Hoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì…

Chương 167

Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… Lý Hà Hoa quả thật cần một con chó lớn giữ nhà, nghĩ nghĩ cuối cùng không cự tuyệt, chỉ là trong lòng không biết làm sao cảm tạ Trương Thiết Sơn mới tốt, chỉ nói miệng thì không có bất kỳ ý nghĩa gì.Lý Hà Hoa quyết định sau này mỗi ngày sẽ làm thêm món ngon cho Trương Thiết Sơn, coi như là báo đáp.Đem một người một chó đón vào, một lần nữa đóng cửa lại, Lý Hà Hoa lúc này mới hảo hảo đánh giá thành viên mới nhà mình.Chú chó này đầu rất lớn, thân hình cũng đồ sộ, một thân da lông đặc biệt sáng bóng, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, đặc biệt nhất là ánh mắt phi thương hung ác, người bình thường tuyệt không dám bước tới chọc nó, bởi vì nhìn thôi đã thấy sợ.Cũng không biết Tương Thiết Sơn từ đâu tìm ra chó này, thoạt nhìn thật quá tuyệt vời."Trương Thiết Sơn, con chó này ở đâu ra vậy? Nhìn rất hung dữ."Trương Thiết Sơn cười cười: "Chó này quả thật rất dữ, nhưng mà sẽ không cắn chủ, ngược lại cùng chủ nhân rất thân thiết. Mẹ nó trước kia là ta nuôi lớn, tổng cộng sinh ba con, chúng nó cùng mẹ chúng giống nhau, bản lĩnh giữ nhà hộ viện rất mạnh. Ta chọn nó mang đến, về sau nó phụ trách bảo hộ an toàn cho mẫu tử hai người, sau này ngươi không cần sợ."Kỳ thật chó này cũng không phải cho nhà bình thường mà là chó săn, hơn nữa là chó săn phi thường lợi hại, mẹ nó là hắn đích thân nuôi lớn, nhưng mà sau này lúc hắn đi đánh giặc, chó lớn đã sắp không xong rồi, nương hắn cũng nuôi không được nhiều chó như vậy, nên hắn chỉ giữ lại một con, còn hai con thì đưa đến cho nhà La Nhị nuôi.Nhưng mà chờ đến lúc hắn về, chó lớn đã chết già, chó con trong nhà cũng bị Lý Hà Hoa làm cho không thấy bóng dáng, hai con đưa đến nhà La Nhị thì lớn lên rất tốt, rất giống mẹ chúng, nhanh nhẹn mà dũng mãnh, là một tay giữ nhà hộ viện tốt.Ngày hôm qua xảy ra chuyện đó hắn liền nhớ tới hai con chó nuôi ở nhà La Nhị. Nếu nuôi một con ở chỗ nàng thì có thể bảo hộ bọn họ, vậy nàng cùng Thư Lâm không cần sợ nữa. Cho nên hắn liền chạy về thôn, đến nhà La Nhị đem một con trong đó dắt đi, bởi vì trong lòng không bỏ được mẫu tử hai người, hắn không nghỉ ngơi thừa dịp đêm tối trực tiếp mang chó lên trấn trên canh giữ ở ngoài của viện nàng, một người một chó bảo hộ hai mẫu tử trong phòng đến hừng đông.Thẳng đến nghe được động tĩnh trong phòng, biết nàng đã dậy hắn mới vỗ vỗ đầu chó để nó phát ra tiếng kêu, Lý Hà Hoa mới phát hiện ra bọn họ. Chỉ là việc tối qua canh giữ tại đây một đêm, hắn cũng không định nói cho nàng.Lý Hà Hoa nhìn con chó hung dữ kia không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy thực thân thiết, trước kia nàng thích chó, ở hiện đại trong nhà nàng có nuôi một con husky.Tuy rằng nó rất quậy, nhưng nàng vẫn rất thích nó, đi đến nơi này nàng có đôi khi đặc biệt nhớ đến husky quậy phá kia.Tuy rằng đáng tiếc vì không có cách nào gặp lại husky trong nhà, nhưng bây giờ lại có một con, sau này sẽ trở thành bảo tiêu của nàng cùng tiểu hài tử, trong nháy mắt nàng liền thích thành viên mới này của nhà nàng. Sau này nàng cần phải đối tốt với nó hơn so với husky kia. "Đúng rồi, Trương Thiết Sơn, nó gọi là gì?"Lý Hà Hoa đột nhiên nhớ tới còn chưa biết tên của nó gọi là gì đâu.Lý Hà Hoa sờ sờ đầu chó, chờ đợi câu trả lời của đối phương."Nó kêu là Hắc Tử."Trương Thiết Sơn vừa nói xong, Hắc Tử liền lớn tiếng rống lên như thể đang đáp lời chủ nhân.Lý Hà Hoa lập tức cười: "Trương Thiết Sơn, nó rất thông minh nha, biết chúng ta kêu tên của nó nữa."Trương Thiết Sơn thấy nàng cao hứng như vậy cũng cười rộ lên.Lý Hà Hoa càng nhìn Hắc Tử càng thấy thích, rất muốn ôm vào lòng xoa xoa, nhịn không được hỏi Trương Thiết Sơn: "Hiện tại ta có thể sờ sờ nó không? Nó sẽ không bài xích ta chứ?"Trương Thiết Sơn cười cười, đem Hắc Tử đẩy đẩy về phía Lý Hà Hoa: "Không sao, sờ đi, sau này Hắc Tử chính là chó của ngươi, sẽ không bài xích ngươi."Có Trương Thiết Sơn bảo đảm, Lý Hà Hoa rất yên tâm mà đưa tay ra, nhẹ nhàng mà sờ đầu ông xù xù của Hắc Tử.Hắc Tử quả nhiên không có bất lỳ bài xích gì, ngược lại còn cọ cọ trên tay nàng, dáng vẻ trông thật ngoan."Trương Thiết Sơn, nó còn cọ cọ ta nữa."Trương Thiết Sơn gợi lên khóe miệng "Ừ. Nó coi ngươi là chủ nhân rồi đấy, về sau đều sẽ cùng ngươi thực thân cận."Lý Hà Hoa càng cao hứng, tập tức vỗ vỗ đầu Hắc Tử nói: "Hắc Tử, đi nào, ta làm thịt cho ngươi ăn."Hắc Tử nghe hiểu Lý Hà Hoa nói, liền đi theo phía sau nàng.Trương Thiết Sơn nhìn một người một chó, trong mắt đều là ý cười.

Lý Hà Hoa quả thật cần một con chó lớn giữ nhà, nghĩ nghĩ cuối cùng không cự tuyệt, chỉ là trong lòng không biết làm sao cảm tạ Trương Thiết Sơn mới tốt, chỉ nói miệng thì không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Lý Hà Hoa quyết định sau này mỗi ngày sẽ làm thêm món ngon cho Trương Thiết Sơn, coi như là báo đáp.

Đem một người một chó đón vào, một lần nữa đóng cửa lại, Lý Hà Hoa lúc này mới hảo hảo đánh giá thành viên mới nhà mình.

Chú chó này đầu rất lớn, thân hình cũng đồ sộ, một thân da lông đặc biệt sáng bóng, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, đặc biệt nhất là ánh mắt phi thương hung ác, người bình thường tuyệt không dám bước tới chọc nó, bởi vì nhìn thôi đã thấy sợ.

Cũng không biết Tương Thiết Sơn từ đâu tìm ra chó này, thoạt nhìn thật quá tuyệt vời.

"Trương Thiết Sơn, con chó này ở đâu ra vậy? Nhìn rất hung dữ."

Trương Thiết Sơn cười cười: "Chó này quả thật rất dữ, nhưng mà sẽ không cắn chủ, ngược lại cùng chủ nhân rất thân thiết. Mẹ nó trước kia là ta nuôi lớn, tổng cộng sinh ba con, chúng nó cùng mẹ chúng giống nhau, bản lĩnh giữ nhà hộ viện rất mạnh. Ta chọn nó mang đến, về sau nó phụ trách bảo hộ an toàn cho mẫu tử hai người, sau này ngươi không cần sợ."

Kỳ thật chó này cũng không phải cho nhà bình thường mà là chó săn, hơn nữa là chó săn phi thường lợi hại, mẹ nó là hắn đích thân nuôi lớn, nhưng mà sau này lúc hắn đi đánh giặc, chó lớn đã sắp không xong rồi, nương hắn cũng nuôi không được nhiều chó như vậy, nên hắn chỉ giữ lại một con, còn hai con thì đưa đến cho nhà La Nhị nuôi.

Nhưng mà chờ đến lúc hắn về, chó lớn đã chết già, chó con trong nhà cũng bị Lý Hà Hoa làm cho không thấy bóng dáng, hai con đưa đến nhà La Nhị thì lớn lên rất tốt, rất giống mẹ chúng, nhanh nhẹn mà dũng mãnh, là một tay giữ nhà hộ viện tốt.

Ngày hôm qua xảy ra chuyện đó hắn liền nhớ tới hai con chó nuôi ở nhà La Nhị. Nếu nuôi một con ở chỗ nàng thì có thể bảo hộ bọn họ, vậy nàng cùng Thư Lâm không cần sợ nữa. Cho nên hắn liền chạy về thôn, đến nhà La Nhị đem một con trong đó dắt đi, bởi vì trong lòng không bỏ được mẫu tử hai người, hắn không nghỉ ngơi thừa dịp đêm tối trực tiếp mang chó lên trấn trên canh giữ ở ngoài của viện nàng, một người một chó bảo hộ hai mẫu tử trong phòng đến hừng đông.

Thẳng đến nghe được động tĩnh trong phòng, biết nàng đã dậy hắn mới vỗ vỗ đầu chó để nó phát ra tiếng kêu, Lý Hà Hoa mới phát hiện ra bọn họ. Chỉ là việc tối qua canh giữ tại đây một đêm, hắn cũng không định nói cho nàng.

Lý Hà Hoa nhìn con chó hung dữ kia không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy thực thân thiết, trước kia nàng thích chó, ở hiện đại trong nhà nàng có nuôi một con husky.

Tuy rằng nó rất quậy, nhưng nàng vẫn rất thích nó, đi đến nơi này nàng có đôi khi đặc biệt nhớ đến husky quậy phá kia.

Tuy rằng đáng tiếc vì không có cách nào gặp lại husky trong nhà, nhưng bây giờ lại có một con, sau này sẽ trở thành bảo tiêu của nàng cùng tiểu hài tử, trong nháy mắt nàng liền thích thành viên mới này của nhà nàng. Sau này nàng cần phải đối tốt với nó hơn so với husky kia. "Đúng rồi, Trương Thiết Sơn, nó gọi là gì?"

Lý Hà Hoa đột nhiên nhớ tới còn chưa biết tên của nó gọi là gì đâu.

Lý Hà Hoa sờ sờ đầu chó, chờ đợi câu trả lời của đối phương.

"Nó kêu là Hắc Tử."

Trương Thiết Sơn vừa nói xong, Hắc Tử liền lớn tiếng rống lên như thể đang đáp lời chủ nhân.

Lý Hà Hoa lập tức cười: "Trương Thiết Sơn, nó rất thông minh nha, biết chúng ta kêu tên của nó nữa."

Trương Thiết Sơn thấy nàng cao hứng như vậy cũng cười rộ lên.

Lý Hà Hoa càng nhìn Hắc Tử càng thấy thích, rất muốn ôm vào lòng xoa xoa, nhịn không được hỏi Trương Thiết Sơn: "Hiện tại ta có thể sờ sờ nó không? Nó sẽ không bài xích ta chứ?"

Trương Thiết Sơn cười cười, đem Hắc Tử đẩy đẩy về phía Lý Hà Hoa: "Không sao, sờ đi, sau này Hắc Tử chính là chó của ngươi, sẽ không bài xích ngươi."

Có Trương Thiết Sơn bảo đảm, Lý Hà Hoa rất yên tâm mà đưa tay ra, nhẹ nhàng mà sờ đầu ông xù xù của Hắc Tử.

Hắc Tử quả nhiên không có bất lỳ bài xích gì, ngược lại còn cọ cọ trên tay nàng, dáng vẻ trông thật ngoan.

"Trương Thiết Sơn, nó còn cọ cọ ta nữa."

Trương Thiết Sơn gợi lên khóe miệng "Ừ. Nó coi ngươi là chủ nhân rồi đấy, về sau đều sẽ cùng ngươi thực thân cận."

Lý Hà Hoa càng cao hứng, tập tức vỗ vỗ đầu Hắc Tử nói: "Hắc Tử, đi nào, ta làm thịt cho ngươi ăn."

Hắc Tử nghe hiểu Lý Hà Hoa nói, liền đi theo phía sau nàng.

Trương Thiết Sơn nhìn một người một chó, trong mắt đều là ý cười.

Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… Lý Hà Hoa quả thật cần một con chó lớn giữ nhà, nghĩ nghĩ cuối cùng không cự tuyệt, chỉ là trong lòng không biết làm sao cảm tạ Trương Thiết Sơn mới tốt, chỉ nói miệng thì không có bất kỳ ý nghĩa gì.Lý Hà Hoa quyết định sau này mỗi ngày sẽ làm thêm món ngon cho Trương Thiết Sơn, coi như là báo đáp.Đem một người một chó đón vào, một lần nữa đóng cửa lại, Lý Hà Hoa lúc này mới hảo hảo đánh giá thành viên mới nhà mình.Chú chó này đầu rất lớn, thân hình cũng đồ sộ, một thân da lông đặc biệt sáng bóng, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt, đặc biệt nhất là ánh mắt phi thương hung ác, người bình thường tuyệt không dám bước tới chọc nó, bởi vì nhìn thôi đã thấy sợ.Cũng không biết Tương Thiết Sơn từ đâu tìm ra chó này, thoạt nhìn thật quá tuyệt vời."Trương Thiết Sơn, con chó này ở đâu ra vậy? Nhìn rất hung dữ."Trương Thiết Sơn cười cười: "Chó này quả thật rất dữ, nhưng mà sẽ không cắn chủ, ngược lại cùng chủ nhân rất thân thiết. Mẹ nó trước kia là ta nuôi lớn, tổng cộng sinh ba con, chúng nó cùng mẹ chúng giống nhau, bản lĩnh giữ nhà hộ viện rất mạnh. Ta chọn nó mang đến, về sau nó phụ trách bảo hộ an toàn cho mẫu tử hai người, sau này ngươi không cần sợ."Kỳ thật chó này cũng không phải cho nhà bình thường mà là chó săn, hơn nữa là chó săn phi thường lợi hại, mẹ nó là hắn đích thân nuôi lớn, nhưng mà sau này lúc hắn đi đánh giặc, chó lớn đã sắp không xong rồi, nương hắn cũng nuôi không được nhiều chó như vậy, nên hắn chỉ giữ lại một con, còn hai con thì đưa đến cho nhà La Nhị nuôi.Nhưng mà chờ đến lúc hắn về, chó lớn đã chết già, chó con trong nhà cũng bị Lý Hà Hoa làm cho không thấy bóng dáng, hai con đưa đến nhà La Nhị thì lớn lên rất tốt, rất giống mẹ chúng, nhanh nhẹn mà dũng mãnh, là một tay giữ nhà hộ viện tốt.Ngày hôm qua xảy ra chuyện đó hắn liền nhớ tới hai con chó nuôi ở nhà La Nhị. Nếu nuôi một con ở chỗ nàng thì có thể bảo hộ bọn họ, vậy nàng cùng Thư Lâm không cần sợ nữa. Cho nên hắn liền chạy về thôn, đến nhà La Nhị đem một con trong đó dắt đi, bởi vì trong lòng không bỏ được mẫu tử hai người, hắn không nghỉ ngơi thừa dịp đêm tối trực tiếp mang chó lên trấn trên canh giữ ở ngoài của viện nàng, một người một chó bảo hộ hai mẫu tử trong phòng đến hừng đông.Thẳng đến nghe được động tĩnh trong phòng, biết nàng đã dậy hắn mới vỗ vỗ đầu chó để nó phát ra tiếng kêu, Lý Hà Hoa mới phát hiện ra bọn họ. Chỉ là việc tối qua canh giữ tại đây một đêm, hắn cũng không định nói cho nàng.Lý Hà Hoa nhìn con chó hung dữ kia không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy thực thân thiết, trước kia nàng thích chó, ở hiện đại trong nhà nàng có nuôi một con husky.Tuy rằng nó rất quậy, nhưng nàng vẫn rất thích nó, đi đến nơi này nàng có đôi khi đặc biệt nhớ đến husky quậy phá kia.Tuy rằng đáng tiếc vì không có cách nào gặp lại husky trong nhà, nhưng bây giờ lại có một con, sau này sẽ trở thành bảo tiêu của nàng cùng tiểu hài tử, trong nháy mắt nàng liền thích thành viên mới này của nhà nàng. Sau này nàng cần phải đối tốt với nó hơn so với husky kia. "Đúng rồi, Trương Thiết Sơn, nó gọi là gì?"Lý Hà Hoa đột nhiên nhớ tới còn chưa biết tên của nó gọi là gì đâu.Lý Hà Hoa sờ sờ đầu chó, chờ đợi câu trả lời của đối phương."Nó kêu là Hắc Tử."Trương Thiết Sơn vừa nói xong, Hắc Tử liền lớn tiếng rống lên như thể đang đáp lời chủ nhân.Lý Hà Hoa lập tức cười: "Trương Thiết Sơn, nó rất thông minh nha, biết chúng ta kêu tên của nó nữa."Trương Thiết Sơn thấy nàng cao hứng như vậy cũng cười rộ lên.Lý Hà Hoa càng nhìn Hắc Tử càng thấy thích, rất muốn ôm vào lòng xoa xoa, nhịn không được hỏi Trương Thiết Sơn: "Hiện tại ta có thể sờ sờ nó không? Nó sẽ không bài xích ta chứ?"Trương Thiết Sơn cười cười, đem Hắc Tử đẩy đẩy về phía Lý Hà Hoa: "Không sao, sờ đi, sau này Hắc Tử chính là chó của ngươi, sẽ không bài xích ngươi."Có Trương Thiết Sơn bảo đảm, Lý Hà Hoa rất yên tâm mà đưa tay ra, nhẹ nhàng mà sờ đầu ông xù xù của Hắc Tử.Hắc Tử quả nhiên không có bất lỳ bài xích gì, ngược lại còn cọ cọ trên tay nàng, dáng vẻ trông thật ngoan."Trương Thiết Sơn, nó còn cọ cọ ta nữa."Trương Thiết Sơn gợi lên khóe miệng "Ừ. Nó coi ngươi là chủ nhân rồi đấy, về sau đều sẽ cùng ngươi thực thân cận."Lý Hà Hoa càng cao hứng, tập tức vỗ vỗ đầu Hắc Tử nói: "Hắc Tử, đi nào, ta làm thịt cho ngươi ăn."Hắc Tử nghe hiểu Lý Hà Hoa nói, liền đi theo phía sau nàng.Trương Thiết Sơn nhìn một người một chó, trong mắt đều là ý cười.

Chương 167