Editor: HannahGần 1 giờ giữa hè, không khí nóng bức không thể chịu được, người như bị ném vào trong lồng hấp, Lâm Ái Thanh phe phẩy quạt hương bồ cho mình, mơ màng thiu thiu ngủ, bị nóng quá bật dậy mới nhận ra đã làm rơi quạt hương bồ xuống mặt đất từ bao giờ, đầu óc còn chưa kịp định hình là bản thân đang ở đâu. Mơ hồ tới nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh mới hơi tỉnh một chút, khi về lại phòng, Lâm Ái Thanh mới phát hiện chị của cô – Lâm Vệ Hồng đang ngồi ngây ngốc ở bàn học. Nhìn ngọn cây ngoài cửa sổ mà xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nửa tháng trước, thời điểm Lâm Vệ Hồng kết thúc thi cuối kì quậy tung cả nhà lên vì muốn cùng bạn học đi xuống nông thôn, kết quả mấy ngày sau lại đánh nhau cùng một người bạn học đánh nhau một trận ở trường, đánh tới vỡ đầu được đem và bệnh viện. Sau khi từ bệnh viện trở về, Lâm Vệ Hồng đã không đề cập tới việc xuống nông thôn, cả người cũng thay đổi như thành người khác, luôn ngơ ngác mà phát ngốc, không đòi xuống nông thôn nữa, nhưng…
Chương 24: Chương 24
Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy KéoTác giả: Đường Thất NgưTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEditor: HannahGần 1 giờ giữa hè, không khí nóng bức không thể chịu được, người như bị ném vào trong lồng hấp, Lâm Ái Thanh phe phẩy quạt hương bồ cho mình, mơ màng thiu thiu ngủ, bị nóng quá bật dậy mới nhận ra đã làm rơi quạt hương bồ xuống mặt đất từ bao giờ, đầu óc còn chưa kịp định hình là bản thân đang ở đâu. Mơ hồ tới nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh mới hơi tỉnh một chút, khi về lại phòng, Lâm Ái Thanh mới phát hiện chị của cô – Lâm Vệ Hồng đang ngồi ngây ngốc ở bàn học. Nhìn ngọn cây ngoài cửa sổ mà xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nửa tháng trước, thời điểm Lâm Vệ Hồng kết thúc thi cuối kì quậy tung cả nhà lên vì muốn cùng bạn học đi xuống nông thôn, kết quả mấy ngày sau lại đánh nhau cùng một người bạn học đánh nhau một trận ở trường, đánh tới vỡ đầu được đem và bệnh viện. Sau khi từ bệnh viện trở về, Lâm Vệ Hồng đã không đề cập tới việc xuống nông thôn, cả người cũng thay đổi như thành người khác, luôn ngơ ngác mà phát ngốc, không đòi xuống nông thôn nữa, nhưng… Editor: HannahCũng thật là như thế, mặc kệ người trong thôn đưa ra nghi ngờ gì, đội trưởng Tiểu Lưu chỉ nói một câu, Lâm Ái Thanh biết sửa máy kéo đã đè xuống.Được, trong thôn nếu có ai biết sửa máy kéo thì cũng sẽ không để hư một hai năm rồi mà vẫn bỏ mặc ở đó.Nhưng mọi người quay đầu nhìn Lâm Ái Thanh, lại nhìn đội trưởng Tiểu Lưu thì cảm thấy khả năng không lớn.Một cô gái sao có thể sửa máy kéo!“Lưu Bảo Điền, đừng nói chú nhận cái gì tốt của người ta nhé.Cô gái kia chân tay nhỏ nhắn, sao có thể sửa máy kéo.” Lên tiếng chính là Lưu Đại Căn, cha của Lưu Xuyên Trụ, cùng lứa với đội trưởng Tiểu Lưu nhưng tuổi lại xấp xỉ với Lưu đội trưởng cũ.Lưu Đại Căn chấp tay sau lưng, ngón tay còn kẹp điếu thuốc chưa hút xong, ánh mắt di chuyển giữa Lâm Ái Thanh và đội trưởng Tiểu Lưu, giống như giữa bọn họ có quan hệ gì không thể cho người khác biết vậy.“Thanh niên trí thức Lâm từ tỉnh thành tới, cha cô ấy là tổ trưởng tổ bảo trì ở xưởng dệt bông trên tỉnh, đây là sự thật.” Vẻ vui mừng trên mặt đội trưởng Tiểu Lưu cứng lại, nghiêm túc nhìn mọi người: “Lấy thứ tốt gì, các người ai nói cho tôi nghe thử, nhận chỗ tốt rồi thì tôi có thể sửa hay là anh có thể sửa, không ai nhớ sao! Kĩ sư của công xã tới, chúng ta bỏ ra bao nhiêu đồ ăn, họ có sửa được không?”Mọi người cũng nhớ tới những kĩ sư từ công xã tới, đến trong thôn, ỷ mình có chút bản lĩnh liền giễu võ dương oai, kết quả không làm được gì, ăn uống lại không ít, cuối cùng ăn không hết gói đem về, còn mang không ít, nghĩ lại mà tức.“Thật sự là thanh niên trí thức Lâm sửa! Quả thật nhìn không ra.” Người trong thôn đều rất vui mừng.Mặc kệ như thế nào, máy kéo sửa được rồi là chuyện tốt, mắt thấy ngày mùa sắp tới, có máy kéo liền đỡ rất nhiều sức lao động.Dù sao bọn họ cũng không biết lái máy kéo, thanh niên trí thức Lâm nếu biết sửa máy kéo, đương nhiên giao máy kéo cho cô càng đảm bảo hơn.Cũng chỉ có Lưu Xuyên Trụ và cha hắn không vui, lái máy kéo chính là công việc vừa thoải mái vừa hãnh diện, nông nhàn có thể làm việc riêng kiếm thêm thu nhập.Nếu Lâm Ái Thanh là thanh niên trí thức trước đây, Lưu Đại Căn có thể hắt nước bẩn lên người Lâm Ái Thanh, nói Lâm Ái Thanh cố ý làm hư máy kéo nhưng bây giờ thì không được, máy kéo đã hư hai năm rồi, Lâm Ái Thanh mới đến bao lâu chứ?Không đến nữa tháng!“Sao lúc trước mày không học một chút?” Mọi người kéo nhau đi xem máy kéo tiếp, chỉ còn lại cha con Lưu Đại Căn, Lưu Đại Căn hút điếu thuốc, cau mày thật chặt hỏi Lưu Xuyên Trụ.Vẻ mặt Lưu Xuyên Trụ tức giận: “Vị sư phó lúc trước căn bản không dạy cái gì cho con, hỏi cũng không nói, chỉ có mấy ngày, con có thể học được cái gì.”Đây là trốn tránh trách nhiệm, đều là cùng đi học lái máy kéo sửa xe, bên mấy đội sản xuất kia mấy người lái máy kéo đều có thể ra tay sửa một ít trục trặc nhỏ, chỉ Lưu Xuyên Trụ cái gì cũng không biết, đến lái máy kéo cũng chạy xuống mương vài lần mới chậm rãi thuần thục.Đương nhiên người giống hẳn cũng không phải chỉ có một, chẳng qua những người đó vận khí tốt, máy kéo chất lượng tốt đến nay vẫn không xảy ra vấn đề gì lớn mà thôi, vấn đề nhỏ thì trực tiếp mang hai chai rượu tìm người lái máy kéo khác sửa là được.“Thanh niên trí thức Lâm, cô như thế này.” Đội trưởng Lưu cũ giơ ngón tay cái với Lâm Ái Thanh.Từ trước đến nay đội trưởng cũ khinh thường phụ nữ, tuy hàng năm công xã đều về vấn đề phụ nữ có thể chống nữa bầu trời nhưng đội trưởng cũ cảm thấy phụ nữ trời sinh nên hoạt động xung quanh đàn ông và nhà bếp, có thể sinh con và chăm sóc nhà cửa chính là người phụ nữ tốt, chống nửa bầu trời cái gì chứ, cũng chỉ chống bầu trời trong cái nhà nhỏ kia thôi.Nhìn những nữ thanh niên trí thức từ trên thành phố xuống kia đi, ngươi xem xem, đi học, văn hóa cao đấy, kết quả thì sao? Đi học được cái rắm, còn không phải cũng xuống nông thôn, còn ăn cái gì cũng không đủ, làm gì cũng không được, chỉ biết khóc..
Editor: HannahCũng thật là như thế, mặc kệ người trong thôn đưa ra nghi ngờ gì, đội trưởng Tiểu Lưu chỉ nói một câu, Lâm Ái Thanh biết sửa máy kéo đã đè xuống.
Được, trong thôn nếu có ai biết sửa máy kéo thì cũng sẽ không để hư một hai năm rồi mà vẫn bỏ mặc ở đó.
Nhưng mọi người quay đầu nhìn Lâm Ái Thanh, lại nhìn đội trưởng Tiểu Lưu thì cảm thấy khả năng không lớn.
Một cô gái sao có thể sửa máy kéo!“Lưu Bảo Điền, đừng nói chú nhận cái gì tốt của người ta nhé.
Cô gái kia chân tay nhỏ nhắn, sao có thể sửa máy kéo.
” Lên tiếng chính là Lưu Đại Căn, cha của Lưu Xuyên Trụ, cùng lứa với đội trưởng Tiểu Lưu nhưng tuổi lại xấp xỉ với Lưu đội trưởng cũ.
Lưu Đại Căn chấp tay sau lưng, ngón tay còn kẹp điếu thuốc chưa hút xong, ánh mắt di chuyển giữa Lâm Ái Thanh và đội trưởng Tiểu Lưu, giống như giữa bọn họ có quan hệ gì không thể cho người khác biết vậy.
“Thanh niên trí thức Lâm từ tỉnh thành tới, cha cô ấy là tổ trưởng tổ bảo trì ở xưởng dệt bông trên tỉnh, đây là sự thật.
” Vẻ vui mừng trên mặt đội trưởng Tiểu Lưu cứng lại, nghiêm túc nhìn mọi người: “Lấy thứ tốt gì, các người ai nói cho tôi nghe thử, nhận chỗ tốt rồi thì tôi có thể sửa hay là anh có thể sửa, không ai nhớ sao! Kĩ sư của công xã tới, chúng ta bỏ ra bao nhiêu đồ ăn, họ có sửa được không?”Mọi người cũng nhớ tới những kĩ sư từ công xã tới, đến trong thôn, ỷ mình có chút bản lĩnh liền giễu võ dương oai, kết quả không làm được gì, ăn uống lại không ít, cuối cùng ăn không hết gói đem về, còn mang không ít, nghĩ lại mà tức.
“Thật sự là thanh niên trí thức Lâm sửa! Quả thật nhìn không ra.
” Người trong thôn đều rất vui mừng.
Mặc kệ như thế nào, máy kéo sửa được rồi là chuyện tốt, mắt thấy ngày mùa sắp tới, có máy kéo liền đỡ rất nhiều sức lao động.
Dù sao bọn họ cũng không biết lái máy kéo, thanh niên trí thức Lâm nếu biết sửa máy kéo, đương nhiên giao máy kéo cho cô càng đảm bảo hơn.
Cũng chỉ có Lưu Xuyên Trụ và cha hắn không vui, lái máy kéo chính là công việc vừa thoải mái vừa hãnh diện, nông nhàn có thể làm việc riêng kiếm thêm thu nhập.
Nếu Lâm Ái Thanh là thanh niên trí thức trước đây, Lưu Đại Căn có thể hắt nước bẩn lên người Lâm Ái Thanh, nói Lâm Ái Thanh cố ý làm hư máy kéo nhưng bây giờ thì không được, máy kéo đã hư hai năm rồi, Lâm Ái Thanh mới đến bao lâu chứ?Không đến nữa tháng!“Sao lúc trước mày không học một chút?” Mọi người kéo nhau đi xem máy kéo tiếp, chỉ còn lại cha con Lưu Đại Căn, Lưu Đại Căn hút điếu thuốc, cau mày thật chặt hỏi Lưu Xuyên Trụ.
Vẻ mặt Lưu Xuyên Trụ tức giận: “Vị sư phó lúc trước căn bản không dạy cái gì cho con, hỏi cũng không nói, chỉ có mấy ngày, con có thể học được cái gì.
”Đây là trốn tránh trách nhiệm, đều là cùng đi học lái máy kéo sửa xe, bên mấy đội sản xuất kia mấy người lái máy kéo đều có thể ra tay sửa một ít trục trặc nhỏ, chỉ Lưu Xuyên Trụ cái gì cũng không biết, đến lái máy kéo cũng chạy xuống mương vài lần mới chậm rãi thuần thục.
Đương nhiên người giống hẳn cũng không phải chỉ có một, chẳng qua những người đó vận khí tốt, máy kéo chất lượng tốt đến nay vẫn không xảy ra vấn đề gì lớn mà thôi, vấn đề nhỏ thì trực tiếp mang hai chai rượu tìm người lái máy kéo khác sửa là được.
“Thanh niên trí thức Lâm, cô như thế này.
” Đội trưởng Lưu cũ giơ ngón tay cái với Lâm Ái Thanh.
Từ trước đến nay đội trưởng cũ khinh thường phụ nữ, tuy hàng năm công xã đều về vấn đề phụ nữ có thể chống nữa bầu trời nhưng đội trưởng cũ cảm thấy phụ nữ trời sinh nên hoạt động xung quanh đàn ông và nhà bếp, có thể sinh con và chăm sóc nhà cửa chính là người phụ nữ tốt, chống nửa bầu trời cái gì chứ, cũng chỉ chống bầu trời trong cái nhà nhỏ kia thôi.
Nhìn những nữ thanh niên trí thức từ trên thành phố xuống kia đi, ngươi xem xem, đi học, văn hóa cao đấy, kết quả thì sao? Đi học được cái rắm, còn không phải cũng xuống nông thôn, còn ăn cái gì cũng không đủ, làm gì cũng không được, chỉ biết khóc.
.
Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy KéoTác giả: Đường Thất NgưTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEditor: HannahGần 1 giờ giữa hè, không khí nóng bức không thể chịu được, người như bị ném vào trong lồng hấp, Lâm Ái Thanh phe phẩy quạt hương bồ cho mình, mơ màng thiu thiu ngủ, bị nóng quá bật dậy mới nhận ra đã làm rơi quạt hương bồ xuống mặt đất từ bao giờ, đầu óc còn chưa kịp định hình là bản thân đang ở đâu. Mơ hồ tới nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh mới hơi tỉnh một chút, khi về lại phòng, Lâm Ái Thanh mới phát hiện chị của cô – Lâm Vệ Hồng đang ngồi ngây ngốc ở bàn học. Nhìn ngọn cây ngoài cửa sổ mà xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nửa tháng trước, thời điểm Lâm Vệ Hồng kết thúc thi cuối kì quậy tung cả nhà lên vì muốn cùng bạn học đi xuống nông thôn, kết quả mấy ngày sau lại đánh nhau cùng một người bạn học đánh nhau một trận ở trường, đánh tới vỡ đầu được đem và bệnh viện. Sau khi từ bệnh viện trở về, Lâm Vệ Hồng đã không đề cập tới việc xuống nông thôn, cả người cũng thay đổi như thành người khác, luôn ngơ ngác mà phát ngốc, không đòi xuống nông thôn nữa, nhưng… Editor: HannahCũng thật là như thế, mặc kệ người trong thôn đưa ra nghi ngờ gì, đội trưởng Tiểu Lưu chỉ nói một câu, Lâm Ái Thanh biết sửa máy kéo đã đè xuống.Được, trong thôn nếu có ai biết sửa máy kéo thì cũng sẽ không để hư một hai năm rồi mà vẫn bỏ mặc ở đó.Nhưng mọi người quay đầu nhìn Lâm Ái Thanh, lại nhìn đội trưởng Tiểu Lưu thì cảm thấy khả năng không lớn.Một cô gái sao có thể sửa máy kéo!“Lưu Bảo Điền, đừng nói chú nhận cái gì tốt của người ta nhé.Cô gái kia chân tay nhỏ nhắn, sao có thể sửa máy kéo.” Lên tiếng chính là Lưu Đại Căn, cha của Lưu Xuyên Trụ, cùng lứa với đội trưởng Tiểu Lưu nhưng tuổi lại xấp xỉ với Lưu đội trưởng cũ.Lưu Đại Căn chấp tay sau lưng, ngón tay còn kẹp điếu thuốc chưa hút xong, ánh mắt di chuyển giữa Lâm Ái Thanh và đội trưởng Tiểu Lưu, giống như giữa bọn họ có quan hệ gì không thể cho người khác biết vậy.“Thanh niên trí thức Lâm từ tỉnh thành tới, cha cô ấy là tổ trưởng tổ bảo trì ở xưởng dệt bông trên tỉnh, đây là sự thật.” Vẻ vui mừng trên mặt đội trưởng Tiểu Lưu cứng lại, nghiêm túc nhìn mọi người: “Lấy thứ tốt gì, các người ai nói cho tôi nghe thử, nhận chỗ tốt rồi thì tôi có thể sửa hay là anh có thể sửa, không ai nhớ sao! Kĩ sư của công xã tới, chúng ta bỏ ra bao nhiêu đồ ăn, họ có sửa được không?”Mọi người cũng nhớ tới những kĩ sư từ công xã tới, đến trong thôn, ỷ mình có chút bản lĩnh liền giễu võ dương oai, kết quả không làm được gì, ăn uống lại không ít, cuối cùng ăn không hết gói đem về, còn mang không ít, nghĩ lại mà tức.“Thật sự là thanh niên trí thức Lâm sửa! Quả thật nhìn không ra.” Người trong thôn đều rất vui mừng.Mặc kệ như thế nào, máy kéo sửa được rồi là chuyện tốt, mắt thấy ngày mùa sắp tới, có máy kéo liền đỡ rất nhiều sức lao động.Dù sao bọn họ cũng không biết lái máy kéo, thanh niên trí thức Lâm nếu biết sửa máy kéo, đương nhiên giao máy kéo cho cô càng đảm bảo hơn.Cũng chỉ có Lưu Xuyên Trụ và cha hắn không vui, lái máy kéo chính là công việc vừa thoải mái vừa hãnh diện, nông nhàn có thể làm việc riêng kiếm thêm thu nhập.Nếu Lâm Ái Thanh là thanh niên trí thức trước đây, Lưu Đại Căn có thể hắt nước bẩn lên người Lâm Ái Thanh, nói Lâm Ái Thanh cố ý làm hư máy kéo nhưng bây giờ thì không được, máy kéo đã hư hai năm rồi, Lâm Ái Thanh mới đến bao lâu chứ?Không đến nữa tháng!“Sao lúc trước mày không học một chút?” Mọi người kéo nhau đi xem máy kéo tiếp, chỉ còn lại cha con Lưu Đại Căn, Lưu Đại Căn hút điếu thuốc, cau mày thật chặt hỏi Lưu Xuyên Trụ.Vẻ mặt Lưu Xuyên Trụ tức giận: “Vị sư phó lúc trước căn bản không dạy cái gì cho con, hỏi cũng không nói, chỉ có mấy ngày, con có thể học được cái gì.”Đây là trốn tránh trách nhiệm, đều là cùng đi học lái máy kéo sửa xe, bên mấy đội sản xuất kia mấy người lái máy kéo đều có thể ra tay sửa một ít trục trặc nhỏ, chỉ Lưu Xuyên Trụ cái gì cũng không biết, đến lái máy kéo cũng chạy xuống mương vài lần mới chậm rãi thuần thục.Đương nhiên người giống hẳn cũng không phải chỉ có một, chẳng qua những người đó vận khí tốt, máy kéo chất lượng tốt đến nay vẫn không xảy ra vấn đề gì lớn mà thôi, vấn đề nhỏ thì trực tiếp mang hai chai rượu tìm người lái máy kéo khác sửa là được.“Thanh niên trí thức Lâm, cô như thế này.” Đội trưởng Lưu cũ giơ ngón tay cái với Lâm Ái Thanh.Từ trước đến nay đội trưởng cũ khinh thường phụ nữ, tuy hàng năm công xã đều về vấn đề phụ nữ có thể chống nữa bầu trời nhưng đội trưởng cũ cảm thấy phụ nữ trời sinh nên hoạt động xung quanh đàn ông và nhà bếp, có thể sinh con và chăm sóc nhà cửa chính là người phụ nữ tốt, chống nửa bầu trời cái gì chứ, cũng chỉ chống bầu trời trong cái nhà nhỏ kia thôi.Nhìn những nữ thanh niên trí thức từ trên thành phố xuống kia đi, ngươi xem xem, đi học, văn hóa cao đấy, kết quả thì sao? Đi học được cái rắm, còn không phải cũng xuống nông thôn, còn ăn cái gì cũng không đủ, làm gì cũng không được, chỉ biết khóc..