Editor: HannahGần 1 giờ giữa hè, không khí nóng bức không thể chịu được, người như bị ném vào trong lồng hấp, Lâm Ái Thanh phe phẩy quạt hương bồ cho mình, mơ màng thiu thiu ngủ, bị nóng quá bật dậy mới nhận ra đã làm rơi quạt hương bồ xuống mặt đất từ bao giờ, đầu óc còn chưa kịp định hình là bản thân đang ở đâu. Mơ hồ tới nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh mới hơi tỉnh một chút, khi về lại phòng, Lâm Ái Thanh mới phát hiện chị của cô – Lâm Vệ Hồng đang ngồi ngây ngốc ở bàn học. Nhìn ngọn cây ngoài cửa sổ mà xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nửa tháng trước, thời điểm Lâm Vệ Hồng kết thúc thi cuối kì quậy tung cả nhà lên vì muốn cùng bạn học đi xuống nông thôn, kết quả mấy ngày sau lại đánh nhau cùng một người bạn học đánh nhau một trận ở trường, đánh tới vỡ đầu được đem và bệnh viện. Sau khi từ bệnh viện trở về, Lâm Vệ Hồng đã không đề cập tới việc xuống nông thôn, cả người cũng thay đổi như thành người khác, luôn ngơ ngác mà phát ngốc, không đòi xuống nông thôn nữa, nhưng…

Chương 43: Chương 43

Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy KéoTác giả: Đường Thất NgưTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEditor: HannahGần 1 giờ giữa hè, không khí nóng bức không thể chịu được, người như bị ném vào trong lồng hấp, Lâm Ái Thanh phe phẩy quạt hương bồ cho mình, mơ màng thiu thiu ngủ, bị nóng quá bật dậy mới nhận ra đã làm rơi quạt hương bồ xuống mặt đất từ bao giờ, đầu óc còn chưa kịp định hình là bản thân đang ở đâu. Mơ hồ tới nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh mới hơi tỉnh một chút, khi về lại phòng, Lâm Ái Thanh mới phát hiện chị của cô – Lâm Vệ Hồng đang ngồi ngây ngốc ở bàn học. Nhìn ngọn cây ngoài cửa sổ mà xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nửa tháng trước, thời điểm Lâm Vệ Hồng kết thúc thi cuối kì quậy tung cả nhà lên vì muốn cùng bạn học đi xuống nông thôn, kết quả mấy ngày sau lại đánh nhau cùng một người bạn học đánh nhau một trận ở trường, đánh tới vỡ đầu được đem và bệnh viện. Sau khi từ bệnh viện trở về, Lâm Vệ Hồng đã không đề cập tới việc xuống nông thôn, cả người cũng thay đổi như thành người khác, luôn ngơ ngác mà phát ngốc, không đòi xuống nông thôn nữa, nhưng… Editor: HannahThật ra bọn La Văn Triết cũng muốn đổi nhưng bọn họ là ăn chung, đổi được thì ăn mảnh hay chia ra ăn đây? Cho dù mọi người cùng nhau góp tiền thì cũng không phải tất cả mọi người đều muốn đổi.Thèm thì thèm nhưng còn có thanh niên trí thức muốn thắt chặt lưng quần để gửi tiền gửi lương thực về nhà, sao có thể ăn được.Lâm Ái Thanh ở chỗ của thanh niên trí thức không có ai chơi thân, trong đội cũng chỉ có Mãn Nữu quan hệ tương đối tốt, khó có được cãi thiện bữa ăn cô cũng không keo kiệt, trực tiếp gọi Mãn Nữu đến ăn cùng.“Khuỷu tay cô ta cong ra ngoài rồi, đối với chân đất tốt như vậy.”Trong lòng Trần Ái Đảng tức giận bất bình “Hừ, nếu không phải Lưu Mãn Nữu là con gái của đội trưởng Lâm Ái Thanh nhất định sẽ không nịnh bợ cô ấy.” Đương nhiên bây giờ cô cũng thông minh, chỉ tức giận trong lòng chứ không ồn ào nói lời này ra.Mãn Nữu cũng không phải tới tay không, cô tới ăn cơm là mang theo đồ ăn của chính mình, còn từ trong đất riêng ở nhà hái hơn nửa rổ rau xanh đến: “Ăn ké thì phải vậy, có thể ăn thịt tớ đã rất hời rồi, không thể ăn không đồ ăn của cậu được.”“Được, đỡ cho cậu ăn cơm mà phải đếm từng hạt.” Lâm Ái Thanh cười, lần trước Mãn Nữu ở chỗ cô ăn thịt thỏ, kỳ thật vẫn luôn khắc chế lượng cơm, ăn không được bao nhiêu.Mãn Nữu bị Lâm Ái Thanh trêu ghẹo hơi đỏ mặt, tức giận liếc Lâm Ái Thanh một cái, cầm rổ mang rau đi rửa.Sau khi ăn trưa xong Lâm Ái Thanh đến cung tiêu xã trên trấn dùng bảy phân tám mao mua một cân đường trắng, lại mua thêm năm cái bánh nướng hạt mè lớn đưa qua nhà cho Cẩu Đản.Ăn không của người ta một con gà trong lòng Lâm Ái Thanh rất băn khoăn nhưng mấy thứ này của Lâm Ái Thanh đưa qua thì thím Hà Hoa nhất định không chịu nhận, một hai phải bắt cô mang về cho mình ăn đi, đến khi Lâm Ái Thanh nói mua cho Cẩu Đản ăn bồi dưỡng thân thể thì thím Hà Hoa mới nhận.“Con bé này, quá khách khí rồi.” Thím Hà Hoa nhận đường, cương quyết lôi kéo Lâm Ái Thanh vào nhà chính, lập tức rót cho Lâm Ái Thanh một chén nước đường ngon ngọt tới.Lâm Ái Thanh uống một ngụm, gắt ở cổ họng, vừa hay hai cháu gái chưa đến hai tuổi của thím Hà Hoa đứng ngay ngạch cửa ánh mắt trông mong nhìn cô, Lâm Ái Thanh gọi hai đứa trẻ lại, đút cho chúng uống.“Ngọt.” Con bé ở nhà rõ ràng không được cưng chiều như Cẩu Đản dù nhỏ tuổi hơn.Lâm Ái Thanh khẽ cười “Đúng vậy, ngọt.”Chờ thím Hà Hoa bưng đĩa bí đỏ nhà mình phơi đi từ trong buồng ra, Lâm Ái Thanh đã chia nước đường cho mấy cháu gái của bà uống, thím Hà Hoa định há miệng mắng nhưng nhìn thấy Lâm Ái Thanh nhẫn nhịn không mở miệng chỉ xua tay, tức giận đuổi mấy cháu gái nhanh đi làm việc.Được em gái nhỏ nhất gọi đến uống nước đường, các cô bé lập tức cười hì hì giải tán, cũng không bởi vì bà nội hung dữ mà không vui.Bởi vì được uống nước đường, tâm tình ngược lại rất tốt, hơn nữa hôm nay bà của các bé chỉ là ngữ khí hung dữ một chút chứ không mắng chửi người.Ở nông thôn thái độ trọng nam khinh nữ là bình thường, đừng nói nông thôn đến cả trong thành cũng có, từ nhỏ Lâm Ái Thanh đã thấy nhiều nên cũng không cảm thấy quá mức đặc biệt.Bạch Than Bình tuy trọng nam khinh nữ nhưng bởi vì điều kiện kinh tế tương đối không tồi, cơ hồ không có việc mang con gái cho đi hoặc dìm chết, đây đã là nơi rất tốt rồi.Lâm Ái Thanh không ngồi lâu ở nhà thím Hà Hoa, rất nhanh đã cáo từ rời đi nhưng mà chuyện nửa đêm không nói hai lời trực tiếp đưa Cẩu Đản đến bệnh viện, được cả nhà thím Hà Hoa nhiệt tình tuyên dương, đã sớm khuếch tán rộng rãi trong đội sản xuất.Đối lập với trước kia khi Lưu Xuyên Trụ lái máy kéo, mấy xã viên ít khi nhất trí đứng về phía người ngoài.Cha con Lưu Đại Căn đang ở nhà cân nhắc làm sao để lôi kéo cổ động xã viêu ủng hộ, tổ chức đại hội xã viên kéo Lâm Ái Thanh khỏi vị trí lái máy kéo xuống: “…”.

Editor: HannahThật ra bọn La Văn Triết cũng muốn đổi nhưng bọn họ là ăn chung, đổi được thì ăn mảnh hay chia ra ăn đây? Cho dù mọi người cùng nhau góp tiền thì cũng không phải tất cả mọi người đều muốn đổi.

Thèm thì thèm nhưng còn có thanh niên trí thức muốn thắt chặt lưng quần để gửi tiền gửi lương thực về nhà, sao có thể ăn được.

Lâm Ái Thanh ở chỗ của thanh niên trí thức không có ai chơi thân, trong đội cũng chỉ có Mãn Nữu quan hệ tương đối tốt, khó có được cãi thiện bữa ăn cô cũng không keo kiệt, trực tiếp gọi Mãn Nữu đến ăn cùng.

“Khuỷu tay cô ta cong ra ngoài rồi, đối với chân đất tốt như vậy.

”Trong lòng Trần Ái Đảng tức giận bất bình “Hừ, nếu không phải Lưu Mãn Nữu là con gái của đội trưởng Lâm Ái Thanh nhất định sẽ không nịnh bợ cô ấy.

” Đương nhiên bây giờ cô cũng thông minh, chỉ tức giận trong lòng chứ không ồn ào nói lời này ra.

Mãn Nữu cũng không phải tới tay không, cô tới ăn cơm là mang theo đồ ăn của chính mình, còn từ trong đất riêng ở nhà hái hơn nửa rổ rau xanh đến: “Ăn ké thì phải vậy, có thể ăn thịt tớ đã rất hời rồi, không thể ăn không đồ ăn của cậu được.

”“Được, đỡ cho cậu ăn cơm mà phải đếm từng hạt.

” Lâm Ái Thanh cười, lần trước Mãn Nữu ở chỗ cô ăn thịt thỏ, kỳ thật vẫn luôn khắc chế lượng cơm, ăn không được bao nhiêu.

Mãn Nữu bị Lâm Ái Thanh trêu ghẹo hơi đỏ mặt, tức giận liếc Lâm Ái Thanh một cái, cầm rổ mang rau đi rửa.

Sau khi ăn trưa xong Lâm Ái Thanh đến cung tiêu xã trên trấn dùng bảy phân tám mao mua một cân đường trắng, lại mua thêm năm cái bánh nướng hạt mè lớn đưa qua nhà cho Cẩu Đản.

Ăn không của người ta một con gà trong lòng Lâm Ái Thanh rất băn khoăn nhưng mấy thứ này của Lâm Ái Thanh đưa qua thì thím Hà Hoa nhất định không chịu nhận, một hai phải bắt cô mang về cho mình ăn đi, đến khi Lâm Ái Thanh nói mua cho Cẩu Đản ăn bồi dưỡng thân thể thì thím Hà Hoa mới nhận.

“Con bé này, quá khách khí rồi.

” Thím Hà Hoa nhận đường, cương quyết lôi kéo Lâm Ái Thanh vào nhà chính, lập tức rót cho Lâm Ái Thanh một chén nước đường ngon ngọt tới.

Lâm Ái Thanh uống một ngụm, gắt ở cổ họng, vừa hay hai cháu gái chưa đến hai tuổi của thím Hà Hoa đứng ngay ngạch cửa ánh mắt trông mong nhìn cô, Lâm Ái Thanh gọi hai đứa trẻ lại, đút cho chúng uống.

“Ngọt.

” Con bé ở nhà rõ ràng không được cưng chiều như Cẩu Đản dù nhỏ tuổi hơn.

Lâm Ái Thanh khẽ cười “Đúng vậy, ngọt.

”Chờ thím Hà Hoa bưng đĩa bí đỏ nhà mình phơi đi từ trong buồng ra, Lâm Ái Thanh đã chia nước đường cho mấy cháu gái của bà uống, thím Hà Hoa định há miệng mắng nhưng nhìn thấy Lâm Ái Thanh nhẫn nhịn không mở miệng chỉ xua tay, tức giận đuổi mấy cháu gái nhanh đi làm việc.

Được em gái nhỏ nhất gọi đến uống nước đường, các cô bé lập tức cười hì hì giải tán, cũng không bởi vì bà nội hung dữ mà không vui.

Bởi vì được uống nước đường, tâm tình ngược lại rất tốt, hơn nữa hôm nay bà của các bé chỉ là ngữ khí hung dữ một chút chứ không mắng chửi người.

Ở nông thôn thái độ trọng nam khinh nữ là bình thường, đừng nói nông thôn đến cả trong thành cũng có, từ nhỏ Lâm Ái Thanh đã thấy nhiều nên cũng không cảm thấy quá mức đặc biệt.

Bạch Than Bình tuy trọng nam khinh nữ nhưng bởi vì điều kiện kinh tế tương đối không tồi, cơ hồ không có việc mang con gái cho đi hoặc dìm chết, đây đã là nơi rất tốt rồi.

Lâm Ái Thanh không ngồi lâu ở nhà thím Hà Hoa, rất nhanh đã cáo từ rời đi nhưng mà chuyện nửa đêm không nói hai lời trực tiếp đưa Cẩu Đản đến bệnh viện, được cả nhà thím Hà Hoa nhiệt tình tuyên dương, đã sớm khuếch tán rộng rãi trong đội sản xuất.

Đối lập với trước kia khi Lưu Xuyên Trụ lái máy kéo, mấy xã viên ít khi nhất trí đứng về phía người ngoài.

Cha con Lưu Đại Căn đang ở nhà cân nhắc làm sao để lôi kéo cổ động xã viêu ủng hộ, tổ chức đại hội xã viên kéo Lâm Ái Thanh khỏi vị trí lái máy kéo xuống: “…”.

Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy KéoTác giả: Đường Thất NgưTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhEditor: HannahGần 1 giờ giữa hè, không khí nóng bức không thể chịu được, người như bị ném vào trong lồng hấp, Lâm Ái Thanh phe phẩy quạt hương bồ cho mình, mơ màng thiu thiu ngủ, bị nóng quá bật dậy mới nhận ra đã làm rơi quạt hương bồ xuống mặt đất từ bao giờ, đầu óc còn chưa kịp định hình là bản thân đang ở đâu. Mơ hồ tới nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh mới hơi tỉnh một chút, khi về lại phòng, Lâm Ái Thanh mới phát hiện chị của cô – Lâm Vệ Hồng đang ngồi ngây ngốc ở bàn học. Nhìn ngọn cây ngoài cửa sổ mà xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nửa tháng trước, thời điểm Lâm Vệ Hồng kết thúc thi cuối kì quậy tung cả nhà lên vì muốn cùng bạn học đi xuống nông thôn, kết quả mấy ngày sau lại đánh nhau cùng một người bạn học đánh nhau một trận ở trường, đánh tới vỡ đầu được đem và bệnh viện. Sau khi từ bệnh viện trở về, Lâm Vệ Hồng đã không đề cập tới việc xuống nông thôn, cả người cũng thay đổi như thành người khác, luôn ngơ ngác mà phát ngốc, không đòi xuống nông thôn nữa, nhưng… Editor: HannahThật ra bọn La Văn Triết cũng muốn đổi nhưng bọn họ là ăn chung, đổi được thì ăn mảnh hay chia ra ăn đây? Cho dù mọi người cùng nhau góp tiền thì cũng không phải tất cả mọi người đều muốn đổi.Thèm thì thèm nhưng còn có thanh niên trí thức muốn thắt chặt lưng quần để gửi tiền gửi lương thực về nhà, sao có thể ăn được.Lâm Ái Thanh ở chỗ của thanh niên trí thức không có ai chơi thân, trong đội cũng chỉ có Mãn Nữu quan hệ tương đối tốt, khó có được cãi thiện bữa ăn cô cũng không keo kiệt, trực tiếp gọi Mãn Nữu đến ăn cùng.“Khuỷu tay cô ta cong ra ngoài rồi, đối với chân đất tốt như vậy.”Trong lòng Trần Ái Đảng tức giận bất bình “Hừ, nếu không phải Lưu Mãn Nữu là con gái của đội trưởng Lâm Ái Thanh nhất định sẽ không nịnh bợ cô ấy.” Đương nhiên bây giờ cô cũng thông minh, chỉ tức giận trong lòng chứ không ồn ào nói lời này ra.Mãn Nữu cũng không phải tới tay không, cô tới ăn cơm là mang theo đồ ăn của chính mình, còn từ trong đất riêng ở nhà hái hơn nửa rổ rau xanh đến: “Ăn ké thì phải vậy, có thể ăn thịt tớ đã rất hời rồi, không thể ăn không đồ ăn của cậu được.”“Được, đỡ cho cậu ăn cơm mà phải đếm từng hạt.” Lâm Ái Thanh cười, lần trước Mãn Nữu ở chỗ cô ăn thịt thỏ, kỳ thật vẫn luôn khắc chế lượng cơm, ăn không được bao nhiêu.Mãn Nữu bị Lâm Ái Thanh trêu ghẹo hơi đỏ mặt, tức giận liếc Lâm Ái Thanh một cái, cầm rổ mang rau đi rửa.Sau khi ăn trưa xong Lâm Ái Thanh đến cung tiêu xã trên trấn dùng bảy phân tám mao mua một cân đường trắng, lại mua thêm năm cái bánh nướng hạt mè lớn đưa qua nhà cho Cẩu Đản.Ăn không của người ta một con gà trong lòng Lâm Ái Thanh rất băn khoăn nhưng mấy thứ này của Lâm Ái Thanh đưa qua thì thím Hà Hoa nhất định không chịu nhận, một hai phải bắt cô mang về cho mình ăn đi, đến khi Lâm Ái Thanh nói mua cho Cẩu Đản ăn bồi dưỡng thân thể thì thím Hà Hoa mới nhận.“Con bé này, quá khách khí rồi.” Thím Hà Hoa nhận đường, cương quyết lôi kéo Lâm Ái Thanh vào nhà chính, lập tức rót cho Lâm Ái Thanh một chén nước đường ngon ngọt tới.Lâm Ái Thanh uống một ngụm, gắt ở cổ họng, vừa hay hai cháu gái chưa đến hai tuổi của thím Hà Hoa đứng ngay ngạch cửa ánh mắt trông mong nhìn cô, Lâm Ái Thanh gọi hai đứa trẻ lại, đút cho chúng uống.“Ngọt.” Con bé ở nhà rõ ràng không được cưng chiều như Cẩu Đản dù nhỏ tuổi hơn.Lâm Ái Thanh khẽ cười “Đúng vậy, ngọt.”Chờ thím Hà Hoa bưng đĩa bí đỏ nhà mình phơi đi từ trong buồng ra, Lâm Ái Thanh đã chia nước đường cho mấy cháu gái của bà uống, thím Hà Hoa định há miệng mắng nhưng nhìn thấy Lâm Ái Thanh nhẫn nhịn không mở miệng chỉ xua tay, tức giận đuổi mấy cháu gái nhanh đi làm việc.Được em gái nhỏ nhất gọi đến uống nước đường, các cô bé lập tức cười hì hì giải tán, cũng không bởi vì bà nội hung dữ mà không vui.Bởi vì được uống nước đường, tâm tình ngược lại rất tốt, hơn nữa hôm nay bà của các bé chỉ là ngữ khí hung dữ một chút chứ không mắng chửi người.Ở nông thôn thái độ trọng nam khinh nữ là bình thường, đừng nói nông thôn đến cả trong thành cũng có, từ nhỏ Lâm Ái Thanh đã thấy nhiều nên cũng không cảm thấy quá mức đặc biệt.Bạch Than Bình tuy trọng nam khinh nữ nhưng bởi vì điều kiện kinh tế tương đối không tồi, cơ hồ không có việc mang con gái cho đi hoặc dìm chết, đây đã là nơi rất tốt rồi.Lâm Ái Thanh không ngồi lâu ở nhà thím Hà Hoa, rất nhanh đã cáo từ rời đi nhưng mà chuyện nửa đêm không nói hai lời trực tiếp đưa Cẩu Đản đến bệnh viện, được cả nhà thím Hà Hoa nhiệt tình tuyên dương, đã sớm khuếch tán rộng rãi trong đội sản xuất.Đối lập với trước kia khi Lưu Xuyên Trụ lái máy kéo, mấy xã viên ít khi nhất trí đứng về phía người ngoài.Cha con Lưu Đại Căn đang ở nhà cân nhắc làm sao để lôi kéo cổ động xã viêu ủng hộ, tổ chức đại hội xã viên kéo Lâm Ái Thanh khỏi vị trí lái máy kéo xuống: “…”.

Chương 43: Chương 43