Tác giả:

1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại…

Chương 8: Chương 8

Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… 13.Mạnh Hành Chi xé nát tờ nhận tội thành từng mảnh vụn. Chờ ngày khác thẩm vấn lại.Thư nhà từ phủ Chiêu thân vương lại được gửi đến. Mới mấy ngày ngắn ngủi, đây đã là bức thứ ba. Sau khi đọc xong lá thư, Cố Lương do dự không biết có nên mở miệng hay không:"Hành Chi, Vương phi mong ngươi sớm hồi kinh, nói rằng muốn bàn chuyện hôn sự cho ngươi.""Đốt đi."Những ngày qua, sau mỗi lần thẩm vấn Khúc Đồng Dương, Mạnh đại nhân đều tự nhốt mình trong phòng, không ra ngoài, cũng không gặp gỡ ai. Hôm nay hắn lại không dùng bữa tối, Cố Lương sợ hắn nhịn đói mà hại thân, bèn dặn ta mang thức ăn đến cho hắn.Ta khẽ đẩy cửa, trong phòng tối mịt, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Hắn nằm rạp trên chiếc bàn bừa bộn, dưới đất vương vãi vô số vò rượu rỗng. Ta đặt thức ăn xuống:"Đại nhân, xin chú ý giữ gìn sức khỏe."Mạnh Hành Chi lơ mơ kéo lấy tay áo ta, muốn ta ngồi xuống."Uyển Trân, ta hỏi ngươi.”"Hừm... nếu một ngày nào đó, ngươi phát hiện người bên cạnh mình đã phạm phải sai lầm lớn, ngươi sẽ... sẽ xử lý thế nào?"Gương mặt hắn đỏ bừng vì men say."Công vụ xử lý, kiêng kỵ nhất là để tình cảm cá nhân xen vào."Ta cúi đầu:"Lời này, chẳng phải chính đại nhân đã dạy ta sao?"Hắn phất tay, khẽ cười. Rồi quay sang nhét chén rượu bên bàn vào tay ta, rót đầy."Nếu người đó là chí thân của ngươi thì sao?"Cố Lương ca ca từng nói, Mạnh đại nhân luôn kiềm chế nghiêm khắc, hiếm khi thấy hắn như thế này. Hắn nhấc vò rượu lên định tu thẳng vào miệng. Ta vội vàng cản lại, đỡ hắn về phía giường. Qua lớp y phục, ta cũng cảm nhận được hơi nóng hừng hực từ cơ thể của hắn."Nóng... nóng quá..." Hắn lầm bầm.Ta đưa tay ra ngoài đón gió lạnh, bàn tay nhanh chóng trở nên mát rượi. Mạnh Hành Chi nắm lấy tay ta, nhét thẳng vào trong áo. Từng tầng mồ hôi mỏng hòa lẫn với hương rượu, ta như bị điện giật, lập tức rụt tay về:"Đại nhân, quá giới hạn rồi.""Dù sao ngươi cũng vượt giới hạn với ta nhiều lần rồi."Hả...?Ta nhét lại vò rượu vào tay hắn:"Hay lắm, vậy uống thêm chút nữa đi."Da thịt của đại nhân quả thật mịn màng, vừa trắng lại vừa mềm. Hai canh giờ sau, ta ôm đôi tay ấm áp trở về phòng, mãn nguyện vô cùng.Những ngày sau, Mạnh đại nhân bỗng nhiên tránh mặt ta. Thỉnh thoảng còn kéo đám thị vệ lại để dò hỏi điều gì đó. Ta bưng cơm canh tới thăm, hắn lập tức "rầm" một tiếng đóng sập cửa, nói mình bị bệnh, bệnh rất nặng, không tiện gặp ai.Lâu dần, ta cũng bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ vì hôm đó sưởi ấm tay cho ta mà hắn lại nhiễm lạnh mất rồi sao?Hai ngày sau, ta lén nấp ngoài cửa nghe trộm."Đêm hôm đó nàng ta thật sự đã ở trong phòng ta hơn ba canh giờ sao? Các ngươi có nghe thấy điều gì khác không?""À... chỉ nghe đại nhân nói nóng… gì đó.""Rồi sao nữa?""Rồi... hình như còn có tiếng cởi đai áo...""Tiếp theo... hì hì..." Hai tên thị vệ nhìn nhau cười đầy ẩn ý: "Chính là tiếng giường kêu cót két đó. Đại nhân, ngài và Uyển Trân cô nương có phải đã..."Mạnh Hành Chi lập tức đuổi bọn họ ra ngoài. Sợ bị phát hiện, ta nhanh chóng lẻn vào phòng bên. Cố Lương ca ca đang đốt lá thư từ phủ Chiêu thân vương gửi tới."Những lá thư này ngày nào cũng tới, ngày nào cũng chỉ nói mỗi một chuyện."Tối qua, trong phòng Mạnh đại nhân, ta vô tình nhìn thấy một phong thư đang mở. Nội dung bề ngoài có vẻ quan tâm nhưng từng câu từng chữ lại mang theo sự lạnh lùng xa cách như một mệnh lệnh."Thư của vương phi xưa nay đều như vậy, không có lấy một điểm sai sót."Ta cảm thấy lạ: "Mạnh đại nhân với mẫu thân hắn, chẳng lẽ không thân thiết sao?""Sao muội lại nghĩ vậy?" Cố Lương mỉm cười.Ta cũng không nói rõ được. Chỉ cảm thấy nếu là cha mẹ ta viết thư cho ta, chắc chắn sẽ không khách sáo như thế này."Hành Chi tinh thông lục nghệ, năm tuổi bắn tên chưa từng chệch phát nào, bảy tuổi đã được ca tụng là 'rồng phượng trong thi ca,' cưỡi ngựa bắn cung thư họa đều không ai bì kịp. Chỉ là hắn không biết giấu tài. Khi còn nhỏ, mỗi lần hoàng hậu mở yến tiệc mời con cháu thế gia vào cung tỉ thí, hắn luôn lấn át Thái tử. Từ đó về sau, hoàng hậu không tổ chức tiệc nữa. Cũng vì vậy mà vương phi hiếm khi khen ngợi hắn, sợ hắn kiêu căng tự mãn."Chiêu thân vương vốn yếu ớt lại sinh ra một đứa con mạnh mẽ kiêu hùng như rồng như hổ. Chuyện này truyền ra ngoài, quả thực không dễ nghe chút nào."Vương phi đã chọn mấy tiểu thư danh môn khuê các, chờ đại nhân hồi kinh sẽ xem mặt."Cùng thư gửi đến còn có chân dung của mấy vị tiểu thư, ai nấy đều xinh đẹp đoan trang. Chỉ là Mạnh đại nhân chẳng mấy hứng thú, chỉ căn dặn hạ nhân thu lại cẩn thận, tránh để thất lạc mà làm bẩn thanh danh của người ta.Ta gật đầu. Nghe nói Vương phi rất kén chọn, người mà bà đích thân lựa chọn, hẳn phải có gia thế và dung mạo vô cùng xuất sắc. Ánh mắt Cố Lương ca ca dừng lại trên nốt ruồi nơi đuôi mắt ta."Nốt ruồi của muội thật sinh động, không giống do vấp ngã mà thành, trông cứ như bẩm sinh đã có vậy.""Ta từng thấy sẹo lồi hình thành do vết thương không được chữa trị kịp thời, trông giống cục thịt nhỏ, không như thế này đâu."Ta nghiêng đầu soi gương đồng, không đáp. Chuyện hồi nhỏ, ta thực sự chẳng nhớ được bao nhiêu.Từng tờ thư bị thiêu cháy thành màu vàng cháy sém, ngọn lửa nuốt lấy giấy, phát ra những tiếng "tách tách" khe khẽ.Ta chợt nhớ đến mẫu thân. Nếu thật sự là quận chúa hại bà, đến lúc đó, ta nhất định sẽ đích thân đòi lại công bằng cho người.Dưới ánh lửa lập lòe, ta nhìn sang góc nghiêng của Cố Lương ca ca.Nếu một ngày nào đó, ta tự tay gi3t chết nữ nhân mà huynh yêu thương nhất, huynh có hận ta không?

13.

Mạnh Hành Chi xé nát tờ nhận tội thành từng mảnh vụn. Chờ ngày khác thẩm vấn lại.

Thư nhà từ phủ Chiêu thân vương lại được gửi đến. Mới mấy ngày ngắn ngủi, đây đã là bức thứ ba. Sau khi đọc xong lá thư, Cố Lương do dự không biết có nên mở miệng hay không:

"Hành Chi, Vương phi mong ngươi sớm hồi kinh, nói rằng muốn bàn chuyện hôn sự cho ngươi."

"Đốt đi."

Những ngày qua, sau mỗi lần thẩm vấn Khúc Đồng Dương, Mạnh đại nhân đều tự nhốt mình trong phòng, không ra ngoài, cũng không gặp gỡ ai. Hôm nay hắn lại không dùng bữa tối, Cố Lương sợ hắn nhịn đói mà hại thân, bèn dặn ta mang thức ăn đến cho hắn.

Ta khẽ đẩy cửa, trong phòng tối mịt, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Hắn nằm rạp trên chiếc bàn bừa bộn, dưới đất vương vãi vô số vò rượu rỗng. Ta đặt thức ăn xuống:

"Đại nhân, xin chú ý giữ gìn sức khỏe."

Mạnh Hành Chi lơ mơ kéo lấy tay áo ta, muốn ta ngồi xuống.

"Uyển Trân, ta hỏi ngươi.”

"Hừm... nếu một ngày nào đó, ngươi phát hiện người bên cạnh mình đã phạm phải sai lầm lớn, ngươi sẽ... sẽ xử lý thế nào?"

Gương mặt hắn đỏ bừng vì men say.

"Công vụ xử lý, kiêng kỵ nhất là để tình cảm cá nhân xen vào."

Ta cúi đầu:

"Lời này, chẳng phải chính đại nhân đã dạy ta sao?"

Hắn phất tay, khẽ cười. Rồi quay sang nhét chén rượu bên bàn vào tay ta, rót đầy.

"Nếu người đó là chí thân của ngươi thì sao?"

Cố Lương ca ca từng nói, Mạnh đại nhân luôn kiềm chế nghiêm khắc, hiếm khi thấy hắn như thế này. Hắn nhấc vò rượu lên định tu thẳng vào miệng. Ta vội vàng cản lại, đỡ hắn về phía giường. Qua lớp y phục, ta cũng cảm nhận được hơi nóng hừng hực từ cơ thể của hắn.

"Nóng... nóng quá..." Hắn lầm bầm.

Ta đưa tay ra ngoài đón gió lạnh, bàn tay nhanh chóng trở nên mát rượi. Mạnh Hành Chi nắm lấy tay ta, nhét thẳng vào trong áo. Từng tầng mồ hôi mỏng hòa lẫn với hương rượu, ta như bị điện giật, lập tức rụt tay về:

"Đại nhân, quá giới hạn rồi."

"Dù sao ngươi cũng vượt giới hạn với ta nhiều lần rồi."

Hả...?

Ta nhét lại vò rượu vào tay hắn:

"Hay lắm, vậy uống thêm chút nữa đi."

Da thịt của đại nhân quả thật mịn màng, vừa trắng lại vừa mềm. Hai canh giờ sau, ta ôm đôi tay ấm áp trở về phòng, mãn nguyện vô cùng.

Những ngày sau, Mạnh đại nhân bỗng nhiên tránh mặt ta. Thỉnh thoảng còn kéo đám thị vệ lại để dò hỏi điều gì đó. Ta bưng cơm canh tới thăm, hắn lập tức "rầm" một tiếng đóng sập cửa, nói mình bị bệnh, bệnh rất nặng, không tiện gặp ai.

Lâu dần, ta cũng bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ vì hôm đó sưởi ấm tay cho ta mà hắn lại nhiễm lạnh mất rồi sao?

Hai ngày sau, ta lén nấp ngoài cửa nghe trộm.

"Đêm hôm đó nàng ta thật sự đã ở trong phòng ta hơn ba canh giờ sao? Các ngươi có nghe thấy điều gì khác không?"

"À... chỉ nghe đại nhân nói nóng… gì đó."

"Rồi sao nữa?"

"Rồi... hình như còn có tiếng cởi đai áo..."

"Tiếp theo... hì hì..." Hai tên thị vệ nhìn nhau cười đầy ẩn ý: 

"Chính là tiếng giường kêu cót két đó. Đại nhân, ngài và Uyển Trân cô nương có phải đã..."

Mạnh Hành Chi lập tức đuổi bọn họ ra ngoài. Sợ bị phát hiện, ta nhanh chóng lẻn vào phòng bên. Cố Lương ca ca đang đốt lá thư từ phủ Chiêu thân vương gửi tới.

"Những lá thư này ngày nào cũng tới, ngày nào cũng chỉ nói mỗi một chuyện."

Tối qua, trong phòng Mạnh đại nhân, ta vô tình nhìn thấy một phong thư đang mở. Nội dung bề ngoài có vẻ quan tâm nhưng từng câu từng chữ lại mang theo sự lạnh lùng xa cách như một mệnh lệnh.

"Thư của vương phi xưa nay đều như vậy, không có lấy một điểm sai sót."

Ta cảm thấy lạ: "Mạnh đại nhân với mẫu thân hắn, chẳng lẽ không thân thiết sao?"

"Sao muội lại nghĩ vậy?" Cố Lương mỉm cười.

Ta cũng không nói rõ được. Chỉ cảm thấy nếu là cha mẹ ta viết thư cho ta, chắc chắn sẽ không khách sáo như thế này.

"Hành Chi tinh thông lục nghệ, năm tuổi bắn tên chưa từng chệch phát nào, bảy tuổi đã được ca tụng là 'rồng phượng trong thi ca,' cưỡi ngựa bắn cung thư họa đều không ai bì kịp. Chỉ là hắn không biết giấu tài. Khi còn nhỏ, mỗi lần hoàng hậu mở yến tiệc mời con cháu thế gia vào cung tỉ thí, hắn luôn lấn át Thái tử. Từ đó về sau, hoàng hậu không tổ chức tiệc nữa. Cũng vì vậy mà vương phi hiếm khi khen ngợi hắn, sợ hắn kiêu căng tự mãn."

Chiêu thân vương vốn yếu ớt lại sinh ra một đứa con mạnh mẽ kiêu hùng như rồng như hổ. Chuyện này truyền ra ngoài, quả thực không dễ nghe chút nào.

"Vương phi đã chọn mấy tiểu thư danh môn khuê các, chờ đại nhân hồi kinh sẽ xem mặt."

Cùng thư gửi đến còn có chân dung của mấy vị tiểu thư, ai nấy đều xinh đẹp đoan trang. Chỉ là Mạnh đại nhân chẳng mấy hứng thú, chỉ căn dặn hạ nhân thu lại cẩn thận, tránh để thất lạc mà làm bẩn thanh danh của người ta.

Ta gật đầu. Nghe nói Vương phi rất kén chọn, người mà bà đích thân lựa chọn, hẳn phải có gia thế và dung mạo vô cùng xuất sắc. Ánh mắt Cố Lương ca ca dừng lại trên nốt ruồi nơi đuôi mắt ta.

"Nốt ruồi của muội thật sinh động, không giống do vấp ngã mà thành, trông cứ như bẩm sinh đã có vậy."

"Ta từng thấy sẹo lồi hình thành do vết thương không được chữa trị kịp thời, trông giống cục thịt nhỏ, không như thế này đâu."

Ta nghiêng đầu soi gương đồng, không đáp. Chuyện hồi nhỏ, ta thực sự chẳng nhớ được bao nhiêu.

Từng tờ thư bị thiêu cháy thành màu vàng cháy sém, ngọn lửa nuốt lấy giấy, phát ra những tiếng "tách tách" khe khẽ.

Ta chợt nhớ đến mẫu thân. Nếu thật sự là quận chúa hại bà, đến lúc đó, ta nhất định sẽ đích thân đòi lại công bằng cho người.

Dưới ánh lửa lập lòe, ta nhìn sang góc nghiêng của Cố Lương ca ca.

Nếu một ngày nào đó, ta tự tay gi3t chết nữ nhân mà huynh yêu thương nhất, huynh có hận ta không?

Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… 13.Mạnh Hành Chi xé nát tờ nhận tội thành từng mảnh vụn. Chờ ngày khác thẩm vấn lại.Thư nhà từ phủ Chiêu thân vương lại được gửi đến. Mới mấy ngày ngắn ngủi, đây đã là bức thứ ba. Sau khi đọc xong lá thư, Cố Lương do dự không biết có nên mở miệng hay không:"Hành Chi, Vương phi mong ngươi sớm hồi kinh, nói rằng muốn bàn chuyện hôn sự cho ngươi.""Đốt đi."Những ngày qua, sau mỗi lần thẩm vấn Khúc Đồng Dương, Mạnh đại nhân đều tự nhốt mình trong phòng, không ra ngoài, cũng không gặp gỡ ai. Hôm nay hắn lại không dùng bữa tối, Cố Lương sợ hắn nhịn đói mà hại thân, bèn dặn ta mang thức ăn đến cho hắn.Ta khẽ đẩy cửa, trong phòng tối mịt, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Hắn nằm rạp trên chiếc bàn bừa bộn, dưới đất vương vãi vô số vò rượu rỗng. Ta đặt thức ăn xuống:"Đại nhân, xin chú ý giữ gìn sức khỏe."Mạnh Hành Chi lơ mơ kéo lấy tay áo ta, muốn ta ngồi xuống."Uyển Trân, ta hỏi ngươi.”"Hừm... nếu một ngày nào đó, ngươi phát hiện người bên cạnh mình đã phạm phải sai lầm lớn, ngươi sẽ... sẽ xử lý thế nào?"Gương mặt hắn đỏ bừng vì men say."Công vụ xử lý, kiêng kỵ nhất là để tình cảm cá nhân xen vào."Ta cúi đầu:"Lời này, chẳng phải chính đại nhân đã dạy ta sao?"Hắn phất tay, khẽ cười. Rồi quay sang nhét chén rượu bên bàn vào tay ta, rót đầy."Nếu người đó là chí thân của ngươi thì sao?"Cố Lương ca ca từng nói, Mạnh đại nhân luôn kiềm chế nghiêm khắc, hiếm khi thấy hắn như thế này. Hắn nhấc vò rượu lên định tu thẳng vào miệng. Ta vội vàng cản lại, đỡ hắn về phía giường. Qua lớp y phục, ta cũng cảm nhận được hơi nóng hừng hực từ cơ thể của hắn."Nóng... nóng quá..." Hắn lầm bầm.Ta đưa tay ra ngoài đón gió lạnh, bàn tay nhanh chóng trở nên mát rượi. Mạnh Hành Chi nắm lấy tay ta, nhét thẳng vào trong áo. Từng tầng mồ hôi mỏng hòa lẫn với hương rượu, ta như bị điện giật, lập tức rụt tay về:"Đại nhân, quá giới hạn rồi.""Dù sao ngươi cũng vượt giới hạn với ta nhiều lần rồi."Hả...?Ta nhét lại vò rượu vào tay hắn:"Hay lắm, vậy uống thêm chút nữa đi."Da thịt của đại nhân quả thật mịn màng, vừa trắng lại vừa mềm. Hai canh giờ sau, ta ôm đôi tay ấm áp trở về phòng, mãn nguyện vô cùng.Những ngày sau, Mạnh đại nhân bỗng nhiên tránh mặt ta. Thỉnh thoảng còn kéo đám thị vệ lại để dò hỏi điều gì đó. Ta bưng cơm canh tới thăm, hắn lập tức "rầm" một tiếng đóng sập cửa, nói mình bị bệnh, bệnh rất nặng, không tiện gặp ai.Lâu dần, ta cũng bắt đầu lo lắng. Chẳng lẽ vì hôm đó sưởi ấm tay cho ta mà hắn lại nhiễm lạnh mất rồi sao?Hai ngày sau, ta lén nấp ngoài cửa nghe trộm."Đêm hôm đó nàng ta thật sự đã ở trong phòng ta hơn ba canh giờ sao? Các ngươi có nghe thấy điều gì khác không?""À... chỉ nghe đại nhân nói nóng… gì đó.""Rồi sao nữa?""Rồi... hình như còn có tiếng cởi đai áo...""Tiếp theo... hì hì..." Hai tên thị vệ nhìn nhau cười đầy ẩn ý: "Chính là tiếng giường kêu cót két đó. Đại nhân, ngài và Uyển Trân cô nương có phải đã..."Mạnh Hành Chi lập tức đuổi bọn họ ra ngoài. Sợ bị phát hiện, ta nhanh chóng lẻn vào phòng bên. Cố Lương ca ca đang đốt lá thư từ phủ Chiêu thân vương gửi tới."Những lá thư này ngày nào cũng tới, ngày nào cũng chỉ nói mỗi một chuyện."Tối qua, trong phòng Mạnh đại nhân, ta vô tình nhìn thấy một phong thư đang mở. Nội dung bề ngoài có vẻ quan tâm nhưng từng câu từng chữ lại mang theo sự lạnh lùng xa cách như một mệnh lệnh."Thư của vương phi xưa nay đều như vậy, không có lấy một điểm sai sót."Ta cảm thấy lạ: "Mạnh đại nhân với mẫu thân hắn, chẳng lẽ không thân thiết sao?""Sao muội lại nghĩ vậy?" Cố Lương mỉm cười.Ta cũng không nói rõ được. Chỉ cảm thấy nếu là cha mẹ ta viết thư cho ta, chắc chắn sẽ không khách sáo như thế này."Hành Chi tinh thông lục nghệ, năm tuổi bắn tên chưa từng chệch phát nào, bảy tuổi đã được ca tụng là 'rồng phượng trong thi ca,' cưỡi ngựa bắn cung thư họa đều không ai bì kịp. Chỉ là hắn không biết giấu tài. Khi còn nhỏ, mỗi lần hoàng hậu mở yến tiệc mời con cháu thế gia vào cung tỉ thí, hắn luôn lấn át Thái tử. Từ đó về sau, hoàng hậu không tổ chức tiệc nữa. Cũng vì vậy mà vương phi hiếm khi khen ngợi hắn, sợ hắn kiêu căng tự mãn."Chiêu thân vương vốn yếu ớt lại sinh ra một đứa con mạnh mẽ kiêu hùng như rồng như hổ. Chuyện này truyền ra ngoài, quả thực không dễ nghe chút nào."Vương phi đã chọn mấy tiểu thư danh môn khuê các, chờ đại nhân hồi kinh sẽ xem mặt."Cùng thư gửi đến còn có chân dung của mấy vị tiểu thư, ai nấy đều xinh đẹp đoan trang. Chỉ là Mạnh đại nhân chẳng mấy hứng thú, chỉ căn dặn hạ nhân thu lại cẩn thận, tránh để thất lạc mà làm bẩn thanh danh của người ta.Ta gật đầu. Nghe nói Vương phi rất kén chọn, người mà bà đích thân lựa chọn, hẳn phải có gia thế và dung mạo vô cùng xuất sắc. Ánh mắt Cố Lương ca ca dừng lại trên nốt ruồi nơi đuôi mắt ta."Nốt ruồi của muội thật sinh động, không giống do vấp ngã mà thành, trông cứ như bẩm sinh đã có vậy.""Ta từng thấy sẹo lồi hình thành do vết thương không được chữa trị kịp thời, trông giống cục thịt nhỏ, không như thế này đâu."Ta nghiêng đầu soi gương đồng, không đáp. Chuyện hồi nhỏ, ta thực sự chẳng nhớ được bao nhiêu.Từng tờ thư bị thiêu cháy thành màu vàng cháy sém, ngọn lửa nuốt lấy giấy, phát ra những tiếng "tách tách" khe khẽ.Ta chợt nhớ đến mẫu thân. Nếu thật sự là quận chúa hại bà, đến lúc đó, ta nhất định sẽ đích thân đòi lại công bằng cho người.Dưới ánh lửa lập lòe, ta nhìn sang góc nghiêng của Cố Lương ca ca.Nếu một ngày nào đó, ta tự tay gi3t chết nữ nhân mà huynh yêu thương nhất, huynh có hận ta không?

Chương 8: Chương 8