1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại…
Chương 5: Chương 5
Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… Ta bỗng nhiên tràn đầy hứng khởi. Nếu cây trâm vàng kia là do công chúa Bình Nhạc ban tặng, vậy thì nàng có lẽ biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân ta."Ta muốn vào cung."Ta đột nhiên kéo cánh tay hắn: "Ca ca, huynh giúp ta đi."Cố Lương chỉ vào bảng cáo thị bên đường. Người trong bức họa tròn trịa xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang."Cả hoàng thành đều đang tìm nàng ấy." Hắn cười khổ.Tối qua trời đổ mưa, thị vệ đang gỡ xuống những tờ cáo thị bị ướt, thay vào đó bằng những tờ giấy mới. Ta từng bước tiến lại, chạm vào nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt của công chúa trong tranh.Ở đuôi mắt ta cũng có một nốt y hệt. Mẫu thân từng nói đó là dấu vết để lại khi ta còn nhỏ mải mê chạy rồi bị ngã."Ca ca, huynh còn nhớ công chúa Bình Nhạc mất tích vào khi nào không?"Hắn sực tỉnh: "Hai năm trước, ngày mồng ba tháng ba, vào lễ Thượng Tị. Sao vậy?"Ta nhớ rõ sinh thần của thím Tần là ngay sau ngày Trùng Dương một hôm, vậy nếu tính ngược lại nửa năm… Nói cách khác, mẫu thân ta cũng mất tích vào đúng khoảng thời gian đó!"Trước lễ Thượng Tị, công chúa đã dặn phòng thêu may vài bộ y phục giản dị. Sau đó, ta từng hỏi Nguyễn chưởng sự. Những món đồ của phủ công chúa ấy, quận chúa đặc biệt dặn dò, muốn chính mẫu thân muội mang đến."Mẫu thân ta, từ khi vào phủ công chúa, chưa từng trở ra...Nhưng về sau, vì cớ gì lại chết đói bên bờ sông?Ta lập tức cảnh giác: "Là quận chúa cố ý để mẫu thân ta đưa đi sao..."Hôm ấy, khi lần đầu gặp gỡ trong hoa viên, ánh mắt nàng nhìn ta không phải hiếu kỳ mà giống như đang xác nhận. Xác nhận xem ta có phải người nàng đang chờ hay không.Quê nhà cách Trường An xa ngàn dặm, ta và nàng, rốt cuộc đã kết oán từ bao giờ? Mẫu thân ta cả đời dịu dàng lương thiện, chưa từng tranh cãi với ai. Đến Trường An, bà càng thêm cẩn trọng, làm sao có thể đắc tội với quận chúa?Cố Lương vỗ nhẹ lên tay ta."Không có chứng cứ, mọi chuyện đều không thể vội vàng kết luận."Ta chìm trong suy nghĩ, ngũ quan và kết cấu xương của Đơn Niệm Ly luôn khiến ta có cảm giác quen thuộc.Rốt cuộc là đã gặp ở đâu rồi?10.Mạnh đại nhân trước đó ra ngoài phá án, bị kẻ xấu gây thương tích. Sợ lão phu nhân trong phủ biết được lại lo lắng, bèn lấy cớ cùng Cố Lương ca ca phá án, những ngày qua vẫn luôn ở lại Cố phủ."Hành Chi là con trai độc nhất của Chiêu thân vương – người em trai thứ bảy của đương kim Thánh thượng. Hắn và Thái tử sinh cùng một ngày, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, rất được lòng người. Sau này tài năng xuất chúng, được Hoàng thượng phong làm Đại Lý Tự Khanh. Con đường quan trường thuận buồm xuôi gió, lại được cưng chiều từ bé, trong kinh thành này, không có công tử thế gia nào mà không hâm mộ hắn."Ta gật đầu: "Mạnh đại nhân hẳn là lúc sinh ra có được chút phúc khí của Thái tử rồi."Cố Lương ca ca khẽ cười."Chiêu thân vương khoan dung nhân hậu, không có gì đáng ngại. Nhưng sau này khi muội cùng Hành Chi phá án, nếu chạm mặt mẫu thân Thẩm thị của hắn thì cần phải thận trọng hơn."Đêm đã khuya, trong phòng Mạnh đại nhân vẫn còn sáng đèn.Cố Lương ca ca muốn cùng hắn bàn bạc một vụ án cũ, thuận tiện đưa ta theo cùng.Trước cửa không có hộ vệ, ta khẽ đẩy cửa một khe hở, liền trông thấy Đơn Niệm Lê đang ngồi trên giường cùng với hắn. Hai người kề sát nhau, tư thế cũng quá...Ta vội vàng đóng cửa lại."Làm gì vậy?”"Không phải cảnh không thể gặp người đâu.”"Mở cửa ra."Giọng nói khó chịu của Mạnh đại nhân vang lên.Chúng ta vào mới phát hiện, ban ngày Mạnh đại nhân đập đầu vào cây, lá cây rụng xuống, kẹt một nhánh nhỏ trên tóc hắn.Quận chúa nhất quyết giành bôi thuốc cho hắn, lúc cúi đầu xuống, tóc nàng lại vướng đúng vào cành cây kia. Hiện tại hai người căn bản không thể động đậy, động một chút là kéo đến đỉnh đầu đau nhức.Cố Lương đen mặt gỡ giúp bọn họ.Mạnh Hành Chi gọi chúng ta đến xem hồ sơ vụ án, bảo Đơn Niệm Lê ra ngoài trước."Mạnh ca ca, nàng ta mới đến phủ chưa đầy một tuần, sao huynh đã tin nàng như vậy?"Hắn nhẹ nhàng gõ tay xuống bàn, đã không còn được bao nhiêu kiên nhẫn: "Nhà họ Trần đời đời làm quan khám nghiệm tử thi, kinh nghiệm của nàng ấy dĩ nhiên phong phú hơn ngươi.""Không… không phải vậy..." Quận chúa sốt ruột."Mạnh ca ca, huynh nghe ta nói, nàng ta tiếp cận huynh, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Huynh không biết kẻ ăn mày kia là...""Là gì?" Mạnh Hành Chi ngước mắt.Ta và Cố Lương đồng loạt nhìn về phía nàng. Quận chúa nhất thời nghẹn lời. Nếu vụ án này do Mạnh đại nhân đích thân điều tra, tất nhiên nàng sẽ khó mà thoát khỏi liên can.Ta nhìn thoáng qua Cố Lương ca ca, tuy không rõ vì sao không thể để Mạnh đại nhân biết, nhưng hắn đã dặn dò như vậy, nhất định có lý do của hắn.Ta quỳ xuống nhận tội: "Dân nữ không dám lừa gạt Mạnh đại nhân. Người phụ nữ đó thực ra là thân thích của dân nữ. Vì ở quê nhà nhiều lần bị phu quân đánh đập, hai nhà lại không đồng ý hòa ly nên nàng nhân lúc đêm khuya trốn đi, từ đó cắt đứt liên lạc với người thân. Dân nữ biết rõ nàng ấy đã bỏ chồng trốn chạy, là mang tội trong người, ban ngày không dám nói thẳng là vì sợ liên lụy. Xin đại nhân luận tội!"Gần đây vùng ngoại ô kinh thành gặp thiên tai, số lượng thi thể vô số kể. Chỉ là mẫu thân của ta ăn mặc sang trọng, đám hộ vệ sợ bà có thân phận cao quý nên mới để tâm nhiều hơn một chút.Mạnh Hành Chi tưởng là chuyện lớn gì."Nam nhân đánh thê tử trước, nếu không chạy, chẳng lẽ đợi chết hay sao? Bà ấy là bà ấy, ngươi là ngươi. Nếu không có ý gì khác, vậy miễn tội đi."Hắn đích thân đỡ ta đứng dậy: "Ta nghe Cố Lương nói, hai năm trước ngươi đột ngột mất song thân phụ mẫu, nay không nơi nương tựa mới đến nhờ cậy hắn. Thời buổi này, nữ tử muốn tự lập thật sự trăm khó ngàn khổ. Thôi, ngươi đã có tài năng như vậy, sau này đi theo ta đi."?
Ta bỗng nhiên tràn đầy hứng khởi. Nếu cây trâm vàng kia là do công chúa Bình Nhạc ban tặng, vậy thì nàng có lẽ biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân ta.
"Ta muốn vào cung."
Ta đột nhiên kéo cánh tay hắn: "Ca ca, huynh giúp ta đi."
Cố Lương chỉ vào bảng cáo thị bên đường. Người trong bức họa tròn trịa xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang.
"Cả hoàng thành đều đang tìm nàng ấy." Hắn cười khổ.
Tối qua trời đổ mưa, thị vệ đang gỡ xuống những tờ cáo thị bị ướt, thay vào đó bằng những tờ giấy mới. Ta từng bước tiến lại, chạm vào nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt của công chúa trong tranh.
Ở đuôi mắt ta cũng có một nốt y hệt. Mẫu thân từng nói đó là dấu vết để lại khi ta còn nhỏ mải mê chạy rồi bị ngã.
"Ca ca, huynh còn nhớ công chúa Bình Nhạc mất tích vào khi nào không?"
Hắn sực tỉnh: "Hai năm trước, ngày mồng ba tháng ba, vào lễ Thượng Tị. Sao vậy?"
Ta nhớ rõ sinh thần của thím Tần là ngay sau ngày Trùng Dương một hôm, vậy nếu tính ngược lại nửa năm… Nói cách khác, mẫu thân ta cũng mất tích vào đúng khoảng thời gian đó!
"Trước lễ Thượng Tị, công chúa đã dặn phòng thêu may vài bộ y phục giản dị. Sau đó, ta từng hỏi Nguyễn chưởng sự. Những món đồ của phủ công chúa ấy, quận chúa đặc biệt dặn dò, muốn chính mẫu thân muội mang đến."
Mẫu thân ta, từ khi vào phủ công chúa, chưa từng trở ra...
Nhưng về sau, vì cớ gì lại chết đói bên bờ sông?
Ta lập tức cảnh giác: "Là quận chúa cố ý để mẫu thân ta đưa đi sao..."
Hôm ấy, khi lần đầu gặp gỡ trong hoa viên, ánh mắt nàng nhìn ta không phải hiếu kỳ mà giống như đang xác nhận. Xác nhận xem ta có phải người nàng đang chờ hay không.
Quê nhà cách Trường An xa ngàn dặm, ta và nàng, rốt cuộc đã kết oán từ bao giờ? Mẫu thân ta cả đời dịu dàng lương thiện, chưa từng tranh cãi với ai. Đến Trường An, bà càng thêm cẩn trọng, làm sao có thể đắc tội với quận chúa?
Cố Lương vỗ nhẹ lên tay ta.
"Không có chứng cứ, mọi chuyện đều không thể vội vàng kết luận."
Ta chìm trong suy nghĩ, ngũ quan và kết cấu xương của Đơn Niệm Ly luôn khiến ta có cảm giác quen thuộc.
Rốt cuộc là đã gặp ở đâu rồi?
10.
Mạnh đại nhân trước đó ra ngoài phá án, bị kẻ xấu gây thương tích. Sợ lão phu nhân trong phủ biết được lại lo lắng, bèn lấy cớ cùng Cố Lương ca ca phá án, những ngày qua vẫn luôn ở lại Cố phủ.
"Hành Chi là con trai độc nhất của Chiêu thân vương – người em trai thứ bảy của đương kim Thánh thượng. Hắn và Thái tử sinh cùng một ngày, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, rất được lòng người. Sau này tài năng xuất chúng, được Hoàng thượng phong làm Đại Lý Tự Khanh. Con đường quan trường thuận buồm xuôi gió, lại được cưng chiều từ bé, trong kinh thành này, không có công tử thế gia nào mà không hâm mộ hắn."
Ta gật đầu: "Mạnh đại nhân hẳn là lúc sinh ra có được chút phúc khí của Thái tử rồi."
Cố Lương ca ca khẽ cười.
"Chiêu thân vương khoan dung nhân hậu, không có gì đáng ngại. Nhưng sau này khi muội cùng Hành Chi phá án, nếu chạm mặt mẫu thân Thẩm thị của hắn thì cần phải thận trọng hơn."
Đêm đã khuya, trong phòng Mạnh đại nhân vẫn còn sáng đèn.
Cố Lương ca ca muốn cùng hắn bàn bạc một vụ án cũ, thuận tiện đưa ta theo cùng.
Trước cửa không có hộ vệ, ta khẽ đẩy cửa một khe hở, liền trông thấy Đơn Niệm Lê đang ngồi trên giường cùng với hắn. Hai người kề sát nhau, tư thế cũng quá...
Ta vội vàng đóng cửa lại.
"Làm gì vậy?”
"Không phải cảnh không thể gặp người đâu.”
"Mở cửa ra."
Giọng nói khó chịu của Mạnh đại nhân vang lên.
Chúng ta vào mới phát hiện, ban ngày Mạnh đại nhân đập đầu vào cây, lá cây rụng xuống, kẹt một nhánh nhỏ trên tóc hắn.
Quận chúa nhất quyết giành bôi thuốc cho hắn, lúc cúi đầu xuống, tóc nàng lại vướng đúng vào cành cây kia. Hiện tại hai người căn bản không thể động đậy, động một chút là kéo đến đỉnh đầu đau nhức.
Cố Lương đen mặt gỡ giúp bọn họ.
Mạnh Hành Chi gọi chúng ta đến xem hồ sơ vụ án, bảo Đơn Niệm Lê ra ngoài trước.
"Mạnh ca ca, nàng ta mới đến phủ chưa đầy một tuần, sao huynh đã tin nàng như vậy?"
Hắn nhẹ nhàng gõ tay xuống bàn, đã không còn được bao nhiêu kiên nhẫn: "Nhà họ Trần đời đời làm quan khám nghiệm tử thi, kinh nghiệm của nàng ấy dĩ nhiên phong phú hơn ngươi."
"Không… không phải vậy..." Quận chúa sốt ruột.
"Mạnh ca ca, huynh nghe ta nói, nàng ta tiếp cận huynh, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Huynh không biết kẻ ăn mày kia là..."
"Là gì?" Mạnh Hành Chi ngước mắt.
Ta và Cố Lương đồng loạt nhìn về phía nàng. Quận chúa nhất thời nghẹn lời. Nếu vụ án này do Mạnh đại nhân đích thân điều tra, tất nhiên nàng sẽ khó mà thoát khỏi liên can.
Ta nhìn thoáng qua Cố Lương ca ca, tuy không rõ vì sao không thể để Mạnh đại nhân biết, nhưng hắn đã dặn dò như vậy, nhất định có lý do của hắn.
Ta quỳ xuống nhận tội: "Dân nữ không dám lừa gạt Mạnh đại nhân. Người phụ nữ đó thực ra là thân thích của dân nữ. Vì ở quê nhà nhiều lần bị phu quân đánh đập, hai nhà lại không đồng ý hòa ly nên nàng nhân lúc đêm khuya trốn đi, từ đó cắt đứt liên lạc với người thân. Dân nữ biết rõ nàng ấy đã bỏ chồng trốn chạy, là mang tội trong người, ban ngày không dám nói thẳng là vì sợ liên lụy. Xin đại nhân luận tội!"
Gần đây vùng ngoại ô kinh thành gặp thiên tai, số lượng thi thể vô số kể. Chỉ là mẫu thân của ta ăn mặc sang trọng, đám hộ vệ sợ bà có thân phận cao quý nên mới để tâm nhiều hơn một chút.
Mạnh Hành Chi tưởng là chuyện lớn gì.
"Nam nhân đánh thê tử trước, nếu không chạy, chẳng lẽ đợi chết hay sao? Bà ấy là bà ấy, ngươi là ngươi. Nếu không có ý gì khác, vậy miễn tội đi."
Hắn đích thân đỡ ta đứng dậy: "Ta nghe Cố Lương nói, hai năm trước ngươi đột ngột mất song thân phụ mẫu, nay không nơi nương tựa mới đến nhờ cậy hắn. Thời buổi này, nữ tử muốn tự lập thật sự trăm khó ngàn khổ. Thôi, ngươi đã có tài năng như vậy, sau này đi theo ta đi."
?
Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… Ta bỗng nhiên tràn đầy hứng khởi. Nếu cây trâm vàng kia là do công chúa Bình Nhạc ban tặng, vậy thì nàng có lẽ biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân ta."Ta muốn vào cung."Ta đột nhiên kéo cánh tay hắn: "Ca ca, huynh giúp ta đi."Cố Lương chỉ vào bảng cáo thị bên đường. Người trong bức họa tròn trịa xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang."Cả hoàng thành đều đang tìm nàng ấy." Hắn cười khổ.Tối qua trời đổ mưa, thị vệ đang gỡ xuống những tờ cáo thị bị ướt, thay vào đó bằng những tờ giấy mới. Ta từng bước tiến lại, chạm vào nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt của công chúa trong tranh.Ở đuôi mắt ta cũng có một nốt y hệt. Mẫu thân từng nói đó là dấu vết để lại khi ta còn nhỏ mải mê chạy rồi bị ngã."Ca ca, huynh còn nhớ công chúa Bình Nhạc mất tích vào khi nào không?"Hắn sực tỉnh: "Hai năm trước, ngày mồng ba tháng ba, vào lễ Thượng Tị. Sao vậy?"Ta nhớ rõ sinh thần của thím Tần là ngay sau ngày Trùng Dương một hôm, vậy nếu tính ngược lại nửa năm… Nói cách khác, mẫu thân ta cũng mất tích vào đúng khoảng thời gian đó!"Trước lễ Thượng Tị, công chúa đã dặn phòng thêu may vài bộ y phục giản dị. Sau đó, ta từng hỏi Nguyễn chưởng sự. Những món đồ của phủ công chúa ấy, quận chúa đặc biệt dặn dò, muốn chính mẫu thân muội mang đến."Mẫu thân ta, từ khi vào phủ công chúa, chưa từng trở ra...Nhưng về sau, vì cớ gì lại chết đói bên bờ sông?Ta lập tức cảnh giác: "Là quận chúa cố ý để mẫu thân ta đưa đi sao..."Hôm ấy, khi lần đầu gặp gỡ trong hoa viên, ánh mắt nàng nhìn ta không phải hiếu kỳ mà giống như đang xác nhận. Xác nhận xem ta có phải người nàng đang chờ hay không.Quê nhà cách Trường An xa ngàn dặm, ta và nàng, rốt cuộc đã kết oán từ bao giờ? Mẫu thân ta cả đời dịu dàng lương thiện, chưa từng tranh cãi với ai. Đến Trường An, bà càng thêm cẩn trọng, làm sao có thể đắc tội với quận chúa?Cố Lương vỗ nhẹ lên tay ta."Không có chứng cứ, mọi chuyện đều không thể vội vàng kết luận."Ta chìm trong suy nghĩ, ngũ quan và kết cấu xương của Đơn Niệm Ly luôn khiến ta có cảm giác quen thuộc.Rốt cuộc là đã gặp ở đâu rồi?10.Mạnh đại nhân trước đó ra ngoài phá án, bị kẻ xấu gây thương tích. Sợ lão phu nhân trong phủ biết được lại lo lắng, bèn lấy cớ cùng Cố Lương ca ca phá án, những ngày qua vẫn luôn ở lại Cố phủ."Hành Chi là con trai độc nhất của Chiêu thân vương – người em trai thứ bảy của đương kim Thánh thượng. Hắn và Thái tử sinh cùng một ngày, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, rất được lòng người. Sau này tài năng xuất chúng, được Hoàng thượng phong làm Đại Lý Tự Khanh. Con đường quan trường thuận buồm xuôi gió, lại được cưng chiều từ bé, trong kinh thành này, không có công tử thế gia nào mà không hâm mộ hắn."Ta gật đầu: "Mạnh đại nhân hẳn là lúc sinh ra có được chút phúc khí của Thái tử rồi."Cố Lương ca ca khẽ cười."Chiêu thân vương khoan dung nhân hậu, không có gì đáng ngại. Nhưng sau này khi muội cùng Hành Chi phá án, nếu chạm mặt mẫu thân Thẩm thị của hắn thì cần phải thận trọng hơn."Đêm đã khuya, trong phòng Mạnh đại nhân vẫn còn sáng đèn.Cố Lương ca ca muốn cùng hắn bàn bạc một vụ án cũ, thuận tiện đưa ta theo cùng.Trước cửa không có hộ vệ, ta khẽ đẩy cửa một khe hở, liền trông thấy Đơn Niệm Lê đang ngồi trên giường cùng với hắn. Hai người kề sát nhau, tư thế cũng quá...Ta vội vàng đóng cửa lại."Làm gì vậy?”"Không phải cảnh không thể gặp người đâu.”"Mở cửa ra."Giọng nói khó chịu của Mạnh đại nhân vang lên.Chúng ta vào mới phát hiện, ban ngày Mạnh đại nhân đập đầu vào cây, lá cây rụng xuống, kẹt một nhánh nhỏ trên tóc hắn.Quận chúa nhất quyết giành bôi thuốc cho hắn, lúc cúi đầu xuống, tóc nàng lại vướng đúng vào cành cây kia. Hiện tại hai người căn bản không thể động đậy, động một chút là kéo đến đỉnh đầu đau nhức.Cố Lương đen mặt gỡ giúp bọn họ.Mạnh Hành Chi gọi chúng ta đến xem hồ sơ vụ án, bảo Đơn Niệm Lê ra ngoài trước."Mạnh ca ca, nàng ta mới đến phủ chưa đầy một tuần, sao huynh đã tin nàng như vậy?"Hắn nhẹ nhàng gõ tay xuống bàn, đã không còn được bao nhiêu kiên nhẫn: "Nhà họ Trần đời đời làm quan khám nghiệm tử thi, kinh nghiệm của nàng ấy dĩ nhiên phong phú hơn ngươi.""Không… không phải vậy..." Quận chúa sốt ruột."Mạnh ca ca, huynh nghe ta nói, nàng ta tiếp cận huynh, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Huynh không biết kẻ ăn mày kia là...""Là gì?" Mạnh Hành Chi ngước mắt.Ta và Cố Lương đồng loạt nhìn về phía nàng. Quận chúa nhất thời nghẹn lời. Nếu vụ án này do Mạnh đại nhân đích thân điều tra, tất nhiên nàng sẽ khó mà thoát khỏi liên can.Ta nhìn thoáng qua Cố Lương ca ca, tuy không rõ vì sao không thể để Mạnh đại nhân biết, nhưng hắn đã dặn dò như vậy, nhất định có lý do của hắn.Ta quỳ xuống nhận tội: "Dân nữ không dám lừa gạt Mạnh đại nhân. Người phụ nữ đó thực ra là thân thích của dân nữ. Vì ở quê nhà nhiều lần bị phu quân đánh đập, hai nhà lại không đồng ý hòa ly nên nàng nhân lúc đêm khuya trốn đi, từ đó cắt đứt liên lạc với người thân. Dân nữ biết rõ nàng ấy đã bỏ chồng trốn chạy, là mang tội trong người, ban ngày không dám nói thẳng là vì sợ liên lụy. Xin đại nhân luận tội!"Gần đây vùng ngoại ô kinh thành gặp thiên tai, số lượng thi thể vô số kể. Chỉ là mẫu thân của ta ăn mặc sang trọng, đám hộ vệ sợ bà có thân phận cao quý nên mới để tâm nhiều hơn một chút.Mạnh Hành Chi tưởng là chuyện lớn gì."Nam nhân đánh thê tử trước, nếu không chạy, chẳng lẽ đợi chết hay sao? Bà ấy là bà ấy, ngươi là ngươi. Nếu không có ý gì khác, vậy miễn tội đi."Hắn đích thân đỡ ta đứng dậy: "Ta nghe Cố Lương nói, hai năm trước ngươi đột ngột mất song thân phụ mẫu, nay không nơi nương tựa mới đến nhờ cậy hắn. Thời buổi này, nữ tử muốn tự lập thật sự trăm khó ngàn khổ. Thôi, ngươi đã có tài năng như vậy, sau này đi theo ta đi."?