1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại…
Chương 18: Chương 18
Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… 25.Khang vương đại bại. Hắn thà chết chứ không chịu nhục, trên đường áp giải đến ngục, nhân lúc thị vệ sơ suất, đã cắn lưỡi tự sát ngay trong lồ ng giam.Tư binh của Chiêu thân vương bị tận diệt. Ta đến nhà lao thăm cố nhân. Dùng mũi kiếm khẽ hất tấm mạng sa màu xanh lơ của Đơn Niệm Lê:"Hôm đó, khi giả mạo thư tín đưa cho chưởng quầy tiệm cầm đồ, ngươi cũng đeo nó có phải không?""Trần Uyển Trân, thắng làm vua, thua làm giặc, ta nhận." Đơn Niệm Lê hung hăng trừng ta.Giọng ta nhàn nhạt, chỉ thấy nàng ta rất buồn cười."Chỉ dựa vào ngươi mà cũng coi là có nỗi oan khó biện giải ư? Ngươi xứng sao? Ngươi cùng lắm chỉ là một quân cờ ngu xuẩn mà thôi."Để được quân Tây Bắc thu nhận, Đơn Niệm Lê cần một tấm đầu bài*.Nàng ta nghĩ ngay đến Tả dực Tổng binh Từ Thành Giang từ nhỏ đã si mê mình.Hôm đó, sau khi rời khỏi Đông cung, Đơn Niệm Lê bị người của ta âm thầm bám theo. Cuối cùng, nàng ta không đi Tây Bắc mà lại lén lút xuất hiện trước phủ Từ Thành Giang. Nhờ hồi ức của Vân Xuân, ta mới biết giữa hai người bọn họ có quan hệ này.Ta báo cho phụ thân rằng, rất có thể Từ Thành Giang sẽ bị sắc đẹp mê hoặc mà giúp nàng ta. Vậy thì chi bằng chúng ta cứ giúp cho trót.Sáng hôm sau, phụ thân liền giao quyền kiểm soát cổng thành cho Từ Thành Giang, cố tình để hắn thả phản quân vào kinh.Để đại quân của ta có thể vây quét một mẻ lưới."Chỉ có điều, có một chuyện ta vẫn chưa rõ." Ta nhếch môi, "Hôm đó, kẻ cứu ngươi ra khỏi khách đi3m là ai?"Đơn Niệm Lê bỗng bật cười, cười đến điên cuồng:"Trần Uyển Trân à Trần Uyển Trân, chẳng phải ngươi tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh sao? Sao lại nhìn không ra vị ca ca nhà bên của ngươi... hắn yêu ta?"Là Cố Lương...Nhưng hắn rõ ràng...Ồ, ta chợt tỉnh ngộ.Cố Lương sau khi tìm ra tung tích của Đơn Niệm Lê thì lập tức cứu nàng ta đi. Không ngờ nàng ta lại chạy thẳng đến Tây Bắc. Sau khi kiểm tra thi thể công chúa, ta đưa bọn họ về khách đi3m.Lúc đó, Cố Lương mới biết người bắt Đơn Niệm Lê chính là ta.Hắn cứu nàng ta ra, tìm mãi không thấy tung tích, cứ ngỡ nàng lại rơi vào tay ta, thế nên mới có màn ám sát ngoài ngoại ô kinh thành đêm đó."Đúng vậy, hắn thực sự yêu ngươi."Đơn Niệm Lê bị xích sắt khóa chặt, ta cúi xuống nhìn nàng ta, giọng thản nhiên:"Nhưng hắn cũng hận ngươi.""Hắn hận ngươi đứng trước mặt hắn lại cố tình ngó lơ hắn.""Hắn hận ngươi cứ đeo bám không buông, dù Thái tử chẳng hề động lòng với ngươi, ngươi vẫn hết lần này đến lần khác lao tới.""Hắn hận rằng thanh mai trúc mã của ngươi không phải là hắn."Lúc Cố Lương biết thân thế của Đơn Niệm Lê, phản ứng đầu tiên chính là vui mừng. Vui vì khoảng cách giữa bọn họ cuối cùng cũng rút ngắn. Người hắn yêu, cuối cùng hắn cũng không cần ngước nhìn, cũng không còn lo sợ mình không xứng với nàng nữa.Nhưng chỉ có hắn vui vẻ thì có ích gì?Hắn giống như một tên hề, trong vở kịch này, từ đầu đến cuối, chỉ có hắn đơn phương độc diễn. Thế nên, khi Đơn Niệm Lê đề nghị hắn nghĩ cách đưa ta đến Trường An. Hắn nảy sinh tư tâm.Hắn biết Mạnh Hành Chi thích nữ tử thông tuệ lý trí, bèn cố ý tạo cơ hội để ta và y đơn độc ở bên nhau. Hy vọng khi Đơn Niệm Lê thấy bên cạnh y đã có một nữ nhân khác, nàng ta sẽ chết tâm."Thế thì đã sao?" Đơn Niệm Lê cười lạnh, "Hắn có hận ta thế nào, chỉ cần ta ngoắc tay, hắn chẳng phải vẫn ngoan ngoãn làm việc cho ta ư?"Ta lắc đầu, chỉ thấy nàng ta thật ngây thơ.(*) Tấm đầu bài (投名状): Một dạng "bằng chứng trung thành" trong giang hồ, thường ám chỉ việc lập công lớn để chứng minh lòng trung thành với một thế lực nào đó."Đơn Niệm Lê, ngươi đã đánh giá thấp sự âm trầm của Cố Lương rồi. Ngươi có biết không? Từ khi ta vào kinh, Cố Lương đã ám chỉ với ta vô số lần rằng cái chết của mẫu thân ta có liên quan đến ngươi. Hắn muốn bảo vệ ngươi, lại không nỡ để ngươi tổn thương. Nhưng ngươi đoán xem, vì sao hắn lại phản bội ngươi?""Chẳng qua chỉ là cho ngươi chút ngọt ngào để lấy lòng tin của ngươi mà thôi." Đơn Niệm Lê thể hiện rõ sựkhinh miệt.Ta thậm chí còn thấy có chút thương hại cho Cố Lương.Đơn Niệm Lê đối với từng lời nói, từng hành động của Mạnh Hành Chi đều vô cùng để tâm, tâm tình xao động. Nhưng nàng ta lại không biết, Cố Lương luôn nghe theo nàng ta, ngay từ đầu đã là một con sói điên đội lốt cừu vô hại.Bây giờ sắp chết rồi, cũng nên để nàng ta làm một con ma minh bạch."Đó là bởi vì sự cô độc và bị phản bội của ngươi hiện tại cũng nằm trong tính toán của hắn. Hắn chờ ngươi mất hết tất cả, chỉ có thể dựa vào hắn. Nếu ngươi thật sự cam lòng vì hắn mà buông bỏ mọi thứ thì dù có bị nhốt trong bốn bức tường này cũng không thể giam được hắn. Không đợi ta tìm đến gây phiền phức cho ngươi, e rằng hắn đã sớm mang ngươi cao chạy xa bay. Nhưng ngươi thà đi nương nhờ người cậu háo sắc của mình, cũng không chịu quay đầu nhìn hắn lấy một lần. Vậy nên những lời ám chỉ năm xưa, liền trở thành nước cờ cuối cùng của hắn.""Rốt cuộc là cái gì...?" Đơn Niệm Lê bỗng chốc có chút chột dạ.Làm quận chúa được cưng chiều nhiều năm, nàng ta sớm đã quen với việc sai bảo người khác, chỉ biết dùng chứ không biết giữ. Dù đối phương có địa vị gì, thì trong mắt nàng ta, được nàng ta sử dụng chính là phúc phận của kẻ đó.Ta vỗ vỗ tay, gia nhân dẫn vào một con chó hoang. "Nước cờ cuối cùng của hắn chính là... hai người các ngươi, cùng nhau chết."Quận chúa nhìn chằm chằm con chó hoang trước mặt, bỗng chốc kinh hoàng lùi lại mấy bước."Trần Uyển Trân, ngươi... ngươi đã biết rồi sao?"
25.
Khang vương đại bại. Hắn thà chết chứ không chịu nhục, trên đường áp giải đến ngục, nhân lúc thị vệ sơ suất, đã cắn lưỡi tự sát ngay trong lồ ng giam.
Tư binh của Chiêu thân vương bị tận diệt. Ta đến nhà lao thăm cố nhân. Dùng mũi kiếm khẽ hất tấm mạng sa màu xanh lơ của Đơn Niệm Lê:
"Hôm đó, khi giả mạo thư tín đưa cho chưởng quầy tiệm cầm đồ, ngươi cũng đeo nó có phải không?"
"Trần Uyển Trân, thắng làm vua, thua làm giặc, ta nhận." Đơn Niệm Lê hung hăng trừng ta.
Giọng ta nhàn nhạt, chỉ thấy nàng ta rất buồn cười.
"Chỉ dựa vào ngươi mà cũng coi là có nỗi oan khó biện giải ư? Ngươi xứng sao? Ngươi cùng lắm chỉ là một quân cờ ngu xuẩn mà thôi."
Để được quân Tây Bắc thu nhận, Đơn Niệm Lê cần một tấm đầu bài*.
Nàng ta nghĩ ngay đến Tả dực Tổng binh Từ Thành Giang từ nhỏ đã si mê mình.
Hôm đó, sau khi rời khỏi Đông cung, Đơn Niệm Lê bị người của ta âm thầm bám theo. Cuối cùng, nàng ta không đi Tây Bắc mà lại lén lút xuất hiện trước phủ Từ Thành Giang. Nhờ hồi ức của Vân Xuân, ta mới biết giữa hai người bọn họ có quan hệ này.
Ta báo cho phụ thân rằng, rất có thể Từ Thành Giang sẽ bị sắc đẹp mê hoặc mà giúp nàng ta. Vậy thì chi bằng chúng ta cứ giúp cho trót.
Sáng hôm sau, phụ thân liền giao quyền kiểm soát cổng thành cho Từ Thành Giang, cố tình để hắn thả phản quân vào kinh.
Để đại quân của ta có thể vây quét một mẻ lưới.
"Chỉ có điều, có một chuyện ta vẫn chưa rõ." Ta nhếch môi, "Hôm đó, kẻ cứu ngươi ra khỏi khách đi3m là ai?"
Đơn Niệm Lê bỗng bật cười, cười đến điên cuồng:
"Trần Uyển Trân à Trần Uyển Trân, chẳng phải ngươi tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh sao? Sao lại nhìn không ra vị ca ca nhà bên của ngươi... hắn yêu ta?"
Là Cố Lương...
Nhưng hắn rõ ràng...
Ồ, ta chợt tỉnh ngộ.
Cố Lương sau khi tìm ra tung tích của Đơn Niệm Lê thì lập tức cứu nàng ta đi. Không ngờ nàng ta lại chạy thẳng đến Tây Bắc. Sau khi kiểm tra thi thể công chúa, ta đưa bọn họ về khách đi3m.
Lúc đó, Cố Lương mới biết người bắt Đơn Niệm Lê chính là ta.
Hắn cứu nàng ta ra, tìm mãi không thấy tung tích, cứ ngỡ nàng lại rơi vào tay ta, thế nên mới có màn ám sát ngoài ngoại ô kinh thành đêm đó.
"Đúng vậy, hắn thực sự yêu ngươi."
Đơn Niệm Lê bị xích sắt khóa chặt, ta cúi xuống nhìn nàng ta, giọng thản nhiên:
"Nhưng hắn cũng hận ngươi."
"Hắn hận ngươi đứng trước mặt hắn lại cố tình ngó lơ hắn."
"Hắn hận ngươi cứ đeo bám không buông, dù Thái tử chẳng hề động lòng với ngươi, ngươi vẫn hết lần này đến lần khác lao tới."
"Hắn hận rằng thanh mai trúc mã của ngươi không phải là hắn."
Lúc Cố Lương biết thân thế của Đơn Niệm Lê, phản ứng đầu tiên chính là vui mừng. Vui vì khoảng cách giữa bọn họ cuối cùng cũng rút ngắn. Người hắn yêu, cuối cùng hắn cũng không cần ngước nhìn, cũng không còn lo sợ mình không xứng với nàng nữa.
Nhưng chỉ có hắn vui vẻ thì có ích gì?
Hắn giống như một tên hề, trong vở kịch này, từ đầu đến cuối, chỉ có hắn đơn phương độc diễn. Thế nên, khi Đơn Niệm Lê đề nghị hắn nghĩ cách đưa ta đến Trường An. Hắn nảy sinh tư tâm.
Hắn biết Mạnh Hành Chi thích nữ tử thông tuệ lý trí, bèn cố ý tạo cơ hội để ta và y đơn độc ở bên nhau. Hy vọng khi Đơn Niệm Lê thấy bên cạnh y đã có một nữ nhân khác, nàng ta sẽ chết tâm.
"Thế thì đã sao?" Đơn Niệm Lê cười lạnh, "Hắn có hận ta thế nào, chỉ cần ta ngoắc tay, hắn chẳng phải vẫn ngoan ngoãn làm việc cho ta ư?"
Ta lắc đầu, chỉ thấy nàng ta thật ngây thơ.
(*) Tấm đầu bài (投名状): Một dạng "bằng chứng trung thành" trong giang hồ, thường ám chỉ việc lập công lớn để chứng minh lòng trung thành với một thế lực nào đó.
"Đơn Niệm Lê, ngươi đã đánh giá thấp sự âm trầm của Cố Lương rồi. Ngươi có biết không? Từ khi ta vào kinh, Cố Lương đã ám chỉ với ta vô số lần rằng cái chết của mẫu thân ta có liên quan đến ngươi. Hắn muốn bảo vệ ngươi, lại không nỡ để ngươi tổn thương. Nhưng ngươi đoán xem, vì sao hắn lại phản bội ngươi?"
"Chẳng qua chỉ là cho ngươi chút ngọt ngào để lấy lòng tin của ngươi mà thôi." Đơn Niệm Lê thể hiện rõ sựkhinh miệt.
Ta thậm chí còn thấy có chút thương hại cho Cố Lương.
Đơn Niệm Lê đối với từng lời nói, từng hành động của Mạnh Hành Chi đều vô cùng để tâm, tâm tình xao động. Nhưng nàng ta lại không biết, Cố Lương luôn nghe theo nàng ta, ngay từ đầu đã là một con sói điên đội lốt cừu vô hại.
Bây giờ sắp chết rồi, cũng nên để nàng ta làm một con ma minh bạch.
"Đó là bởi vì sự cô độc và bị phản bội của ngươi hiện tại cũng nằm trong tính toán của hắn. Hắn chờ ngươi mất hết tất cả, chỉ có thể dựa vào hắn. Nếu ngươi thật sự cam lòng vì hắn mà buông bỏ mọi thứ thì dù có bị nhốt trong bốn bức tường này cũng không thể giam được hắn. Không đợi ta tìm đến gây phiền phức cho ngươi, e rằng hắn đã sớm mang ngươi cao chạy xa bay. Nhưng ngươi thà đi nương nhờ người cậu háo sắc của mình, cũng không chịu quay đầu nhìn hắn lấy một lần. Vậy nên những lời ám chỉ năm xưa, liền trở thành nước cờ cuối cùng của hắn."
"Rốt cuộc là cái gì...?" Đơn Niệm Lê bỗng chốc có chút chột dạ.
Làm quận chúa được cưng chiều nhiều năm, nàng ta sớm đã quen với việc sai bảo người khác, chỉ biết dùng chứ không biết giữ. Dù đối phương có địa vị gì, thì trong mắt nàng ta, được nàng ta sử dụng chính là phúc phận của kẻ đó.
Ta vỗ vỗ tay, gia nhân dẫn vào một con chó hoang. "Nước cờ cuối cùng của hắn chính là... hai người các ngươi, cùng nhau chết."
Quận chúa nhìn chằm chằm con chó hoang trước mặt, bỗng chốc kinh hoàng lùi lại mấy bước.
"Trần Uyển Trân, ngươi... ngươi đã biết rồi sao?"
Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… 25.Khang vương đại bại. Hắn thà chết chứ không chịu nhục, trên đường áp giải đến ngục, nhân lúc thị vệ sơ suất, đã cắn lưỡi tự sát ngay trong lồ ng giam.Tư binh của Chiêu thân vương bị tận diệt. Ta đến nhà lao thăm cố nhân. Dùng mũi kiếm khẽ hất tấm mạng sa màu xanh lơ của Đơn Niệm Lê:"Hôm đó, khi giả mạo thư tín đưa cho chưởng quầy tiệm cầm đồ, ngươi cũng đeo nó có phải không?""Trần Uyển Trân, thắng làm vua, thua làm giặc, ta nhận." Đơn Niệm Lê hung hăng trừng ta.Giọng ta nhàn nhạt, chỉ thấy nàng ta rất buồn cười."Chỉ dựa vào ngươi mà cũng coi là có nỗi oan khó biện giải ư? Ngươi xứng sao? Ngươi cùng lắm chỉ là một quân cờ ngu xuẩn mà thôi."Để được quân Tây Bắc thu nhận, Đơn Niệm Lê cần một tấm đầu bài*.Nàng ta nghĩ ngay đến Tả dực Tổng binh Từ Thành Giang từ nhỏ đã si mê mình.Hôm đó, sau khi rời khỏi Đông cung, Đơn Niệm Lê bị người của ta âm thầm bám theo. Cuối cùng, nàng ta không đi Tây Bắc mà lại lén lút xuất hiện trước phủ Từ Thành Giang. Nhờ hồi ức của Vân Xuân, ta mới biết giữa hai người bọn họ có quan hệ này.Ta báo cho phụ thân rằng, rất có thể Từ Thành Giang sẽ bị sắc đẹp mê hoặc mà giúp nàng ta. Vậy thì chi bằng chúng ta cứ giúp cho trót.Sáng hôm sau, phụ thân liền giao quyền kiểm soát cổng thành cho Từ Thành Giang, cố tình để hắn thả phản quân vào kinh.Để đại quân của ta có thể vây quét một mẻ lưới."Chỉ có điều, có một chuyện ta vẫn chưa rõ." Ta nhếch môi, "Hôm đó, kẻ cứu ngươi ra khỏi khách đi3m là ai?"Đơn Niệm Lê bỗng bật cười, cười đến điên cuồng:"Trần Uyển Trân à Trần Uyển Trân, chẳng phải ngươi tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh sao? Sao lại nhìn không ra vị ca ca nhà bên của ngươi... hắn yêu ta?"Là Cố Lương...Nhưng hắn rõ ràng...Ồ, ta chợt tỉnh ngộ.Cố Lương sau khi tìm ra tung tích của Đơn Niệm Lê thì lập tức cứu nàng ta đi. Không ngờ nàng ta lại chạy thẳng đến Tây Bắc. Sau khi kiểm tra thi thể công chúa, ta đưa bọn họ về khách đi3m.Lúc đó, Cố Lương mới biết người bắt Đơn Niệm Lê chính là ta.Hắn cứu nàng ta ra, tìm mãi không thấy tung tích, cứ ngỡ nàng lại rơi vào tay ta, thế nên mới có màn ám sát ngoài ngoại ô kinh thành đêm đó."Đúng vậy, hắn thực sự yêu ngươi."Đơn Niệm Lê bị xích sắt khóa chặt, ta cúi xuống nhìn nàng ta, giọng thản nhiên:"Nhưng hắn cũng hận ngươi.""Hắn hận ngươi đứng trước mặt hắn lại cố tình ngó lơ hắn.""Hắn hận ngươi cứ đeo bám không buông, dù Thái tử chẳng hề động lòng với ngươi, ngươi vẫn hết lần này đến lần khác lao tới.""Hắn hận rằng thanh mai trúc mã của ngươi không phải là hắn."Lúc Cố Lương biết thân thế của Đơn Niệm Lê, phản ứng đầu tiên chính là vui mừng. Vui vì khoảng cách giữa bọn họ cuối cùng cũng rút ngắn. Người hắn yêu, cuối cùng hắn cũng không cần ngước nhìn, cũng không còn lo sợ mình không xứng với nàng nữa.Nhưng chỉ có hắn vui vẻ thì có ích gì?Hắn giống như một tên hề, trong vở kịch này, từ đầu đến cuối, chỉ có hắn đơn phương độc diễn. Thế nên, khi Đơn Niệm Lê đề nghị hắn nghĩ cách đưa ta đến Trường An. Hắn nảy sinh tư tâm.Hắn biết Mạnh Hành Chi thích nữ tử thông tuệ lý trí, bèn cố ý tạo cơ hội để ta và y đơn độc ở bên nhau. Hy vọng khi Đơn Niệm Lê thấy bên cạnh y đã có một nữ nhân khác, nàng ta sẽ chết tâm."Thế thì đã sao?" Đơn Niệm Lê cười lạnh, "Hắn có hận ta thế nào, chỉ cần ta ngoắc tay, hắn chẳng phải vẫn ngoan ngoãn làm việc cho ta ư?"Ta lắc đầu, chỉ thấy nàng ta thật ngây thơ.(*) Tấm đầu bài (投名状): Một dạng "bằng chứng trung thành" trong giang hồ, thường ám chỉ việc lập công lớn để chứng minh lòng trung thành với một thế lực nào đó."Đơn Niệm Lê, ngươi đã đánh giá thấp sự âm trầm của Cố Lương rồi. Ngươi có biết không? Từ khi ta vào kinh, Cố Lương đã ám chỉ với ta vô số lần rằng cái chết của mẫu thân ta có liên quan đến ngươi. Hắn muốn bảo vệ ngươi, lại không nỡ để ngươi tổn thương. Nhưng ngươi đoán xem, vì sao hắn lại phản bội ngươi?""Chẳng qua chỉ là cho ngươi chút ngọt ngào để lấy lòng tin của ngươi mà thôi." Đơn Niệm Lê thể hiện rõ sựkhinh miệt.Ta thậm chí còn thấy có chút thương hại cho Cố Lương.Đơn Niệm Lê đối với từng lời nói, từng hành động của Mạnh Hành Chi đều vô cùng để tâm, tâm tình xao động. Nhưng nàng ta lại không biết, Cố Lương luôn nghe theo nàng ta, ngay từ đầu đã là một con sói điên đội lốt cừu vô hại.Bây giờ sắp chết rồi, cũng nên để nàng ta làm một con ma minh bạch."Đó là bởi vì sự cô độc và bị phản bội của ngươi hiện tại cũng nằm trong tính toán của hắn. Hắn chờ ngươi mất hết tất cả, chỉ có thể dựa vào hắn. Nếu ngươi thật sự cam lòng vì hắn mà buông bỏ mọi thứ thì dù có bị nhốt trong bốn bức tường này cũng không thể giam được hắn. Không đợi ta tìm đến gây phiền phức cho ngươi, e rằng hắn đã sớm mang ngươi cao chạy xa bay. Nhưng ngươi thà đi nương nhờ người cậu háo sắc của mình, cũng không chịu quay đầu nhìn hắn lấy một lần. Vậy nên những lời ám chỉ năm xưa, liền trở thành nước cờ cuối cùng của hắn.""Rốt cuộc là cái gì...?" Đơn Niệm Lê bỗng chốc có chút chột dạ.Làm quận chúa được cưng chiều nhiều năm, nàng ta sớm đã quen với việc sai bảo người khác, chỉ biết dùng chứ không biết giữ. Dù đối phương có địa vị gì, thì trong mắt nàng ta, được nàng ta sử dụng chính là phúc phận của kẻ đó.Ta vỗ vỗ tay, gia nhân dẫn vào một con chó hoang. "Nước cờ cuối cùng của hắn chính là... hai người các ngươi, cùng nhau chết."Quận chúa nhìn chằm chằm con chó hoang trước mặt, bỗng chốc kinh hoàng lùi lại mấy bước."Trần Uyển Trân, ngươi... ngươi đã biết rồi sao?"