Mùa hè năm 1983Trên xe lửa,Bang bang bang bang!. . "Đoàn tàu lập tức đến trạm, mời hành khách chuẩn bị xuống xe" Âm thanh tiếng loa phát thanh vang lên, kèm theo là tiếng huyên náo của mọi ngườiHứa Đào mơ màng tỉnh lại đập vào mắt là dòng người đông đúc chen nhau trên tay cầm theo bao lớn, bao nhỏ, xa xa trên nóc buồng xe có một cái radio đang phát ra âm thanh thông báo xe lửa đến trạm, thấy hình ảnh này giống như thập niên 80 thường xuất hiện trong phim. Hứa Đào ngồi ở vị trí của mình quan sát, xe lửa đến trạm thỉnh thoảng có người chen chúc nhau, hơn nữa điều làm cho Hứa Đào không hiểu là dòng người bốn phía chung quanh ăn mặc vô cùng đơn giản, hành lý lớn nhỏ cũng là đều được làm bằng vải quân trang màu xanh lá cây, ngay cả ghế ngồi trên xe lửa hết sức đơn sơ mà Hứa Đào chưa từng thấy qua. Các loại bao tải quân trang lớn nhỏ, mấy cái bao tải, rồi quần áo đều tẩy đến bạc màu! Cảnh tưởng thế này cô chỉ thấy qua trong kịch niên đại, cứ suy nghĩ vậy cô liền ngưng bước chân"Người phía…
Chương 38: 38: Viết Tiểu Thuyết 1
Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Quả Tử ToanTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa hè năm 1983Trên xe lửa,Bang bang bang bang!. . "Đoàn tàu lập tức đến trạm, mời hành khách chuẩn bị xuống xe" Âm thanh tiếng loa phát thanh vang lên, kèm theo là tiếng huyên náo của mọi ngườiHứa Đào mơ màng tỉnh lại đập vào mắt là dòng người đông đúc chen nhau trên tay cầm theo bao lớn, bao nhỏ, xa xa trên nóc buồng xe có một cái radio đang phát ra âm thanh thông báo xe lửa đến trạm, thấy hình ảnh này giống như thập niên 80 thường xuất hiện trong phim. Hứa Đào ngồi ở vị trí của mình quan sát, xe lửa đến trạm thỉnh thoảng có người chen chúc nhau, hơn nữa điều làm cho Hứa Đào không hiểu là dòng người bốn phía chung quanh ăn mặc vô cùng đơn giản, hành lý lớn nhỏ cũng là đều được làm bằng vải quân trang màu xanh lá cây, ngay cả ghế ngồi trên xe lửa hết sức đơn sơ mà Hứa Đào chưa từng thấy qua. Các loại bao tải quân trang lớn nhỏ, mấy cái bao tải, rồi quần áo đều tẩy đến bạc màu! Cảnh tưởng thế này cô chỉ thấy qua trong kịch niên đại, cứ suy nghĩ vậy cô liền ngưng bước chân"Người phía… Ngô Tuệ mang nước trà cho Hứa Đào ra tới nhìn thấy xấp tiền trên bàn hốc mắt cũng lập tức phiếm hồng: “Em dâu, thật sự cám ơn em và Vệ Quốc”.Thời buổi này hai trăm đồng quả thật là số tiền khổng lồ, Diệp Chấn Hoa mỗi ngày khiêng bao lớn bao nhỏ ở chợ chỉ có năm sáu mươi đồng mỗi tháng, thời điểm hàng hóa về nhiều cao lắm chỉ tầm bảy tám chục đồng, nhưng khiêng liên tục một tháng đều mệt đến hư người.Tiền lương mỗi tháng đều chi xuống dưới, ngoài chi tiêu trong nhà còn phải gửi tiền về quê phụng dưỡng cha mẹ già nên kết lại một tháng chẳng còn bao nhiêu đồng trong túi.Cánh tay Diệp Chấn Hoa bị thương, tiền bạc thuốc men ở bệnh viện là do Triệu Vệ Quốc chi trả, nhà bọn họ cũng biết ngượng ngùng chứ nhưng hoàn cảnh xác thật là cần tiếp gấp.“Hai trăm đồng này cùng tiền thuốc men ngày hôm qua chờ cuối năm sẽ trả lại cho em về Vệ Quốc” Ngô Tuệ giơ tay lau nước mắt nói.Thật ra cô có nhiều ủy khuất cùng khổ sở không nói ra, đặc biệt nhìn thấy Hứa Đào đưa tiền cho gia đình cô chi tiêu cấp bách thế này cô cũng không biết nên nói gì cho tốt, đây chính là đại ân tình “đưa thanh vào trời tuyết lạnh”, cô lại ăn nói vụng về, chỉ bày tỏ sự cảm kích.“Không cần trả tiền vội như vậy”“Hay để chị nói lão Diệp viết giấy nợ đi” Ngô Tuệ nhịn không được đề nghị.“Phải viết, để anh lập tức đi viết” Diệp Chấn Hoa đứng lên chuẩn bị về phòng lấy giấy viết“Không cần tới phải viết giấy nợ, anh chị cứ cầm lấy tiền mà xài” Hứa Đào đáp lại“Không được, cứ để anh viết” Ở phương diện này vợ chồng Diệp Chấn Hoa đều nhất trí, chưa cho Hứa Đào cự tuyệt thì Diệp Chấn Hoa đã viết xong giấy nợ còn đóng luôn cả dấu tay.Hứa Đào bị nhét tờ giấy nợ vào tay mà phòng phiền muộn, lại nhìn Ngô Tuệ cứ khách khí cũng không ngốc ở đây để gia tăng áp lực cho vợ chồng anh chị Diệp nữa, cô để tiền lại rồi mang Tiểu Nam về nhà.Ra tới cửa đã chạng vạng, Hứa Đào nắm tay Tiểu Nam chầm chậm đi về nhà, ánh mắt quét qua thân ảnh mấy đứa con nít chơi đùa cùng ánh hoàng hôn nơi xa xa, một lần nữa khiến Hứa Đào có cảm giác chân thật chính mình hoàn toàn xuyên sách về đây.Triệu Vệ Quốc là ngày đầu tiên đến công ty vận chuyển, giữa trưa không có về nhà ăn cơm, Hứa Đào cứ nghĩ tới chiều Triệu Vệ Quốc sẽ về nên cô nấu cơm chiều chờ về ăn nhưng đợi mãi không thấy ai, đành cho Tiểu Nam ăn trước rồi rửa mặt đi ngủ.Hôm nay Tiểu Nam ra ngoài chơi không có ngủ trưa, ăn cơm chiều xong không bao lâu liền lên giường ngủ say sưa, Hứa Đào nhàm chán lấy bút máy ra viết bản thảo cho tiểu thuyết của mình.Đời trước Hứa Đào là người có trình độ văn hóa cao nên biết những tiểu thuyết tình cảm thường lấy nước mắt nữ sinh, cũng chính vì thế thu hút mấy chục vạn fan nhưng Hứa Đào lại không có khiếu thiên về tiểu thuyết quá dài, lúc này cô cầm bút máy suy nghĩ chính mình nên viết cái gì đây.Không thể không nhắc đến sách của Mỗ a di nhà văn kiêm nhà biên kịch nổi tiếng vào thời kỳ này, tuy thời đại sau ánh nhìn cùng sở thích của mọi người đều thay đổi, tiếu thuyết trở nên không đúng với thực tế, nhưng không thể phủ nhận ở cái thời đại buồn tẻ này ít có phim truyền hình hay điện ảnh thì những tác phẩm kinh điển kia trở nên mới mẻ và giúp người ta yêu thích.Hứa Đào dự định viết quyển tiểu thuyết đầu tay, cũng có ý tưởng viết một ít thể loại như huyền nhuyễn, mạt thế,… nhưng ở cái thời này vẫn chưa đạt tới cảnh giới để biết đến các thể loại đó, sợ viết ra sẽ không được độc giả đón nhận nhiều, suy đi tính lại thì cô quyết định viết một quyển tiểu thuyết ngôn tình tình yêu như các loại tiểu thuyết ngôn tình khác.Tác phẩm của Mỗ a di đều được cải biên và chuyển thể thành phim điện ảnh, thậm chí trở thành xu thế tình yêu trong vài thập niên, thể được nổi tiếng như vậy thì chắc chắn cũng có nguyên nhân nào, Hứa Đào không nói là sẽ viết những tác phẩm kinh điển gì nhưng đại loại các chủ đề như ca tụng quốc gia, tai nạn xe cộ, mâu thuẫn anh em, mắt mù kịch bản dọn một dọn, hẳn có thể hấp dẫn một số độc giả đi..
Ngô Tuệ mang nước trà cho Hứa Đào ra tới nhìn thấy xấp tiền trên bàn hốc mắt cũng lập tức phiếm hồng: “Em dâu, thật sự cám ơn em và Vệ Quốc”.
Thời buổi này hai trăm đồng quả thật là số tiền khổng lồ, Diệp Chấn Hoa mỗi ngày khiêng bao lớn bao nhỏ ở chợ chỉ có năm sáu mươi đồng mỗi tháng, thời điểm hàng hóa về nhiều cao lắm chỉ tầm bảy tám chục đồng, nhưng khiêng liên tục một tháng đều mệt đến hư người.
Tiền lương mỗi tháng đều chi xuống dưới, ngoài chi tiêu trong nhà còn phải gửi tiền về quê phụng dưỡng cha mẹ già nên kết lại một tháng chẳng còn bao nhiêu đồng trong túi.
Cánh tay Diệp Chấn Hoa bị thương, tiền bạc thuốc men ở bệnh viện là do Triệu Vệ Quốc chi trả, nhà bọn họ cũng biết ngượng ngùng chứ nhưng hoàn cảnh xác thật là cần tiếp gấp.
“Hai trăm đồng này cùng tiền thuốc men ngày hôm qua chờ cuối năm sẽ trả lại cho em về Vệ Quốc” Ngô Tuệ giơ tay lau nước mắt nói.
Thật ra cô có nhiều ủy khuất cùng khổ sở không nói ra, đặc biệt nhìn thấy Hứa Đào đưa tiền cho gia đình cô chi tiêu cấp bách thế này cô cũng không biết nên nói gì cho tốt, đây chính là đại ân tình “đưa thanh vào trời tuyết lạnh”, cô lại ăn nói vụng về, chỉ bày tỏ sự cảm kích.
“Không cần trả tiền vội như vậy”“Hay để chị nói lão Diệp viết giấy nợ đi” Ngô Tuệ nhịn không được đề nghị.
“Phải viết, để anh lập tức đi viết” Diệp Chấn Hoa đứng lên chuẩn bị về phòng lấy giấy viết“Không cần tới phải viết giấy nợ, anh chị cứ cầm lấy tiền mà xài” Hứa Đào đáp lại“Không được, cứ để anh viết” Ở phương diện này vợ chồng Diệp Chấn Hoa đều nhất trí, chưa cho Hứa Đào cự tuyệt thì Diệp Chấn Hoa đã viết xong giấy nợ còn đóng luôn cả dấu tay.
Hứa Đào bị nhét tờ giấy nợ vào tay mà phòng phiền muộn, lại nhìn Ngô Tuệ cứ khách khí cũng không ngốc ở đây để gia tăng áp lực cho vợ chồng anh chị Diệp nữa, cô để tiền lại rồi mang Tiểu Nam về nhà.
Ra tới cửa đã chạng vạng, Hứa Đào nắm tay Tiểu Nam chầm chậm đi về nhà, ánh mắt quét qua thân ảnh mấy đứa con nít chơi đùa cùng ánh hoàng hôn nơi xa xa, một lần nữa khiến Hứa Đào có cảm giác chân thật chính mình hoàn toàn xuyên sách về đây.
Triệu Vệ Quốc là ngày đầu tiên đến công ty vận chuyển, giữa trưa không có về nhà ăn cơm, Hứa Đào cứ nghĩ tới chiều Triệu Vệ Quốc sẽ về nên cô nấu cơm chiều chờ về ăn nhưng đợi mãi không thấy ai, đành cho Tiểu Nam ăn trước rồi rửa mặt đi ngủ.
Hôm nay Tiểu Nam ra ngoài chơi không có ngủ trưa, ăn cơm chiều xong không bao lâu liền lên giường ngủ say sưa, Hứa Đào nhàm chán lấy bút máy ra viết bản thảo cho tiểu thuyết của mình.
Đời trước Hứa Đào là người có trình độ văn hóa cao nên biết những tiểu thuyết tình cảm thường lấy nước mắt nữ sinh, cũng chính vì thế thu hút mấy chục vạn fan nhưng Hứa Đào lại không có khiếu thiên về tiểu thuyết quá dài, lúc này cô cầm bút máy suy nghĩ chính mình nên viết cái gì đây.
Không thể không nhắc đến sách của Mỗ a di nhà văn kiêm nhà biên kịch nổi tiếng vào thời kỳ này, tuy thời đại sau ánh nhìn cùng sở thích của mọi người đều thay đổi, tiếu thuyết trở nên không đúng với thực tế, nhưng không thể phủ nhận ở cái thời đại buồn tẻ này ít có phim truyền hình hay điện ảnh thì những tác phẩm kinh điển kia trở nên mới mẻ và giúp người ta yêu thích.
Hứa Đào dự định viết quyển tiểu thuyết đầu tay, cũng có ý tưởng viết một ít thể loại như huyền nhuyễn, mạt thế,… nhưng ở cái thời này vẫn chưa đạt tới cảnh giới để biết đến các thể loại đó, sợ viết ra sẽ không được độc giả đón nhận nhiều, suy đi tính lại thì cô quyết định viết một quyển tiểu thuyết ngôn tình tình yêu như các loại tiểu thuyết ngôn tình khác.
Tác phẩm của Mỗ a di đều được cải biên và chuyển thể thành phim điện ảnh, thậm chí trở thành xu thế tình yêu trong vài thập niên, thể được nổi tiếng như vậy thì chắc chắn cũng có nguyên nhân nào, Hứa Đào không nói là sẽ viết những tác phẩm kinh điển gì nhưng đại loại các chủ đề như ca tụng quốc gia, tai nạn xe cộ, mâu thuẫn anh em, mắt mù kịch bản dọn một dọn, hẳn có thể hấp dẫn một số độc giả đi.
.
Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Quả Tử ToanTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa hè năm 1983Trên xe lửa,Bang bang bang bang!. . "Đoàn tàu lập tức đến trạm, mời hành khách chuẩn bị xuống xe" Âm thanh tiếng loa phát thanh vang lên, kèm theo là tiếng huyên náo của mọi ngườiHứa Đào mơ màng tỉnh lại đập vào mắt là dòng người đông đúc chen nhau trên tay cầm theo bao lớn, bao nhỏ, xa xa trên nóc buồng xe có một cái radio đang phát ra âm thanh thông báo xe lửa đến trạm, thấy hình ảnh này giống như thập niên 80 thường xuất hiện trong phim. Hứa Đào ngồi ở vị trí của mình quan sát, xe lửa đến trạm thỉnh thoảng có người chen chúc nhau, hơn nữa điều làm cho Hứa Đào không hiểu là dòng người bốn phía chung quanh ăn mặc vô cùng đơn giản, hành lý lớn nhỏ cũng là đều được làm bằng vải quân trang màu xanh lá cây, ngay cả ghế ngồi trên xe lửa hết sức đơn sơ mà Hứa Đào chưa từng thấy qua. Các loại bao tải quân trang lớn nhỏ, mấy cái bao tải, rồi quần áo đều tẩy đến bạc màu! Cảnh tưởng thế này cô chỉ thấy qua trong kịch niên đại, cứ suy nghĩ vậy cô liền ngưng bước chân"Người phía… Ngô Tuệ mang nước trà cho Hứa Đào ra tới nhìn thấy xấp tiền trên bàn hốc mắt cũng lập tức phiếm hồng: “Em dâu, thật sự cám ơn em và Vệ Quốc”.Thời buổi này hai trăm đồng quả thật là số tiền khổng lồ, Diệp Chấn Hoa mỗi ngày khiêng bao lớn bao nhỏ ở chợ chỉ có năm sáu mươi đồng mỗi tháng, thời điểm hàng hóa về nhiều cao lắm chỉ tầm bảy tám chục đồng, nhưng khiêng liên tục một tháng đều mệt đến hư người.Tiền lương mỗi tháng đều chi xuống dưới, ngoài chi tiêu trong nhà còn phải gửi tiền về quê phụng dưỡng cha mẹ già nên kết lại một tháng chẳng còn bao nhiêu đồng trong túi.Cánh tay Diệp Chấn Hoa bị thương, tiền bạc thuốc men ở bệnh viện là do Triệu Vệ Quốc chi trả, nhà bọn họ cũng biết ngượng ngùng chứ nhưng hoàn cảnh xác thật là cần tiếp gấp.“Hai trăm đồng này cùng tiền thuốc men ngày hôm qua chờ cuối năm sẽ trả lại cho em về Vệ Quốc” Ngô Tuệ giơ tay lau nước mắt nói.Thật ra cô có nhiều ủy khuất cùng khổ sở không nói ra, đặc biệt nhìn thấy Hứa Đào đưa tiền cho gia đình cô chi tiêu cấp bách thế này cô cũng không biết nên nói gì cho tốt, đây chính là đại ân tình “đưa thanh vào trời tuyết lạnh”, cô lại ăn nói vụng về, chỉ bày tỏ sự cảm kích.“Không cần trả tiền vội như vậy”“Hay để chị nói lão Diệp viết giấy nợ đi” Ngô Tuệ nhịn không được đề nghị.“Phải viết, để anh lập tức đi viết” Diệp Chấn Hoa đứng lên chuẩn bị về phòng lấy giấy viết“Không cần tới phải viết giấy nợ, anh chị cứ cầm lấy tiền mà xài” Hứa Đào đáp lại“Không được, cứ để anh viết” Ở phương diện này vợ chồng Diệp Chấn Hoa đều nhất trí, chưa cho Hứa Đào cự tuyệt thì Diệp Chấn Hoa đã viết xong giấy nợ còn đóng luôn cả dấu tay.Hứa Đào bị nhét tờ giấy nợ vào tay mà phòng phiền muộn, lại nhìn Ngô Tuệ cứ khách khí cũng không ngốc ở đây để gia tăng áp lực cho vợ chồng anh chị Diệp nữa, cô để tiền lại rồi mang Tiểu Nam về nhà.Ra tới cửa đã chạng vạng, Hứa Đào nắm tay Tiểu Nam chầm chậm đi về nhà, ánh mắt quét qua thân ảnh mấy đứa con nít chơi đùa cùng ánh hoàng hôn nơi xa xa, một lần nữa khiến Hứa Đào có cảm giác chân thật chính mình hoàn toàn xuyên sách về đây.Triệu Vệ Quốc là ngày đầu tiên đến công ty vận chuyển, giữa trưa không có về nhà ăn cơm, Hứa Đào cứ nghĩ tới chiều Triệu Vệ Quốc sẽ về nên cô nấu cơm chiều chờ về ăn nhưng đợi mãi không thấy ai, đành cho Tiểu Nam ăn trước rồi rửa mặt đi ngủ.Hôm nay Tiểu Nam ra ngoài chơi không có ngủ trưa, ăn cơm chiều xong không bao lâu liền lên giường ngủ say sưa, Hứa Đào nhàm chán lấy bút máy ra viết bản thảo cho tiểu thuyết của mình.Đời trước Hứa Đào là người có trình độ văn hóa cao nên biết những tiểu thuyết tình cảm thường lấy nước mắt nữ sinh, cũng chính vì thế thu hút mấy chục vạn fan nhưng Hứa Đào lại không có khiếu thiên về tiểu thuyết quá dài, lúc này cô cầm bút máy suy nghĩ chính mình nên viết cái gì đây.Không thể không nhắc đến sách của Mỗ a di nhà văn kiêm nhà biên kịch nổi tiếng vào thời kỳ này, tuy thời đại sau ánh nhìn cùng sở thích của mọi người đều thay đổi, tiếu thuyết trở nên không đúng với thực tế, nhưng không thể phủ nhận ở cái thời đại buồn tẻ này ít có phim truyền hình hay điện ảnh thì những tác phẩm kinh điển kia trở nên mới mẻ và giúp người ta yêu thích.Hứa Đào dự định viết quyển tiểu thuyết đầu tay, cũng có ý tưởng viết một ít thể loại như huyền nhuyễn, mạt thế,… nhưng ở cái thời này vẫn chưa đạt tới cảnh giới để biết đến các thể loại đó, sợ viết ra sẽ không được độc giả đón nhận nhiều, suy đi tính lại thì cô quyết định viết một quyển tiểu thuyết ngôn tình tình yêu như các loại tiểu thuyết ngôn tình khác.Tác phẩm của Mỗ a di đều được cải biên và chuyển thể thành phim điện ảnh, thậm chí trở thành xu thế tình yêu trong vài thập niên, thể được nổi tiếng như vậy thì chắc chắn cũng có nguyên nhân nào, Hứa Đào không nói là sẽ viết những tác phẩm kinh điển gì nhưng đại loại các chủ đề như ca tụng quốc gia, tai nạn xe cộ, mâu thuẫn anh em, mắt mù kịch bản dọn một dọn, hẳn có thể hấp dẫn một số độc giả đi..