Chương 1 “Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Trương Húc Đông, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Trương Húc Đông đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Trương Húc Đông không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào…
Chương 125
Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền KỳTác giả: Lạc XoongTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Trương Húc Đông, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Trương Húc Đông đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Trương Húc Đông không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào… Chương 135: Ngay sau đó, anh đi tới trước mặt chủ quán Phan, thấp giọng nói: “Thế nào, không sao chứ?” Chủ quán Phan cười khổ nói: “Già rồi, không chịu được giày vò, chỉ sợ đã gãy mấy cái xương.” Trương Húc Đông quét mắt nhìn ông ta một cái, quả nhiên, xương sườn đứt gãy, suýt nữa là c*m v** gan. “Đi bệnh viện đi.” Trương Húc Đông nói. Thuật pháp vừa rồi đã khiến Trương Húc Đông tiêu hao cực cao, cho nên anh không còn sức chữa bệnh cho chủ quán Phan nữa. Chủ quán Phan không nhịn được cảm thán ở trong lòng: “Người trẻ tuổi này, rốt cuộc là có lai lịch gì?” “Đỡ ba cô lên.” Trương Húc Đông nhìn Phan Doãn một cái, nói. Phan Doãn sợ choáng váng, lúc này mới kịp phản ứng, cô ta vội vàng gật đầu, một câu cũng không dám nói. Trên đường trở về, Trương Húc Đông nói với chủ quán Phan “Chuyện hôm nay, mong chủ quán Phan giữ bí mật.” Chủ quán Phan cười khổ nói: “Còn có thể giữ được bí mật sao?” Trương Húc Đông không khỏi trầm mặc. Điều này cũng đúng, mọi hành động hôm nay đúng là đã quá kiêu căng. Sau khi đưa chủ quán Phan đến bệnh viện, Trương Húc Đông liền chuẩn bị rời đi. Lúc này, Phan Doãn bỗng nhiên gọi Trương Húc Đông lại. Cô ta thận trọng nói: “Trước đó là tôi hiểu lầm, anh sẽ không trách tôi chứ?” “Trách cô.” Trương Húc Đông nở nụ cười, “Ở trong mắt tôi, cô cùng lắm chỉ là một người qua đường, tôi còn phải để ý cô nói gì sao.” Phan Doãn sững sờ, gương mặt xinh đẹp lập tức giận đến mức đỏ lên. Trương Húc Đông khoát tay, quay đầu rời đi. “Tên khốn này.” Nhìn bóng lưng Trương Húc Đông rời đi, Phan Doãn không nhịn được dậm chân. Ngày hôm sau, sự việc này được đưa lên bản tin một lần nữa. Trương Húc Đông ngồi ở trên ghế sa lon, vừa ăn hoa quả, vừa xem bản tin. Điều đáng nhắc tới chính là, trên bản tin cũng không nói chuyện này là do ai làm, thân phận của vị anh hùng” kia càng thêm khó bề phân biệt. “Trời ạ, thế này thì quá mức rồi” Ngay vào lúc này, Lâm Tâm Di cầm điện thoại đi tới. Chỉ thấy trên điện thoại có một video đang cực hot, nội dung video chính là Trương Húc Đông đạp nước lướt đi. Trương Húc Đông không khỏi thở dài, video này, chỉ sợ sẽ mang đến cho mình vô số phiền phức. Cũng may tất cả mọi người đều không quá tin tưởng đây là sự thật, tất cả mọi người trong khu bình luận đều xác định đây là đang đóng phim, điều này cũng khiến Trương Húc Đông nhẹ nhàng thở ra. Hôm đó Trương Húc Đông không có chuyện gì làm, đang định đi chợ đồ cổ, tìm một khối ngọc bội cho Lâm Tâm Di, để làm một tấm bùa bảo vệ cho cô. Ngay lúc anh đang chuẩn bị ra cửa, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Cầm điện thoại lên xem, phát hiện người gọi đến lại là em gái của Lâm Khuynh Thiền, Lâm Tuyết Trinh. Điều này khiến Trương Húc Đông vừa giật mình lại chán ghét, anh không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp tắt máy. Nhưng không nghĩ tới, chỉ chốc lát sau Lâm Tuyết Trinh lại gọi lại. Sau khi bắt máy, Trương Húc Đông liền cực kì không vui nói ra: “Chuyện gì?” Lâm Tuyết Trinh nóng nảy nói: “Không… Không xong, ông… ông đi rồi!”
Chương 135:
Ngay sau đó, anh đi tới trước mặt chủ quán Phan, thấp giọng nói: “Thế nào, không sao chứ?”
Chủ quán Phan cười khổ nói: “Già rồi, không chịu được giày vò, chỉ sợ đã gãy mấy cái xương.”
Trương Húc Đông quét mắt nhìn ông ta một cái, quả nhiên, xương sườn đứt gãy, suýt nữa là c*m v** gan.
“Đi bệnh viện đi.” Trương Húc Đông nói.
Thuật pháp vừa rồi đã khiến Trương Húc Đông tiêu hao cực cao, cho nên anh không còn sức chữa bệnh cho chủ quán Phan nữa.
Chủ quán Phan không nhịn được cảm thán ở trong lòng: “Người trẻ tuổi này, rốt cuộc là có lai lịch gì?”
“Đỡ ba cô lên.” Trương Húc Đông nhìn Phan Doãn một cái, nói.
Phan Doãn sợ choáng váng, lúc này mới kịp phản ứng, cô ta vội vàng gật đầu, một câu cũng không dám nói.
Trên đường trở về, Trương Húc Đông nói với chủ quán Phan “Chuyện hôm nay, mong chủ quán Phan giữ bí mật.”
Chủ quán Phan cười khổ nói: “Còn có thể giữ được bí mật sao?”
Trương Húc Đông không khỏi trầm mặc.
Điều này cũng đúng, mọi hành động hôm nay đúng là đã quá kiêu căng.
Sau khi đưa chủ quán Phan đến bệnh viện, Trương Húc Đông liền chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Phan Doãn bỗng nhiên gọi Trương Húc Đông lại.
Cô ta thận trọng nói: “Trước đó là tôi hiểu lầm, anh sẽ không trách tôi chứ?”
“Trách cô.” Trương Húc Đông nở nụ cười, “Ở trong mắt tôi, cô cùng lắm chỉ là một người qua đường, tôi còn phải để ý cô nói gì sao.”
Phan Doãn sững sờ, gương mặt xinh đẹp lập tức giận đến mức đỏ lên.
Trương Húc Đông khoát tay, quay đầu rời đi.
“Tên khốn này.” Nhìn bóng lưng Trương Húc Đông rời đi, Phan Doãn không nhịn được dậm chân.
Ngày hôm sau, sự việc này được đưa lên bản tin một lần nữa.
Trương Húc Đông ngồi ở trên ghế sa lon, vừa ăn hoa quả, vừa xem bản tin.
Điều đáng nhắc tới chính là, trên bản tin cũng không nói chuyện này là do ai làm, thân phận của vị anh hùng” kia càng thêm khó bề phân biệt.
“Trời ạ, thế này thì quá mức rồi” Ngay vào lúc này, Lâm Tâm Di cầm điện thoại đi tới.
Chỉ thấy trên điện thoại có một video đang cực hot, nội dung video chính là Trương Húc Đông đạp nước lướt đi.
Trương Húc Đông không khỏi thở dài, video này, chỉ sợ sẽ mang đến cho mình vô số phiền phức.
Cũng may tất cả mọi người đều không quá tin tưởng đây là sự thật, tất cả mọi người trong khu bình luận đều xác định đây là đang đóng phim, điều này cũng khiến Trương Húc Đông nhẹ nhàng thở ra.
Hôm đó Trương Húc Đông không có chuyện gì làm, đang định đi chợ đồ cổ, tìm một khối ngọc bội cho Lâm Tâm Di, để làm một tấm bùa bảo vệ cho cô.
Ngay lúc anh đang chuẩn bị ra cửa, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cầm điện thoại lên xem, phát hiện người gọi đến lại là em gái của Lâm Khuynh Thiền, Lâm Tuyết Trinh.
Điều này khiến Trương Húc Đông vừa giật mình lại chán ghét, anh không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp tắt máy.
Nhưng không nghĩ tới, chỉ chốc lát sau Lâm Tuyết Trinh lại gọi lại.
Sau khi bắt máy, Trương Húc Đông liền cực kì không vui nói ra: “Chuyện gì?”
Lâm Tuyết Trinh nóng nảy nói: “Không… Không xong, ông… ông đi rồi!”
Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền KỳTác giả: Lạc XoongTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Trương Húc Đông, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Trương Húc Đông đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Trương Húc Đông không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào… Chương 135: Ngay sau đó, anh đi tới trước mặt chủ quán Phan, thấp giọng nói: “Thế nào, không sao chứ?” Chủ quán Phan cười khổ nói: “Già rồi, không chịu được giày vò, chỉ sợ đã gãy mấy cái xương.” Trương Húc Đông quét mắt nhìn ông ta một cái, quả nhiên, xương sườn đứt gãy, suýt nữa là c*m v** gan. “Đi bệnh viện đi.” Trương Húc Đông nói. Thuật pháp vừa rồi đã khiến Trương Húc Đông tiêu hao cực cao, cho nên anh không còn sức chữa bệnh cho chủ quán Phan nữa. Chủ quán Phan không nhịn được cảm thán ở trong lòng: “Người trẻ tuổi này, rốt cuộc là có lai lịch gì?” “Đỡ ba cô lên.” Trương Húc Đông nhìn Phan Doãn một cái, nói. Phan Doãn sợ choáng váng, lúc này mới kịp phản ứng, cô ta vội vàng gật đầu, một câu cũng không dám nói. Trên đường trở về, Trương Húc Đông nói với chủ quán Phan “Chuyện hôm nay, mong chủ quán Phan giữ bí mật.” Chủ quán Phan cười khổ nói: “Còn có thể giữ được bí mật sao?” Trương Húc Đông không khỏi trầm mặc. Điều này cũng đúng, mọi hành động hôm nay đúng là đã quá kiêu căng. Sau khi đưa chủ quán Phan đến bệnh viện, Trương Húc Đông liền chuẩn bị rời đi. Lúc này, Phan Doãn bỗng nhiên gọi Trương Húc Đông lại. Cô ta thận trọng nói: “Trước đó là tôi hiểu lầm, anh sẽ không trách tôi chứ?” “Trách cô.” Trương Húc Đông nở nụ cười, “Ở trong mắt tôi, cô cùng lắm chỉ là một người qua đường, tôi còn phải để ý cô nói gì sao.” Phan Doãn sững sờ, gương mặt xinh đẹp lập tức giận đến mức đỏ lên. Trương Húc Đông khoát tay, quay đầu rời đi. “Tên khốn này.” Nhìn bóng lưng Trương Húc Đông rời đi, Phan Doãn không nhịn được dậm chân. Ngày hôm sau, sự việc này được đưa lên bản tin một lần nữa. Trương Húc Đông ngồi ở trên ghế sa lon, vừa ăn hoa quả, vừa xem bản tin. Điều đáng nhắc tới chính là, trên bản tin cũng không nói chuyện này là do ai làm, thân phận của vị anh hùng” kia càng thêm khó bề phân biệt. “Trời ạ, thế này thì quá mức rồi” Ngay vào lúc này, Lâm Tâm Di cầm điện thoại đi tới. Chỉ thấy trên điện thoại có một video đang cực hot, nội dung video chính là Trương Húc Đông đạp nước lướt đi. Trương Húc Đông không khỏi thở dài, video này, chỉ sợ sẽ mang đến cho mình vô số phiền phức. Cũng may tất cả mọi người đều không quá tin tưởng đây là sự thật, tất cả mọi người trong khu bình luận đều xác định đây là đang đóng phim, điều này cũng khiến Trương Húc Đông nhẹ nhàng thở ra. Hôm đó Trương Húc Đông không có chuyện gì làm, đang định đi chợ đồ cổ, tìm một khối ngọc bội cho Lâm Tâm Di, để làm một tấm bùa bảo vệ cho cô. Ngay lúc anh đang chuẩn bị ra cửa, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Cầm điện thoại lên xem, phát hiện người gọi đến lại là em gái của Lâm Khuynh Thiền, Lâm Tuyết Trinh. Điều này khiến Trương Húc Đông vừa giật mình lại chán ghét, anh không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp tắt máy. Nhưng không nghĩ tới, chỉ chốc lát sau Lâm Tuyết Trinh lại gọi lại. Sau khi bắt máy, Trương Húc Đông liền cực kì không vui nói ra: “Chuyện gì?” Lâm Tuyết Trinh nóng nảy nói: “Không… Không xong, ông… ông đi rồi!”