết như nàng nghĩ.Nàng nghe xong liền trầm mặt, lạnh lùng nhìn Du Thiên Ân.-Vậy tại sao không nói ngay lúc đó? Đến bây giờ mới nói với ta?-Vì lúc đó thấy nàng lo lắng cho ta như vậy ta rất vui nên nhất thời quên mất, và khi nãy chợt nhớ ra, sợ nàng giận nên quyết định nói cho nàng biết.Du Thiên Ân nở nụ cười bé ngoan với nàng, còn nàng hừ một tiếng, rõ ràng là muốn lợi dụng tình huống để nàng tha thứ cho hắn, đúng là tên lưu manh nhiều mưu kế, c*̃ng do nàng trông gà hóa cuốc, người ta rửa tay mà tưởng người ta tự tử, sau này nhất định phải xem tình hình rồi mới hành động.-Chàng đừng tưởng ta không biết, nhưng vì lỡ hứa với mẫu thân sẽ chăm sóc cho chàng nên ta bỏ qua hết, sau này đừng hồng giấu ta điều gì.-Được!Khóe môi Du Thiên Ân cong lên, một đường cong hoàng mỹ.Đến phủ thì đã quá giờ trưa, Tiểu Hạo được A Triệu lo ăn uống xong cả rồi, nàng bảo nó đi ngủ trưa một chút. Sau đó mới ăn trưa c*̀ng Du Thiên Ân.-A Triệu ngươi c*̃ng đến ăn đi! Du Thiên Ân gọi.-Dạ chủ nhân.A Triệu lập tức nghe lời đến ăn cơm c*̀ng hai người họ.-Thiên Ân chàng biết nhà ngoại Tiểu Hạo ở đâu không, ta muốn xem một chút, dù gì c*̃ng là con cháu c*̉a bọn họ, chúng ta không thể tùy tiện nuôi dưỡng mà không hỏi ý, Du Thiên Vũ xem như bỏ đi rồi, Tiểu Hạo c*̃ng cần có người thân mà! Vừa nói nàng vừa gắp một miếng thịt vào bát Du Thiên Ân.Du Thiên Ân gắp thịt bỏ vào miệng nhai nhai sau đó nói:-Là quan trong triều, nhưng theo ta thấy nhân cách không được tốt lắm, nên không cần hỏi...A..nàng ăn cải đi.Du Thiên Ân gắp một cộng rau đưa trực tiếp lên miệng nàng, nàng ái ngại liếc nhìn A Triệu, A Triệu chỉ cười cười rồi tiếp tục ăn cơm.-Nhưng tốt xấu gì c*̃ng là người thân chẳng nhẽ bọn họ sẽ hại nó sao?-Sợ là đến gặp mặt c*̃ng không thể rồi.A Triệu đột nhiên lên tiếng, nàng và Du Thiên Ân nhìn A Triệu.-Có chuyện gì sao? Nàng hỏi.-Là chuyện liên quan đến nhà ngoại Tiểu Hạo sao? Du Thiên Ân hỏi tiếp.A Triệu gật đầu, sau đó đem toàn bộ câu chuyện đồn đãi c*̉a sáng nay kể cho hai người nghe. Ra là chuyện c*̉a Dương Mỵ tự tử chết bị bại lộ, nhưng nguyên nhân hoàng toàn bị Du Thiên Vũ nói sang hướng Dương Mỵ ngoại tình mọi chuyện bị Du Thiên Vũ phát hiện nên tự sát, ai nấy điều trách cứ nhà họ Dương dạy dỗ con không đàng hoàng đến đại tướng quân c*̉a thiên long quốc mà c*̃ng dám cắm sừng, Du Thiên Vũ lại quá đáng hơn còn nói Dương Mỵ ôm con tự tử chết chung trong khi nó vẫn còn sống rành rành ra đó, mọi người c*̃ng biết Tiểu Hạo không phải con ruột c*̉a Du Thiên Vũ, ai nấy điều lắc đầu tiếc nuối cho hắn. Nhà họ Dương c*̃ng bị đưa ra bằng chứng tham ô tiền c*̉a dân chúng, hoàng thượng tức giận ra lệnh xử trãm cả nhà tịch thu tài sản.Không chỉ có chuyện đó hoàng thượng c*̃ng tuyên bố điều tra lại cái chết c*̉a Diệp Phi năm xưa, nghe nói không phải do sinh khó mà là do có người hại độc, mà người hại độc này liên quan đến thái hậu. Dân chúng Thiên Long Quốc được một phen giật mình.Thế là chuyện nhà ngoại c*̉a Tiểu Hạo xem như xong rồi, không cần hỏi nữa, từ nay nàng và Du Thiên Ân sẽ là gia đình c*̉a nó vậy.Giải quyết những vấn đề này xong còn một chuyện nàng cần giải quyết nữa, đó là chuyện c*̉a Uyển Nhi, thế nên buổi chiều tiếp tục nhờ A Triệu trông Tiểu Hạo nàng và Du Thiên Ân đến gặp A Tài, trên đường đi nàng c*̃ng đã nói rõ cho Du Thiên Ân biết tình hình kia, để hắn phối hợp diễn với nàng.Đến nhà người tiếp nàng và Du Thiên n là vợ A Triệu, nói là vợ c*̃ng không đúng, vì nghe Uyển Nhi điều tra được bọn họ chưa từng tổ chức hôn lễ chỉ là sống chung với nhau.-Hai vị mời dùng trà.Vợ A Triệu rót trà mời khách, theo như sơ lược c*̉a nàng, người này dáng người tương đối đẹp nhưng kém xa Uyển Nhi, tính tình thùy mị nết nha đúng chuẩn vợ hiền, từ ngữ nói ra rất nhẹ nhàng không có nửa phần giả tạo.-Đa tạ.-Hai vị đợi một lát A Tài c*̃ng sắp về đến rồi, chàng giờ này đã hết giờ làm nhưng ngày c*̃ng ghé qua chợ mua thức ăn nên hơi lâu một chút.Nàng cười cười bảo không sao, nàng tranh thủ nhìn xung quanh nhà, rất mộc mạt đơn sơ nhưng rất ấm c*́ng, rất hạnh phúc, Uyển Nhi và nàng liệu có sai khi làm vậy không? Lỡ như phát nát hạnh phúc này c*̉a người khác…-Diễm Sương ta về rồi.Từ ngoài đã nghe thấy giọng nam, đúng như nàng đoán là A Tài về rồi. Vừa vào nhà A Tài thấy khách lạ trong nhà liền lễ phép đến chào hỏi.-Xin hỏi các vị đây là….tham kiến nhị vương gia!!A Tài vừa nhìn thấy Du Thiên Ân liền quỳ xuống hành lễ, người vợ tên Diễm Sương kia thấy vậy liền quỳ theo.-Tham kiến nhị vương gia.Du Thiên Ân điềm đạm bảo bọn họ đứng dậy.-Các ngươi đứng lên đi, không phải trong cung không cần lễ nghĩa như vậy.A Tài c*́i người cám ơn rồi đỡ Diễm Sương đang quỳ bên cạnh dậy,cô vợ kia gật đầu cám ơn hắn ta, nàng thấy kì lạ vì sau A Tài này lại biết được thân phận Du Thiên Ân, hắn ta chỉ làm chức nhỏ trong cung sợ đến hoàng thượng c*̃ng chưa gặp nói chi là Du Thiên Ân một năm vào cung được mấy lần.-Chẳng hay nhị vương gia có gì căn dặn nô tài mà đến tận hạ xá.A Tài cung kính hỏi Du Thiên Ân, hắn liền lắc đầu.-Không phải bổn vương tìm ngươi, mà mỹ nhân này muốn tìm ngươi...a.Du Thiên Ân nói chưa dứt câu nàng đã đạp chân hắn một cái, vì thể diện c*̉a vương gia hắn im lặng nhịn đau cười thân thiện.A Tài dời ánh mắt qua nàng, nhìn một lát hắn ta hình như nhận ra nàng, A Tài liền hỏi.-Cho hỏi tiểu thư đây muốn gặp tiểu nhân đây là có việc gì?Nàng nhìn cô vợ Diễm Sương kia rồi nhìn tên A Tài này, cảm giác, trực giác c*̉a nàng cho thấy giữ bọn họ rất lạ, là vợ chồng nhưng mà đối với nhau quá...khách sáo.-Chuyện này hơi riêng tư một chút có thể phiền phu nhân đây lánh mặt một chút được không?A Tài hơi do dự nhưng cuối c*̀ng bảo cô vợ kia vào trong một lát.-Nàng vào chăm sóc con đi.Cô vợ Diễm Sương liền ngoan ngoãn nghe theo, sau khi nhìn thấy cô vợ kia vào trong nàng mới yên tâm nói.-Thật ra ta đến đây là vì chuyện c*̉a ngươi và Uyển Nhi tỷ tỷ.Mắt A Tài có chút kích động, nhưng một lúc là trở lại bình thường.-Thật xin lỗ chắc có hiểu lầm gì đó, tiểu nhân và Trương Phi nương nương không quen biết gì nhau.Nghe A Tài nói, nàng cười khẩy một tiếng, đúng là giấu đầu lồi đuôi.-Ta đây mới nói Uyển Nhi, làm sao ngươi biết đó là Trương Phi nương nương, nói cho ngươi biết lần này đến là do Uyển Nhi tỷ nhờ ta đến, tỷ ấy hiện giờ bệnh rất nặng, đến thái y c*̃ng không còn cách chữa trị, e rằng chẳng sống được mấy ngày, điều tỷ ấy muốn chính là gặp ngươi lần cuối, vì tỷ ấy nói ngươi là người tỷ mắc nợ nhiều nhất, từ khi biết ngươi có nương tử tỷ ấy một lòng buông bỏ một lòng đến với hoàng thượng nhưng mà mệnh bạc lại một lần nữa bị ruồng bỏ...ước nguyện cuối c*̀ng c*̉a tỷ ấy là gặp ngươi, ngươi không thể thành toàn cho tỷ ấy sao? Hai người là thanh mai trúc mã kia mà? Hai bàn tay A Tài siết càng ngày càng chặt, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn bình tĩnh như lúc đầu.-Thật xin lỗi, chuyện tiểu thư vừa nói ta nghe chẳng hiểu gì, ta không thể làm theo được, nương tử c*̉a ta nếu biết được sẽ phiền lòng.-A Tài, xem như ta cầu xin ngươi, Uyển Nhi tỷ là người có ơn với ta, ta không muốn tỷ ấy ra đi mà còn lưu luyến, ngươi sợ nương tử biết vì thế ta mới bảo nàng ấy vào trong, chỉ cần ngươi đến gặp Uyển nhi tỷ nói thật lòng mình cho tỷ ấy nghe thế là được, như thế tỷ ấy yên tâm nhắm mắt còn ngươi yên tâm sống cuộc sống hạnh phúc c*̉a ngươi.A Tài lặng im một lúc lâu, sau đó cười gượng với nàng.-Tiểu thư người thật vui tính, tiểu nhân thật sự không hiểu người nói gì.Thiệt tình! Nói khô nước bọt mà tên này cứng đầu như vậy, nàng không thể để như vậy phải nói đến khi nào hắn đi thì thôi, xem ai trâu bò hơn ai.-Ngươi…-Lời c*̃ng đã chuyển đến, lựa chọn nằm trong tay ngươi, đừng để bản thân hối hận.Nàng định nói, nhưng Du Thiên Ân chen ngang, nói xong liền kéo nàng đi khỏi, nàng buồn bực trách hắn.-Ta còn chưa nói xong, tên kia cứng đầu như vậy làm sao kế hoạch thành công đây.Du Thiên Ân lấy quạt giấy gõ nhẹ vào đầu nàng.-Ngốc quá, nàng không thấy tên A Tài đó kích động lắm rồi sao? Lúc này nếu nói thêm c*̃ng không được gì, bây giờ vào cung báo cho Uyển Nhi tỷ tỷ c*̉a nàng chuẩn bị diễn kịch đi.-Ý chàng là tối nay A Tài sẽ đến gặp Uyển Nhi tỷ sao?Du Thiên n gật đầu.-Nếu đoán không lầm là thế.Được rồi, tối nay nhất định phải bày thiên la để chào đón tên A Tài kia, làm rõ mọi chuyện lập lại yên bình cho Uyển Nhi.

Không gian tĩnh lặng, gió nhè nhẹ thổi qua làm đung đưa mấy cành cây nhỏ, đó là một buổi sáng đầy nắng, là một ngày nắng đẹp, nhưng bóng dáng kia, một tà áo xanh lặng lẽ ngồi cạnh ngôi mộ xanh cỏ, ánh mắt u buồn như mặt hồ phẳng lặng, thật đơn độc, thật cô đơn.

Nàng đến đây được một lúc rồi nhưng chỉ đứng xa xa nhìn hắn, thấy hắn như vậy nàng c*̃ng không muốn đến làm phiền. Lo giận Du Thiên Ân nàng lại quên mất chuyện buồn trong lòng hắn vẫn còn, càng nghĩ thấy bản thân có chút qua đáng rồi.

-Thanh Tâm tiểu thư hay là tiểu thư cứ ở lại đây chờ nhị vương gia rồi về c*̀ng người, nô tài còn có việc ở phủ.

Lão quản gia bước đến nói với nàng, lúc nãy không biết đường nên nhờ lão quan gia đưa đến đây giúp. Nàng gật đầu với lão quản gia 

-Được, lát nữa ta sẽ về c*̀ng với chàng.

Lão quản gia c*́i đầu chào nàng rồi vội vã lên xe ngựa đi về, nàng thì tiếp tục quay lại nhìn Du Thiên Ân, nhưng thật kỳ lạ mới xoay mặt đi hắn lại đi đâu rồi?

Nàng bước đến cạnh ngôi mộ, sau nhìn ngang ngó dọc mới phát hiện phía sau có một cái hồ nước lớn, bên cạnh mép hồ có tà áo xanh quen thuộc, nhìn bộ dạng kia không phải là...muốn tự tử chứ?!

Nàng nhanh như chớp chạy đến đó túm áo Du Thiên Ân kéo lên.

-Chàng tại sao lại ngu ngốc như vậy, lỗi c*̃ng không phải do chàng, tại sao lại có ý định chết đi, chàng nói yêu ta mà, muốn c*̀ng ta sống đến già kia mà, chàng quên rồi hả?

Du Thiên Ân ngẩn người nhìn nàng mà không hiểu việc gì, sau đó cứ thấy nàng kéo hắn ra khỏi hồ hắn mới hiểu ra, thì ra nàng đang hiểu lầm hắn muốn nhảy hồ chết, thật là..

Nàng thấy tên ngốc này phì cười, ánh mắt còn tràn đầy ấm áp nhìn mình, có phải u buồn đến phát điên rồi không? 

-Chàng nhìn ta cười cái khỉ gì? Ta nói cho chàng biết chàng mà dám nghĩ đến chuyện ngu ngốc kia ta sẽ không tha thứ cho chàng nữa!

Lúc này Du Thiên Ân liền đổi sắc mặt, giả vờ tủi thân.

-Vậy nếu ta không nghĩ đến chuyện ngu ngốc kia nữa, nàng có thể tha thứ cho ta chuyện say rượu kia không?

Nghe xong nàng không suy nghĩ gì mà liền gật đầu chấp thuận.

-Được, tha thứ cho chàng, mau đứng lên đi.

Nàng đỡ Du Thiên Ân đứng dậy, vui mừng Du Thiên Ân xoay mặt về hướng khác mà nén cười, sau đó lại giả vờ khuôn mặt u buồn nhìn nàng.

-Thanh Tâm nếu nàng đã đến đây rồi đến gặp mẫu thân ta một lát đi.

Gặp mẹ chồng tương lai là điều không tránh khỏi, đằng này mẹ chồng tương lai đã mất đến đốt một nén hương là chuyện nên làm, nàng lẳng lặng c*̀ng Du Thiên Ân đến bên ngôi mộ, Du Thiên Ân thắp một nén hương đưa cho nàng.

Nàng không biết phải xưng hô thế nào mới phải nên cầu cứu Du Thiên Ân.

-Ta phải xưng hô thế nào đây?

Du Thiên Ân ném cho nàng một cái lườm.

-Điều đó còn phải hỏi sao? Đương nhiên là mẫu thân.

Nàng chau mày phản bát.

-Ta với chàng còn chưa thành thân, sao gọi mẫu thân được.

-Gọi trước hay gọi sao thì khác sao? Xem như nàng thể hiện lòng hiếu thảo đi.

Du Thiên Ân nói c*̃ng có lý.

-M..Mẫu thân con là Thanh Tâm…

Du Thiên Ân nhìn nàng, khóe miệng cong lên không thể dấu được sự hạnh phúc, hắn dùng cả buổi sáng để thừ người suy nghĩ, sự việc đau buồn nên quên đi, hắn còn phải lo cho hiện tại, lo cho tương lai c*̉a hắn và nàng, mẫu thân trên trời nhất định luôn mong muốn hắn được hạnh phúc.

-...mẫu thân người trên thiên đàng cứ yên tâm uống trà ngắm phong cảnh, Thiên Ân cứ để con lo!

Du Thiên Ân nghe xong liền lắc đầu rồi cười, Thanh Tâm nàng đúng là...đáng yêu!

Ở lại thêm một lát, đến khi mặt trời đã đứng bóng nàng và Du Thiên Ân liền trở về, trên đường Du Thiên Ân c*̃ng có kể cho nàng nghe về mẫu thân và bên ngoại c*̉a hắn. 

Điều đáng thương hơn là, phần mộ c*̉a mẫu thân Du Thiên Ân đáng lẽ phải được chôn trong hoàng lăng c*̉a hoàng thất, nhưng vì năm xưa Mộc Linh Đan to nhỏ bảo mẫu thân hắn chết khi sinh con rất xui xẻo không thể làm ô uế, nên đường đường là một quý phi lại chôn ở nơi hoang vắng, thế mới thấy rõ hơn cuộc chiến ở hoàng cung rất đáng sợ.

-Thanh Tâm~!

Hửm? Cái tên này học đâu ra cái kiểu gọi ớn lạnh này vậy? Á à là học được ở chỗ không đàng hoàng kia chứ gì, chết tiệt!!

Thấy sắc mặt nàng thay đổi Du Thiên Ân liền trở lại bình thường, không đùa giỡn làm nũng, vì hắn biết nếu tiếp tục sẽ có chuyện xảy ra.

-Thanh Tâm, ta có chuyện cần phải nói với nàng.

Nàng bực mình.

-Chuyện gì?!

-Thật ra...khi nãy nhổ cỏ xung quanh mộ tay bị dính đất nên đến gần hồ để … rửa tay, chứ không phải ta có ý định muốn chết như nàng nghĩ.

Nàng nghe xong liền trầm mặt, lạnh lùng nhìn Du Thiên Ân.

-Vậy tại sao không nói ngay lúc đó? Đến bây giờ mới nói với ta?

-Vì lúc đó thấy nàng lo lắng cho ta như vậy ta rất vui nên nhất thời quên mất, và khi nãy chợt nhớ ra, sợ nàng giận nên quyết định nói cho nàng biết.

Du Thiên Ân nở nụ cười bé ngoan với nàng, còn nàng hừ một tiếng, rõ ràng là muốn lợi dụng tình huống để nàng tha thứ cho hắn, đúng là tên lưu manh nhiều mưu kế, c*̃ng do nàng trông gà hóa cuốc, người ta rửa tay mà tưởng người ta tự tử, sau này nhất định phải xem tình hình rồi mới hành động.

-Chàng đừng tưởng ta không biết, nhưng vì lỡ hứa với mẫu thân sẽ chăm sóc cho chàng nên ta bỏ qua hết, sau này đừng hồng giấu ta điều gì.

-Được!

Khóe môi Du Thiên Ân cong lên, một đường cong hoàng mỹ.

Đến phủ thì đã quá giờ trưa, Tiểu Hạo được A Triệu lo ăn uống xong cả rồi, nàng bảo nó đi ngủ trưa một chút. Sau đó mới ăn trưa c*̀ng Du Thiên Ân.

-A Triệu ngươi c*̃ng đến ăn đi! Du Thiên Ân gọi.

-Dạ chủ nhân.

A Triệu lập tức nghe lời đến ăn cơm c*̀ng hai người họ.

-Thiên Ân chàng biết nhà ngoại Tiểu Hạo ở đâu không, ta muốn xem một chút, dù gì c*̃ng là con cháu c*̉a bọn họ, chúng ta không thể tùy tiện nuôi dưỡng mà không hỏi ý, Du Thiên Vũ xem như bỏ đi rồi, Tiểu Hạo c*̃ng cần có người thân mà! Vừa nói nàng vừa gắp một miếng thịt vào bát Du Thiên Ân.

Du Thiên Ân gắp thịt bỏ vào miệng nhai nhai sau đó nói:

-Là quan trong triều, nhưng theo ta thấy nhân cách không được tốt lắm, nên không cần hỏi...A..nàng ăn cải đi.

Du Thiên Ân gắp một cộng rau đưa trực tiếp lên miệng nàng, nàng ái ngại liếc nhìn A Triệu, A Triệu chỉ cười cười rồi tiếp tục ăn cơm.

-Nhưng tốt xấu gì c*̃ng là người thân chẳng nhẽ bọn họ sẽ hại nó sao?

-Sợ là đến gặp mặt c*̃ng không thể rồi.

A Triệu đột nhiên lên tiếng, nàng và Du Thiên Ân nhìn A Triệu.

-Có chuyện gì sao? Nàng hỏi.

-Là chuyện liên quan đến nhà ngoại Tiểu Hạo sao? Du Thiên Ân hỏi tiếp.

A Triệu gật đầu, sau đó đem toàn bộ câu chuyện đồn đãi c*̉a sáng nay kể cho hai người nghe. Ra là chuyện c*̉a Dương Mỵ tự tử chết bị bại lộ, nhưng nguyên nhân hoàng toàn bị Du Thiên Vũ nói sang hướng Dương Mỵ ngoại tình mọi chuyện bị Du Thiên Vũ phát hiện nên tự sát, ai nấy điều trách cứ nhà họ Dương dạy dỗ con không đàng hoàng đến đại tướng quân c*̉a thiên long quốc mà c*̃ng dám cắm sừng, Du Thiên Vũ lại quá đáng hơn còn nói Dương Mỵ ôm con tự tử chết chung trong khi nó vẫn còn sống rành rành ra đó, mọi người c*̃ng biết Tiểu Hạo không phải con ruột c*̉a Du Thiên Vũ, ai nấy điều lắc đầu tiếc nuối cho hắn. Nhà họ Dương c*̃ng bị đưa ra bằng chứng tham ô tiền c*̉a dân chúng, hoàng thượng tức giận ra lệnh xử trãm cả nhà tịch thu tài sản.

Không chỉ có chuyện đó hoàng thượng c*̃ng tuyên bố điều tra lại cái chết c*̉a Diệp Phi năm xưa, nghe nói không phải do sinh khó mà là do có người hại độc, mà người hại độc này liên quan đến thái hậu. Dân chúng Thiên Long Quốc được một phen giật mình.

Thế là chuyện nhà ngoại c*̉a Tiểu Hạo xem như xong rồi, không cần hỏi nữa, từ nay nàng và Du Thiên Ân sẽ là gia đình c*̉a nó vậy.

Giải quyết những vấn đề này xong còn một chuyện nàng cần giải quyết nữa, đó là chuyện c*̉a Uyển Nhi, thế nên buổi chiều tiếp tục nhờ A Triệu trông Tiểu Hạo nàng và Du Thiên Ân đến gặp A Tài, trên đường đi nàng c*̃ng đã nói rõ cho Du Thiên Ân biết tình hình kia, để hắn phối hợp diễn với nàng.

Đến nhà người tiếp nàng và Du Thiên n là vợ A Triệu, nói là vợ c*̃ng không đúng, vì nghe Uyển Nhi điều tra được bọn họ chưa từng tổ chức hôn lễ chỉ là sống chung với nhau.

-Hai vị mời dùng trà.

Vợ A Triệu rót trà mời khách, theo như sơ lược c*̉a nàng, người này dáng người tương đối đẹp nhưng kém xa Uyển Nhi, tính tình thùy mị nết nha đúng chuẩn vợ hiền, từ ngữ nói ra rất nhẹ nhàng không có nửa phần giả tạo.

-Đa tạ.

-Hai vị đợi một lát A Tài c*̃ng sắp về đến rồi, chàng giờ này đã hết giờ làm nhưng ngày c*̃ng ghé qua chợ mua thức ăn nên hơi lâu một chút.

Nàng cười cười bảo không sao, nàng tranh thủ nhìn xung quanh nhà, rất mộc mạt đơn sơ nhưng rất ấm c*́ng, rất hạnh phúc, Uyển Nhi và nàng liệu có sai khi làm vậy không? Lỡ như phát nát hạnh phúc này c*̉a người khác…

-Diễm Sương ta về rồi.

Từ ngoài đã nghe thấy giọng nam, đúng như nàng đoán là A Tài về rồi. Vừa vào nhà A Tài thấy khách lạ trong nhà liền lễ phép đến chào hỏi.

-Xin hỏi các vị đây là….tham kiến nhị vương gia!!

A Tài vừa nhìn thấy Du Thiên Ân liền quỳ xuống hành lễ, người vợ tên Diễm Sương kia thấy vậy liền quỳ theo.

-Tham kiến nhị vương gia.

Du Thiên Ân điềm đạm bảo bọn họ đứng dậy.

-Các ngươi đứng lên đi, không phải trong cung không cần lễ nghĩa như vậy.

A Tài c*́i người cám ơn rồi đỡ Diễm Sương đang quỳ bên cạnh dậy,cô vợ kia gật đầu cám ơn hắn ta, nàng thấy kì lạ vì sau A Tài này lại biết được thân phận Du Thiên Ân, hắn ta chỉ làm chức nhỏ trong cung sợ đến hoàng thượng c*̃ng chưa gặp nói chi là Du Thiên Ân một năm vào cung được mấy lần.

-Chẳng hay nhị vương gia có gì căn dặn nô tài mà đến tận hạ xá.

A Tài cung kính hỏi Du Thiên Ân, hắn liền lắc đầu.

-Không phải bổn vương tìm ngươi, mà mỹ nhân này muốn tìm ngươi...a.

Du Thiên Ân nói chưa dứt câu nàng đã đạp chân hắn một cái, vì thể diện c*̉a vương gia hắn im lặng nhịn đau cười thân thiện.

A Tài dời ánh mắt qua nàng, nhìn một lát hắn ta hình như nhận ra nàng, A Tài liền hỏi.

-Cho hỏi tiểu thư đây muốn gặp tiểu nhân đây là có việc gì?

Nàng nhìn cô vợ Diễm Sương kia rồi nhìn tên A Tài này, cảm giác, trực giác c*̉a nàng cho thấy giữ bọn họ rất lạ, là vợ chồng nhưng mà đối với nhau quá...khách sáo.

-Chuyện này hơi riêng tư một chút có thể phiền phu nhân đây lánh mặt một chút được không?

A Tài hơi do dự nhưng cuối c*̀ng bảo cô vợ kia vào trong một lát.

-Nàng vào chăm sóc con đi.

Cô vợ Diễm Sương liền ngoan ngoãn nghe theo, sau khi nhìn thấy cô vợ kia vào trong nàng mới yên tâm nói.

-Thật ra ta đến đây là vì chuyện c*̉a ngươi và Uyển Nhi tỷ tỷ.

Mắt A Tài có chút kích động, nhưng một lúc là trở lại bình thường.

-Thật xin lỗ chắc có hiểu lầm gì đó, tiểu nhân và Trương Phi nương nương không quen biết gì nhau.

Nghe A Tài nói, nàng cười khẩy một tiếng, đúng là giấu đầu lồi đuôi.

-Ta đây mới nói Uyển Nhi, làm sao ngươi biết đó là Trương Phi nương nương, nói cho ngươi biết lần này đến là do Uyển Nhi tỷ nhờ ta đến, tỷ ấy hiện giờ bệnh rất nặng, đến thái y c*̃ng không còn cách chữa trị, e rằng chẳng sống được mấy ngày, điều tỷ ấy muốn chính là gặp ngươi lần cuối, vì tỷ ấy nói ngươi là người tỷ mắc nợ nhiều nhất, từ khi biết ngươi có nương tử tỷ ấy một lòng buông bỏ một lòng đến với hoàng thượng nhưng mà mệnh bạc lại một lần nữa bị ruồng bỏ...ước nguyện cuối c*̀ng c*̉a tỷ ấy là gặp ngươi, ngươi không thể thành toàn cho tỷ ấy sao? Hai người là thanh mai trúc mã kia mà? 

Hai bàn tay A Tài siết càng ngày càng chặt, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn bình tĩnh như lúc đầu.

-Thật xin lỗi, chuyện tiểu thư vừa nói ta nghe chẳng hiểu gì, ta không thể làm theo được, nương tử c*̉a ta nếu biết được sẽ phiền lòng.

-A Tài, xem như ta cầu xin ngươi, Uyển Nhi tỷ là người có ơn với ta, ta không muốn tỷ ấy ra đi mà còn lưu luyến, ngươi sợ nương tử biết vì thế ta mới bảo nàng ấy vào trong, chỉ cần ngươi đến gặp Uyển nhi tỷ nói thật lòng mình cho tỷ ấy nghe thế là được, như thế tỷ ấy yên tâm nhắm mắt còn ngươi yên tâm sống cuộc sống hạnh phúc c*̉a ngươi.

A Tài lặng im một lúc lâu, sau đó cười gượng với nàng.

-Tiểu thư người thật vui tính, tiểu nhân thật sự không hiểu người nói gì.

Thiệt tình! Nói khô nước bọt mà tên này cứng đầu như vậy, nàng không thể để như vậy phải nói đến khi nào hắn đi thì thôi, xem ai trâu bò hơn ai.

-Ngươi…

-Lời c*̃ng đã chuyển đến, lựa chọn nằm trong tay ngươi, đừng để bản thân hối hận.

Nàng định nói, nhưng Du Thiên Ân chen ngang, nói xong liền kéo nàng đi khỏi, nàng buồn bực trách hắn.

-Ta còn chưa nói xong, tên kia cứng đầu như vậy làm sao kế hoạch thành công đây.

Du Thiên Ân lấy quạt giấy gõ nhẹ vào đầu nàng.

-Ngốc quá, nàng không thấy tên A Tài đó kích động lắm rồi sao? Lúc này nếu nói thêm c*̃ng không được gì, bây giờ vào cung báo cho Uyển Nhi tỷ tỷ c*̉a nàng chuẩn bị diễn kịch đi.

-Ý chàng là tối nay A Tài sẽ đến gặp Uyển Nhi tỷ sao?

Du Thiên n gật đầu.

-Nếu đoán không lầm là thế.

Được rồi, tối nay nhất định phải bày thiên la để chào đón tên A Tài kia, làm rõ mọi chuyện lập lại yên bình cho Uyển Nhi.

Một Đoạn Nhân DuyênTác giả: Sweet GirlTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTình yêu, có người nói nó nhẹ tựa long hồng, cũng có người nó nó nặng tựa thái sơn. Nhưng muốn biết tình yêu nó như thế nào, chắc hẵn chúng ta phải tự mình kiểm nghiệm, để rồi tìm ra câu trả lời đúng nhất cho mình… Gặp nhau, yêu nhau và được sống bên nhau là một loại nhân duyện trọn vẹn… Nhưng cũng có đôi lúc chỉ là một đoạn nhân duyên, giống như lướt qua nhau trên một đoạn đường nào đó,có được hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng nổi đau vẫn còn động lại, rồi ngày đêm gặm nhắm trái tim … ………………. ……. ……………….. 7:00 pm. Bắc Kinh, Trung Quốc. Khách sạn B. (xin lỗi m.n vì chẳng tìm được cái tên nào, nên sẽ dùng tạm như vậy nha ^^). Tút…tút….tút… Tiếng chuông chờ điện thoại vẫn đang vang điều, một lúc sau mới có người nhất máy, bên kia là giọng gấp gáp pha lẫn một chút vui mừng. “Mẹ nghe đây!.” “Dạ, sao bắt máy lâu thế hả mẹ?.” “Tại mẹ đang ở trong bếp, không nghe được tiếng chuông, à mà con đến nơi rồi đúng không, bên đó cái gì cũng phải cẩn thận có biết không.” “Con biết rồi mẹ ạ, con lớn rồi mà… Không gian tĩnh lặng, gió nhè nhẹ thổi qua làm đung đưa mấy cành cây nhỏ, đó là một buổi sáng đầy nắng, là một ngày nắng đẹp, nhưng bóng dáng kia, một tà áo xanh lặng lẽ ngồi cạnh ngôi mộ xanh cỏ, ánh mắt u buồn như mặt hồ phẳng lặng, thật đơn độc, thật cô đơn.Nàng đến đây được một lúc rồi nhưng chỉ đứng xa xa nhìn hắn, thấy hắn như vậy nàng c*̃ng không muốn đến làm phiền. Lo giận Du Thiên Ân nàng lại quên mất chuyện buồn trong lòng hắn vẫn còn, càng nghĩ thấy bản thân có chút qua đáng rồi.-Thanh Tâm tiểu thư hay là tiểu thư cứ ở lại đây chờ nhị vương gia rồi về c*̀ng người, nô tài còn có việc ở phủ.Lão quản gia bước đến nói với nàng, lúc nãy không biết đường nên nhờ lão quan gia đưa đến đây giúp. Nàng gật đầu với lão quản gia -Được, lát nữa ta sẽ về c*̀ng với chàng.Lão quản gia c*́i đầu chào nàng rồi vội vã lên xe ngựa đi về, nàng thì tiếp tục quay lại nhìn Du Thiên Ân, nhưng thật kỳ lạ mới xoay mặt đi hắn lại đi đâu rồi?Nàng bước đến cạnh ngôi mộ, sau nhìn ngang ngó dọc mới phát hiện phía sau có một cái hồ nước lớn, bên cạnh mép hồ có tà áo xanh quen thuộc, nhìn bộ dạng kia không phải là...muốn tự tử chứ?!Nàng nhanh như chớp chạy đến đó túm áo Du Thiên Ân kéo lên.-Chàng tại sao lại ngu ngốc như vậy, lỗi c*̃ng không phải do chàng, tại sao lại có ý định chết đi, chàng nói yêu ta mà, muốn c*̀ng ta sống đến già kia mà, chàng quên rồi hả?Du Thiên Ân ngẩn người nhìn nàng mà không hiểu việc gì, sau đó cứ thấy nàng kéo hắn ra khỏi hồ hắn mới hiểu ra, thì ra nàng đang hiểu lầm hắn muốn nhảy hồ chết, thật là..Nàng thấy tên ngốc này phì cười, ánh mắt còn tràn đầy ấm áp nhìn mình, có phải u buồn đến phát điên rồi không? -Chàng nhìn ta cười cái khỉ gì? Ta nói cho chàng biết chàng mà dám nghĩ đến chuyện ngu ngốc kia ta sẽ không tha thứ cho chàng nữa!Lúc này Du Thiên Ân liền đổi sắc mặt, giả vờ tủi thân.-Vậy nếu ta không nghĩ đến chuyện ngu ngốc kia nữa, nàng có thể tha thứ cho ta chuyện say rượu kia không?Nghe xong nàng không suy nghĩ gì mà liền gật đầu chấp thuận.-Được, tha thứ cho chàng, mau đứng lên đi.Nàng đỡ Du Thiên Ân đứng dậy, vui mừng Du Thiên Ân xoay mặt về hướng khác mà nén cười, sau đó lại giả vờ khuôn mặt u buồn nhìn nàng.-Thanh Tâm nếu nàng đã đến đây rồi đến gặp mẫu thân ta một lát đi.Gặp mẹ chồng tương lai là điều không tránh khỏi, đằng này mẹ chồng tương lai đã mất đến đốt một nén hương là chuyện nên làm, nàng lẳng lặng c*̀ng Du Thiên Ân đến bên ngôi mộ, Du Thiên Ân thắp một nén hương đưa cho nàng.Nàng không biết phải xưng hô thế nào mới phải nên cầu cứu Du Thiên Ân.-Ta phải xưng hô thế nào đây?Du Thiên Ân ném cho nàng một cái lườm.-Điều đó còn phải hỏi sao? Đương nhiên là mẫu thân.Nàng chau mày phản bát.-Ta với chàng còn chưa thành thân, sao gọi mẫu thân được.-Gọi trước hay gọi sao thì khác sao? Xem như nàng thể hiện lòng hiếu thảo đi.Du Thiên Ân nói c*̃ng có lý.-M..Mẫu thân con là Thanh Tâm…Du Thiên Ân nhìn nàng, khóe miệng cong lên không thể dấu được sự hạnh phúc, hắn dùng cả buổi sáng để thừ người suy nghĩ, sự việc đau buồn nên quên đi, hắn còn phải lo cho hiện tại, lo cho tương lai c*̉a hắn và nàng, mẫu thân trên trời nhất định luôn mong muốn hắn được hạnh phúc.-...mẫu thân người trên thiên đàng cứ yên tâm uống trà ngắm phong cảnh, Thiên Ân cứ để con lo!Du Thiên Ân nghe xong liền lắc đầu rồi cười, Thanh Tâm nàng đúng là...đáng yêu!Ở lại thêm một lát, đến khi mặt trời đã đứng bóng nàng và Du Thiên Ân liền trở về, trên đường Du Thiên Ân c*̃ng có kể cho nàng nghe về mẫu thân và bên ngoại c*̉a hắn. Điều đáng thương hơn là, phần mộ c*̉a mẫu thân Du Thiên Ân đáng lẽ phải được chôn trong hoàng lăng c*̉a hoàng thất, nhưng vì năm xưa Mộc Linh Đan to nhỏ bảo mẫu thân hắn chết khi sinh con rất xui xẻo không thể làm ô uế, nên đường đường là một quý phi lại chôn ở nơi hoang vắng, thế mới thấy rõ hơn cuộc chiến ở hoàng cung rất đáng sợ.-Thanh Tâm~!Hửm? Cái tên này học đâu ra cái kiểu gọi ớn lạnh này vậy? Á à là học được ở chỗ không đàng hoàng kia chứ gì, chết tiệt!!Thấy sắc mặt nàng thay đổi Du Thiên Ân liền trở lại bình thường, không đùa giỡn làm nũng, vì hắn biết nếu tiếp tục sẽ có chuyện xảy ra.-Thanh Tâm, ta có chuyện cần phải nói với nàng.Nàng bực mình.-Chuyện gì?!-Thật ra...khi nãy nhổ cỏ xung quanh mộ tay bị dính đất nên đến gần hồ để … rửa tay, chứ không phải ta có ý định muốn chết như nàng nghĩ.Nàng nghe xong liền trầm mặt, lạnh lùng nhìn Du Thiên Ân.-Vậy tại sao không nói ngay lúc đó? Đến bây giờ mới nói với ta?-Vì lúc đó thấy nàng lo lắng cho ta như vậy ta rất vui nên nhất thời quên mất, và khi nãy chợt nhớ ra, sợ nàng giận nên quyết định nói cho nàng biết.Du Thiên Ân nở nụ cười bé ngoan với nàng, còn nàng hừ một tiếng, rõ ràng là muốn lợi dụng tình huống để nàng tha thứ cho hắn, đúng là tên lưu manh nhiều mưu kế, c*̃ng do nàng trông gà hóa cuốc, người ta rửa tay mà tưởng người ta tự tử, sau này nhất định phải xem tình hình rồi mới hành động.-Chàng đừng tưởng ta không biết, nhưng vì lỡ hứa với mẫu thân sẽ chăm sóc cho chàng nên ta bỏ qua hết, sau này đừng hồng giấu ta điều gì.-Được!Khóe môi Du Thiên Ân cong lên, một đường cong hoàng mỹ.Đến phủ thì đã quá giờ trưa, Tiểu Hạo được A Triệu lo ăn uống xong cả rồi, nàng bảo nó đi ngủ trưa một chút. Sau đó mới ăn trưa c*̀ng Du Thiên Ân.-A Triệu ngươi c*̃ng đến ăn đi! Du Thiên Ân gọi.-Dạ chủ nhân.A Triệu lập tức nghe lời đến ăn cơm c*̀ng hai người họ.-Thiên Ân chàng biết nhà ngoại Tiểu Hạo ở đâu không, ta muốn xem một chút, dù gì c*̃ng là con cháu c*̉a bọn họ, chúng ta không thể tùy tiện nuôi dưỡng mà không hỏi ý, Du Thiên Vũ xem như bỏ đi rồi, Tiểu Hạo c*̃ng cần có người thân mà! Vừa nói nàng vừa gắp một miếng thịt vào bát Du Thiên Ân.Du Thiên Ân gắp thịt bỏ vào miệng nhai nhai sau đó nói:-Là quan trong triều, nhưng theo ta thấy nhân cách không được tốt lắm, nên không cần hỏi...A..nàng ăn cải đi.Du Thiên Ân gắp một cộng rau đưa trực tiếp lên miệng nàng, nàng ái ngại liếc nhìn A Triệu, A Triệu chỉ cười cười rồi tiếp tục ăn cơm.-Nhưng tốt xấu gì c*̃ng là người thân chẳng nhẽ bọn họ sẽ hại nó sao?-Sợ là đến gặp mặt c*̃ng không thể rồi.A Triệu đột nhiên lên tiếng, nàng và Du Thiên Ân nhìn A Triệu.-Có chuyện gì sao? Nàng hỏi.-Là chuyện liên quan đến nhà ngoại Tiểu Hạo sao? Du Thiên Ân hỏi tiếp.A Triệu gật đầu, sau đó đem toàn bộ câu chuyện đồn đãi c*̉a sáng nay kể cho hai người nghe. Ra là chuyện c*̉a Dương Mỵ tự tử chết bị bại lộ, nhưng nguyên nhân hoàng toàn bị Du Thiên Vũ nói sang hướng Dương Mỵ ngoại tình mọi chuyện bị Du Thiên Vũ phát hiện nên tự sát, ai nấy điều trách cứ nhà họ Dương dạy dỗ con không đàng hoàng đến đại tướng quân c*̉a thiên long quốc mà c*̃ng dám cắm sừng, Du Thiên Vũ lại quá đáng hơn còn nói Dương Mỵ ôm con tự tử chết chung trong khi nó vẫn còn sống rành rành ra đó, mọi người c*̃ng biết Tiểu Hạo không phải con ruột c*̉a Du Thiên Vũ, ai nấy điều lắc đầu tiếc nuối cho hắn. Nhà họ Dương c*̃ng bị đưa ra bằng chứng tham ô tiền c*̉a dân chúng, hoàng thượng tức giận ra lệnh xử trãm cả nhà tịch thu tài sản.Không chỉ có chuyện đó hoàng thượng c*̃ng tuyên bố điều tra lại cái chết c*̉a Diệp Phi năm xưa, nghe nói không phải do sinh khó mà là do có người hại độc, mà người hại độc này liên quan đến thái hậu. Dân chúng Thiên Long Quốc được một phen giật mình.Thế là chuyện nhà ngoại c*̉a Tiểu Hạo xem như xong rồi, không cần hỏi nữa, từ nay nàng và Du Thiên Ân sẽ là gia đình c*̉a nó vậy.Giải quyết những vấn đề này xong còn một chuyện nàng cần giải quyết nữa, đó là chuyện c*̉a Uyển Nhi, thế nên buổi chiều tiếp tục nhờ A Triệu trông Tiểu Hạo nàng và Du Thiên Ân đến gặp A Tài, trên đường đi nàng c*̃ng đã nói rõ cho Du Thiên Ân biết tình hình kia, để hắn phối hợp diễn với nàng.Đến nhà người tiếp nàng và Du Thiên n là vợ A Triệu, nói là vợ c*̃ng không đúng, vì nghe Uyển Nhi điều tra được bọn họ chưa từng tổ chức hôn lễ chỉ là sống chung với nhau.-Hai vị mời dùng trà.Vợ A Triệu rót trà mời khách, theo như sơ lược c*̉a nàng, người này dáng người tương đối đẹp nhưng kém xa Uyển Nhi, tính tình thùy mị nết nha đúng chuẩn vợ hiền, từ ngữ nói ra rất nhẹ nhàng không có nửa phần giả tạo.-Đa tạ.-Hai vị đợi một lát A Tài c*̃ng sắp về đến rồi, chàng giờ này đã hết giờ làm nhưng ngày c*̃ng ghé qua chợ mua thức ăn nên hơi lâu một chút.Nàng cười cười bảo không sao, nàng tranh thủ nhìn xung quanh nhà, rất mộc mạt đơn sơ nhưng rất ấm c*́ng, rất hạnh phúc, Uyển Nhi và nàng liệu có sai khi làm vậy không? Lỡ như phát nát hạnh phúc này c*̉a người khác…-Diễm Sương ta về rồi.Từ ngoài đã nghe thấy giọng nam, đúng như nàng đoán là A Tài về rồi. Vừa vào nhà A Tài thấy khách lạ trong nhà liền lễ phép đến chào hỏi.-Xin hỏi các vị đây là….tham kiến nhị vương gia!!A Tài vừa nhìn thấy Du Thiên Ân liền quỳ xuống hành lễ, người vợ tên Diễm Sương kia thấy vậy liền quỳ theo.-Tham kiến nhị vương gia.Du Thiên Ân điềm đạm bảo bọn họ đứng dậy.-Các ngươi đứng lên đi, không phải trong cung không cần lễ nghĩa như vậy.A Tài c*́i người cám ơn rồi đỡ Diễm Sương đang quỳ bên cạnh dậy,cô vợ kia gật đầu cám ơn hắn ta, nàng thấy kì lạ vì sau A Tài này lại biết được thân phận Du Thiên Ân, hắn ta chỉ làm chức nhỏ trong cung sợ đến hoàng thượng c*̃ng chưa gặp nói chi là Du Thiên Ân một năm vào cung được mấy lần.-Chẳng hay nhị vương gia có gì căn dặn nô tài mà đến tận hạ xá.A Tài cung kính hỏi Du Thiên Ân, hắn liền lắc đầu.-Không phải bổn vương tìm ngươi, mà mỹ nhân này muốn tìm ngươi...a.Du Thiên Ân nói chưa dứt câu nàng đã đạp chân hắn một cái, vì thể diện c*̉a vương gia hắn im lặng nhịn đau cười thân thiện.A Tài dời ánh mắt qua nàng, nhìn một lát hắn ta hình như nhận ra nàng, A Tài liền hỏi.-Cho hỏi tiểu thư đây muốn gặp tiểu nhân đây là có việc gì?Nàng nhìn cô vợ Diễm Sương kia rồi nhìn tên A Tài này, cảm giác, trực giác c*̉a nàng cho thấy giữ bọn họ rất lạ, là vợ chồng nhưng mà đối với nhau quá...khách sáo.-Chuyện này hơi riêng tư một chút có thể phiền phu nhân đây lánh mặt một chút được không?A Tài hơi do dự nhưng cuối c*̀ng bảo cô vợ kia vào trong một lát.-Nàng vào chăm sóc con đi.Cô vợ Diễm Sương liền ngoan ngoãn nghe theo, sau khi nhìn thấy cô vợ kia vào trong nàng mới yên tâm nói.-Thật ra ta đến đây là vì chuyện c*̉a ngươi và Uyển Nhi tỷ tỷ.Mắt A Tài có chút kích động, nhưng một lúc là trở lại bình thường.-Thật xin lỗ chắc có hiểu lầm gì đó, tiểu nhân và Trương Phi nương nương không quen biết gì nhau.Nghe A Tài nói, nàng cười khẩy một tiếng, đúng là giấu đầu lồi đuôi.-Ta đây mới nói Uyển Nhi, làm sao ngươi biết đó là Trương Phi nương nương, nói cho ngươi biết lần này đến là do Uyển Nhi tỷ nhờ ta đến, tỷ ấy hiện giờ bệnh rất nặng, đến thái y c*̃ng không còn cách chữa trị, e rằng chẳng sống được mấy ngày, điều tỷ ấy muốn chính là gặp ngươi lần cuối, vì tỷ ấy nói ngươi là người tỷ mắc nợ nhiều nhất, từ khi biết ngươi có nương tử tỷ ấy một lòng buông bỏ một lòng đến với hoàng thượng nhưng mà mệnh bạc lại một lần nữa bị ruồng bỏ...ước nguyện cuối c*̀ng c*̉a tỷ ấy là gặp ngươi, ngươi không thể thành toàn cho tỷ ấy sao? Hai người là thanh mai trúc mã kia mà? Hai bàn tay A Tài siết càng ngày càng chặt, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn bình tĩnh như lúc đầu.-Thật xin lỗi, chuyện tiểu thư vừa nói ta nghe chẳng hiểu gì, ta không thể làm theo được, nương tử c*̉a ta nếu biết được sẽ phiền lòng.-A Tài, xem như ta cầu xin ngươi, Uyển Nhi tỷ là người có ơn với ta, ta không muốn tỷ ấy ra đi mà còn lưu luyến, ngươi sợ nương tử biết vì thế ta mới bảo nàng ấy vào trong, chỉ cần ngươi đến gặp Uyển nhi tỷ nói thật lòng mình cho tỷ ấy nghe thế là được, như thế tỷ ấy yên tâm nhắm mắt còn ngươi yên tâm sống cuộc sống hạnh phúc c*̉a ngươi.A Tài lặng im một lúc lâu, sau đó cười gượng với nàng.-Tiểu thư người thật vui tính, tiểu nhân thật sự không hiểu người nói gì.Thiệt tình! Nói khô nước bọt mà tên này cứng đầu như vậy, nàng không thể để như vậy phải nói đến khi nào hắn đi thì thôi, xem ai trâu bò hơn ai.-Ngươi…-Lời c*̃ng đã chuyển đến, lựa chọn nằm trong tay ngươi, đừng để bản thân hối hận.Nàng định nói, nhưng Du Thiên Ân chen ngang, nói xong liền kéo nàng đi khỏi, nàng buồn bực trách hắn.-Ta còn chưa nói xong, tên kia cứng đầu như vậy làm sao kế hoạch thành công đây.Du Thiên Ân lấy quạt giấy gõ nhẹ vào đầu nàng.-Ngốc quá, nàng không thấy tên A Tài đó kích động lắm rồi sao? Lúc này nếu nói thêm c*̃ng không được gì, bây giờ vào cung báo cho Uyển Nhi tỷ tỷ c*̉a nàng chuẩn bị diễn kịch đi.-Ý chàng là tối nay A Tài sẽ đến gặp Uyển Nhi tỷ sao?Du Thiên n gật đầu.-Nếu đoán không lầm là thế.Được rồi, tối nay nhất định phải bày thiên la để chào đón tên A Tài kia, làm rõ mọi chuyện lập lại yên bình cho Uyển Nhi.

Chương 65