Hoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì…

Chương 178

Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… Trước một ngày nghỉ tắm gội, vào thời gian tan học, Lý Hà Hoa đứng ở cửa học quán chờ Thư Lâm ra, cùng đi còn có Trương Thiết Sơn, đương nhiên không thể thiếu Hắc Tử.Lý Hà Hoa biết Trương Lâm thị muốn gặp tôn tử, cũng hiểu rõ đây là nhân chi thường tình, cho dù nàng không đành lòng nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt.Đợi lát nữa Thư Lâm ra tới, nàng sẽ hảo hảo dỗ hắn, nếu không tiểu hài tử kia nhất định không dễ dàng cùng Trương Thiết Sơn trở về vài ngày.Lý Hà Hoa nhìn Hắc Tử ngồi xổm bên chân nàng với vẻ mặt nghiêm túc nhìn về đại môn học quán thì nghĩ thầm, nếu để Hắc Tử cùng Thư Lâm về cho hắn có bạn, tiểu hài tử chắc là sẽ tình nguyện đi?Lý Hà Hoa dứt khoát ngồi xổm xuống, ôm đầu Hắc Tử xoa xoa cùng nó thương lượng: "Hắc Tử này, đợi lát nữa Thư Lâm tan học ra là sẽ phải trở về gặp nãi nãi, nhưng Thư Lâm luyến tiếc rời đi, đến lúc đó ngươi dỗ hắn, bồi hắn chơi đùa để hắn ngoan ngoãn trở về gặp nãi nãi được không?""Gâu...... gâu gâu...."Lý Hà Hoa yêu thương vuốt vuốt Hắc Tử: "Tốt lắm, ta biết ngươi rất ngoan, vậy lát nữa dựa vào người nhé."."Uông ..... ô ..."Lý Hà Hoa cùng Hắc Tử chạm trán: "Vậy chúng ta quyết định như vậy nhé."Một người một chó nói xong, hai bên đều thực vừa lòng.Trương Thiết Sơn nhìn một người một chó ngồi xổm trên mặt đất giao lưu không chướng ngại, cong môi cười khẽ, chỉ cảm thấy vô cùng tốt đẹp, cuộc sống như vậy chính là điều hắn muốn.Chỉ lát sau, cửa học quán mở ra, rất nhiều tiểu hài tử đeo rương nhỏ đựng sách từ đại môn chạy ra, chạy về phía cha mẹ mình, Thư Lâm ở cuối cùng, bọn nhỏ đi gần hết mới thấy hắn ra tới.Một tiểu hài tử nho nhỏ đeo rương đựng sách chậm rì rì dịch bước đến, đi từng bước một nhưng rất nghiêm túc, dường như đi đường nghiêm túc là một chuyện rất quan trọng, biểu tình kia làm lòng người đều phải mềm.Lý Hà Hoa nhịn không được mở miệng kêu hắn: "Thư Lâm "Tiểu hài tử nghe tiếng nàng lập tức ngẩng đầu, khi thấy mặt nàng đôi mắt mở to, hình như còn tỏa sáng, miệng nhỏ cũng hơi hơi mở ra, hiển nhiên là cao hứng hỏng rồi.Tiểu hài tử lập tức bước nhanh hơn, đem Cố phu tử mang hắn ra bỏ lại phía sau thẳng tắp chạy về hướng Lý Hà Hoa, kết quả mới chạy vài bước lại đột nhiên phanh lại.Chỉ thấy tiểu hài tử cúi đầu nghĩ nghĩ lại xoay người sang chỗ khác, hướng về phía Cố Chi Cẩn nâng đôi tay, eo hơi cong hành lễ với phu tử hắn, rất ra hình ra dạng.Một thân hình nho nhỏ không tạo nên cảm giác trang trọng, ngược lại có cảm giác vui vẻ kỳ lạ.Khóe miệng Cố Chi Cẩn cong nhẹ, hơi nâng tay ý bảo hắn đứng dậy: "Được, mau đi đi, nương con đang đợi kìa."Tiểu hài tử được phu tử cho phép lại lần nữa xoay người lại, chân ngắn "cộp cộp cộp" chạy về phía Lý Hà Hoa, đồ vật bên trong rương nhỏ khi hắn chạy cũng lộp bộp kêu vang.

Trước một ngày nghỉ tắm gội, vào thời gian tan học, Lý Hà Hoa đứng ở cửa học quán chờ Thư Lâm ra, cùng đi còn có Trương Thiết Sơn, đương nhiên không thể thiếu Hắc Tử.

Lý Hà Hoa biết Trương Lâm thị muốn gặp tôn tử, cũng hiểu rõ đây là nhân chi thường tình, cho dù nàng không đành lòng nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt.

Đợi lát nữa Thư Lâm ra tới, nàng sẽ hảo hảo dỗ hắn, nếu không tiểu hài tử kia nhất định không dễ dàng cùng Trương Thiết Sơn trở về vài ngày.

Lý Hà Hoa nhìn Hắc Tử ngồi xổm bên chân nàng với vẻ mặt nghiêm túc nhìn về đại môn học quán thì nghĩ thầm, nếu để Hắc Tử cùng Thư Lâm về cho hắn có bạn, tiểu hài tử chắc là sẽ tình nguyện đi?

Lý Hà Hoa dứt khoát ngồi xổm xuống, ôm đầu Hắc Tử xoa xoa cùng nó thương lượng: "Hắc Tử này, đợi lát nữa Thư Lâm tan học ra là sẽ phải trở về gặp nãi nãi, nhưng Thư Lâm luyến tiếc rời đi, đến lúc đó ngươi dỗ hắn, bồi hắn chơi đùa để hắn ngoan ngoãn trở về gặp nãi nãi được không?"

"Gâu...... gâu gâu...."

Lý Hà Hoa yêu thương vuốt vuốt Hắc Tử: "Tốt lắm, ta biết ngươi rất ngoan, vậy lát nữa dựa vào người nhé.".

"Uông ..... ô ..."

Lý Hà Hoa cùng Hắc Tử chạm trán: "Vậy chúng ta quyết định như vậy nhé."

Một người một chó nói xong, hai bên đều thực vừa lòng.

Trương Thiết Sơn nhìn một người một chó ngồi xổm trên mặt đất giao lưu không chướng ngại, cong môi cười khẽ, chỉ cảm thấy vô cùng tốt đẹp, cuộc sống như vậy chính là điều hắn muốn.

Chỉ lát sau, cửa học quán mở ra, rất nhiều tiểu hài tử đeo rương nhỏ đựng sách từ đại môn chạy ra, chạy về phía cha mẹ mình, Thư Lâm ở cuối cùng, bọn nhỏ đi gần hết mới thấy hắn ra tới.

Một tiểu hài tử nho nhỏ đeo rương đựng sách chậm rì rì dịch bước đến, đi từng bước một nhưng rất nghiêm túc, dường như đi đường nghiêm túc là một chuyện rất quan trọng, biểu tình kia làm lòng người đều phải mềm.

Lý Hà Hoa nhịn không được mở miệng kêu hắn: "Thư Lâm "

Tiểu hài tử nghe tiếng nàng lập tức ngẩng đầu, khi thấy mặt nàng đôi mắt mở to, hình như còn tỏa sáng, miệng nhỏ cũng hơi hơi mở ra, hiển nhiên là cao hứng hỏng rồi.

Tiểu hài tử lập tức bước nhanh hơn, đem Cố phu tử mang hắn ra bỏ lại phía sau thẳng tắp chạy về hướng Lý Hà Hoa, kết quả mới chạy vài bước lại đột nhiên phanh lại.

Chỉ thấy tiểu hài tử cúi đầu nghĩ nghĩ lại xoay người sang chỗ khác, hướng về phía Cố Chi Cẩn nâng đôi tay, eo hơi cong hành lễ với phu tử hắn, rất ra hình ra dạng.

Một thân hình nho nhỏ không tạo nên cảm giác trang trọng, ngược lại có cảm giác vui vẻ kỳ lạ.

Khóe miệng Cố Chi Cẩn cong nhẹ, hơi nâng tay ý bảo hắn đứng dậy: "Được, mau đi đi, nương con đang đợi kìa."

Tiểu hài tử được phu tử cho phép lại lần nữa xoay người lại, chân ngắn "cộp cộp cộp" chạy về phía Lý Hà Hoa, đồ vật bên trong rương nhỏ khi hắn chạy cũng lộp bộp kêu vang.

Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… Trước một ngày nghỉ tắm gội, vào thời gian tan học, Lý Hà Hoa đứng ở cửa học quán chờ Thư Lâm ra, cùng đi còn có Trương Thiết Sơn, đương nhiên không thể thiếu Hắc Tử.Lý Hà Hoa biết Trương Lâm thị muốn gặp tôn tử, cũng hiểu rõ đây là nhân chi thường tình, cho dù nàng không đành lòng nhưng cũng không có cách nào cự tuyệt.Đợi lát nữa Thư Lâm ra tới, nàng sẽ hảo hảo dỗ hắn, nếu không tiểu hài tử kia nhất định không dễ dàng cùng Trương Thiết Sơn trở về vài ngày.Lý Hà Hoa nhìn Hắc Tử ngồi xổm bên chân nàng với vẻ mặt nghiêm túc nhìn về đại môn học quán thì nghĩ thầm, nếu để Hắc Tử cùng Thư Lâm về cho hắn có bạn, tiểu hài tử chắc là sẽ tình nguyện đi?Lý Hà Hoa dứt khoát ngồi xổm xuống, ôm đầu Hắc Tử xoa xoa cùng nó thương lượng: "Hắc Tử này, đợi lát nữa Thư Lâm tan học ra là sẽ phải trở về gặp nãi nãi, nhưng Thư Lâm luyến tiếc rời đi, đến lúc đó ngươi dỗ hắn, bồi hắn chơi đùa để hắn ngoan ngoãn trở về gặp nãi nãi được không?""Gâu...... gâu gâu...."Lý Hà Hoa yêu thương vuốt vuốt Hắc Tử: "Tốt lắm, ta biết ngươi rất ngoan, vậy lát nữa dựa vào người nhé."."Uông ..... ô ..."Lý Hà Hoa cùng Hắc Tử chạm trán: "Vậy chúng ta quyết định như vậy nhé."Một người một chó nói xong, hai bên đều thực vừa lòng.Trương Thiết Sơn nhìn một người một chó ngồi xổm trên mặt đất giao lưu không chướng ngại, cong môi cười khẽ, chỉ cảm thấy vô cùng tốt đẹp, cuộc sống như vậy chính là điều hắn muốn.Chỉ lát sau, cửa học quán mở ra, rất nhiều tiểu hài tử đeo rương nhỏ đựng sách từ đại môn chạy ra, chạy về phía cha mẹ mình, Thư Lâm ở cuối cùng, bọn nhỏ đi gần hết mới thấy hắn ra tới.Một tiểu hài tử nho nhỏ đeo rương đựng sách chậm rì rì dịch bước đến, đi từng bước một nhưng rất nghiêm túc, dường như đi đường nghiêm túc là một chuyện rất quan trọng, biểu tình kia làm lòng người đều phải mềm.Lý Hà Hoa nhịn không được mở miệng kêu hắn: "Thư Lâm "Tiểu hài tử nghe tiếng nàng lập tức ngẩng đầu, khi thấy mặt nàng đôi mắt mở to, hình như còn tỏa sáng, miệng nhỏ cũng hơi hơi mở ra, hiển nhiên là cao hứng hỏng rồi.Tiểu hài tử lập tức bước nhanh hơn, đem Cố phu tử mang hắn ra bỏ lại phía sau thẳng tắp chạy về hướng Lý Hà Hoa, kết quả mới chạy vài bước lại đột nhiên phanh lại.Chỉ thấy tiểu hài tử cúi đầu nghĩ nghĩ lại xoay người sang chỗ khác, hướng về phía Cố Chi Cẩn nâng đôi tay, eo hơi cong hành lễ với phu tử hắn, rất ra hình ra dạng.Một thân hình nho nhỏ không tạo nên cảm giác trang trọng, ngược lại có cảm giác vui vẻ kỳ lạ.Khóe miệng Cố Chi Cẩn cong nhẹ, hơi nâng tay ý bảo hắn đứng dậy: "Được, mau đi đi, nương con đang đợi kìa."Tiểu hài tử được phu tử cho phép lại lần nữa xoay người lại, chân ngắn "cộp cộp cộp" chạy về phía Lý Hà Hoa, đồ vật bên trong rương nhỏ khi hắn chạy cũng lộp bộp kêu vang.

Chương 178