Mùa hè năm 1983Trên xe lửa,Bang bang bang bang!. . "Đoàn tàu lập tức đến trạm, mời hành khách chuẩn bị xuống xe" Âm thanh tiếng loa phát thanh vang lên, kèm theo là tiếng huyên náo của mọi ngườiHứa Đào mơ màng tỉnh lại đập vào mắt là dòng người đông đúc chen nhau trên tay cầm theo bao lớn, bao nhỏ, xa xa trên nóc buồng xe có một cái radio đang phát ra âm thanh thông báo xe lửa đến trạm, thấy hình ảnh này giống như thập niên 80 thường xuất hiện trong phim. Hứa Đào ngồi ở vị trí của mình quan sát, xe lửa đến trạm thỉnh thoảng có người chen chúc nhau, hơn nữa điều làm cho Hứa Đào không hiểu là dòng người bốn phía chung quanh ăn mặc vô cùng đơn giản, hành lý lớn nhỏ cũng là đều được làm bằng vải quân trang màu xanh lá cây, ngay cả ghế ngồi trên xe lửa hết sức đơn sơ mà Hứa Đào chưa từng thấy qua. Các loại bao tải quân trang lớn nhỏ, mấy cái bao tải, rồi quần áo đều tẩy đến bạc màu! Cảnh tưởng thế này cô chỉ thấy qua trong kịch niên đại, cứ suy nghĩ vậy cô liền ngưng bước chân"Người phía…
Chương 18: 18: Tiền Lương 2
Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Quả Tử ToanTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa hè năm 1983Trên xe lửa,Bang bang bang bang!. . "Đoàn tàu lập tức đến trạm, mời hành khách chuẩn bị xuống xe" Âm thanh tiếng loa phát thanh vang lên, kèm theo là tiếng huyên náo của mọi ngườiHứa Đào mơ màng tỉnh lại đập vào mắt là dòng người đông đúc chen nhau trên tay cầm theo bao lớn, bao nhỏ, xa xa trên nóc buồng xe có một cái radio đang phát ra âm thanh thông báo xe lửa đến trạm, thấy hình ảnh này giống như thập niên 80 thường xuất hiện trong phim. Hứa Đào ngồi ở vị trí của mình quan sát, xe lửa đến trạm thỉnh thoảng có người chen chúc nhau, hơn nữa điều làm cho Hứa Đào không hiểu là dòng người bốn phía chung quanh ăn mặc vô cùng đơn giản, hành lý lớn nhỏ cũng là đều được làm bằng vải quân trang màu xanh lá cây, ngay cả ghế ngồi trên xe lửa hết sức đơn sơ mà Hứa Đào chưa từng thấy qua. Các loại bao tải quân trang lớn nhỏ, mấy cái bao tải, rồi quần áo đều tẩy đến bạc màu! Cảnh tưởng thế này cô chỉ thấy qua trong kịch niên đại, cứ suy nghĩ vậy cô liền ngưng bước chân"Người phía… “Buổi chiều không có việc gì anh mang em và Tiểu Nam đi đến nhà Chiến Hữa để làm quen, lúc anh anh không ở nhà có việc gì không giải quyết được thì có thể tìm anh ấy hoặc chị dâu hỗ trợ”.Triệu Vệ Quốc hài lòng với trù nghệ của Hứa Đào, đặc biệt món thịt kho tàu ngon đến nổi không tự chủ gắp thêm mấy khối, lại thấy Hứa Đào chỉ ăn rau, anh xoay đũa gắp cho cô một khối thịt kho tàu.“Ân, cám ơn” Hứa Đào nhìn chằm chằm khối thịt kho tàu, sau đó bấc đắc dĩ ngần đầu nhìn về phía Triệu Vệ Quốc, thời buổi này đều thích thịt mỡ nhưng cô là ngoại lệ trong số đó.Triệu Vệ Quốc ngữ khí thập phần nghiêm túc: “Em gầy quá, ăn nhiều thịt một chút”“Em không thích ăn thịt” Hứa Đào chỉ có thể thẳng thắng nói cho Triệu Vệ Quốc, đối phương là hảo ý nhưng Hứa Đào lại không thích ăn, từ nhỏ đến lớn đối với thịt mỡ đều “ôi xin tha thứ cho kẻ bất tài này”, lúc ở bệnh viện là vì thật sự quá đói nên cô mới gặm bánh bao thịt cứu đói.“! ! ! ! ! !..” Triệu Vệ Quốc nhíu mày cạn lời với sự kén ăn của Hứa ĐàoLại có người không thích ăn thịt sao?“Em thật sự không thích ăn thịt”Hứa Đào đem khối thịt kho bỏ lại vào chén Triệu Vệ Quốc sau đó chuyển đề tài: “Nhà chiến hữu anh cách đây xa không?”“Không xa ở ngay mặt sau con hẻm” Triệu Vệ Quốc nói đại khái về vị chiến hữu: “Chiến hữu của anh kêu là Diệp Chấn Hoa, xuất ngũ được hai năm, hiện tại mỗi ngày đều ở chợ khuân vác hàng hóa, chị dâu thì ở nhà giữ mấy đứa nhỏ”.Hứa Đào thích tính cách Triệu Vệ Quốc ở mấy loại chuyện này đều rõ ràng minh bạch: “Đi nhà chiến hữu thì không thể đi tay không được, trễ một chút anh ra ngoài nhìn xem mua chút đường phèn hoặc mì sợ đi”Từ ký ức nguyên chủ Hứa Đào biết được ở quê tạit tỉnh Ôn bên kia đi thăm người thân đều mua một cân đường hay mì sợ mang đi cùng, hai món đồ vật này thuộc dạng hậu lễ ở những năm đầu 80.“Được” Triệu Vệ Quốc cũng đương nhiên là đồng ýSau giờ cơm trưa Hứa Đào thu thập chén đũa, không cần Hứa Đào mở miệng Triệu Vệ Quốc cũng tự giác chủ động rửa chén giúp cô, Hứa Đào có chút kinh ngạc đối với hành động của Triệu Vệ Quốc, ngược lại là cô có chút mừng rỡ mang Tiểu Nam đi trong sân tưới nước cho mảnh đất mà Triệu Vệ Quốc vừa cải tạo.Tiểu Nam sau khi cùng Hứa Đào ở chung tuy rằng không nguyện ý nói chuyện nhưng thiên tính hài tử vốn hiếu động đã bắt đầu thức tỉnh, khi Hứa Đào tưới nước bé cũng ở một bên xem náo nhiệt, thời điểm Hứa Đào không chú ý thì hai chỉ tay béo của bé thọt vào thùng nước rửa tay, sau đó vọc nước tung tóe hỗ trợ tưới nước cho đất.“Tiểu Nam!!!” Hứa Đào múc một gáo nước sau đó quay đầu lại thấy quần áo bé ướt nhẹp, hai cánh tay béo còn nổ lực vọc nước dáng vẻ giống như đứa nhỏ đang nổ lực làm việc“! ! !.” Tiểu Nam nghe âm thanh Hứa Đào, đôi tay trong nước liền dừng lại, chân ngắn chân nhỏ bước ra đem hai giọt nước còn đọng lại trên tay hướng mặt đất tưới lên, “Tưới nước” Nói xong ánh mắt vô tội nhìn Hứa Đào, bộ dáng bé đây là đang hỗ trợ tưới nước và chờ được khen ngợi bé đây có giỏi chưa.“Con chỉ gây trở ngại không giúp mẹ được gì nha” Hứa Đào đem gáo nứơc bỏ vào thùng, đưa tay nhéo đỉnh mũi nhỏ của bé, sau đó trực tiếp bế bé lên.“Tiểu đáng yêu không biết xấu hổ” Hứa Đào giả vờ tức giận liếc bé nhưng ánh mắt kia mang theo ý cười sủng nịnh.Trẻ con là mẫn cảm nhất sẽ phân biệt người lớn giận thiệt hay giả vờ tức giận, nhìn Hứa Đào ôn nhu trừng mắt nhưng bé lại không sợ, tiếp đó bị Hứa Đào ôm bé lại ngoan ngoãn tiếp tục cười ngây ngô, cười đến nối Hứa Đào không thể ngụy trang bộ dáng tức giận được.“Ngoan ngoãn đứng đây không được nhúc nhích mẹ đi xem quần áo mua hồi sáng có khô chưa, vẫn chưa khô con chờ phơi mông đi” Hứa Đào đem quần áo ướt trên người Tiểu Nam cởi ra, lúc này bé chỉ còn mặc cái q**n l*t nhỏ đứng ở nhà chính.Thời tiết nóng bức thế này ở trần một chút cũng không cảm lạnh nhưng mặc quần áo ướt lại dễ dàng cảm mạo cho nên Hứa Đào lưu loát đem cởi ra đồ bé ra hết.Tiểu Nam cũng không phản kháng, tuổi này dù chỉ mặc q**n l*t nhưng vẫn chưa biết gì là thẹn thùng cả, đôi mắt nhìn chằmg chằm động tác của Hứa Đào.Hứa Đào đem quần áo Tiểu Nam ném trong bồn giặt quần áo, xoay người đi sân phơi đồ duỗi tay sờ quần áo khô chưa, cũng may trời nóng nên mùa hè này quần áo liền phơi buổi sáng liền khô..
“Buổi chiều không có việc gì anh mang em và Tiểu Nam đi đến nhà Chiến Hữa để làm quen, lúc anh anh không ở nhà có việc gì không giải quyết được thì có thể tìm anh ấy hoặc chị dâu hỗ trợ”.
Triệu Vệ Quốc hài lòng với trù nghệ của Hứa Đào, đặc biệt món thịt kho tàu ngon đến nổi không tự chủ gắp thêm mấy khối, lại thấy Hứa Đào chỉ ăn rau, anh xoay đũa gắp cho cô một khối thịt kho tàu.
“Ân, cám ơn” Hứa Đào nhìn chằm chằm khối thịt kho tàu, sau đó bấc đắc dĩ ngần đầu nhìn về phía Triệu Vệ Quốc, thời buổi này đều thích thịt mỡ nhưng cô là ngoại lệ trong số đó.
Triệu Vệ Quốc ngữ khí thập phần nghiêm túc: “Em gầy quá, ăn nhiều thịt một chút”“Em không thích ăn thịt” Hứa Đào chỉ có thể thẳng thắng nói cho Triệu Vệ Quốc, đối phương là hảo ý nhưng Hứa Đào lại không thích ăn, từ nhỏ đến lớn đối với thịt mỡ đều “ôi xin tha thứ cho kẻ bất tài này”, lúc ở bệnh viện là vì thật sự quá đói nên cô mới gặm bánh bao thịt cứu đói.
“! ! ! ! ! !.
.
” Triệu Vệ Quốc nhíu mày cạn lời với sự kén ăn của Hứa ĐàoLại có người không thích ăn thịt sao?“Em thật sự không thích ăn thịt”Hứa Đào đem khối thịt kho bỏ lại vào chén Triệu Vệ Quốc sau đó chuyển đề tài: “Nhà chiến hữu anh cách đây xa không?”“Không xa ở ngay mặt sau con hẻm” Triệu Vệ Quốc nói đại khái về vị chiến hữu: “Chiến hữu của anh kêu là Diệp Chấn Hoa, xuất ngũ được hai năm, hiện tại mỗi ngày đều ở chợ khuân vác hàng hóa, chị dâu thì ở nhà giữ mấy đứa nhỏ”.
Hứa Đào thích tính cách Triệu Vệ Quốc ở mấy loại chuyện này đều rõ ràng minh bạch: “Đi nhà chiến hữu thì không thể đi tay không được, trễ một chút anh ra ngoài nhìn xem mua chút đường phèn hoặc mì sợ đi”Từ ký ức nguyên chủ Hứa Đào biết được ở quê tạit tỉnh Ôn bên kia đi thăm người thân đều mua một cân đường hay mì sợ mang đi cùng, hai món đồ vật này thuộc dạng hậu lễ ở những năm đầu 80.
“Được” Triệu Vệ Quốc cũng đương nhiên là đồng ýSau giờ cơm trưa Hứa Đào thu thập chén đũa, không cần Hứa Đào mở miệng Triệu Vệ Quốc cũng tự giác chủ động rửa chén giúp cô, Hứa Đào có chút kinh ngạc đối với hành động của Triệu Vệ Quốc, ngược lại là cô có chút mừng rỡ mang Tiểu Nam đi trong sân tưới nước cho mảnh đất mà Triệu Vệ Quốc vừa cải tạo.
Tiểu Nam sau khi cùng Hứa Đào ở chung tuy rằng không nguyện ý nói chuyện nhưng thiên tính hài tử vốn hiếu động đã bắt đầu thức tỉnh, khi Hứa Đào tưới nước bé cũng ở một bên xem náo nhiệt, thời điểm Hứa Đào không chú ý thì hai chỉ tay béo của bé thọt vào thùng nước rửa tay, sau đó vọc nước tung tóe hỗ trợ tưới nước cho đất.
“Tiểu Nam!!!” Hứa Đào múc một gáo nước sau đó quay đầu lại thấy quần áo bé ướt nhẹp, hai cánh tay béo còn nổ lực vọc nước dáng vẻ giống như đứa nhỏ đang nổ lực làm việc“! ! !.
” Tiểu Nam nghe âm thanh Hứa Đào, đôi tay trong nước liền dừng lại, chân ngắn chân nhỏ bước ra đem hai giọt nước còn đọng lại trên tay hướng mặt đất tưới lên, “Tưới nước” Nói xong ánh mắt vô tội nhìn Hứa Đào, bộ dáng bé đây là đang hỗ trợ tưới nước và chờ được khen ngợi bé đây có giỏi chưa.
“Con chỉ gây trở ngại không giúp mẹ được gì nha” Hứa Đào đem gáo nứơc bỏ vào thùng, đưa tay nhéo đỉnh mũi nhỏ của bé, sau đó trực tiếp bế bé lên.
“Tiểu đáng yêu không biết xấu hổ” Hứa Đào giả vờ tức giận liếc bé nhưng ánh mắt kia mang theo ý cười sủng nịnh.
Trẻ con là mẫn cảm nhất sẽ phân biệt người lớn giận thiệt hay giả vờ tức giận, nhìn Hứa Đào ôn nhu trừng mắt nhưng bé lại không sợ, tiếp đó bị Hứa Đào ôm bé lại ngoan ngoãn tiếp tục cười ngây ngô, cười đến nối Hứa Đào không thể ngụy trang bộ dáng tức giận được.
“Ngoan ngoãn đứng đây không được nhúc nhích mẹ đi xem quần áo mua hồi sáng có khô chưa, vẫn chưa khô con chờ phơi mông đi” Hứa Đào đem quần áo ướt trên người Tiểu Nam cởi ra, lúc này bé chỉ còn mặc cái q**n l*t nhỏ đứng ở nhà chính.
Thời tiết nóng bức thế này ở trần một chút cũng không cảm lạnh nhưng mặc quần áo ướt lại dễ dàng cảm mạo cho nên Hứa Đào lưu loát đem cởi ra đồ bé ra hết.
Tiểu Nam cũng không phản kháng, tuổi này dù chỉ mặc q**n l*t nhưng vẫn chưa biết gì là thẹn thùng cả, đôi mắt nhìn chằmg chằm động tác của Hứa Đào.
Hứa Đào đem quần áo Tiểu Nam ném trong bồn giặt quần áo, xoay người đi sân phơi đồ duỗi tay sờ quần áo khô chưa, cũng may trời nóng nên mùa hè này quần áo liền phơi buổi sáng liền khô.
.
Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Quả Tử ToanTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa hè năm 1983Trên xe lửa,Bang bang bang bang!. . "Đoàn tàu lập tức đến trạm, mời hành khách chuẩn bị xuống xe" Âm thanh tiếng loa phát thanh vang lên, kèm theo là tiếng huyên náo của mọi ngườiHứa Đào mơ màng tỉnh lại đập vào mắt là dòng người đông đúc chen nhau trên tay cầm theo bao lớn, bao nhỏ, xa xa trên nóc buồng xe có một cái radio đang phát ra âm thanh thông báo xe lửa đến trạm, thấy hình ảnh này giống như thập niên 80 thường xuất hiện trong phim. Hứa Đào ngồi ở vị trí của mình quan sát, xe lửa đến trạm thỉnh thoảng có người chen chúc nhau, hơn nữa điều làm cho Hứa Đào không hiểu là dòng người bốn phía chung quanh ăn mặc vô cùng đơn giản, hành lý lớn nhỏ cũng là đều được làm bằng vải quân trang màu xanh lá cây, ngay cả ghế ngồi trên xe lửa hết sức đơn sơ mà Hứa Đào chưa từng thấy qua. Các loại bao tải quân trang lớn nhỏ, mấy cái bao tải, rồi quần áo đều tẩy đến bạc màu! Cảnh tưởng thế này cô chỉ thấy qua trong kịch niên đại, cứ suy nghĩ vậy cô liền ngưng bước chân"Người phía… “Buổi chiều không có việc gì anh mang em và Tiểu Nam đi đến nhà Chiến Hữa để làm quen, lúc anh anh không ở nhà có việc gì không giải quyết được thì có thể tìm anh ấy hoặc chị dâu hỗ trợ”.Triệu Vệ Quốc hài lòng với trù nghệ của Hứa Đào, đặc biệt món thịt kho tàu ngon đến nổi không tự chủ gắp thêm mấy khối, lại thấy Hứa Đào chỉ ăn rau, anh xoay đũa gắp cho cô một khối thịt kho tàu.“Ân, cám ơn” Hứa Đào nhìn chằm chằm khối thịt kho tàu, sau đó bấc đắc dĩ ngần đầu nhìn về phía Triệu Vệ Quốc, thời buổi này đều thích thịt mỡ nhưng cô là ngoại lệ trong số đó.Triệu Vệ Quốc ngữ khí thập phần nghiêm túc: “Em gầy quá, ăn nhiều thịt một chút”“Em không thích ăn thịt” Hứa Đào chỉ có thể thẳng thắng nói cho Triệu Vệ Quốc, đối phương là hảo ý nhưng Hứa Đào lại không thích ăn, từ nhỏ đến lớn đối với thịt mỡ đều “ôi xin tha thứ cho kẻ bất tài này”, lúc ở bệnh viện là vì thật sự quá đói nên cô mới gặm bánh bao thịt cứu đói.“! ! ! ! ! !..” Triệu Vệ Quốc nhíu mày cạn lời với sự kén ăn của Hứa ĐàoLại có người không thích ăn thịt sao?“Em thật sự không thích ăn thịt”Hứa Đào đem khối thịt kho bỏ lại vào chén Triệu Vệ Quốc sau đó chuyển đề tài: “Nhà chiến hữu anh cách đây xa không?”“Không xa ở ngay mặt sau con hẻm” Triệu Vệ Quốc nói đại khái về vị chiến hữu: “Chiến hữu của anh kêu là Diệp Chấn Hoa, xuất ngũ được hai năm, hiện tại mỗi ngày đều ở chợ khuân vác hàng hóa, chị dâu thì ở nhà giữ mấy đứa nhỏ”.Hứa Đào thích tính cách Triệu Vệ Quốc ở mấy loại chuyện này đều rõ ràng minh bạch: “Đi nhà chiến hữu thì không thể đi tay không được, trễ một chút anh ra ngoài nhìn xem mua chút đường phèn hoặc mì sợ đi”Từ ký ức nguyên chủ Hứa Đào biết được ở quê tạit tỉnh Ôn bên kia đi thăm người thân đều mua một cân đường hay mì sợ mang đi cùng, hai món đồ vật này thuộc dạng hậu lễ ở những năm đầu 80.“Được” Triệu Vệ Quốc cũng đương nhiên là đồng ýSau giờ cơm trưa Hứa Đào thu thập chén đũa, không cần Hứa Đào mở miệng Triệu Vệ Quốc cũng tự giác chủ động rửa chén giúp cô, Hứa Đào có chút kinh ngạc đối với hành động của Triệu Vệ Quốc, ngược lại là cô có chút mừng rỡ mang Tiểu Nam đi trong sân tưới nước cho mảnh đất mà Triệu Vệ Quốc vừa cải tạo.Tiểu Nam sau khi cùng Hứa Đào ở chung tuy rằng không nguyện ý nói chuyện nhưng thiên tính hài tử vốn hiếu động đã bắt đầu thức tỉnh, khi Hứa Đào tưới nước bé cũng ở một bên xem náo nhiệt, thời điểm Hứa Đào không chú ý thì hai chỉ tay béo của bé thọt vào thùng nước rửa tay, sau đó vọc nước tung tóe hỗ trợ tưới nước cho đất.“Tiểu Nam!!!” Hứa Đào múc một gáo nước sau đó quay đầu lại thấy quần áo bé ướt nhẹp, hai cánh tay béo còn nổ lực vọc nước dáng vẻ giống như đứa nhỏ đang nổ lực làm việc“! ! !.” Tiểu Nam nghe âm thanh Hứa Đào, đôi tay trong nước liền dừng lại, chân ngắn chân nhỏ bước ra đem hai giọt nước còn đọng lại trên tay hướng mặt đất tưới lên, “Tưới nước” Nói xong ánh mắt vô tội nhìn Hứa Đào, bộ dáng bé đây là đang hỗ trợ tưới nước và chờ được khen ngợi bé đây có giỏi chưa.“Con chỉ gây trở ngại không giúp mẹ được gì nha” Hứa Đào đem gáo nứơc bỏ vào thùng, đưa tay nhéo đỉnh mũi nhỏ của bé, sau đó trực tiếp bế bé lên.“Tiểu đáng yêu không biết xấu hổ” Hứa Đào giả vờ tức giận liếc bé nhưng ánh mắt kia mang theo ý cười sủng nịnh.Trẻ con là mẫn cảm nhất sẽ phân biệt người lớn giận thiệt hay giả vờ tức giận, nhìn Hứa Đào ôn nhu trừng mắt nhưng bé lại không sợ, tiếp đó bị Hứa Đào ôm bé lại ngoan ngoãn tiếp tục cười ngây ngô, cười đến nối Hứa Đào không thể ngụy trang bộ dáng tức giận được.“Ngoan ngoãn đứng đây không được nhúc nhích mẹ đi xem quần áo mua hồi sáng có khô chưa, vẫn chưa khô con chờ phơi mông đi” Hứa Đào đem quần áo ướt trên người Tiểu Nam cởi ra, lúc này bé chỉ còn mặc cái q**n l*t nhỏ đứng ở nhà chính.Thời tiết nóng bức thế này ở trần một chút cũng không cảm lạnh nhưng mặc quần áo ướt lại dễ dàng cảm mạo cho nên Hứa Đào lưu loát đem cởi ra đồ bé ra hết.Tiểu Nam cũng không phản kháng, tuổi này dù chỉ mặc q**n l*t nhưng vẫn chưa biết gì là thẹn thùng cả, đôi mắt nhìn chằmg chằm động tác của Hứa Đào.Hứa Đào đem quần áo Tiểu Nam ném trong bồn giặt quần áo, xoay người đi sân phơi đồ duỗi tay sờ quần áo khô chưa, cũng may trời nóng nên mùa hè này quần áo liền phơi buổi sáng liền khô..