Tôi khẽ run lên. Sao bình luận lại biết, tôi định bán nốt mấy viên ngọc trai cuối cùng rồi thả Bạch Tiêu về biển? Còn chưa kịp nghĩ thông, giọng nói lạnh lùng của Bạch Tiêu vang lên: “Ngọc trai là thứ rất quý giá đối với giao nhân, dù cô có hành hạ tôi thế nào, tôi cũng sẽ không đưa cho cô.” Theo phản xạ, tôi lại giơ tay lên, đánh mạnh vào giữa đuôi cá của anh ấy. “Ưm.” Vịt Bay Lạc Bầy Anh ấy khẽ rên một tiếng, những ngón tay thon dài siết chặt lấy mép bồn tắm. Khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt tràn ngập hơi nước. Sau khi cố nén nước mắt lại, anh ấy vẫn ngoan cố nhìn tôi: “Chỉ với chút thủ đoạn này mà cũng muốn tôi khóc? Bỏ cuộc đi, giao nhân bọn tôi không dễ dàng khuất phục như vậy.” Bình luận lại hiện lên: 【Nam chính còn dùng khích tướng nữa kìa, rõ ràng rất thích bị em gái bảo bối đánh. Nếu không thích thì sớm dùng đuôi cá quất bay em gái rồi, giao nhân có sức tấn công mạnh lắm đấy!】 【Tôi chứng minh, anh ấy thật sự là khóc vì sướng! Mỗi lần để được em gái bảo bối bắt nạt thêm chút nữa,…

Chương 17: Chương 17

Mỹ Nam Trong Bồn Tắm - Mộc Mộc Thích Ăn KẹoTác giả: Mộc Mộc Thích Ăn KẹoTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTôi khẽ run lên. Sao bình luận lại biết, tôi định bán nốt mấy viên ngọc trai cuối cùng rồi thả Bạch Tiêu về biển? Còn chưa kịp nghĩ thông, giọng nói lạnh lùng của Bạch Tiêu vang lên: “Ngọc trai là thứ rất quý giá đối với giao nhân, dù cô có hành hạ tôi thế nào, tôi cũng sẽ không đưa cho cô.” Theo phản xạ, tôi lại giơ tay lên, đánh mạnh vào giữa đuôi cá của anh ấy. “Ưm.” Vịt Bay Lạc Bầy Anh ấy khẽ rên một tiếng, những ngón tay thon dài siết chặt lấy mép bồn tắm. Khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt tràn ngập hơi nước. Sau khi cố nén nước mắt lại, anh ấy vẫn ngoan cố nhìn tôi: “Chỉ với chút thủ đoạn này mà cũng muốn tôi khóc? Bỏ cuộc đi, giao nhân bọn tôi không dễ dàng khuất phục như vậy.” Bình luận lại hiện lên: 【Nam chính còn dùng khích tướng nữa kìa, rõ ràng rất thích bị em gái bảo bối đánh. Nếu không thích thì sớm dùng đuôi cá quất bay em gái rồi, giao nhân có sức tấn công mạnh lắm đấy!】 【Tôi chứng minh, anh ấy thật sự là khóc vì sướng! Mỗi lần để được em gái bảo bối bắt nạt thêm chút nữa,… Giao nhân trên ngai vàng nhìn Bạch Tiêu với vẻ hận sắt không thành thép:“Hừ, mới trốn ra ngoài chưa được bao lâu đã khiến bản thân ra nông nỗi này. Cung điện tốt đẹp không ở, cứ nhất quyết đi sống trong bồn tắm của loài người. Chật chội như vậy, làm sao thoải mái bằng cung điện chứ?“Đuổi theo người ta bao lâu, cuối cùng lại bị vứt bỏ, còn phải nhờ chúng ta ra tay giúp con mang cô ấy về.”Bạch Tiêu quỳ trên mặt đất, mím chặt môi:“Phụ vương, con chỉ là không muốn ép cô ấy làm bất cứ điều gì không thích, hơn nữa…”Anh thay đổi sang biểu cảm bướng bỉnh, đầy tổn thương:“Cô ấy không vứt bỏ con, chỉ là tạm thời không cần tiền nữa thôi. Đợi khi cô ấy cần tiền, nhất định sẽ đến đón con về.”Giao nhân trên ngai vàng sững sờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc, muốn nói lại thôi.Đạn mạc:【Trời ơi, đúng kiểu l.i.ế.m cún phát ngôn, nam chính yêu quá rồi.】【Cười c.h.ế.t mất, phụ vương của nam chính: Ta sao lại sinh ra thứ chẳng ra gì thế này?】Vịt Bay Lạc BầyTôi ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của Bạch Tiêu.Vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.Thực ra lúc nhặt được Bạch Tiêu hoàn toàn là một sự tình cờ.Hôm nhìn rõ bộ mặt thật của Thẩm Trần, tôi buồn bã uống rất nhiều rượu.Sống một mình quá lâu, tôi thực sự rất cần một người bầu bạn.Nhưng không ngờ sự cộng hưởng tâm hồn mà tôi tưởng, chỉ là ảo giác do gã cặn bã diễn ra.Đêm hôm đó, tôi loạng choạng đi ra bờ biển.“Bọn họ đều như nhau, chẳng ai sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình.”Cứ như sau khi bố mẹ ly hôn, không ai cần tôi nữa.Lớn lên rồi, tất cả các mối quan hệ tình cảm đều chỉ là sự đồng hành trong một giai đoạn.Tôi không có gia đình, cũng chẳng có bạn bè.Sau lưng là khoảng trống trơ trọi.Đêm đó, tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu.Quay đầu lại thì thấy Bạch Tiêu đang ngồi trên tảng đá nhìn tôi.Dưới ánh trăng, anh đẹp tựa một bức tranh.Anh đi về phía tôi:“Đừng khóc.”Tỉnh lại, tôi đã ở nhà rồi.Trong tay còn cầm một viên ngọc trai rất lớn.Còn Bạch Tiêu thì ở trong bồn tắm…

Giao nhân trên ngai vàng nhìn Bạch Tiêu với vẻ hận sắt không thành thép:

“Hừ, mới trốn ra ngoài chưa được bao lâu đã khiến bản thân ra nông nỗi này. Cung điện tốt đẹp không ở, cứ nhất quyết đi sống trong bồn tắm của loài người. Chật chội như vậy, làm sao thoải mái bằng cung điện chứ?

“Đuổi theo người ta bao lâu, cuối cùng lại bị vứt bỏ, còn phải nhờ chúng ta ra tay giúp con mang cô ấy về.”

Bạch Tiêu quỳ trên mặt đất, mím chặt môi:

“Phụ vương, con chỉ là không muốn ép cô ấy làm bất cứ điều gì không thích, hơn nữa…”

Anh thay đổi sang biểu cảm bướng bỉnh, đầy tổn thương:

“Cô ấy không vứt bỏ con, chỉ là tạm thời không cần tiền nữa thôi. Đợi khi cô ấy cần tiền, nhất định sẽ đến đón con về.”

Giao nhân trên ngai vàng sững sờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc, muốn nói lại thôi.

Đạn mạc:

【Trời ơi, đúng kiểu l.i.ế.m cún phát ngôn, nam chính yêu quá rồi.】

【Cười c.h.ế.t mất, phụ vương của nam chính: Ta sao lại sinh ra thứ chẳng ra gì thế này?】

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của Bạch Tiêu.

Vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Thực ra lúc nhặt được Bạch Tiêu hoàn toàn là một sự tình cờ.

Hôm nhìn rõ bộ mặt thật của Thẩm Trần, tôi buồn bã uống rất nhiều rượu.

Sống một mình quá lâu, tôi thực sự rất cần một người bầu bạn.

Nhưng không ngờ sự cộng hưởng tâm hồn mà tôi tưởng, chỉ là ảo giác do gã cặn bã diễn ra.

Đêm hôm đó, tôi loạng choạng đi ra bờ biển.

“Bọn họ đều như nhau, chẳng ai sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình.”

Cứ như sau khi bố mẹ ly hôn, không ai cần tôi nữa.

Lớn lên rồi, tất cả các mối quan hệ tình cảm đều chỉ là sự đồng hành trong một giai đoạn.

Tôi không có gia đình, cũng chẳng có bạn bè.

Sau lưng là khoảng trống trơ trọi.

Đêm đó, tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu.

Quay đầu lại thì thấy Bạch Tiêu đang ngồi trên tảng đá nhìn tôi.

Dưới ánh trăng, anh đẹp tựa một bức tranh.

Anh đi về phía tôi:

“Đừng khóc.”

Tỉnh lại, tôi đã ở nhà rồi.

Trong tay còn cầm một viên ngọc trai rất lớn.

Còn Bạch Tiêu thì ở trong bồn tắm…

Mỹ Nam Trong Bồn Tắm - Mộc Mộc Thích Ăn KẹoTác giả: Mộc Mộc Thích Ăn KẹoTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện SủngTôi khẽ run lên. Sao bình luận lại biết, tôi định bán nốt mấy viên ngọc trai cuối cùng rồi thả Bạch Tiêu về biển? Còn chưa kịp nghĩ thông, giọng nói lạnh lùng của Bạch Tiêu vang lên: “Ngọc trai là thứ rất quý giá đối với giao nhân, dù cô có hành hạ tôi thế nào, tôi cũng sẽ không đưa cho cô.” Theo phản xạ, tôi lại giơ tay lên, đánh mạnh vào giữa đuôi cá của anh ấy. “Ưm.” Vịt Bay Lạc Bầy Anh ấy khẽ rên một tiếng, những ngón tay thon dài siết chặt lấy mép bồn tắm. Khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt tràn ngập hơi nước. Sau khi cố nén nước mắt lại, anh ấy vẫn ngoan cố nhìn tôi: “Chỉ với chút thủ đoạn này mà cũng muốn tôi khóc? Bỏ cuộc đi, giao nhân bọn tôi không dễ dàng khuất phục như vậy.” Bình luận lại hiện lên: 【Nam chính còn dùng khích tướng nữa kìa, rõ ràng rất thích bị em gái bảo bối đánh. Nếu không thích thì sớm dùng đuôi cá quất bay em gái rồi, giao nhân có sức tấn công mạnh lắm đấy!】 【Tôi chứng minh, anh ấy thật sự là khóc vì sướng! Mỗi lần để được em gái bảo bối bắt nạt thêm chút nữa,… Giao nhân trên ngai vàng nhìn Bạch Tiêu với vẻ hận sắt không thành thép:“Hừ, mới trốn ra ngoài chưa được bao lâu đã khiến bản thân ra nông nỗi này. Cung điện tốt đẹp không ở, cứ nhất quyết đi sống trong bồn tắm của loài người. Chật chội như vậy, làm sao thoải mái bằng cung điện chứ?“Đuổi theo người ta bao lâu, cuối cùng lại bị vứt bỏ, còn phải nhờ chúng ta ra tay giúp con mang cô ấy về.”Bạch Tiêu quỳ trên mặt đất, mím chặt môi:“Phụ vương, con chỉ là không muốn ép cô ấy làm bất cứ điều gì không thích, hơn nữa…”Anh thay đổi sang biểu cảm bướng bỉnh, đầy tổn thương:“Cô ấy không vứt bỏ con, chỉ là tạm thời không cần tiền nữa thôi. Đợi khi cô ấy cần tiền, nhất định sẽ đến đón con về.”Giao nhân trên ngai vàng sững sờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc, muốn nói lại thôi.Đạn mạc:【Trời ơi, đúng kiểu l.i.ế.m cún phát ngôn, nam chính yêu quá rồi.】【Cười c.h.ế.t mất, phụ vương của nam chính: Ta sao lại sinh ra thứ chẳng ra gì thế này?】Vịt Bay Lạc BầyTôi ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của Bạch Tiêu.Vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.Thực ra lúc nhặt được Bạch Tiêu hoàn toàn là một sự tình cờ.Hôm nhìn rõ bộ mặt thật của Thẩm Trần, tôi buồn bã uống rất nhiều rượu.Sống một mình quá lâu, tôi thực sự rất cần một người bầu bạn.Nhưng không ngờ sự cộng hưởng tâm hồn mà tôi tưởng, chỉ là ảo giác do gã cặn bã diễn ra.Đêm hôm đó, tôi loạng choạng đi ra bờ biển.“Bọn họ đều như nhau, chẳng ai sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình.”Cứ như sau khi bố mẹ ly hôn, không ai cần tôi nữa.Lớn lên rồi, tất cả các mối quan hệ tình cảm đều chỉ là sự đồng hành trong một giai đoạn.Tôi không có gia đình, cũng chẳng có bạn bè.Sau lưng là khoảng trống trơ trọi.Đêm đó, tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu.Quay đầu lại thì thấy Bạch Tiêu đang ngồi trên tảng đá nhìn tôi.Dưới ánh trăng, anh đẹp tựa một bức tranh.Anh đi về phía tôi:“Đừng khóc.”Tỉnh lại, tôi đã ở nhà rồi.Trong tay còn cầm một viên ngọc trai rất lớn.Còn Bạch Tiêu thì ở trong bồn tắm…

Chương 17: Chương 17