Hoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì…
Chương 89
Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… "Bảo bối, thời gian không còn sớm nữa, ta không thể ở tại lâu, ta phải đi rồi, lần sau ta lại đến thăm ngươi được không? Đồ ăn này ngươi cầm lấy tự mình từ từ ăn, chờ ngươi ăn hết rồi ta lại mang cho ngươi nữa."Lý Hà Hoa chậm rãi buông tay nhỏ trong tay ra, kết quả giây tiếp theo đã bị bàn tay nhỏ trở tay giữ chặt, gắt gao nắm lấy.Lý Hà Hoa cả kinh: "Bảo bối, ngươi làm sao vậy?"Đôi mắt đen lúng liếng của bé con nhìn chăm chú vào Lý Hà Hoa, môi nhấp thật khẩn trương, tay nắm chặt không buông.Lý Hà Hoa có chút kinh hỉ, thử thăm dò: "Bảo bối, có phải ngươi không muốn ta đi không?"Thư Lâm không trả Lời mà cố chấp không chịu buông tay.Khóe miệng Lý Hà Hoa không tự chủ được mà nhếch lên, nhịn không được kích động một tay kéo thân hình của đứa nhỏ vào trong ngực, trong chớp mắt thân mình nhóc con cứng ngắc một chút, nhưng ngoài ý muốn lại an tĩnh, Lý Hà Hoa cười, cúi đầu ở tại đỉnh đầu của hắn nhẹ nhàng hôn một cái, trong lòng cũng không muốn buông, rất muốn đem đứa nhỏ này ôm về nhưng mà không được, nàng làm sao có thể mang hắn đi, đây chính là hài tử Trương gia.Dù cho nàng có thể mang đi nhưng chính nàng hiện tại còn ăn nhờ ở đậu, một cái phòng ở thuộc về chính mình cũng không có, làm sao có tư cách mang hài tử đi chứ.Lý Hà Hoa thở dài, dù không muốn vẫn phải đi, thời gian thật sự không còn sớm nữa, Trương gia tùy thời đều sẽ có người ra tới."Bảo bối, ta thật sự phải đi, không thể ở lâu thêm nữa, ngươi ngoan ngoãn được không? Ta đảm bảo ta sẽ nhanh chóng đến thăm ngươi, được chứ?"Nhóc con trong lòng đột nhiên duỗi tay túm chặt quần áo bên hông nàng, gắt gao lôi kéo không buông.Tâm Lý Hà Hoa nháy mắt tựa như ngâm nước, vừa mềm mại vừa chua xót, trầm luân vào cảnh rối tinh rối mù.Nhóc con này rốt cuộc làm sao vậy? Làm sao mà đột nhiên lại luyến tiếc nàng? Cuối cùng Lý Hà Hoa đành phải lẳng lặng ôm hắn một lúc, đến khi lý trí làm nàng không thể không lên tiếng một lần nữa: "Bảo bối, ngươi ngoan nha, ta thật sự phải đi rồi, buông tay được không? Hôm sau ta sẽ tới thăm người, còn làm táo rút ruột cho người ăn nữa, có được không?" Ngày mai có thể đi lên trấn trên mua ít táo làm cho hắn.Thư Lâm vẫn không nhúc nhích.Trong lòng Lý Hà Hoa hụt hẫng, chậm rãi nắm lấy tay đứa nhỏ, nhẹ nhàng dùng sức một chút kéo ra: "Bảo bối, ta thực sự phải đi về rồi, ngày sau sẽ tới gặp ngươi."Rõ ràng cảm giác được hắn đang giãy giụa, hiển nhiên là không muốn buông tay.Cõi lòng Lý Hà Hoa thắt chặt, hận không thể lập tức đem đứa nhỏ trong lòng mang đi, nhưng mà đây là chuyện không có khả năng, nàng chỉ có thể khẽ cắn môi, hung hăng dằn lòng xuống, một phen kéo tay đứa nhỏ rồi đứng lên lui về phía sau hai bước, nhanh chóng rời khỏi hắn.Đôi mắt của Thư Lâm trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không hề chớp mắt.Mắt Lý Hà Hoa đỏ lên, thanh âm cũng nghẹn ngào đứt quãng: "Bảo bối, ta rất nhanh sẽ tới, chúng ta hẹn gặp lại vậy."Nói xong lại không dám nhìn hắn xoay người vội vàng rời đi, sợ nghe thấy động tĩnh phía sau, đi thẳng một hơi ra thôn Thượng Thủy mới dám thả chậm bước chân. Nhưng mà trong lòng giống như bị mắc nghẹn, rất không thoải mái.Lý Hà Hoa rời đi không biết Thư Lâm vẫn luôn mở to đôi mắt nhìn chằm chằm phương hướng nàng rời đi không chớp mắt, giống như muốn nhìn đến thiên hoang địa lão*.*Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵngTrương Thiết Sơn chậm rãi từ trong nhà đi ra đem đứa trẻ từ trên bàn đu dây ôm vào trong ngực, đem khuôn mặt nhỏ bé quay lại đặt trên vai mình, bàn tay to nhẹ nhàng mà vỗ lưng hắn từng chút một."Đừng nhìn nữa, nàng đi rồi, trong lòng không bỏ được có phải không?"Thư Lâm ở trên đầu vai Trương Thiết Sơn nhẹ nhàng cọ cọ vài cái.
"Bảo bối, thời gian không còn sớm nữa, ta không thể ở tại lâu, ta phải đi rồi, lần sau ta lại đến thăm ngươi được không? Đồ ăn này ngươi cầm lấy tự mình từ từ ăn, chờ ngươi ăn hết rồi ta lại mang cho ngươi nữa."
Lý Hà Hoa chậm rãi buông tay nhỏ trong tay ra, kết quả giây tiếp theo đã bị bàn tay nhỏ trở tay giữ chặt, gắt gao nắm lấy.
Lý Hà Hoa cả kinh: "Bảo bối, ngươi làm sao vậy?"
Đôi mắt đen lúng liếng của bé con nhìn chăm chú vào Lý Hà Hoa, môi nhấp thật khẩn trương, tay nắm chặt không buông.
Lý Hà Hoa có chút kinh hỉ, thử thăm dò: "Bảo bối, có phải ngươi không muốn ta đi không?"
Thư Lâm không trả Lời mà cố chấp không chịu buông tay.
Khóe miệng Lý Hà Hoa không tự chủ được mà nhếch lên, nhịn không được kích động một tay kéo thân hình của đứa nhỏ vào trong ngực, trong chớp mắt thân mình nhóc con cứng ngắc một chút, nhưng ngoài ý muốn lại an tĩnh, Lý Hà Hoa cười, cúi đầu ở tại đỉnh đầu của hắn nhẹ nhàng hôn một cái, trong lòng cũng không muốn buông, rất muốn đem đứa nhỏ này ôm về nhưng mà không được, nàng làm sao có thể mang hắn đi, đây chính là hài tử Trương gia.
Dù cho nàng có thể mang đi nhưng chính nàng hiện tại còn ăn nhờ ở đậu, một cái phòng ở thuộc về chính mình cũng không có, làm sao có tư cách mang hài tử đi chứ.
Lý Hà Hoa thở dài, dù không muốn vẫn phải đi, thời gian thật sự không còn sớm nữa, Trương gia tùy thời đều sẽ có người ra tới.
"Bảo bối, ta thật sự phải đi, không thể ở lâu thêm nữa, ngươi ngoan ngoãn được không? Ta đảm bảo ta sẽ nhanh chóng đến thăm ngươi, được chứ?"
Nhóc con trong lòng đột nhiên duỗi tay túm chặt quần áo bên hông nàng, gắt gao lôi kéo không buông.
Tâm Lý Hà Hoa nháy mắt tựa như ngâm nước, vừa mềm mại vừa chua xót, trầm luân vào cảnh rối tinh rối mù.
Nhóc con này rốt cuộc làm sao vậy? Làm sao mà đột nhiên lại luyến tiếc nàng? Cuối cùng Lý Hà Hoa đành phải lẳng lặng ôm hắn một lúc, đến khi lý trí làm nàng không thể không lên tiếng một lần nữa: "Bảo bối, ngươi ngoan nha, ta thật sự phải đi rồi, buông tay được không? Hôm sau ta sẽ tới thăm người, còn làm táo rút ruột cho người ăn nữa, có được không?" Ngày mai có thể đi lên trấn trên mua ít táo làm cho hắn.
Thư Lâm vẫn không nhúc nhích.
Trong lòng Lý Hà Hoa hụt hẫng, chậm rãi nắm lấy tay đứa nhỏ, nhẹ nhàng dùng sức một chút kéo ra: "Bảo bối, ta thực sự phải đi về rồi, ngày sau sẽ tới gặp ngươi."
Rõ ràng cảm giác được hắn đang giãy giụa, hiển nhiên là không muốn buông tay.
Cõi lòng Lý Hà Hoa thắt chặt, hận không thể lập tức đem đứa nhỏ trong lòng mang đi, nhưng mà đây là chuyện không có khả năng, nàng chỉ có thể khẽ cắn môi, hung hăng dằn lòng xuống, một phen kéo tay đứa nhỏ rồi đứng lên lui về phía sau hai bước, nhanh chóng rời khỏi hắn.
Đôi mắt của Thư Lâm trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không hề chớp mắt.
Mắt Lý Hà Hoa đỏ lên, thanh âm cũng nghẹn ngào đứt quãng: "Bảo bối, ta rất nhanh sẽ tới, chúng ta hẹn gặp lại vậy."
Nói xong lại không dám nhìn hắn xoay người vội vàng rời đi, sợ nghe thấy động tĩnh phía sau, đi thẳng một hơi ra thôn Thượng Thủy mới dám thả chậm bước chân. Nhưng mà trong lòng giống như bị mắc nghẹn, rất không thoải mái.
Lý Hà Hoa rời đi không biết Thư Lâm vẫn luôn mở to đôi mắt nhìn chằm chằm phương hướng nàng rời đi không chớp mắt, giống như muốn nhìn đến thiên hoang địa lão*.
*Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng
Trương Thiết Sơn chậm rãi từ trong nhà đi ra đem đứa trẻ từ trên bàn đu dây ôm vào trong ngực, đem khuôn mặt nhỏ bé quay lại đặt trên vai mình, bàn tay to nhẹ nhàng mà vỗ lưng hắn từng chút một.
"Đừng nhìn nữa, nàng đi rồi, trong lòng không bỏ được có phải không?"
Thư Lâm ở trên đầu vai Trương Thiết Sơn nhẹ nhàng cọ cọ vài cái.
Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… "Bảo bối, thời gian không còn sớm nữa, ta không thể ở tại lâu, ta phải đi rồi, lần sau ta lại đến thăm ngươi được không? Đồ ăn này ngươi cầm lấy tự mình từ từ ăn, chờ ngươi ăn hết rồi ta lại mang cho ngươi nữa."Lý Hà Hoa chậm rãi buông tay nhỏ trong tay ra, kết quả giây tiếp theo đã bị bàn tay nhỏ trở tay giữ chặt, gắt gao nắm lấy.Lý Hà Hoa cả kinh: "Bảo bối, ngươi làm sao vậy?"Đôi mắt đen lúng liếng của bé con nhìn chăm chú vào Lý Hà Hoa, môi nhấp thật khẩn trương, tay nắm chặt không buông.Lý Hà Hoa có chút kinh hỉ, thử thăm dò: "Bảo bối, có phải ngươi không muốn ta đi không?"Thư Lâm không trả Lời mà cố chấp không chịu buông tay.Khóe miệng Lý Hà Hoa không tự chủ được mà nhếch lên, nhịn không được kích động một tay kéo thân hình của đứa nhỏ vào trong ngực, trong chớp mắt thân mình nhóc con cứng ngắc một chút, nhưng ngoài ý muốn lại an tĩnh, Lý Hà Hoa cười, cúi đầu ở tại đỉnh đầu của hắn nhẹ nhàng hôn một cái, trong lòng cũng không muốn buông, rất muốn đem đứa nhỏ này ôm về nhưng mà không được, nàng làm sao có thể mang hắn đi, đây chính là hài tử Trương gia.Dù cho nàng có thể mang đi nhưng chính nàng hiện tại còn ăn nhờ ở đậu, một cái phòng ở thuộc về chính mình cũng không có, làm sao có tư cách mang hài tử đi chứ.Lý Hà Hoa thở dài, dù không muốn vẫn phải đi, thời gian thật sự không còn sớm nữa, Trương gia tùy thời đều sẽ có người ra tới."Bảo bối, ta thật sự phải đi, không thể ở lâu thêm nữa, ngươi ngoan ngoãn được không? Ta đảm bảo ta sẽ nhanh chóng đến thăm ngươi, được chứ?"Nhóc con trong lòng đột nhiên duỗi tay túm chặt quần áo bên hông nàng, gắt gao lôi kéo không buông.Tâm Lý Hà Hoa nháy mắt tựa như ngâm nước, vừa mềm mại vừa chua xót, trầm luân vào cảnh rối tinh rối mù.Nhóc con này rốt cuộc làm sao vậy? Làm sao mà đột nhiên lại luyến tiếc nàng? Cuối cùng Lý Hà Hoa đành phải lẳng lặng ôm hắn một lúc, đến khi lý trí làm nàng không thể không lên tiếng một lần nữa: "Bảo bối, ngươi ngoan nha, ta thật sự phải đi rồi, buông tay được không? Hôm sau ta sẽ tới thăm người, còn làm táo rút ruột cho người ăn nữa, có được không?" Ngày mai có thể đi lên trấn trên mua ít táo làm cho hắn.Thư Lâm vẫn không nhúc nhích.Trong lòng Lý Hà Hoa hụt hẫng, chậm rãi nắm lấy tay đứa nhỏ, nhẹ nhàng dùng sức một chút kéo ra: "Bảo bối, ta thực sự phải đi về rồi, ngày sau sẽ tới gặp ngươi."Rõ ràng cảm giác được hắn đang giãy giụa, hiển nhiên là không muốn buông tay.Cõi lòng Lý Hà Hoa thắt chặt, hận không thể lập tức đem đứa nhỏ trong lòng mang đi, nhưng mà đây là chuyện không có khả năng, nàng chỉ có thể khẽ cắn môi, hung hăng dằn lòng xuống, một phen kéo tay đứa nhỏ rồi đứng lên lui về phía sau hai bước, nhanh chóng rời khỏi hắn.Đôi mắt của Thư Lâm trợn to, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không hề chớp mắt.Mắt Lý Hà Hoa đỏ lên, thanh âm cũng nghẹn ngào đứt quãng: "Bảo bối, ta rất nhanh sẽ tới, chúng ta hẹn gặp lại vậy."Nói xong lại không dám nhìn hắn xoay người vội vàng rời đi, sợ nghe thấy động tĩnh phía sau, đi thẳng một hơi ra thôn Thượng Thủy mới dám thả chậm bước chân. Nhưng mà trong lòng giống như bị mắc nghẹn, rất không thoải mái.Lý Hà Hoa rời đi không biết Thư Lâm vẫn luôn mở to đôi mắt nhìn chằm chằm phương hướng nàng rời đi không chớp mắt, giống như muốn nhìn đến thiên hoang địa lão*.*Thiên hoang địa lão: Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵngTrương Thiết Sơn chậm rãi từ trong nhà đi ra đem đứa trẻ từ trên bàn đu dây ôm vào trong ngực, đem khuôn mặt nhỏ bé quay lại đặt trên vai mình, bàn tay to nhẹ nhàng mà vỗ lưng hắn từng chút một."Đừng nhìn nữa, nàng đi rồi, trong lòng không bỏ được có phải không?"Thư Lâm ở trên đầu vai Trương Thiết Sơn nhẹ nhàng cọ cọ vài cái.