Hoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì…

Chương 130

Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… "Cố phu tử, món ăn của ngài đã làm xong rồi, ngài mang về là được, sẽ không nguội đâu."Cố Chi Cẩn vừa mới ăn xong, lấy khăn ra lau miệng, tiếp nhận hộp đồ ăn cười khẽ cảm tạ nàng: "Đa tạ bà chủ." "Không cần cảm tạ không cần cảm tạ." Lý Hà Hoa đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực, đến bên cạnh Cố Chi Cẩn ngồi xuống: "Cố phu tử, ta có việc muốn thỉnh ngài hỗ trợ."Cố Chi Cẩn dừng tại động tác đứng dậy: "Bà chủ cứ nói đừng ngại.""Phu tử, ngài xem cái này trước đã." Lý Hà Hoa lấy bức họa của tiểu hài tử ra đưa cho hắn xem.Cố Chi Cần mở ra thấy họa bên trong không khỏi sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Lý Hà Hoa: Bà chủ, bức này là ai họa? Cùng với bức họa lần trước ta mang tới họa rất giống."Chỉ là bút pháp quá non nớt, giống như một người mới học họa mấy năm họa ra vậy.Lý Hà Hoa vỗ vỗ tiểu hài tử ở trong ngực: "Phu tử, đây là của nhi tử ta Thư Lâm họa."Không nghĩ tới là của hài tử mới bây lớn họa, Cố Chi Cẩn kinh ngạc: "Là đứa nhỏ này họa ư?"Nam hài này mới lớn bao nhiêu, chẳng lẽ trước đó đã học vỡ lòng rồi? Vậy có thể họa ra bức họa như vậy cũng thật ghê gớm.Lý Hà Hoa nói: "Cố phu tử, hài tử nhà ta trước kia đến bút cũng chưa chạm qua, họa tác cũng chưa từng thấy qua, lần duy nhất gặp qua cũng chỉ có hôm trước liếc mắt một cái bức họa của ngài họa, kết quả sau khi về nhà hắn liền tự mình lấy bút ra vẽ."Sắc mặt Cố Chi Cẩn từ kinh ngạc chuyển qua nghiêm túc, ánh mắt nhìn Thư Lâm dần dần trở nên sâu thẳm.Hắn là người đọc sách, biết rõ vẽ tranh cần phải có chính là thiên phú, không phải nỗ lực học tập là có thể học giỏi.Có người học nửa đời mới họa ra được một bức họa ưng ý, nhưng mà có người ngắn ngủi mấy năm là có thể có đại danh tác, điều này hết thảy đều là thiên phú cao thấp bất đồng tạo thành.Đứa nhỏ này mới có chút xíu, trước đó cũng không biết giấy bút là gì lại chỉ nhìn thoáng qua bức họa của hắn là có thể vẽ giống như thế, việc này không chỉ cần trí nhớ gặp qua không quên, mà còn cần sinh ra đã có sẵn thiên phú hội họa.Đứa nhỏ này đã không thể dùng từ thiên phú để hình dung.Cố Chi Cần biết bà chủ tìm mình nói chuyện này nhất định là có nguyên nhân, liền hỏi: "Bà chủ, vậy người tìm ta là vì.."Lý Hà Hoa buông Thư Lâm ra, đứng lên hành lễ với Cố Chi Cẩn: "Phu tử, ta biết ngài tài trí uyên thâm, ngài họa cũng cực tốt, ta là muốn thỉnh ngài nhận dạy vỡ lòng cho hài tử, dạy hắn vẽ tranh. Phu tử, ta không muốn thiên phú của hài tử bị mai một, hy vọng phu tử có thể nhận đứa nhỏ này làm học trò."Trong lòng Cố Chi Cẩn kỳ thực đã đoán được điều này, cho nên cũng không kinh ngạc trước thỉnh cầu của Lý Hà Hoa, nói thật lòng, thiên phú hội họa của đứa nhỏ này so với hắn cao hơn không ít, chẳng qua hiện tại vừa mới vỡ lòng còn cần người nghiêm túc dạy dỗ mới được, trước mắt hắn dạy dỗ nhưng có thể tương lai là ai dạy cho ai còn chưa biết được.Hắn cũng coi như đã gặp qua không ít kiến thức chi sĩ, nhưng thiên phú hội họa cao như vậy thì chưa từng gặp qua, hắn không đành lòng nhìn mầm non tốt như vậy bị hủy, cho nên hắn nguyện ý dạy đứa nhỏ này.Sau một lúc trầm ngâm hắn liền đáp ứng: "Bà chủ, ta đáp ứng. Ngươi đem hài tử đưa đến chỗ ta đi, ta sẽ tự mình dạy hắn."Lý Hà Hoa vui mừng quá đỗi nhưng vẫn đem đặc thù của Thư Lâm không chút giấu giếm nói rõ: "Phu tử, thật sự rất cảm ơn ngài nguyện ý thu nhận hài tử nhà ta, nhưng màcó chút chuyện ta không thể giấu ngài, tính tình hài tử nhà ta cùng hài tử bình thường không giống nhau, hắn cơ bản không nói lời nào cũng không quá để ý tới người khác, đối với bên ngoài phản ứng cũng không quá lớn, tóm lại..... chính là..."

"Cố phu tử, món ăn của ngài đã làm xong rồi, ngài mang về là được, sẽ không nguội đâu."

Cố Chi Cẩn vừa mới ăn xong, lấy khăn ra lau miệng, tiếp nhận hộp đồ ăn cười khẽ cảm tạ nàng: "Đa tạ bà chủ." "Không cần cảm tạ không cần cảm tạ." Lý Hà Hoa đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực, đến bên cạnh Cố Chi Cẩn ngồi xuống: "Cố phu tử, ta có việc muốn thỉnh ngài hỗ trợ."

Cố Chi Cẩn dừng tại động tác đứng dậy: "Bà chủ cứ nói đừng ngại."

"Phu tử, ngài xem cái này trước đã." Lý Hà Hoa lấy bức họa của tiểu hài tử ra đưa cho hắn xem.

Cố Chi Cần mở ra thấy họa bên trong không khỏi sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Lý Hà Hoa: Bà chủ, bức này là ai họa? Cùng với bức họa lần trước ta mang tới họa rất giống."

Chỉ là bút pháp quá non nớt, giống như một người mới học họa mấy năm họa ra vậy.

Lý Hà Hoa vỗ vỗ tiểu hài tử ở trong ngực: "Phu tử, đây là của nhi tử ta Thư Lâm họa."

Không nghĩ tới là của hài tử mới bây lớn họa, Cố Chi Cẩn kinh ngạc: "Là đứa nhỏ này họa ư?"

Nam hài này mới lớn bao nhiêu, chẳng lẽ trước đó đã học vỡ lòng rồi? Vậy có thể họa ra bức họa như vậy cũng thật ghê gớm.

Lý Hà Hoa nói: "Cố phu tử, hài tử nhà ta trước kia đến bút cũng chưa chạm qua, họa tác cũng chưa từng thấy qua, lần duy nhất gặp qua cũng chỉ có hôm trước liếc mắt một cái bức họa của ngài họa, kết quả sau khi về nhà hắn liền tự mình lấy bút ra vẽ."

Sắc mặt Cố Chi Cẩn từ kinh ngạc chuyển qua nghiêm túc, ánh mắt nhìn Thư Lâm dần dần trở nên sâu thẳm.

Hắn là người đọc sách, biết rõ vẽ tranh cần phải có chính là thiên phú, không phải nỗ lực học tập là có thể học giỏi.

Có người học nửa đời mới họa ra được một bức họa ưng ý, nhưng mà có người ngắn ngủi mấy năm là có thể có đại danh tác, điều này hết thảy đều là thiên phú cao thấp bất đồng tạo thành.

Đứa nhỏ này mới có chút xíu, trước đó cũng không biết giấy bút là gì lại chỉ nhìn thoáng qua bức họa của hắn là có thể vẽ giống như thế, việc này không chỉ cần trí nhớ gặp qua không quên, mà còn cần sinh ra đã có sẵn thiên phú hội họa.

Đứa nhỏ này đã không thể dùng từ thiên phú để hình dung.

Cố Chi Cần biết bà chủ tìm mình nói chuyện này nhất định là có nguyên nhân, liền hỏi: "Bà chủ, vậy người tìm ta là vì.."

Lý Hà Hoa buông Thư Lâm ra, đứng lên hành lễ với Cố Chi Cẩn: "Phu tử, ta biết ngài tài trí uyên thâm, ngài họa cũng cực tốt, ta là muốn thỉnh ngài nhận dạy vỡ lòng cho hài tử, dạy hắn vẽ tranh. Phu tử, ta không muốn thiên phú của hài tử bị mai một, hy vọng phu tử có thể nhận đứa nhỏ này làm học trò."

Trong lòng Cố Chi Cẩn kỳ thực đã đoán được điều này, cho nên cũng không kinh ngạc trước thỉnh cầu của Lý Hà Hoa, nói thật lòng, thiên phú hội họa của đứa nhỏ này so với hắn cao hơn không ít, chẳng qua hiện tại vừa mới vỡ lòng còn cần người nghiêm túc dạy dỗ mới được, trước mắt hắn dạy dỗ nhưng có thể tương lai là ai dạy cho ai còn chưa biết được.

Hắn cũng coi như đã gặp qua không ít kiến thức chi sĩ, nhưng thiên phú hội họa cao như vậy thì chưa từng gặp qua, hắn không đành lòng nhìn mầm non tốt như vậy bị hủy, cho nên hắn nguyện ý dạy đứa nhỏ này.

Sau một lúc trầm ngâm hắn liền đáp ứng: "Bà chủ, ta đáp ứng. Ngươi đem hài tử đưa đến chỗ ta đi, ta sẽ tự mình dạy hắn."

Lý Hà Hoa vui mừng quá đỗi nhưng vẫn đem đặc thù của Thư Lâm không chút giấu giếm nói rõ: "Phu tử, thật sự rất cảm ơn ngài nguyện ý thu nhận hài tử nhà ta, nhưng mà

có chút chuyện ta không thể giấu ngài, tính tình hài tử nhà ta cùng hài tử bình thường không giống nhau, hắn cơ bản không nói lời nào cũng không quá để ý tới người khác, đối với bên ngoài phản ứng cũng không quá lớn, tóm lại..... chính là..."

Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… "Cố phu tử, món ăn của ngài đã làm xong rồi, ngài mang về là được, sẽ không nguội đâu."Cố Chi Cẩn vừa mới ăn xong, lấy khăn ra lau miệng, tiếp nhận hộp đồ ăn cười khẽ cảm tạ nàng: "Đa tạ bà chủ." "Không cần cảm tạ không cần cảm tạ." Lý Hà Hoa đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực, đến bên cạnh Cố Chi Cẩn ngồi xuống: "Cố phu tử, ta có việc muốn thỉnh ngài hỗ trợ."Cố Chi Cẩn dừng tại động tác đứng dậy: "Bà chủ cứ nói đừng ngại.""Phu tử, ngài xem cái này trước đã." Lý Hà Hoa lấy bức họa của tiểu hài tử ra đưa cho hắn xem.Cố Chi Cần mở ra thấy họa bên trong không khỏi sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Lý Hà Hoa: Bà chủ, bức này là ai họa? Cùng với bức họa lần trước ta mang tới họa rất giống."Chỉ là bút pháp quá non nớt, giống như một người mới học họa mấy năm họa ra vậy.Lý Hà Hoa vỗ vỗ tiểu hài tử ở trong ngực: "Phu tử, đây là của nhi tử ta Thư Lâm họa."Không nghĩ tới là của hài tử mới bây lớn họa, Cố Chi Cẩn kinh ngạc: "Là đứa nhỏ này họa ư?"Nam hài này mới lớn bao nhiêu, chẳng lẽ trước đó đã học vỡ lòng rồi? Vậy có thể họa ra bức họa như vậy cũng thật ghê gớm.Lý Hà Hoa nói: "Cố phu tử, hài tử nhà ta trước kia đến bút cũng chưa chạm qua, họa tác cũng chưa từng thấy qua, lần duy nhất gặp qua cũng chỉ có hôm trước liếc mắt một cái bức họa của ngài họa, kết quả sau khi về nhà hắn liền tự mình lấy bút ra vẽ."Sắc mặt Cố Chi Cẩn từ kinh ngạc chuyển qua nghiêm túc, ánh mắt nhìn Thư Lâm dần dần trở nên sâu thẳm.Hắn là người đọc sách, biết rõ vẽ tranh cần phải có chính là thiên phú, không phải nỗ lực học tập là có thể học giỏi.Có người học nửa đời mới họa ra được một bức họa ưng ý, nhưng mà có người ngắn ngủi mấy năm là có thể có đại danh tác, điều này hết thảy đều là thiên phú cao thấp bất đồng tạo thành.Đứa nhỏ này mới có chút xíu, trước đó cũng không biết giấy bút là gì lại chỉ nhìn thoáng qua bức họa của hắn là có thể vẽ giống như thế, việc này không chỉ cần trí nhớ gặp qua không quên, mà còn cần sinh ra đã có sẵn thiên phú hội họa.Đứa nhỏ này đã không thể dùng từ thiên phú để hình dung.Cố Chi Cần biết bà chủ tìm mình nói chuyện này nhất định là có nguyên nhân, liền hỏi: "Bà chủ, vậy người tìm ta là vì.."Lý Hà Hoa buông Thư Lâm ra, đứng lên hành lễ với Cố Chi Cẩn: "Phu tử, ta biết ngài tài trí uyên thâm, ngài họa cũng cực tốt, ta là muốn thỉnh ngài nhận dạy vỡ lòng cho hài tử, dạy hắn vẽ tranh. Phu tử, ta không muốn thiên phú của hài tử bị mai một, hy vọng phu tử có thể nhận đứa nhỏ này làm học trò."Trong lòng Cố Chi Cẩn kỳ thực đã đoán được điều này, cho nên cũng không kinh ngạc trước thỉnh cầu của Lý Hà Hoa, nói thật lòng, thiên phú hội họa của đứa nhỏ này so với hắn cao hơn không ít, chẳng qua hiện tại vừa mới vỡ lòng còn cần người nghiêm túc dạy dỗ mới được, trước mắt hắn dạy dỗ nhưng có thể tương lai là ai dạy cho ai còn chưa biết được.Hắn cũng coi như đã gặp qua không ít kiến thức chi sĩ, nhưng thiên phú hội họa cao như vậy thì chưa từng gặp qua, hắn không đành lòng nhìn mầm non tốt như vậy bị hủy, cho nên hắn nguyện ý dạy đứa nhỏ này.Sau một lúc trầm ngâm hắn liền đáp ứng: "Bà chủ, ta đáp ứng. Ngươi đem hài tử đưa đến chỗ ta đi, ta sẽ tự mình dạy hắn."Lý Hà Hoa vui mừng quá đỗi nhưng vẫn đem đặc thù của Thư Lâm không chút giấu giếm nói rõ: "Phu tử, thật sự rất cảm ơn ngài nguyện ý thu nhận hài tử nhà ta, nhưng màcó chút chuyện ta không thể giấu ngài, tính tình hài tử nhà ta cùng hài tử bình thường không giống nhau, hắn cơ bản không nói lời nào cũng không quá để ý tới người khác, đối với bên ngoài phản ứng cũng không quá lớn, tóm lại..... chính là..."

Chương 130