Đau, khắp nơi đều đau. Tạ Nguyễn Ngọc biết chính mình phải chết, yết hầu bị bàn tay người đàn ông hung hăng nắm chặt, không khí càng ngày càng loãng. Nàng tự nhận đời này không có phong cảnh nào chỉ miễn cưỡng có thể gọi là không lo cơm áo, vốn dĩ cho rằng cuộc sống tiếp theo cũng mơ màng hồ đồ đi như vậy, không nghĩ tới phút cuối lại rơi vào một kết cục tiền dâm hậu sát*(tức là làm nhục trước khi giết), phơi thây ở nơi hoang dã. Hoàng hôn như máu chiếu vào trên thân thể nửa trần của nàng, lộ ra sự ấm áp nhè nhẹ, Tạ Nguyễn Ngọc lại không chút cảm nhận được, trước mắt nàng là một mảnh đen nhánh chỉ nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng mỏng manh của chính mình. Không cam lòng, thật không cam lòng. Con gái của nàng còn nhỏ như vậy, nhút nhát sợ sệt, đại phu nhân hận nàng làm sao có thể thật lòng đối tốt với con gái nàng. Còn có Mạnh Nho Cảnh, nàng ngốc bao nhiêu mới có thể tin hắn ta, giao cho hắn ta sự thật lòng, ở trong lòng hắn ta Tạ Nguyễn Ngọc nàng đây tính là gì chứ. Nghĩ đến con…
Chương 34: 34: Tình Nghĩa Vào Sinh Ra Tử
Ôn Hương Nhuyễn NgọcTác giả: Qúy Đào SơTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Quân Sự, Truyện SủngĐau, khắp nơi đều đau. Tạ Nguyễn Ngọc biết chính mình phải chết, yết hầu bị bàn tay người đàn ông hung hăng nắm chặt, không khí càng ngày càng loãng. Nàng tự nhận đời này không có phong cảnh nào chỉ miễn cưỡng có thể gọi là không lo cơm áo, vốn dĩ cho rằng cuộc sống tiếp theo cũng mơ màng hồ đồ đi như vậy, không nghĩ tới phút cuối lại rơi vào một kết cục tiền dâm hậu sát*(tức là làm nhục trước khi giết), phơi thây ở nơi hoang dã. Hoàng hôn như máu chiếu vào trên thân thể nửa trần của nàng, lộ ra sự ấm áp nhè nhẹ, Tạ Nguyễn Ngọc lại không chút cảm nhận được, trước mắt nàng là một mảnh đen nhánh chỉ nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng mỏng manh của chính mình. Không cam lòng, thật không cam lòng. Con gái của nàng còn nhỏ như vậy, nhút nhát sợ sệt, đại phu nhân hận nàng làm sao có thể thật lòng đối tốt với con gái nàng. Còn có Mạnh Nho Cảnh, nàng ngốc bao nhiêu mới có thể tin hắn ta, giao cho hắn ta sự thật lòng, ở trong lòng hắn ta Tạ Nguyễn Ngọc nàng đây tính là gì chứ. Nghĩ đến con… "Cho nên thế nào? Lão tử không muốn biết những thứ đó! Lão tử chỉ muốn biết là ai làm!" Thẩm đại soái không ngốc, có thể đứng trên vị trí này có mấy người ngốc, ông ta nghi ngờ rất nhiều người bao gồm cả con ông ta, lửa vô danh trong lòng lập tức nhảy lên cao: "Một đám phế vật! Lão tử nuôi các người có ích lợi gì!"Thẩm đại soái biết, ông ta đã lớn tuổi, lão hổ tuổi gia không trấn được sài lang đói khát, quyền lực trên tay càng nhiều càng dẫn đến tai hoạ không ngừng, ông ta đã mất hai đứa con.Ông ta uể oải ngồi trên ghế bành, quân trang trên người ép trong lòng Thẩm đại soái trầm trọng, tựa như suy nghĩ rất nhiều, một lúc sau ông ta mới mở miệng, âm thanh mang theo mệt mỏi: "Bảo Lão Thất chuẩn bị đi Tân Bắc đi."“Đại soái.”Thẩm đại soái phất tay ý bảo Cao Trạch không cần nói tiếp, Thẩm đại soái mệt mỏi chưa từng có: "Lưu Sướng lớn tuổi rồi, Bảo Ninh cũng nên phái người đến kế thừa ông ta, tính tình Kim Chương tuy tốt, làm người lại rất kiêu ngạo, mấy ngày nay thị thị phi phi ta đều nghe thấy huống chi là thằng bé, ở Bảo Ninh ngốc không thoải mái, không bằng để nó đến Tân Bắc mấy năm đi."Tạ Nguyễn Ngọc biết tin tức này là do Thẩm Thất gia tự mình nói cho nàng, từ khi trải qua việc ám sát mấy ngày trước, Thẩm Thất gia rõ ràng tốt hơn với nàng rất nhiều, dù sao cũng là giao tình vào sinh ra tử, rất nhiều việc cũng không giấu nàng."Phải đi Tân Bắc!?" Trong miệng Tạ Nguyễn Ngọc ngậm bánh hoa quế, đôi mắt trừng to như chuông đồng."Mệnh lệnh của đại soái, báo cáo đã gửi đến Phàn Thành Tân Bắc, hai ngày nữa chúng ta phải đi về phía bắc." Thuận tay bắt lấy nửa miếng bánh hoa quế trong miệng nàng, Thẩm Thất gia híp mắt cười rất là thật lòng.Đợi đã, Phàn Thành cái gì, đi lên phía bắc cái gì?Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc nhấc lên sóng to gió lớn, nàng không nhớ đời trước Thẩm Thất gia từng đến Tân Bắc! Sau đó Thẩm Thất gia phải ở thành Bảo Ninh phiên vân phúc vũ (Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần.Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên) mới đúng.Còn về binh quyền là sau khi đại soái chết mới thực sự chạm vào, sau đó chính là chinh chiến tắm máu nhiều năm, sáng lập lãnh thổ mới trên Dư Đồ cũng gián tiếp dẫn đến việc Tứ đại gia ở Hoa Nguyên đại địa đại tẩy bài."Em hình như rất giật mình?" Hiếm khi thấy được bộ dáng như trời sắp sụp của Tạ Nguyễn Ngọc, gương mặt Thẩm Thất gia khẽ nâng: "Không mơ thấy?""Không có." Nếu nói sự kiện ám sát ở công hội Bảo Ninh nàng có ấn tượng thì việc Thẩm Thất gia lên phía bắc hoàn toàn là lịch sử mới, Tạ Nguyễn Ngọc có sự sợ hãi trước nay chưa từng có, nàng giống như đã thay đổi đồ vật gì mình không có được.Ngoài miệng đành phải thưa dạ: "Cảnh trong mơ vốn dĩ không phải hoàn toàn có thể tin mà."Thẩm Thất gia giơ tay xoa xoa đầu Tạ Nguyễn Ngọc cười khẽ: "Hay là em mơ giấc mơ kia chính là để ở lại bên cạnh ta?"Mặt bao lớn! Tạ Nguyễn Ngọc nghẹn họng nhìn Thẩm Thất gia cười doanh doanh trân trối, há miệng th* d*c lại nuốt lời nói vào trong bụng."Đợi lát nữa em sửa sang lại đồ vật, những thứ đồ chơi không đáng mang theo nhất định đừng mang."Thẩm Thất gia sợ phiền toái, ví dụ như: Thu thập tài sản.Tạ Nguyễn Ngọc nhận mệnh đáp lời bỗng nhiên nhớ đến Phật đường nhỏ của Thẩm Thất gia: "Đồ ở Phật đường có mang đi không.""Không cần mang theo." Thẩm Thất gia trầm mặc một lát, vòng tay kim gỗ nam trên cổ tay nhiễm ánh sáng nhu hoà, hắn duỗi tay m*n tr*n mỗi hạt châu, hiếm khi có chút đứng đắn: "Còn sống không đi được, đã chết rồi thì đi cũng không có ích lợi gì."Ở trong ánh mắt không rõ nguyên do của Tạ Nguyễn Ngọc, khoé miệng hắn nhếch lên một độ cung xinh đẹp: "Chúng ta sẽ còn quay về.".
"Cho nên thế nào? Lão tử không muốn biết những thứ đó! Lão tử chỉ muốn biết là ai làm!" Thẩm đại soái không ngốc, có thể đứng trên vị trí này có mấy người ngốc, ông ta nghi ngờ rất nhiều người bao gồm cả con ông ta, lửa vô danh trong lòng lập tức nhảy lên cao: "Một đám phế vật! Lão tử nuôi các người có ích lợi gì!"Thẩm đại soái biết, ông ta đã lớn tuổi, lão hổ tuổi gia không trấn được sài lang đói khát, quyền lực trên tay càng nhiều càng dẫn đến tai hoạ không ngừng, ông ta đã mất hai đứa con.
Ông ta uể oải ngồi trên ghế bành, quân trang trên người ép trong lòng Thẩm đại soái trầm trọng, tựa như suy nghĩ rất nhiều, một lúc sau ông ta mới mở miệng, âm thanh mang theo mệt mỏi: "Bảo Lão Thất chuẩn bị đi Tân Bắc đi.
"“Đại soái.
”Thẩm đại soái phất tay ý bảo Cao Trạch không cần nói tiếp, Thẩm đại soái mệt mỏi chưa từng có: "Lưu Sướng lớn tuổi rồi, Bảo Ninh cũng nên phái người đến kế thừa ông ta, tính tình Kim Chương tuy tốt, làm người lại rất kiêu ngạo, mấy ngày nay thị thị phi phi ta đều nghe thấy huống chi là thằng bé, ở Bảo Ninh ngốc không thoải mái, không bằng để nó đến Tân Bắc mấy năm đi.
"Tạ Nguyễn Ngọc biết tin tức này là do Thẩm Thất gia tự mình nói cho nàng, từ khi trải qua việc ám sát mấy ngày trước, Thẩm Thất gia rõ ràng tốt hơn với nàng rất nhiều, dù sao cũng là giao tình vào sinh ra tử, rất nhiều việc cũng không giấu nàng.
"Phải đi Tân Bắc!?" Trong miệng Tạ Nguyễn Ngọc ngậm bánh hoa quế, đôi mắt trừng to như chuông đồng.
"Mệnh lệnh của đại soái, báo cáo đã gửi đến Phàn Thành Tân Bắc, hai ngày nữa chúng ta phải đi về phía bắc.
" Thuận tay bắt lấy nửa miếng bánh hoa quế trong miệng nàng, Thẩm Thất gia híp mắt cười rất là thật lòng.
Đợi đã, Phàn Thành cái gì, đi lên phía bắc cái gì?Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc nhấc lên sóng to gió lớn, nàng không nhớ đời trước Thẩm Thất gia từng đến Tân Bắc! Sau đó Thẩm Thất gia phải ở thành Bảo Ninh phiên vân phúc vũ (Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần.
Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên) mới đúng.
Còn về binh quyền là sau khi đại soái chết mới thực sự chạm vào, sau đó chính là chinh chiến tắm máu nhiều năm, sáng lập lãnh thổ mới trên Dư Đồ cũng gián tiếp dẫn đến việc Tứ đại gia ở Hoa Nguyên đại địa đại tẩy bài.
"Em hình như rất giật mình?" Hiếm khi thấy được bộ dáng như trời sắp sụp của Tạ Nguyễn Ngọc, gương mặt Thẩm Thất gia khẽ nâng: "Không mơ thấy?""Không có.
" Nếu nói sự kiện ám sát ở công hội Bảo Ninh nàng có ấn tượng thì việc Thẩm Thất gia lên phía bắc hoàn toàn là lịch sử mới, Tạ Nguyễn Ngọc có sự sợ hãi trước nay chưa từng có, nàng giống như đã thay đổi đồ vật gì mình không có được.
Ngoài miệng đành phải thưa dạ: "Cảnh trong mơ vốn dĩ không phải hoàn toàn có thể tin mà.
"Thẩm Thất gia giơ tay xoa xoa đầu Tạ Nguyễn Ngọc cười khẽ: "Hay là em mơ giấc mơ kia chính là để ở lại bên cạnh ta?"Mặt bao lớn! Tạ Nguyễn Ngọc nghẹn họng nhìn Thẩm Thất gia cười doanh doanh trân trối, há miệng th* d*c lại nuốt lời nói vào trong bụng.
"Đợi lát nữa em sửa sang lại đồ vật, những thứ đồ chơi không đáng mang theo nhất định đừng mang.
"Thẩm Thất gia sợ phiền toái, ví dụ như: Thu thập tài sản.
Tạ Nguyễn Ngọc nhận mệnh đáp lời bỗng nhiên nhớ đến Phật đường nhỏ của Thẩm Thất gia: "Đồ ở Phật đường có mang đi không.
""Không cần mang theo.
" Thẩm Thất gia trầm mặc một lát, vòng tay kim gỗ nam trên cổ tay nhiễm ánh sáng nhu hoà, hắn duỗi tay m*n tr*n mỗi hạt châu, hiếm khi có chút đứng đắn: "Còn sống không đi được, đã chết rồi thì đi cũng không có ích lợi gì.
"Ở trong ánh mắt không rõ nguyên do của Tạ Nguyễn Ngọc, khoé miệng hắn nhếch lên một độ cung xinh đẹp: "Chúng ta sẽ còn quay về.
".
Ôn Hương Nhuyễn NgọcTác giả: Qúy Đào SơTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Quân Sự, Truyện SủngĐau, khắp nơi đều đau. Tạ Nguyễn Ngọc biết chính mình phải chết, yết hầu bị bàn tay người đàn ông hung hăng nắm chặt, không khí càng ngày càng loãng. Nàng tự nhận đời này không có phong cảnh nào chỉ miễn cưỡng có thể gọi là không lo cơm áo, vốn dĩ cho rằng cuộc sống tiếp theo cũng mơ màng hồ đồ đi như vậy, không nghĩ tới phút cuối lại rơi vào một kết cục tiền dâm hậu sát*(tức là làm nhục trước khi giết), phơi thây ở nơi hoang dã. Hoàng hôn như máu chiếu vào trên thân thể nửa trần của nàng, lộ ra sự ấm áp nhè nhẹ, Tạ Nguyễn Ngọc lại không chút cảm nhận được, trước mắt nàng là một mảnh đen nhánh chỉ nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng mỏng manh của chính mình. Không cam lòng, thật không cam lòng. Con gái của nàng còn nhỏ như vậy, nhút nhát sợ sệt, đại phu nhân hận nàng làm sao có thể thật lòng đối tốt với con gái nàng. Còn có Mạnh Nho Cảnh, nàng ngốc bao nhiêu mới có thể tin hắn ta, giao cho hắn ta sự thật lòng, ở trong lòng hắn ta Tạ Nguyễn Ngọc nàng đây tính là gì chứ. Nghĩ đến con… "Cho nên thế nào? Lão tử không muốn biết những thứ đó! Lão tử chỉ muốn biết là ai làm!" Thẩm đại soái không ngốc, có thể đứng trên vị trí này có mấy người ngốc, ông ta nghi ngờ rất nhiều người bao gồm cả con ông ta, lửa vô danh trong lòng lập tức nhảy lên cao: "Một đám phế vật! Lão tử nuôi các người có ích lợi gì!"Thẩm đại soái biết, ông ta đã lớn tuổi, lão hổ tuổi gia không trấn được sài lang đói khát, quyền lực trên tay càng nhiều càng dẫn đến tai hoạ không ngừng, ông ta đã mất hai đứa con.Ông ta uể oải ngồi trên ghế bành, quân trang trên người ép trong lòng Thẩm đại soái trầm trọng, tựa như suy nghĩ rất nhiều, một lúc sau ông ta mới mở miệng, âm thanh mang theo mệt mỏi: "Bảo Lão Thất chuẩn bị đi Tân Bắc đi."“Đại soái.”Thẩm đại soái phất tay ý bảo Cao Trạch không cần nói tiếp, Thẩm đại soái mệt mỏi chưa từng có: "Lưu Sướng lớn tuổi rồi, Bảo Ninh cũng nên phái người đến kế thừa ông ta, tính tình Kim Chương tuy tốt, làm người lại rất kiêu ngạo, mấy ngày nay thị thị phi phi ta đều nghe thấy huống chi là thằng bé, ở Bảo Ninh ngốc không thoải mái, không bằng để nó đến Tân Bắc mấy năm đi."Tạ Nguyễn Ngọc biết tin tức này là do Thẩm Thất gia tự mình nói cho nàng, từ khi trải qua việc ám sát mấy ngày trước, Thẩm Thất gia rõ ràng tốt hơn với nàng rất nhiều, dù sao cũng là giao tình vào sinh ra tử, rất nhiều việc cũng không giấu nàng."Phải đi Tân Bắc!?" Trong miệng Tạ Nguyễn Ngọc ngậm bánh hoa quế, đôi mắt trừng to như chuông đồng."Mệnh lệnh của đại soái, báo cáo đã gửi đến Phàn Thành Tân Bắc, hai ngày nữa chúng ta phải đi về phía bắc." Thuận tay bắt lấy nửa miếng bánh hoa quế trong miệng nàng, Thẩm Thất gia híp mắt cười rất là thật lòng.Đợi đã, Phàn Thành cái gì, đi lên phía bắc cái gì?Trong lòng Tạ Nguyễn Ngọc nhấc lên sóng to gió lớn, nàng không nhớ đời trước Thẩm Thất gia từng đến Tân Bắc! Sau đó Thẩm Thất gia phải ở thành Bảo Ninh phiên vân phúc vũ (Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần.Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên) mới đúng.Còn về binh quyền là sau khi đại soái chết mới thực sự chạm vào, sau đó chính là chinh chiến tắm máu nhiều năm, sáng lập lãnh thổ mới trên Dư Đồ cũng gián tiếp dẫn đến việc Tứ đại gia ở Hoa Nguyên đại địa đại tẩy bài."Em hình như rất giật mình?" Hiếm khi thấy được bộ dáng như trời sắp sụp của Tạ Nguyễn Ngọc, gương mặt Thẩm Thất gia khẽ nâng: "Không mơ thấy?""Không có." Nếu nói sự kiện ám sát ở công hội Bảo Ninh nàng có ấn tượng thì việc Thẩm Thất gia lên phía bắc hoàn toàn là lịch sử mới, Tạ Nguyễn Ngọc có sự sợ hãi trước nay chưa từng có, nàng giống như đã thay đổi đồ vật gì mình không có được.Ngoài miệng đành phải thưa dạ: "Cảnh trong mơ vốn dĩ không phải hoàn toàn có thể tin mà."Thẩm Thất gia giơ tay xoa xoa đầu Tạ Nguyễn Ngọc cười khẽ: "Hay là em mơ giấc mơ kia chính là để ở lại bên cạnh ta?"Mặt bao lớn! Tạ Nguyễn Ngọc nghẹn họng nhìn Thẩm Thất gia cười doanh doanh trân trối, há miệng th* d*c lại nuốt lời nói vào trong bụng."Đợi lát nữa em sửa sang lại đồ vật, những thứ đồ chơi không đáng mang theo nhất định đừng mang."Thẩm Thất gia sợ phiền toái, ví dụ như: Thu thập tài sản.Tạ Nguyễn Ngọc nhận mệnh đáp lời bỗng nhiên nhớ đến Phật đường nhỏ của Thẩm Thất gia: "Đồ ở Phật đường có mang đi không.""Không cần mang theo." Thẩm Thất gia trầm mặc một lát, vòng tay kim gỗ nam trên cổ tay nhiễm ánh sáng nhu hoà, hắn duỗi tay m*n tr*n mỗi hạt châu, hiếm khi có chút đứng đắn: "Còn sống không đi được, đã chết rồi thì đi cũng không có ích lợi gì."Ở trong ánh mắt không rõ nguyên do của Tạ Nguyễn Ngọc, khoé miệng hắn nhếch lên một độ cung xinh đẹp: "Chúng ta sẽ còn quay về.".