Buổi sáng khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã là một màu trắng xóa. Tuyết đã rơi suốt cả đêm. Giang Đồng rời giường, đứng bên cửa sổ vươn vai một cái. Hôm nay là ngày thứ ba anh ở trong núi. Hai ngày trước, anh đi cùng đoàn du lịch tham quan hồ nước và thảo nguyên nổi tiếng của nơi này. Khi đó thời tiết đã cực kỳ khắc nghiệt, gió rét trên thảo nguyên cứa vào da thịt như muốn lột đi một mảng. Giang Đồng linh cảm chuyến đi này sẽ không thuận lợi. Quả nhiên, tối qua trên đường về, tuyết bắt đầu rơi. Anh ngồi tựa lưng vào ghế cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống. Nửa đêm trong nhóm chat của đoàn du lịch, hướng dẫn viên thông báo rằng theo dự báo thời tiết sẽ có một trận bão tuyết lớn và kế hoạch xuống núi vào hôm nay đã bị hủy. Hành trình buộc phải dừng lại. Giang Đồng tùy ý lướt điện thoại kiếm xem còn chỗ nào khác có thể đi chơi hay không. Những bài giới thiệu du lịch đầy màu sắc tràn ngập màn hình, anh lướt một hồi cũng không tìm được điểm nào ưng ý, lại nghĩ thôi…
Chương 12: Biết chăm sóc người khác thì có thể yêu đương được sao?
Sốt Cao Không Dứt - Khổ TưTác giả: Khổ TưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịBuổi sáng khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã là một màu trắng xóa. Tuyết đã rơi suốt cả đêm. Giang Đồng rời giường, đứng bên cửa sổ vươn vai một cái. Hôm nay là ngày thứ ba anh ở trong núi. Hai ngày trước, anh đi cùng đoàn du lịch tham quan hồ nước và thảo nguyên nổi tiếng của nơi này. Khi đó thời tiết đã cực kỳ khắc nghiệt, gió rét trên thảo nguyên cứa vào da thịt như muốn lột đi một mảng. Giang Đồng linh cảm chuyến đi này sẽ không thuận lợi. Quả nhiên, tối qua trên đường về, tuyết bắt đầu rơi. Anh ngồi tựa lưng vào ghế cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống. Nửa đêm trong nhóm chat của đoàn du lịch, hướng dẫn viên thông báo rằng theo dự báo thời tiết sẽ có một trận bão tuyết lớn và kế hoạch xuống núi vào hôm nay đã bị hủy. Hành trình buộc phải dừng lại. Giang Đồng tùy ý lướt điện thoại kiếm xem còn chỗ nào khác có thể đi chơi hay không. Những bài giới thiệu du lịch đầy màu sắc tràn ngập màn hình, anh lướt một hồi cũng không tìm được điểm nào ưng ý, lại nghĩ thôi… Giang Đồng không đi cùng Trần Tử Kiêm đón Từ Phi. Ban đầu anh định đi, nhưng Trần Tử Kiêm bảo trời lạnh, kêu anh cứ ở nhà đừng chạy tới chạy lui nữa.Vừa đỗ xe dưới nhà, Giang Đồng đã nghe thấy tiếng ồn ào.Ngay sau đó, tiếng đám đàn ông cười đùa vang lên trong hành lang, Giang Đồng chạy ra mở cửa.Đây không phải lần đầu tiên anh gặp Từ Phi, nhưng khi thấy người nọ lần nữa, anh vẫn mất một lúc mới nhớ ra. Ngược lại, Từ Phi lại nhận ra anh ngay.“Bác sĩ Giang? Anh là bác sĩ Giang phải không?” Đôi mắt Từ Phi sáng rực, vừa nhìn đã cho cảm giác thật thà đáng tin cậy. Trạng thái của cậu ta giờ đã tốt hơn nhiều so với lần Giang Đồng nhìn thấy cậu ta thoi thóp trên xe.“Tiểu Tinh bảo tôi là bác sĩ Giang rất đẹp trai, quả nhiên là vậy.” Từ Phi còn chưa vào nhà đã hào hứng chìa tay ra bắt tay Giang Đồng. Nhưng chỉ mới chạm được một giây, bả vai cậu ta đã bị ai đó huých nhẹ.Từ Phi vội buông tay, quay lại nhìn thì thấy người đứng sau là Trần Tử Kiêm.“Nhị ca, anh làm gì thế?” Cậu ta giơ tay xoa xoa vai.Trần Tử Kiêm mặt không cảm xúc đáp: “Ngoài này lạnh, vào trong nói chuyện.”Lời hắn nói quá có lý, Từ Phi không cách nào phản bác.“Cậu trông có vẻ khỏe hơn nhiều rồi.” Giang Đồng nhìn Từ Phi bằng ánh mắt hiền hòa nhân ái mà anh hay dành cho bệnh nhân.“Ở bệnh viện lâu như vậy rồi mà, sau đó bác sĩ còn bảo vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua lúc đó mất máu quá nhiều, Nhị ca lo lắng quá thôi.” Từ Phi cười cười.Đi cùng cậu ta còn có Thương Hiểu Tinh và Trần Tử Kiêm, nhưng vừa vào nhà, Trần Tử Kiêm đã rẽ thẳng vào bếp, đến giờ vẫn chưa ra.Thương Hiểu Tinh ngồi xuống bên cạnh Từ Phi, cậu vốn rất giỏi nói chuyện phiếm, nhưng Giang Đồng vẫn chưa quen lắm. Sau khi tán gẫu vài câu đơn giản, anh không biết phải tiếp tục thế nào, bèn dứt khoát đi tìm Trần Tử Kiêm.Bếp đang đun nước, có vẻ Trần Tử Kiêm không nghe thấy bước chân anh. Giang Đồng bước đến, đứng bên bồn rửa, rất tự giác tiếp nhận công việc rửa chén.“Cậu ra ngoài ngồi đợi là được.” Vì biết Từ Phi sẽ về nên Trần Tử Kiêm vốn đã chuẩn bị xong bữa tối từ trước.“Không sao, tôi ra ngoài cũng không biết nói chuyện gì với họ.” Giang Đồng thành thật nói.Trần Tử Kiêm không nói thêm nữa. Hai người bận rộn trong bếp, rất nhanh đã chuẩn bị xong một bàn ăn.Điều Giang Đồng không ngờ là, tính cách của Từ Phi còn hoạt bát hơn cả Thương Hiểu Tinh.Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ, Giang Đồng cười rất nhiều lần, thậm chí còn bắt đầu thắc mắc tại sao Trần Tử Kiêm có thể ngày ngày ở bên những người này mà vẫn giữ được vẻ mặt vô cảm như vậy.Vì Từ Phi mới xuất viện, trên bàn chỉ có Thương Hiểu Tinh và Trần Tử Kiêm uống một ít rượu, nhưng đến cuối cùng, người say lại là Từ Phi.Cậu ta kéo Giang Đồng nói chuyện, lặp đi lặp lại rằng thật may khi gặp được bác sĩ trên con đường đó. Đến tận cuối cùng, cậu ta mới lấy từ trong thùng giấy ra món quà dành cho Giang Đồng —— một tấm cờ khen thưởng*.*Cờ kiểu vậy nè:
Giang Đồng không đi cùng Trần Tử Kiêm đón Từ Phi. Ban đầu anh định đi, nhưng Trần Tử Kiêm bảo trời lạnh, kêu anh cứ ở nhà đừng chạy tới chạy lui nữa.
Vừa đỗ xe dưới nhà, Giang Đồng đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Ngay sau đó, tiếng đám đàn ông cười đùa vang lên trong hành lang, Giang Đồng chạy ra mở cửa.
Đây không phải lần đầu tiên anh gặp Từ Phi, nhưng khi thấy người nọ lần nữa, anh vẫn mất một lúc mới nhớ ra. Ngược lại, Từ Phi lại nhận ra anh ngay.
“Bác sĩ Giang? Anh là bác sĩ Giang phải không?” Đôi mắt Từ Phi sáng rực, vừa nhìn đã cho cảm giác thật thà đáng tin cậy. Trạng thái của cậu ta giờ đã tốt hơn nhiều so với lần Giang Đồng nhìn thấy cậu ta thoi thóp trên xe.
“Tiểu Tinh bảo tôi là bác sĩ Giang rất đẹp trai, quả nhiên là vậy.” Từ Phi còn chưa vào nhà đã hào hứng chìa tay ra bắt tay Giang Đồng. Nhưng chỉ mới chạm được một giây, bả vai cậu ta đã bị ai đó huých nhẹ.
Từ Phi vội buông tay, quay lại nhìn thì thấy người đứng sau là Trần Tử Kiêm.
“Nhị ca, anh làm gì thế?” Cậu ta giơ tay xoa xoa vai.
Trần Tử Kiêm mặt không cảm xúc đáp: “Ngoài này lạnh, vào trong nói chuyện.”
Lời hắn nói quá có lý, Từ Phi không cách nào phản bác.
“Cậu trông có vẻ khỏe hơn nhiều rồi.” Giang Đồng nhìn Từ Phi bằng ánh mắt hiền hòa nhân ái mà anh hay dành cho bệnh nhân.
“Ở bệnh viện lâu như vậy rồi mà, sau đó bác sĩ còn bảo vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua lúc đó mất máu quá nhiều, Nhị ca lo lắng quá thôi.” Từ Phi cười cười.
Đi cùng cậu ta còn có Thương Hiểu Tinh và Trần Tử Kiêm, nhưng vừa vào nhà, Trần Tử Kiêm đã rẽ thẳng vào bếp, đến giờ vẫn chưa ra.
Thương Hiểu Tinh ngồi xuống bên cạnh Từ Phi, cậu vốn rất giỏi nói chuyện phiếm, nhưng Giang Đồng vẫn chưa quen lắm. Sau khi tán gẫu vài câu đơn giản, anh không biết phải tiếp tục thế nào, bèn dứt khoát đi tìm Trần Tử Kiêm.
Bếp đang đun nước, có vẻ Trần Tử Kiêm không nghe thấy bước chân anh. Giang Đồng bước đến, đứng bên bồn rửa, rất tự giác tiếp nhận công việc rửa chén.
“Cậu ra ngoài ngồi đợi là được.” Vì biết Từ Phi sẽ về nên Trần Tử Kiêm vốn đã chuẩn bị xong bữa tối từ trước.
“Không sao, tôi ra ngoài cũng không biết nói chuyện gì với họ.” Giang Đồng thành thật nói.
Trần Tử Kiêm không nói thêm nữa. Hai người bận rộn trong bếp, rất nhanh đã chuẩn bị xong một bàn ăn.
Điều Giang Đồng không ngờ là, tính cách của Từ Phi còn hoạt bát hơn cả Thương Hiểu Tinh.
Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ, Giang Đồng cười rất nhiều lần, thậm chí còn bắt đầu thắc mắc tại sao Trần Tử Kiêm có thể ngày ngày ở bên những người này mà vẫn giữ được vẻ mặt vô cảm như vậy.
Vì Từ Phi mới xuất viện, trên bàn chỉ có Thương Hiểu Tinh và Trần Tử Kiêm uống một ít rượu, nhưng đến cuối cùng, người say lại là Từ Phi.
Cậu ta kéo Giang Đồng nói chuyện, lặp đi lặp lại rằng thật may khi gặp được bác sĩ trên con đường đó. Đến tận cuối cùng, cậu ta mới lấy từ trong thùng giấy ra món quà dành cho Giang Đồng —— một tấm cờ khen thưởng*.
*Cờ kiểu vậy nè:
Sốt Cao Không Dứt - Khổ TưTác giả: Khổ TưTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịBuổi sáng khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã là một màu trắng xóa. Tuyết đã rơi suốt cả đêm. Giang Đồng rời giường, đứng bên cửa sổ vươn vai một cái. Hôm nay là ngày thứ ba anh ở trong núi. Hai ngày trước, anh đi cùng đoàn du lịch tham quan hồ nước và thảo nguyên nổi tiếng của nơi này. Khi đó thời tiết đã cực kỳ khắc nghiệt, gió rét trên thảo nguyên cứa vào da thịt như muốn lột đi một mảng. Giang Đồng linh cảm chuyến đi này sẽ không thuận lợi. Quả nhiên, tối qua trên đường về, tuyết bắt đầu rơi. Anh ngồi tựa lưng vào ghế cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết lặng lẽ rơi xuống. Nửa đêm trong nhóm chat của đoàn du lịch, hướng dẫn viên thông báo rằng theo dự báo thời tiết sẽ có một trận bão tuyết lớn và kế hoạch xuống núi vào hôm nay đã bị hủy. Hành trình buộc phải dừng lại. Giang Đồng tùy ý lướt điện thoại kiếm xem còn chỗ nào khác có thể đi chơi hay không. Những bài giới thiệu du lịch đầy màu sắc tràn ngập màn hình, anh lướt một hồi cũng không tìm được điểm nào ưng ý, lại nghĩ thôi… Giang Đồng không đi cùng Trần Tử Kiêm đón Từ Phi. Ban đầu anh định đi, nhưng Trần Tử Kiêm bảo trời lạnh, kêu anh cứ ở nhà đừng chạy tới chạy lui nữa.Vừa đỗ xe dưới nhà, Giang Đồng đã nghe thấy tiếng ồn ào.Ngay sau đó, tiếng đám đàn ông cười đùa vang lên trong hành lang, Giang Đồng chạy ra mở cửa.Đây không phải lần đầu tiên anh gặp Từ Phi, nhưng khi thấy người nọ lần nữa, anh vẫn mất một lúc mới nhớ ra. Ngược lại, Từ Phi lại nhận ra anh ngay.“Bác sĩ Giang? Anh là bác sĩ Giang phải không?” Đôi mắt Từ Phi sáng rực, vừa nhìn đã cho cảm giác thật thà đáng tin cậy. Trạng thái của cậu ta giờ đã tốt hơn nhiều so với lần Giang Đồng nhìn thấy cậu ta thoi thóp trên xe.“Tiểu Tinh bảo tôi là bác sĩ Giang rất đẹp trai, quả nhiên là vậy.” Từ Phi còn chưa vào nhà đã hào hứng chìa tay ra bắt tay Giang Đồng. Nhưng chỉ mới chạm được một giây, bả vai cậu ta đã bị ai đó huých nhẹ.Từ Phi vội buông tay, quay lại nhìn thì thấy người đứng sau là Trần Tử Kiêm.“Nhị ca, anh làm gì thế?” Cậu ta giơ tay xoa xoa vai.Trần Tử Kiêm mặt không cảm xúc đáp: “Ngoài này lạnh, vào trong nói chuyện.”Lời hắn nói quá có lý, Từ Phi không cách nào phản bác.“Cậu trông có vẻ khỏe hơn nhiều rồi.” Giang Đồng nhìn Từ Phi bằng ánh mắt hiền hòa nhân ái mà anh hay dành cho bệnh nhân.“Ở bệnh viện lâu như vậy rồi mà, sau đó bác sĩ còn bảo vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua lúc đó mất máu quá nhiều, Nhị ca lo lắng quá thôi.” Từ Phi cười cười.Đi cùng cậu ta còn có Thương Hiểu Tinh và Trần Tử Kiêm, nhưng vừa vào nhà, Trần Tử Kiêm đã rẽ thẳng vào bếp, đến giờ vẫn chưa ra.Thương Hiểu Tinh ngồi xuống bên cạnh Từ Phi, cậu vốn rất giỏi nói chuyện phiếm, nhưng Giang Đồng vẫn chưa quen lắm. Sau khi tán gẫu vài câu đơn giản, anh không biết phải tiếp tục thế nào, bèn dứt khoát đi tìm Trần Tử Kiêm.Bếp đang đun nước, có vẻ Trần Tử Kiêm không nghe thấy bước chân anh. Giang Đồng bước đến, đứng bên bồn rửa, rất tự giác tiếp nhận công việc rửa chén.“Cậu ra ngoài ngồi đợi là được.” Vì biết Từ Phi sẽ về nên Trần Tử Kiêm vốn đã chuẩn bị xong bữa tối từ trước.“Không sao, tôi ra ngoài cũng không biết nói chuyện gì với họ.” Giang Đồng thành thật nói.Trần Tử Kiêm không nói thêm nữa. Hai người bận rộn trong bếp, rất nhanh đã chuẩn bị xong một bàn ăn.Điều Giang Đồng không ngờ là, tính cách của Từ Phi còn hoạt bát hơn cả Thương Hiểu Tinh.Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ, Giang Đồng cười rất nhiều lần, thậm chí còn bắt đầu thắc mắc tại sao Trần Tử Kiêm có thể ngày ngày ở bên những người này mà vẫn giữ được vẻ mặt vô cảm như vậy.Vì Từ Phi mới xuất viện, trên bàn chỉ có Thương Hiểu Tinh và Trần Tử Kiêm uống một ít rượu, nhưng đến cuối cùng, người say lại là Từ Phi.Cậu ta kéo Giang Đồng nói chuyện, lặp đi lặp lại rằng thật may khi gặp được bác sĩ trên con đường đó. Đến tận cuối cùng, cậu ta mới lấy từ trong thùng giấy ra món quà dành cho Giang Đồng —— một tấm cờ khen thưởng*.*Cờ kiểu vậy nè: