Tác giả:

1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại…

Chương 22: Chương 22 (Hoàn)

Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… Mãi đến năm Tuyên Thái thứ mười tám, khi đó nạn đói hoành hành ngoài ngoại ô...Bà viết thư, dùng trâm vàng làm tín vật, dặn dò ta tuyệt đối không được làm pháp y, càng không được đến Trường An. Trước khi mẫu thân ta lâm chung, người vẫn chưa quên bảo toàn cho ta.Nhiều ngày không kiếm được lương thực, người bị đói đến chết bên bờ sông. Ngay cả khi đã qua đời, tay vẫn nắm chặt cây trâm vàng công chúa ban tặng.Mẫu thân kỳ vọng, người khám nghiệm thi thể của bà sẽ là một pháp y chính trực. Nguyên nhân cái chết của công chúa, có thể dựa vào vị ấy mà sớm ngày phơi bày ra trước thiên hạ.Ngón tay Mạnh Hành Chi khẽ run."Nàng đến Trường An, vốn là để tìm mẫu thân..."Những câu chữ trong bức thư năm xưa của Cố Lương, câu nào câu nấy đều không phải sự thật.Ta lẽ ra nên sớm nhận ra.Thím Tần gọi bà vào kinh vốn chẳng phải vì muốn tốt cho mẫu thân ta. Tương tự như vậy, Mạnh Hành Chi cũng không phải một vị quan tốt. Hắn biết rõ ta chưa xuất giá, biết rõ danh tiếng của nữ tử quan trọng hơn tất thảy.Vậy mà chỉ vì chúng ta từng ở riêng vài canh giờ, hắn đã tin chắc mình đã hủy hoại trinh tiết của ta. Không thèm để ý đến xung quanh có người hay không, hết lần này đến lần khác ngang nhiên thất lễ, nắm lấy tay ta, thậm chí trong xe ngựa còn muốn hôn ta.Đêm khuya Đơn Niệm Lê ôm hắn, hắn giả bộ chính nhân quân tử, đẩy nàng ra. Nhưng hắn lại luôn quan tâm, che chở cho nàng, không ngừng đem đến hy vọng cho nàng.Phu quân, ngươi giả dối đến mức khiến người ta ghê tởm."Phải, ngay từ lúc cầu tiên đế ban hôn, ta đã quyết tâm báo thù."Mạnh Hành Chi tức giận đến mức huyết khí công tâm, nhổ ra một ngụm máu tươi. Máu bắn lên giường, văng vào chậu nước, loang lổ khắp sàn nhà."Giờ nàng nói với trẫm chuyện này, không sợ trẫm ban chết hay sao?"Ta chậm rãi bước đến, quỳ xuống bên giường, ghé sát vào tai hắn:"Bệ hạ, e là ngài đã không còn sức nữa rồi."Một tuần trước, Thái y đã nói với ta, bệ hạ khó lòng sống quá ba ngày. Ta làm bộ làm tịch kê mấy thang thuốc bổ, kéo dài mạng hắn đến hôm nay. Dù thần tiên có đến, cũng chẳng tra được gì từ bã thuốc kia.Vân Xuân mang bộ tang phục tới cho ta.Ta lần lượt mặc vào áo lụa thô, áo khoác dài, quấn khăn trùm đầu.Mạnh Hành Chi khẽ xoay ánh mắt, nhìn lên trần cung điện, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe mi."Uyển Trân, bao nhiêu năm nay, tình ý nàng dành cho trẫm… đều là giả sao?"Ta ngửa đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong."Giữa chốn Tử Cấm Thành này, thật hay giả, có ai có thể phân được rõ ràng?"Cuối cùng, ta buộc chặt khăn trùm đầu.Bàn tay trên giường chậm rãi buông xuống.Cả hoàng cung vang vọng tiếng khóc bi thương không dứt.Cảnh Thụy năm thứ hai, hoàng đế băng hà.29.Ta tỉnh dậy trong bộ đồ tang, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. Vân Xuân nói rằng ta quá đau buồn, chưa kịp bước ra khỏi điện đã khóc đến ngất lịm.Mấy vị lão thần quỳ xuống, cầu xin ta chủ trì đại cục.Hôm sau, Trừng Hoằng mới chỉ ba tuổi khoác lên long bào, ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.Ai gia buông rèm nhiếp chính.Các lão thần tận tâm tận lực phò tá tân đế. Huống hồ, từ khi tiên đế lâm bệnh, lời nói và hành động của ta đều được triều thần nhìn thấy rõ ràng.Nhất thời, không một ai dị nghị.Hai đời quân vương trước đều cần chính yêu dân, chăm lo triều chính, khiến cho thiên hạ thái bình, quốc gia trị an. Nay, khi quyền trượng truyền đến tay Trừng Hoằng, giang sơn vẫn còn yên ổn.Năm Hành Đức thứ hai, núi sông hùng vĩ, sông suối róc rách chảy.(Khắp thành thị, phố phường ngang dọc, cửa hàng san sát, tiếng người huyên náo.)Ta đón phụ thân vào kinh phụng dưỡng. Mời thợ mộc đến làm cho người một chiếc xe lăn tinh xảo nhất.Vào mùa thu, sau khi Trừng Hoằng hạ triều, ta nghe các lão thần bẩm báo xong việc triều chính, lập tức dắt con đến phủ công chúa thăm ngoại tổ.Hôm nay là sinh thần của mẫu hậu.Phụ vương và cha Trần đang đánh cờ trong hoa viên. Ta đến trước linh vị, dâng lên ba nén hương. Trừng Hoằng nhào vào lòng phụ vương, nũng nịu đòi ngoại tổ dạy võ.Phụ vương nhặt một cành trúc, đưa cho con, còn mình cũng cầm một cây, trịnh trọng dạy đứa bé từng chiêu từng thức.Ta đẩy xe lăn của cha Trần đi dạo quanh Ngự Hoa Viên.Mùa thu dần đậm sắc, trong vườn hương quế thoang thoảng, dịu dàng mà say đắm lòng người.Ta bất giác dừng chân.Lúc sinh thời, mẫu thân yêu nhất là hoa quế.Khi đôi chân của cha Trần còn lành lặn, người đã trồng đầy cây quế quanh nhà. Đáng tiếc, chưa kịp chờ đến ngày hoa nở, mẫu thân đã đến Trường An.Ta đẩy ông đến dưới tán cây: "Vì lễ chế hoàng gia mà Trừng Hoằng không thể gọi người là ngoại tổ, người có phiền lòng không?"Người khẽ cười, vỗ vỗ tay ta, lắc đầu đầy cảm khái. Tựa hồ chìm vào trong hồi ức."Giá mà A Thuần vẫn còn sống thì tốt biết mấy."Người ngẩng đầu nhìn cây quế, cảm xúc chân thật dâng tràn trong đáy mắt:"Được bên nhau mười sáu năm, là phúc phận của ta."Sống mũi ta cay cay."Không biết dưới kia, mẫu thân có nhớ con và người không?"Khoảnh khắc ấy, hương thơm lan tỏa, cánh hoa quế nhẹ nhàng thả mình rơi xuống.(TOÀN VĂN HOÀN)

Mãi đến năm Tuyên Thái thứ mười tám, khi đó nạn đói hoành hành ngoài ngoại ô...

Bà viết thư, dùng trâm vàng làm tín vật, dặn dò ta tuyệt đối không được làm pháp y, càng không được đến Trường An. Trước khi mẫu thân ta lâm chung, người vẫn chưa quên bảo toàn cho ta.

Nhiều ngày không kiếm được lương thực, người bị đói đến chết bên bờ sông. Ngay cả khi đã qua đời, tay vẫn nắm chặt cây trâm vàng công chúa ban tặng.

Mẫu thân kỳ vọng, người khám nghiệm thi thể của bà sẽ là một pháp y chính trực. Nguyên nhân cái chết của công chúa, có thể dựa vào vị ấy mà sớm ngày phơi bày ra trước thiên hạ.

Ngón tay Mạnh Hành Chi khẽ run.

"Nàng đến Trường An, vốn là để tìm mẫu thân..."

Những câu chữ trong bức thư năm xưa của Cố Lương, câu nào câu nấy đều không phải sự thật.

Ta lẽ ra nên sớm nhận ra.

Thím Tần gọi bà vào kinh vốn chẳng phải vì muốn tốt cho mẫu thân ta. Tương tự như vậy, Mạnh Hành Chi cũng không phải một vị quan tốt. Hắn biết rõ ta chưa xuất giá, biết rõ danh tiếng của nữ tử quan trọng hơn tất thảy.

Vậy mà chỉ vì chúng ta từng ở riêng vài canh giờ, hắn đã tin chắc mình đã hủy hoại trinh tiết của ta. Không thèm để ý đến xung quanh có người hay không, hết lần này đến lần khác ngang nhiên thất lễ, nắm lấy tay ta, thậm chí trong xe ngựa còn muốn hôn ta.

Đêm khuya Đơn Niệm Lê ôm hắn, hắn giả bộ chính nhân quân tử, đẩy nàng ra. Nhưng hắn lại luôn quan tâm, che chở cho nàng, không ngừng đem đến hy vọng cho nàng.

Phu quân, ngươi giả dối đến mức khiến người ta ghê tởm.

"Phải, ngay từ lúc cầu tiên đế ban hôn, ta đã quyết tâm báo thù."

Mạnh Hành Chi tức giận đến mức huyết khí công tâm, nhổ ra một ngụm máu tươi. Máu bắn lên giường, văng vào chậu nước, loang lổ khắp sàn nhà.

"Giờ nàng nói với trẫm chuyện này, không sợ trẫm ban chết hay sao?"

Ta chậm rãi bước đến, quỳ xuống bên giường, ghé sát vào tai hắn:

"Bệ hạ, e là ngài đã không còn sức nữa rồi."

Một tuần trước, Thái y đã nói với ta, bệ hạ khó lòng sống quá ba ngày. Ta làm bộ làm tịch kê mấy thang thuốc bổ, kéo dài mạng hắn đến hôm nay. Dù thần tiên có đến, cũng chẳng tra được gì từ bã thuốc kia.

Vân Xuân mang bộ tang phục tới cho ta.

Ta lần lượt mặc vào áo lụa thô, áo khoác dài, quấn khăn trùm đầu.

Mạnh Hành Chi khẽ xoay ánh mắt, nhìn lên trần cung điện, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe mi.

"Uyển Trân, bao nhiêu năm nay, tình ý nàng dành cho trẫm… đều là giả sao?"

Ta ngửa đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong.

"Giữa chốn Tử Cấm Thành này, thật hay giả, có ai có thể phân được rõ ràng?"

Cuối cùng, ta buộc chặt khăn trùm đầu.

Bàn tay trên giường chậm rãi buông xuống.

Cả hoàng cung vang vọng tiếng khóc bi thương không dứt.

Cảnh Thụy năm thứ hai, hoàng đế băng hà.

29.

Ta tỉnh dậy trong bộ đồ tang, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. Vân Xuân nói rằng ta quá đau buồn, chưa kịp bước ra khỏi điện đã khóc đến ngất lịm.

Mấy vị lão thần quỳ xuống, cầu xin ta chủ trì đại cục.

Hôm sau, Trừng Hoằng mới chỉ ba tuổi khoác lên long bào, ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.

Ai gia buông rèm nhiếp chính.

Các lão thần tận tâm tận lực phò tá tân đế. Huống hồ, từ khi tiên đế lâm bệnh, lời nói và hành động của ta đều được triều thần nhìn thấy rõ ràng.

Nhất thời, không một ai dị nghị.

Hai đời quân vương trước đều cần chính yêu dân, chăm lo triều chính, khiến cho thiên hạ thái bình, quốc gia trị an. Nay, khi quyền trượng truyền đến tay Trừng Hoằng, giang sơn vẫn còn yên ổn.

Năm Hành Đức thứ hai, núi sông hùng vĩ, sông suối róc rách chảy.

(Khắp thành thị, phố phường ngang dọc, cửa hàng san sát, tiếng người huyên náo.)

Ta đón phụ thân vào kinh phụng dưỡng. Mời thợ mộc đến làm cho người một chiếc xe lăn tinh xảo nhất.

Vào mùa thu, sau khi Trừng Hoằng hạ triều, ta nghe các lão thần bẩm báo xong việc triều chính, lập tức dắt con đến phủ công chúa thăm ngoại tổ.

Hôm nay là sinh thần của mẫu hậu.

Phụ vương và cha Trần đang đánh cờ trong hoa viên. Ta đến trước linh vị, dâng lên ba nén hương. Trừng Hoằng nhào vào lòng phụ vương, nũng nịu đòi ngoại tổ dạy võ.

Phụ vương nhặt một cành trúc, đưa cho con, còn mình cũng cầm một cây, trịnh trọng dạy đứa bé từng chiêu từng thức.

Ta đẩy xe lăn của cha Trần đi dạo quanh Ngự Hoa Viên.

Mùa thu dần đậm sắc, trong vườn hương quế thoang thoảng, dịu dàng mà say đắm lòng người.

Ta bất giác dừng chân.

Lúc sinh thời, mẫu thân yêu nhất là hoa quế.

Khi đôi chân của cha Trần còn lành lặn, người đã trồng đầy cây quế quanh nhà. Đáng tiếc, chưa kịp chờ đến ngày hoa nở, mẫu thân đã đến Trường An.

Ta đẩy ông đến dưới tán cây: "Vì lễ chế hoàng gia mà Trừng Hoằng không thể gọi người là ngoại tổ, người có phiền lòng không?"

Người khẽ cười, vỗ vỗ tay ta, lắc đầu đầy cảm khái. Tựa hồ chìm vào trong hồi ức.

"Giá mà A Thuần vẫn còn sống thì tốt biết mấy."

Người ngẩng đầu nhìn cây quế, cảm xúc chân thật dâng tràn trong đáy mắt:

"Được bên nhau mười sáu năm, là phúc phận của ta."

Sống mũi ta cay cay.

"Không biết dưới kia, mẫu thân có nhớ con và người không?"

Khoảnh khắc ấy, hương thơm lan tỏa, cánh hoa quế nhẹ nhàng thả mình rơi xuống.

(TOÀN VĂN HOÀN)

Va Phải Tiên Tôn Phu QuânTác giả: Lãm ThànhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường1. Năm Tuyên Thái thứ năm. Huyện lệnh lão gia bạo bệnh qua đời giữa đêm. Nha môn triệu cha ta đến khám nghiệm tử thi. Khám xong, cha ta kết luận: "Cái gì mà bệnh chết, rõ ràng là h0an ái cùng nữ tử quá độ mà chết." Cha ta là vị pháp y chính trực nhất huyện Bình Viễn. Lại chỉ vì một câu này mà ông mất đi đôi chân. Phu nhân huyện lệnh xuất thân hèn mọn, bị thiên hạ phỉ nhổ, rau héo bị ném đầy sân, ai nấy đều mắng nàng lả lơi ong bướm, hại chết chồng mình. Phu nhân bi thương, ngay trong ngày đã gieo mình xuống sông, muốn tuẫn táng theo lão gia. Chỉ để lại đứa con thơ năm tuổi quỳ trước linh đường khóc đến lạc cả giọng. Huynh trưởng của Huyện lệnh phu nhân xưng bá một phương, là thủ lĩnh thổ phỉ, bình thường tác oai tác quái không chuyện ác nào không làm. Đôi chân của cha ta chính là bị hắn phế đi. Ta muốn đi đòi công bằng. Mẹ ta lại giữ chặt lấy ta. Bà nói đây là số mệnh của cha. Là nghiệp mà pháp y như nhà chúng ta phải gánh. Mẹ phải nuôi ta, lại vừa phải chăm sóc cha. Bà quay trở lại… Mãi đến năm Tuyên Thái thứ mười tám, khi đó nạn đói hoành hành ngoài ngoại ô...Bà viết thư, dùng trâm vàng làm tín vật, dặn dò ta tuyệt đối không được làm pháp y, càng không được đến Trường An. Trước khi mẫu thân ta lâm chung, người vẫn chưa quên bảo toàn cho ta.Nhiều ngày không kiếm được lương thực, người bị đói đến chết bên bờ sông. Ngay cả khi đã qua đời, tay vẫn nắm chặt cây trâm vàng công chúa ban tặng.Mẫu thân kỳ vọng, người khám nghiệm thi thể của bà sẽ là một pháp y chính trực. Nguyên nhân cái chết của công chúa, có thể dựa vào vị ấy mà sớm ngày phơi bày ra trước thiên hạ.Ngón tay Mạnh Hành Chi khẽ run."Nàng đến Trường An, vốn là để tìm mẫu thân..."Những câu chữ trong bức thư năm xưa của Cố Lương, câu nào câu nấy đều không phải sự thật.Ta lẽ ra nên sớm nhận ra.Thím Tần gọi bà vào kinh vốn chẳng phải vì muốn tốt cho mẫu thân ta. Tương tự như vậy, Mạnh Hành Chi cũng không phải một vị quan tốt. Hắn biết rõ ta chưa xuất giá, biết rõ danh tiếng của nữ tử quan trọng hơn tất thảy.Vậy mà chỉ vì chúng ta từng ở riêng vài canh giờ, hắn đã tin chắc mình đã hủy hoại trinh tiết của ta. Không thèm để ý đến xung quanh có người hay không, hết lần này đến lần khác ngang nhiên thất lễ, nắm lấy tay ta, thậm chí trong xe ngựa còn muốn hôn ta.Đêm khuya Đơn Niệm Lê ôm hắn, hắn giả bộ chính nhân quân tử, đẩy nàng ra. Nhưng hắn lại luôn quan tâm, che chở cho nàng, không ngừng đem đến hy vọng cho nàng.Phu quân, ngươi giả dối đến mức khiến người ta ghê tởm."Phải, ngay từ lúc cầu tiên đế ban hôn, ta đã quyết tâm báo thù."Mạnh Hành Chi tức giận đến mức huyết khí công tâm, nhổ ra một ngụm máu tươi. Máu bắn lên giường, văng vào chậu nước, loang lổ khắp sàn nhà."Giờ nàng nói với trẫm chuyện này, không sợ trẫm ban chết hay sao?"Ta chậm rãi bước đến, quỳ xuống bên giường, ghé sát vào tai hắn:"Bệ hạ, e là ngài đã không còn sức nữa rồi."Một tuần trước, Thái y đã nói với ta, bệ hạ khó lòng sống quá ba ngày. Ta làm bộ làm tịch kê mấy thang thuốc bổ, kéo dài mạng hắn đến hôm nay. Dù thần tiên có đến, cũng chẳng tra được gì từ bã thuốc kia.Vân Xuân mang bộ tang phục tới cho ta.Ta lần lượt mặc vào áo lụa thô, áo khoác dài, quấn khăn trùm đầu.Mạnh Hành Chi khẽ xoay ánh mắt, nhìn lên trần cung điện, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe mi."Uyển Trân, bao nhiêu năm nay, tình ý nàng dành cho trẫm… đều là giả sao?"Ta ngửa đầu, ép nước mắt chảy ngược vào trong."Giữa chốn Tử Cấm Thành này, thật hay giả, có ai có thể phân được rõ ràng?"Cuối cùng, ta buộc chặt khăn trùm đầu.Bàn tay trên giường chậm rãi buông xuống.Cả hoàng cung vang vọng tiếng khóc bi thương không dứt.Cảnh Thụy năm thứ hai, hoàng đế băng hà.29.Ta tỉnh dậy trong bộ đồ tang, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. Vân Xuân nói rằng ta quá đau buồn, chưa kịp bước ra khỏi điện đã khóc đến ngất lịm.Mấy vị lão thần quỳ xuống, cầu xin ta chủ trì đại cục.Hôm sau, Trừng Hoằng mới chỉ ba tuổi khoác lên long bào, ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.Ai gia buông rèm nhiếp chính.Các lão thần tận tâm tận lực phò tá tân đế. Huống hồ, từ khi tiên đế lâm bệnh, lời nói và hành động của ta đều được triều thần nhìn thấy rõ ràng.Nhất thời, không một ai dị nghị.Hai đời quân vương trước đều cần chính yêu dân, chăm lo triều chính, khiến cho thiên hạ thái bình, quốc gia trị an. Nay, khi quyền trượng truyền đến tay Trừng Hoằng, giang sơn vẫn còn yên ổn.Năm Hành Đức thứ hai, núi sông hùng vĩ, sông suối róc rách chảy.(Khắp thành thị, phố phường ngang dọc, cửa hàng san sát, tiếng người huyên náo.)Ta đón phụ thân vào kinh phụng dưỡng. Mời thợ mộc đến làm cho người một chiếc xe lăn tinh xảo nhất.Vào mùa thu, sau khi Trừng Hoằng hạ triều, ta nghe các lão thần bẩm báo xong việc triều chính, lập tức dắt con đến phủ công chúa thăm ngoại tổ.Hôm nay là sinh thần của mẫu hậu.Phụ vương và cha Trần đang đánh cờ trong hoa viên. Ta đến trước linh vị, dâng lên ba nén hương. Trừng Hoằng nhào vào lòng phụ vương, nũng nịu đòi ngoại tổ dạy võ.Phụ vương nhặt một cành trúc, đưa cho con, còn mình cũng cầm một cây, trịnh trọng dạy đứa bé từng chiêu từng thức.Ta đẩy xe lăn của cha Trần đi dạo quanh Ngự Hoa Viên.Mùa thu dần đậm sắc, trong vườn hương quế thoang thoảng, dịu dàng mà say đắm lòng người.Ta bất giác dừng chân.Lúc sinh thời, mẫu thân yêu nhất là hoa quế.Khi đôi chân của cha Trần còn lành lặn, người đã trồng đầy cây quế quanh nhà. Đáng tiếc, chưa kịp chờ đến ngày hoa nở, mẫu thân đã đến Trường An.Ta đẩy ông đến dưới tán cây: "Vì lễ chế hoàng gia mà Trừng Hoằng không thể gọi người là ngoại tổ, người có phiền lòng không?"Người khẽ cười, vỗ vỗ tay ta, lắc đầu đầy cảm khái. Tựa hồ chìm vào trong hồi ức."Giá mà A Thuần vẫn còn sống thì tốt biết mấy."Người ngẩng đầu nhìn cây quế, cảm xúc chân thật dâng tràn trong đáy mắt:"Được bên nhau mười sáu năm, là phúc phận của ta."Sống mũi ta cay cay."Không biết dưới kia, mẫu thân có nhớ con và người không?"Khoảnh khắc ấy, hương thơm lan tỏa, cánh hoa quế nhẹ nhàng thả mình rơi xuống.(TOÀN VĂN HOÀN)

Chương 22: Chương 22 (Hoàn)