Hoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì…
Chương 237
Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… Trương Thiết Sơn lắc đầu "À... không sao không sao, nàng đừng đi là được."Hiện tại Lý Hà Hoa quả thật không còn cách nào đối phó với người này: "Ngươi...ngươi thật là...!"Trương Thiết Sơn nhìn bộ dáng không biết làm sao của nàng, dù đau nhưng khóe miệng ẩn ẩn ý cười, nắm bàn tay nàng trong tay, ngón tay khẽ nhúc nhích, từ nắm chuyển thành mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt nghiêm túc nhìn nàng nói: "Cao Cao, sau này nàng đừng trốn tránh ta nữa được không ? Ta sẽ đối với nàng thật tốt thật tốt, tất cả những băn khoăn của nàng đều không vấn đề gì cả, ta cam đoan với nàng mọi chuyện ta sẽ giải quyết, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu ủy khuất, được không?"Lý Hà Hoa cúi đầu không nói lời nào.Trương Thiết Sơn sờ sờ tóc nàng: "Cao Cao, nàng không phải hoàn toàn không có cảm giác đối với ta đúng không? Nếu vậy vì sao không thử chấp nhận ta? Nàng thử suy xét lại xem, nếu ta thật sự làm nàng thất vọng nàng cũng có thể lại rời xa ta mà, không nhất định phải vì việc không biết trước được mà cự tuyệt ta đúng không? Cao Cao mà ta biết cũng không nhát gan như vậy."Lý Hà Hoa hạ thấp tầm mắt, trong mắt nổi lên gợn sóng, nội tâm cũng vì lời nói của Trương Thiết Sơn mà dậy sóng.Nàng nhịn không được suy nghĩ theo lời nói của Trương Thiết Sơn , bây giờ nàng thật sự nhát gan sao?Hình như là rất nhát gan. Bởi vì lỗi lầm của nguyên chủ, lo lắng thái độ của Trương Lâm thị đối với nàng nên hoàn toàn muốn cự tuyệt Trương Thiết Sơn, không muốn cho hắn một chút cơ hội, bất luận hắn đối xử tốt với nàng như thế nào, bất luận nàng đối với hắn có cảm giác hay không.Lùi một bước thật sự sẽ tốt sao?Trước giờ nàng vẫn luôn là một nữ hài tiêu sái, tuy rằng vì bản thân dấn thân vào trù nghệ mà đó giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng cũng nhìn quen những phân phân hợp hợp xung quanh, cảm giác đây là việc hết sức bình thường, hợp thì ở bên nhau không hợp thì chia tay, cứ theo tâm mà làm.Nhưng vì sao tới bản thân nàng lại có nhiều rối rắm như vậy? Là bởi vì băn khoăn ảnh hưởng của nguyên chủ nên cho dù gặp nam nhân vì mình từ bỏ sinh mệnh cũng không dám bước một bước sao?Nàng hiện giờ còn không tiêu sái bằng một nam nhân cổ đại ư .....Giống như Trương Thiết Sơn nói, nếu hắn làm không được như lời hắn nói, cuối cùng làm cho nàng thất vọng thì lại tách ra là được.Dù sao thanh danh nàng vốn không tốt, vẫn luôn mang cái danh hạ đường phụ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, đều đã quen rồi không thèm để ý, chẳng lẽ còn sợ đến lúc đó tách ra bị người khác chỉ trỏ?Bản thân nàng cũng không phải sợ bị người khác chỉ trỏ nha.Vậy nàng đang băn khoăn cái gì? Từ khi nào nàng trở nên ngượng ngùng như vậy?Lý Hà Hoa đột nhiên muốn cười chính mình, nàng thật sự bị chính mình bó buộc, đến cả tính tình phóng khoáng của bản thân cũng quên mất.Lý Hà Hoa chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trương Thiết Sơn, lần đầu tiên thử buông lỏng nội tâm phòng bị của mình: "Trương Thiết Sơn, nếu như ngươi làm không được như lời ngươi nói, khiến ta không vui, thì ta có thể buông tay đúng không?"Trong chớp mắt Trương Thiết Sơn ngốc lăng, ánh mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt, kích động nuốt nước miếng, tay nắm tay Lý Hà Hoa chặt đến phát đau: "Nàng yên tâm, ta vĩnh viễn không cho nàng có cơ hội buông tay. Nếu thật sự có một ngày ta khiến nàng không vui, ta nói được làm được, ta sẽ tự đi." Nói thật câu này như một loại bảo đảm đánh tan tia băn khoăn cuối cùng trong lòng Lý Hà Hoa, giờ phút này lòng cũng đã triệt để buông lỏng, một chút vui sướng từ đáy lòng len lên khiến nàng nở nụ cười.Thôi bỏ đi Lý Hà Hoa, tiêu sái một chút, dũng cảm một chút, không có gì ghê gớm."Được, Trương Thiết Sơn, ngươi nói phải giữ lời."Trương Thiết Sơn mở to hai mắt, tựa như kinh hỉ quá độ, biểu tình trên mặt là vẻ ngốc ngếch khó tả.
Trương Thiết Sơn lắc đầu "À... không sao không sao, nàng đừng đi là được."
Hiện tại Lý Hà Hoa quả thật không còn cách nào đối phó với người này: "Ngươi...ngươi thật là...!"
Trương Thiết Sơn nhìn bộ dáng không biết làm sao của nàng, dù đau nhưng khóe miệng ẩn ẩn ý cười, nắm bàn tay nàng trong tay, ngón tay khẽ nhúc nhích, từ nắm chuyển thành mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt nghiêm túc nhìn nàng nói: "Cao Cao, sau này nàng đừng trốn tránh ta nữa được không ? Ta sẽ đối với nàng thật tốt thật tốt, tất cả những băn khoăn của nàng đều không vấn đề gì cả, ta cam đoan với nàng mọi chuyện ta sẽ giải quyết, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu ủy khuất, được không?"
Lý Hà Hoa cúi đầu không nói lời nào.
Trương Thiết Sơn sờ sờ tóc nàng: "Cao Cao, nàng không phải hoàn toàn không có cảm giác đối với ta đúng không? Nếu vậy vì sao không thử chấp nhận ta? Nàng thử suy xét lại xem, nếu ta thật sự làm nàng thất vọng nàng cũng có thể lại rời xa ta mà, không nhất định phải vì việc không biết trước được mà cự tuyệt ta đúng không? Cao Cao mà ta biết cũng không nhát gan như vậy."
Lý Hà Hoa hạ thấp tầm mắt, trong mắt nổi lên gợn sóng, nội tâm cũng vì lời nói của Trương Thiết Sơn mà dậy sóng.
Nàng nhịn không được suy nghĩ theo lời nói của Trương Thiết Sơn , bây giờ nàng thật sự nhát gan sao?
Hình như là rất nhát gan. Bởi vì lỗi lầm của nguyên chủ, lo lắng thái độ của Trương Lâm thị đối với nàng nên hoàn toàn muốn cự tuyệt Trương Thiết Sơn, không muốn cho hắn một chút cơ hội, bất luận hắn đối xử tốt với nàng như thế nào, bất luận nàng đối với hắn có cảm giác hay không.
Lùi một bước thật sự sẽ tốt sao?
Trước giờ nàng vẫn luôn là một nữ hài tiêu sái, tuy rằng vì bản thân dấn thân vào trù nghệ mà đó giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng cũng nhìn quen những phân phân hợp hợp xung quanh, cảm giác đây là việc hết sức bình thường, hợp thì ở bên nhau không hợp thì chia tay, cứ theo tâm mà làm.
Nhưng vì sao tới bản thân nàng lại có nhiều rối rắm như vậy? Là bởi vì băn khoăn ảnh hưởng của nguyên chủ nên cho dù gặp nam nhân vì mình từ bỏ sinh mệnh cũng không dám bước một bước sao?
Nàng hiện giờ còn không tiêu sái bằng một nam nhân cổ đại ư .....
Giống như Trương Thiết Sơn nói, nếu hắn làm không được như lời hắn nói, cuối cùng làm cho nàng thất vọng thì lại tách ra là được.
Dù sao thanh danh nàng vốn không tốt, vẫn luôn mang cái danh hạ đường phụ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, đều đã quen rồi không thèm để ý, chẳng lẽ còn sợ đến lúc đó tách ra bị người khác chỉ trỏ?
Bản thân nàng cũng không phải sợ bị người khác chỉ trỏ nha.
Vậy nàng đang băn khoăn cái gì? Từ khi nào nàng trở nên ngượng ngùng như vậy?
Lý Hà Hoa đột nhiên muốn cười chính mình, nàng thật sự bị chính mình bó buộc, đến cả tính tình phóng khoáng của bản thân cũng quên mất.
Lý Hà Hoa chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trương Thiết Sơn, lần đầu tiên thử buông lỏng nội tâm phòng bị của mình: "Trương Thiết Sơn, nếu như ngươi làm không được như lời ngươi nói, khiến ta không vui, thì ta có thể buông tay đúng không?"
Trong chớp mắt Trương Thiết Sơn ngốc lăng, ánh mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt, kích động nuốt nước miếng, tay nắm tay Lý Hà Hoa chặt đến phát đau: "Nàng yên tâm, ta vĩnh viễn không cho nàng có cơ hội buông tay. Nếu thật sự có một ngày ta khiến nàng không vui, ta nói được làm được, ta sẽ tự đi." Nói thật câu này như một loại bảo đảm đánh tan tia băn khoăn cuối cùng trong lòng Lý Hà Hoa, giờ phút này lòng cũng đã triệt để buông lỏng, một chút vui sướng từ đáy lòng len lên khiến nàng nở nụ cười.
Thôi bỏ đi Lý Hà Hoa, tiêu sái một chút, dũng cảm một chút, không có gì ghê gớm.
"Được, Trương Thiết Sơn, ngươi nói phải giữ lời."
Trương Thiết Sơn mở to hai mắt, tựa như kinh hỉ quá độ, biểu tình trên mặt là vẻ ngốc ngếch khó tả.
Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù NươngTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHoàng hôn ngả về tây, làm nổi bật màu đỏ rực ở phía chân trời, trên ống khói lượn lờ khói bếp, tiếng chó sủa cùng tiếng trẻ con cười đùa hợp thành phong cảnh điền viên yên tĩnh và ấm áp. Nếu là bình thường Lý Hà Hoa nhất định sẽ cảm khái về phong cảnh điền viên tốt đẹp này, chỉ là hiện tại nàng không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, bây giờ nàng chỉ muốn nói một câu duy nhất, thật là tổn thọ mà!. . Nhìn hàng rào tre quanh sân trước mặt mình và xung quanh hoàn toàn xa lạ bất đồng với hiện đại, Lý Hà Hoa cuối cùng cũng tin tưởng nàng đây là trúng giải thưởng lớn, xuyên qua thật rồi. Xuyên qua cỡ nào huyền ảo, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong tiểu thuyết, thế nhưng nàng lại gặp phải, nhưng là mặc kệ khó tin tưởng như thế nào, sau khi phát điên một ngày nàng vẫn không thể không tiếp thu sự thật này, nàng thật sự đã xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến cổ đại, tuy rằng trước mắt không biết đang là triều đại gì. Nàng cái gì cũng không biết, bởi vì trong đầu trừ bỏ ký ức của chính mình thì… Trương Thiết Sơn lắc đầu "À... không sao không sao, nàng đừng đi là được."Hiện tại Lý Hà Hoa quả thật không còn cách nào đối phó với người này: "Ngươi...ngươi thật là...!"Trương Thiết Sơn nhìn bộ dáng không biết làm sao của nàng, dù đau nhưng khóe miệng ẩn ẩn ý cười, nắm bàn tay nàng trong tay, ngón tay khẽ nhúc nhích, từ nắm chuyển thành mười ngón tay đan vào nhau, đôi mắt nghiêm túc nhìn nàng nói: "Cao Cao, sau này nàng đừng trốn tránh ta nữa được không ? Ta sẽ đối với nàng thật tốt thật tốt, tất cả những băn khoăn của nàng đều không vấn đề gì cả, ta cam đoan với nàng mọi chuyện ta sẽ giải quyết, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu ủy khuất, được không?"Lý Hà Hoa cúi đầu không nói lời nào.Trương Thiết Sơn sờ sờ tóc nàng: "Cao Cao, nàng không phải hoàn toàn không có cảm giác đối với ta đúng không? Nếu vậy vì sao không thử chấp nhận ta? Nàng thử suy xét lại xem, nếu ta thật sự làm nàng thất vọng nàng cũng có thể lại rời xa ta mà, không nhất định phải vì việc không biết trước được mà cự tuyệt ta đúng không? Cao Cao mà ta biết cũng không nhát gan như vậy."Lý Hà Hoa hạ thấp tầm mắt, trong mắt nổi lên gợn sóng, nội tâm cũng vì lời nói của Trương Thiết Sơn mà dậy sóng.Nàng nhịn không được suy nghĩ theo lời nói của Trương Thiết Sơn , bây giờ nàng thật sự nhát gan sao?Hình như là rất nhát gan. Bởi vì lỗi lầm của nguyên chủ, lo lắng thái độ của Trương Lâm thị đối với nàng nên hoàn toàn muốn cự tuyệt Trương Thiết Sơn, không muốn cho hắn một chút cơ hội, bất luận hắn đối xử tốt với nàng như thế nào, bất luận nàng đối với hắn có cảm giác hay không.Lùi một bước thật sự sẽ tốt sao?Trước giờ nàng vẫn luôn là một nữ hài tiêu sái, tuy rằng vì bản thân dấn thân vào trù nghệ mà đó giờ chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng cũng nhìn quen những phân phân hợp hợp xung quanh, cảm giác đây là việc hết sức bình thường, hợp thì ở bên nhau không hợp thì chia tay, cứ theo tâm mà làm.Nhưng vì sao tới bản thân nàng lại có nhiều rối rắm như vậy? Là bởi vì băn khoăn ảnh hưởng của nguyên chủ nên cho dù gặp nam nhân vì mình từ bỏ sinh mệnh cũng không dám bước một bước sao?Nàng hiện giờ còn không tiêu sái bằng một nam nhân cổ đại ư .....Giống như Trương Thiết Sơn nói, nếu hắn làm không được như lời hắn nói, cuối cùng làm cho nàng thất vọng thì lại tách ra là được.Dù sao thanh danh nàng vốn không tốt, vẫn luôn mang cái danh hạ đường phụ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, đều đã quen rồi không thèm để ý, chẳng lẽ còn sợ đến lúc đó tách ra bị người khác chỉ trỏ?Bản thân nàng cũng không phải sợ bị người khác chỉ trỏ nha.Vậy nàng đang băn khoăn cái gì? Từ khi nào nàng trở nên ngượng ngùng như vậy?Lý Hà Hoa đột nhiên muốn cười chính mình, nàng thật sự bị chính mình bó buộc, đến cả tính tình phóng khoáng của bản thân cũng quên mất.Lý Hà Hoa chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trương Thiết Sơn, lần đầu tiên thử buông lỏng nội tâm phòng bị của mình: "Trương Thiết Sơn, nếu như ngươi làm không được như lời ngươi nói, khiến ta không vui, thì ta có thể buông tay đúng không?"Trong chớp mắt Trương Thiết Sơn ngốc lăng, ánh mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt, kích động nuốt nước miếng, tay nắm tay Lý Hà Hoa chặt đến phát đau: "Nàng yên tâm, ta vĩnh viễn không cho nàng có cơ hội buông tay. Nếu thật sự có một ngày ta khiến nàng không vui, ta nói được làm được, ta sẽ tự đi." Nói thật câu này như một loại bảo đảm đánh tan tia băn khoăn cuối cùng trong lòng Lý Hà Hoa, giờ phút này lòng cũng đã triệt để buông lỏng, một chút vui sướng từ đáy lòng len lên khiến nàng nở nụ cười.Thôi bỏ đi Lý Hà Hoa, tiêu sái một chút, dũng cảm một chút, không có gì ghê gớm."Được, Trương Thiết Sơn, ngươi nói phải giữ lời."Trương Thiết Sơn mở to hai mắt, tựa như kinh hỉ quá độ, biểu tình trên mặt là vẻ ngốc ngếch khó tả.