Tác giả:

Mùa hè năm 1983Trên xe lửa,Bang bang bang bang!. . "Đoàn tàu lập tức đến trạm, mời hành khách chuẩn bị xuống xe" Âm thanh tiếng loa phát thanh vang lên, kèm theo là tiếng huyên náo của mọi ngườiHứa Đào mơ màng tỉnh lại đập vào mắt là dòng người đông đúc chen nhau trên tay cầm theo bao lớn, bao nhỏ, xa xa trên nóc buồng xe có một cái radio đang phát ra âm thanh thông báo xe lửa đến trạm, thấy hình ảnh này giống như thập niên 80 thường xuất hiện trong phim. Hứa Đào ngồi ở vị trí của mình quan sát, xe lửa đến trạm thỉnh thoảng có người chen chúc nhau, hơn nữa điều làm cho Hứa Đào không hiểu là dòng người bốn phía chung quanh ăn mặc vô cùng đơn giản, hành lý lớn nhỏ cũng là đều được làm bằng vải quân trang màu xanh lá cây, ngay cả ghế ngồi trên xe lửa hết sức đơn sơ mà Hứa Đào chưa từng thấy qua. Các loại bao tải quân trang lớn nhỏ, mấy cái bao tải, rồi quần áo đều tẩy đến bạc màu! Cảnh tưởng thế này cô chỉ thấy qua trong kịch niên đại, cứ suy nghĩ vậy cô liền ngưng bước chân"Người phía…

Chương 25: 25: Đi Bệnh Viện

Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Quả Tử ToanTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa hè năm 1983Trên xe lửa,Bang bang bang bang!. . "Đoàn tàu lập tức đến trạm, mời hành khách chuẩn bị xuống xe" Âm thanh tiếng loa phát thanh vang lên, kèm theo là tiếng huyên náo của mọi ngườiHứa Đào mơ màng tỉnh lại đập vào mắt là dòng người đông đúc chen nhau trên tay cầm theo bao lớn, bao nhỏ, xa xa trên nóc buồng xe có một cái radio đang phát ra âm thanh thông báo xe lửa đến trạm, thấy hình ảnh này giống như thập niên 80 thường xuất hiện trong phim. Hứa Đào ngồi ở vị trí của mình quan sát, xe lửa đến trạm thỉnh thoảng có người chen chúc nhau, hơn nữa điều làm cho Hứa Đào không hiểu là dòng người bốn phía chung quanh ăn mặc vô cùng đơn giản, hành lý lớn nhỏ cũng là đều được làm bằng vải quân trang màu xanh lá cây, ngay cả ghế ngồi trên xe lửa hết sức đơn sơ mà Hứa Đào chưa từng thấy qua. Các loại bao tải quân trang lớn nhỏ, mấy cái bao tải, rồi quần áo đều tẩy đến bạc màu! Cảnh tưởng thế này cô chỉ thấy qua trong kịch niên đại, cứ suy nghĩ vậy cô liền ngưng bước chân"Người phía… Tiểu Cầm kêu to làm Ngô Tuệ thêm hoảng loạng, cái gia đình này đã khổ rồi, bây giờ càng thêm khổ.“Chị dâu trước đừng có gấp để em đi hỏi xem thử thế nào” Triệu Vệ Quốc trấn an Ngô Tuệ, thân ảnh cao lớn lập tức đi về hướng cửa: “Đồng chí, ngươi nói Diệp Chấn Hoa bị thùng hàng làm bị thương?”“Đúng vậy!” Người đàn ông đến chuyển lời nhìn Triệu Vệ Quốc, trên mặt có chút bối rối nhưng sau đó kiên định gật đầu: “Hôm nay ở chợ hàng hóa về nhiều quá nên không trụ được, anh Diệp cùng một người khác không cẩn thận bị một xe hàng tông vào”“Đã đưa người vào bệnh viện chưa?”“Đã cứu người ra và đưa vào bệnh viện thành phố rồi”.“Được, chúng tôi biết rồi, phiền đồng chí đã đến đây một chuyến” Triệu Vệ Quốc vốn dĩ tiếp đón người vào nhà ngồi một lát nhưng người đàn ông truyền lời xong liền rời đi.Thời buổi này các gia đình vì kế sinh nhai rất bận rộn, nào có thời gian rảnh rổi mà nói chuyện phiếm, huống hồ người đàn ông tới thông báo tin dữ chứ không phải tin vui gì.Ngô Tuệ lần nữa xác định Diệp Chấn Hóa bị hàng hóa đè bị thương liền đứng không vững, may được Hứa Đào đỡ xuống ngồi vào ghế, trên mặt nước mắt giàn giụa: “Không biết làm sao lại bị như vậy nữa, không biết bị thương có nghiêm trọng không, phải làm sao bây giờ!” Vừa nói đôi tay còn nắm chặt quần áo.“Chị dâu bình tĩnh, chị đi với em vào bệnh viện xem thử tình hình thế nào” Triệu Vệ Quốc đóng cửa quay lại an bài.“Đúng vậy, đi bệnh viện, đi bệnh viện” Ngô Tuệ nghe được một câu của Triệu Vệ Quốc liền tỉnh táo lại một chút, sau đó sốt ruột đứng lên đi vào phòngTriệu Vệ Quốc cũng không ngăn cản Ngô Tuệ, ánh mắt nhìn sang Hứa Đào: “Anh cùng chị dâu đi bệnh viện nhìn tình hình, em ở đây trông Tiểu Nam với giúp chị dâu dòm ngó mấy đứa nhỏ chờ anh trở lại chúng ta cùng nhau về nhà”.“Được” Hứa Đào đương nhiên không có ý kiếnĐộng tác Ngô Tuệ thật nhanh, về phòng trong chốc lát liền lau nước mắt quay lại: “Tiểu Cầm, mẹ đi bệnh viện xem ba, ở nhà nhà chăm sóc các em có biết không?”“Mẹ, con biết rồi!” Diệp Tiểu Cầm cũng đưa tay lau nước mắt.Tiểu cô nương cũng bị hoảng nhưng đối với lời dặn dò của Ngô Tuệ cũng ngoan ngoãn đồng ý.“Em dâu, làm phiền em giúp chị nhìn mấy đứa nhỏ, cũng không biết tình huống lão Diệp thế nào …..” Ngô Tuệ quay sang nhìn Hứa Đào, ánh mắt hy vọng khẩn cầu.Ở thành phố rộng lớn như Dương Thành bên này đều xa lạ, người có thể nhờ vả cũng không nhiều.“Chị dâu nhanh vào bệnh viện đi, chuyện trong nhà không cần lo lắng, mấy đứa nhỏ thật ngoan, cũng không cần có phiền gì” Hứa Đào lắc đầu trấn an, ý bảo Ngô Tuệ không cần khách khí với cô.“Cảm ơn em dâu!” Ngô Tuệ nói cảm tạ, dặn dò mấy đứa nhỏ xong mới cùng Triệu Vệ Quốc vội vàng ra ngoài.Hứa Đào đứng tại chỗ nhìn hai bóng dáng rời đi mà thở dài, cô thật sự không nghĩ tới sự tình sáng nay, người bị hàng hóa đè lên ở chợ bán sỉ lại chính là Diệp Chấn Hoa.“Chị, mẹ đi đâu vậy?” Diệp Tiểu Thi đối với sự việc phát sinh trong nhà mơ hồ không hiểu, nhìn thấy mẹ khóc đến sốt ruột rồi mẹ lại đi ra ngoài liền nghi hoặc hỏi chị hai Tiểu Cầm, có thể nhìn thấy được tiểu nha đầu ngày thường thích ỷ lại chị hai nhất.“Ba xảy ra chuyện, mẹ đi bệnh viện xem ba” Diệp Tiểu Cầm cũng cũng lo lắng, lúc nảy có chút hoảng loạng nhưng lại là chị lớn trong nhà, trước khi ra cửa Ngô Tuệ có dặn dò phải ở nhà chăm sóc em gái nên nghe em gái hỏi liền nhỏ giọng đáp.Tiểu Cầm đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn ngồi xuống động tác lưu loát xâu hạt chuỗi, giống như làm vậy có thể giúp chính mình di dời lực chú ý bớt lo sợ hơn.“Ân” Diệp Tiểu Thi cũng không hiểu, chỉ phối hợp gật đầu.Tiểu Nam vốn dĩ ngồi một bên xem chị em Tiểu Cầm xem xâu chuỗi hạt, nhưng cảm nhận được bầu không khí có chút cổ quái, bé liền lập tức trở lại dựa vào chân Hứa Đào, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc..

Tiểu Cầm kêu to làm Ngô Tuệ thêm hoảng loạng, cái gia đình này đã khổ rồi, bây giờ càng thêm khổ.

“Chị dâu trước đừng có gấp để em đi hỏi xem thử thế nào” Triệu Vệ Quốc trấn an Ngô Tuệ, thân ảnh cao lớn lập tức đi về hướng cửa: “Đồng chí, ngươi nói Diệp Chấn Hoa bị thùng hàng làm bị thương?”“Đúng vậy!” Người đàn ông đến chuyển lời nhìn Triệu Vệ Quốc, trên mặt có chút bối rối nhưng sau đó kiên định gật đầu: “Hôm nay ở chợ hàng hóa về nhiều quá nên không trụ được, anh Diệp cùng một người khác không cẩn thận bị một xe hàng tông vào”“Đã đưa người vào bệnh viện chưa?”“Đã cứu người ra và đưa vào bệnh viện thành phố rồi”.

“Được, chúng tôi biết rồi, phiền đồng chí đã đến đây một chuyến” Triệu Vệ Quốc vốn dĩ tiếp đón người vào nhà ngồi một lát nhưng người đàn ông truyền lời xong liền rời đi.

Thời buổi này các gia đình vì kế sinh nhai rất bận rộn, nào có thời gian rảnh rổi mà nói chuyện phiếm, huống hồ người đàn ông tới thông báo tin dữ chứ không phải tin vui gì.

Ngô Tuệ lần nữa xác định Diệp Chấn Hóa bị hàng hóa đè bị thương liền đứng không vững, may được Hứa Đào đỡ xuống ngồi vào ghế, trên mặt nước mắt giàn giụa: “Không biết làm sao lại bị như vậy nữa, không biết bị thương có nghiêm trọng không, phải làm sao bây giờ!” Vừa nói đôi tay còn nắm chặt quần áo.

“Chị dâu bình tĩnh, chị đi với em vào bệnh viện xem thử tình hình thế nào” Triệu Vệ Quốc đóng cửa quay lại an bài.

“Đúng vậy, đi bệnh viện, đi bệnh viện” Ngô Tuệ nghe được một câu của Triệu Vệ Quốc liền tỉnh táo lại một chút, sau đó sốt ruột đứng lên đi vào phòngTriệu Vệ Quốc cũng không ngăn cản Ngô Tuệ, ánh mắt nhìn sang Hứa Đào: “Anh cùng chị dâu đi bệnh viện nhìn tình hình, em ở đây trông Tiểu Nam với giúp chị dâu dòm ngó mấy đứa nhỏ chờ anh trở lại chúng ta cùng nhau về nhà”.

“Được” Hứa Đào đương nhiên không có ý kiếnĐộng tác Ngô Tuệ thật nhanh, về phòng trong chốc lát liền lau nước mắt quay lại: “Tiểu Cầm, mẹ đi bệnh viện xem ba, ở nhà nhà chăm sóc các em có biết không?”“Mẹ, con biết rồi!” Diệp Tiểu Cầm cũng đưa tay lau nước mắt.

Tiểu cô nương cũng bị hoảng nhưng đối với lời dặn dò của Ngô Tuệ cũng ngoan ngoãn đồng ý.

“Em dâu, làm phiền em giúp chị nhìn mấy đứa nhỏ, cũng không biết tình huống lão Diệp thế nào ….

.

” Ngô Tuệ quay sang nhìn Hứa Đào, ánh mắt hy vọng khẩn cầu.

Ở thành phố rộng lớn như Dương Thành bên này đều xa lạ, người có thể nhờ vả cũng không nhiều.

“Chị dâu nhanh vào bệnh viện đi, chuyện trong nhà không cần lo lắng, mấy đứa nhỏ thật ngoan, cũng không cần có phiền gì” Hứa Đào lắc đầu trấn an, ý bảo Ngô Tuệ không cần khách khí với cô.

“Cảm ơn em dâu!” Ngô Tuệ nói cảm tạ, dặn dò mấy đứa nhỏ xong mới cùng Triệu Vệ Quốc vội vàng ra ngoài.

Hứa Đào đứng tại chỗ nhìn hai bóng dáng rời đi mà thở dài, cô thật sự không nghĩ tới sự tình sáng nay, người bị hàng hóa đè lên ở chợ bán sỉ lại chính là Diệp Chấn Hoa.

“Chị, mẹ đi đâu vậy?” Diệp Tiểu Thi đối với sự việc phát sinh trong nhà mơ hồ không hiểu, nhìn thấy mẹ khóc đến sốt ruột rồi mẹ lại đi ra ngoài liền nghi hoặc hỏi chị hai Tiểu Cầm, có thể nhìn thấy được tiểu nha đầu ngày thường thích ỷ lại chị hai nhất.

“Ba xảy ra chuyện, mẹ đi bệnh viện xem ba” Diệp Tiểu Cầm cũng cũng lo lắng, lúc nảy có chút hoảng loạng nhưng lại là chị lớn trong nhà, trước khi ra cửa Ngô Tuệ có dặn dò phải ở nhà chăm sóc em gái nên nghe em gái hỏi liền nhỏ giọng đáp.

Tiểu Cầm đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn ngồi xuống động tác lưu loát xâu hạt chuỗi, giống như làm vậy có thể giúp chính mình di dời lực chú ý bớt lo sợ hơn.

“Ân” Diệp Tiểu Thi cũng không hiểu, chỉ phối hợp gật đầu.

Tiểu Nam vốn dĩ ngồi một bên xem chị em Tiểu Cầm xem xâu chuỗi hạt, nhưng cảm nhận được bầu không khí có chút cổ quái, bé liền lập tức trở lại dựa vào chân Hứa Đào, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.

.

Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Quả Tử ToanTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa hè năm 1983Trên xe lửa,Bang bang bang bang!. . "Đoàn tàu lập tức đến trạm, mời hành khách chuẩn bị xuống xe" Âm thanh tiếng loa phát thanh vang lên, kèm theo là tiếng huyên náo của mọi ngườiHứa Đào mơ màng tỉnh lại đập vào mắt là dòng người đông đúc chen nhau trên tay cầm theo bao lớn, bao nhỏ, xa xa trên nóc buồng xe có một cái radio đang phát ra âm thanh thông báo xe lửa đến trạm, thấy hình ảnh này giống như thập niên 80 thường xuất hiện trong phim. Hứa Đào ngồi ở vị trí của mình quan sát, xe lửa đến trạm thỉnh thoảng có người chen chúc nhau, hơn nữa điều làm cho Hứa Đào không hiểu là dòng người bốn phía chung quanh ăn mặc vô cùng đơn giản, hành lý lớn nhỏ cũng là đều được làm bằng vải quân trang màu xanh lá cây, ngay cả ghế ngồi trên xe lửa hết sức đơn sơ mà Hứa Đào chưa từng thấy qua. Các loại bao tải quân trang lớn nhỏ, mấy cái bao tải, rồi quần áo đều tẩy đến bạc màu! Cảnh tưởng thế này cô chỉ thấy qua trong kịch niên đại, cứ suy nghĩ vậy cô liền ngưng bước chân"Người phía… Tiểu Cầm kêu to làm Ngô Tuệ thêm hoảng loạng, cái gia đình này đã khổ rồi, bây giờ càng thêm khổ.“Chị dâu trước đừng có gấp để em đi hỏi xem thử thế nào” Triệu Vệ Quốc trấn an Ngô Tuệ, thân ảnh cao lớn lập tức đi về hướng cửa: “Đồng chí, ngươi nói Diệp Chấn Hoa bị thùng hàng làm bị thương?”“Đúng vậy!” Người đàn ông đến chuyển lời nhìn Triệu Vệ Quốc, trên mặt có chút bối rối nhưng sau đó kiên định gật đầu: “Hôm nay ở chợ hàng hóa về nhiều quá nên không trụ được, anh Diệp cùng một người khác không cẩn thận bị một xe hàng tông vào”“Đã đưa người vào bệnh viện chưa?”“Đã cứu người ra và đưa vào bệnh viện thành phố rồi”.“Được, chúng tôi biết rồi, phiền đồng chí đã đến đây một chuyến” Triệu Vệ Quốc vốn dĩ tiếp đón người vào nhà ngồi một lát nhưng người đàn ông truyền lời xong liền rời đi.Thời buổi này các gia đình vì kế sinh nhai rất bận rộn, nào có thời gian rảnh rổi mà nói chuyện phiếm, huống hồ người đàn ông tới thông báo tin dữ chứ không phải tin vui gì.Ngô Tuệ lần nữa xác định Diệp Chấn Hóa bị hàng hóa đè bị thương liền đứng không vững, may được Hứa Đào đỡ xuống ngồi vào ghế, trên mặt nước mắt giàn giụa: “Không biết làm sao lại bị như vậy nữa, không biết bị thương có nghiêm trọng không, phải làm sao bây giờ!” Vừa nói đôi tay còn nắm chặt quần áo.“Chị dâu bình tĩnh, chị đi với em vào bệnh viện xem thử tình hình thế nào” Triệu Vệ Quốc đóng cửa quay lại an bài.“Đúng vậy, đi bệnh viện, đi bệnh viện” Ngô Tuệ nghe được một câu của Triệu Vệ Quốc liền tỉnh táo lại một chút, sau đó sốt ruột đứng lên đi vào phòngTriệu Vệ Quốc cũng không ngăn cản Ngô Tuệ, ánh mắt nhìn sang Hứa Đào: “Anh cùng chị dâu đi bệnh viện nhìn tình hình, em ở đây trông Tiểu Nam với giúp chị dâu dòm ngó mấy đứa nhỏ chờ anh trở lại chúng ta cùng nhau về nhà”.“Được” Hứa Đào đương nhiên không có ý kiếnĐộng tác Ngô Tuệ thật nhanh, về phòng trong chốc lát liền lau nước mắt quay lại: “Tiểu Cầm, mẹ đi bệnh viện xem ba, ở nhà nhà chăm sóc các em có biết không?”“Mẹ, con biết rồi!” Diệp Tiểu Cầm cũng đưa tay lau nước mắt.Tiểu cô nương cũng bị hoảng nhưng đối với lời dặn dò của Ngô Tuệ cũng ngoan ngoãn đồng ý.“Em dâu, làm phiền em giúp chị nhìn mấy đứa nhỏ, cũng không biết tình huống lão Diệp thế nào …..” Ngô Tuệ quay sang nhìn Hứa Đào, ánh mắt hy vọng khẩn cầu.Ở thành phố rộng lớn như Dương Thành bên này đều xa lạ, người có thể nhờ vả cũng không nhiều.“Chị dâu nhanh vào bệnh viện đi, chuyện trong nhà không cần lo lắng, mấy đứa nhỏ thật ngoan, cũng không cần có phiền gì” Hứa Đào lắc đầu trấn an, ý bảo Ngô Tuệ không cần khách khí với cô.“Cảm ơn em dâu!” Ngô Tuệ nói cảm tạ, dặn dò mấy đứa nhỏ xong mới cùng Triệu Vệ Quốc vội vàng ra ngoài.Hứa Đào đứng tại chỗ nhìn hai bóng dáng rời đi mà thở dài, cô thật sự không nghĩ tới sự tình sáng nay, người bị hàng hóa đè lên ở chợ bán sỉ lại chính là Diệp Chấn Hoa.“Chị, mẹ đi đâu vậy?” Diệp Tiểu Thi đối với sự việc phát sinh trong nhà mơ hồ không hiểu, nhìn thấy mẹ khóc đến sốt ruột rồi mẹ lại đi ra ngoài liền nghi hoặc hỏi chị hai Tiểu Cầm, có thể nhìn thấy được tiểu nha đầu ngày thường thích ỷ lại chị hai nhất.“Ba xảy ra chuyện, mẹ đi bệnh viện xem ba” Diệp Tiểu Cầm cũng cũng lo lắng, lúc nảy có chút hoảng loạng nhưng lại là chị lớn trong nhà, trước khi ra cửa Ngô Tuệ có dặn dò phải ở nhà chăm sóc em gái nên nghe em gái hỏi liền nhỏ giọng đáp.Tiểu Cầm đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn ngồi xuống động tác lưu loát xâu hạt chuỗi, giống như làm vậy có thể giúp chính mình di dời lực chú ý bớt lo sợ hơn.“Ân” Diệp Tiểu Thi cũng không hiểu, chỉ phối hợp gật đầu.Tiểu Nam vốn dĩ ngồi một bên xem chị em Tiểu Cầm xem xâu chuỗi hạt, nhưng cảm nhận được bầu không khí có chút cổ quái, bé liền lập tức trở lại dựa vào chân Hứa Đào, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc..

Chương 25: 25: Đi Bệnh Viện