Tác giả:

Chương 1   “Anh rể, anh đừng giật nữa”   Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.”   Người đàn ông này tên là Trương Húc Đông, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh..   Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!”   Trương Húc Đông đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?”   Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di.   Trương Húc Đông không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh.   “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào…

Chương 150

Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền KỳTác giả: Lạc XoongTruyện Ngôn TìnhChương 1   “Anh rể, anh đừng giật nữa”   Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.”   Người đàn ông này tên là Trương Húc Đông, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh..   Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!”   Trương Húc Đông đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?”   Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di.   Trương Húc Đông không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh.   “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào… Chương 150: “Trương Húc Đông à là Trương Húc Đông, tôi thực sự nhìn nhầm cậu rồi.” “Cụ Tô, tôi biết ông lo lắng.” Trương Húc Đông trầm giọng nói. “Nhưng tôi nói thì nhất định có thể làm được, tôi muốn để cho nhà họ Lâm phải cầu xin Lâm Tâm Di quay trở về nhà.” Cụ Lâm biết bản thân không thể khuyên được Trương Húc Đông, thì chỉ có thể mệt mỏi phất tay nói: “Thôi, thôi, coi như tôi đã nhìn sai người rồi đi.” Cụ Lâm thở dài, sau đó lại tuỳ tiện hỏi một câu: “Lần trước lúc chúng ta tách ra cậu đã có thực lực của nội kình đại sư, vậy một tháng rồi thực lực của cậu đã tăng đến đâu rồi? Nội kình đại sư cấp năm chưa?” Trương Húc Đông nghĩ một chút: “Nếu dựa theo cách phân chia của Võ đạo mà nói thì bây giờ thực lực của tôi ắt hẳn ngang với nội kình tông sư.” Nghe thấy vậy, cụ Lâm chợt sửng sốt một lúc sau đó bỗng nhiên đứng bật dậy, kích động nói: “Cậu… cậu nói gì? Cậu không lừa tôi chứ?” Trương Húc Đông gật đầu nói: “Vâng, nếu mà nói chính xác thì tôi cũng chỉ vừa mới bước vào cảnh giới này thôi.” Cụ Lâm kích động đến phát khóc, ông bám chặt tay Trương Húc Đông, hưng phấn nói: “Trương Húc Đông, tôi rút lại lời nói vừa rồi của mình. Nếu cậu đã bước vào nội kình tông sư, vậy thì cậu chính là Diệp Thiên Vọng thứ hai!” Huyền thoại của Đạm Thành, Diệp Thiên Vọng cũng bước vào cảnh giới nội kình tông sư ở tầm tuổi này, rồi từ đó về sau một mạch thăng cấp. Vì thế nên, cụ Lâm cảm thấy Trương Húc Đông rất có khả năng đạt được độ cao như Diệp Thiên Vọng. Nếu cứ như thế thì có lẽ thực sự có khả năng trở lại nhà họ Tô. Chỉ là cụ Lâm không biết rằng, Diệp Thiên Vọng là từ nhỏ đã tập võ, hơn nữa còn có danh sư ở phía sau chỉ dạy, còn Trương Húc Đông từ một kẻ bình thường tiến vào trúc cơ kỳ chỉ dùng vỏn vẹn một trăm ngày. Người xưa có câu miêu tả thiên tài tu đạo chính là “Trăm ngày Trúc cơ” nhưng thời đó linh khí hãy còn nồng đậm, mà Trương Húc Đông ở trong thời kỳ mạt pháp, linh khí mỏng manh gần như không còn sót lại này lại vẫn có thể bước vào Trúc cơ kỳ trong vòng một trăm ngày, như vậy đủ để hiểu được tiềm lực của Trương Húc Đông như thế nào. Hơn nữa, Trương Húc Đông tu đạo, dùng linh lực chứ không phải là nội kình như võ đạo. “Trương Húc Đông, tương lai của nhà họ Lâm sau này phải đặt trên người cậu rồi.” Cụ Lâm cố nén tâm trạng kích động, vuốt ngực cảm thán nói. Ông cứ nghĩ nhà họ Lâm là chỗ dựa của Trương Húc Đông, nhưng bây giờ xem ra, chỗ dựa của Trương Húc Đông có lẽ chỉ là chính anh mà thôi. Nhìn bộ dạng kích động của cụ Tô, Trương Húc Đông có chút không hiểu, chẳng lẽ dùng một trăm ngày để đạt tới trúc cơ kỳ là rất khó hay sao? “Cụ Tô, viên đan dược mà tôi đưa cho ông kia, có phải là ông vẫn chưa dùng hay không?” Đúng lúc này, Trương Húc Đông bỗng nhiên chuyển chủ đề. Cụ Lâm ngập ngừng, sau đó cũng vẫn gật đầu, cười khổ nói: “Tôi thấy không cần thiết, Trương Húc Đông, cậu nói thật với tôi, tôi còn sống được bao lâu nữa?” Trương Húc Đông im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nhiều nhất là nửa năm.” “Nửa năm… Vậy là đủ rồi.” Cụ Lâm có chút thoả mãn cười. “Cho dù phải ra đi ngay lúc này thì tôi cũng có thể nhắm mắt rồi.” “Cụ Tô, tôi biết là ông đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng ông có từng nghĩ cho Lâm Tâm Di hay không?” Trương Húc Đông nhíu mày nói: “Trong thế giới của cô ấy, ông là người thân duy nhất, nếu ông mất, cô ấy sẽ hoàn toàn không còn chỗ dựa nữa.” Cụ Lâm gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ tới rồi, vì thế nên mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm vị hôn phu đáng để tôi giao phó con bé cho. Bây giờ có cậu, tôi cũng an tâm rồi.” “Tình thân và tình yêu không hề giống nhau.” Trương Húc Đông thở dài nói: “Cụ Tô, viên đan dược kia đã hoàn toàn không còn tác dụng gì với tôi rồi, ông uống nó đi, coi như là vì Lâm Tâm Di.” Cụ Lâm thấy ánh mắt Trương Húc Đông vô cùng thành khẩn thì lập tức đáp ứng nói: “Được, tôi nghe cậu.” Đúng lúc này, Lâm Tâm Di từ trong phòng đi ra. Cô cười nói: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui thế?” Cụ Lâm cười lớn nói: “Ông đang thương lượng với Trương Húc Đông về hôn sự của hai đứa đây này.” Nghe thấy thế, Lâm Tâm Di lập tức ngượng chín mặt, cô ra vẻ tức giận nói: “Ông nói gì vậy! Quan hệ của chúng cháu còn chưa xác định chứ nói gì tới chuyện kết hôn.” “Vậy thì hôm nay xác định là được rồi.” Cụ Lâm cười nói. Ông nhìn bộ dạng ngại ngùng của Trương Húc Đông thì càng nhìn càng thích. Có thể tìm được một đứa cháu rể như vậy, ông đúng là tu phúc ba đời rồi. Hôm sau là ngày giao đấu của Trương Húc Đông và Tất Tiêu Dao. Thời gian ước định là tám giờ sáng, vị trí chính là ở VÕ đường lớn nhất Gia Thành: Võ Đường Hào Kiệt. Chủ của võ đường này có quan hệ vô cùng thân mật với Tất Tiêu Dao, hai người làm bạn nhiều năm, nếu tỷ thí ở đây thì làm gì cũng thuận tiện hơn. “Anh Tất, có cần gọi phóng viên đến không?” Bạn bè của Tất Tiêu Dao cười nói.

Chương 150:

 

“Trương Húc Đông à là Trương Húc Đông, tôi thực sự nhìn nhầm cậu rồi.”

 

“Cụ Tô, tôi biết ông lo lắng.” Trương Húc Đông trầm giọng nói. “Nhưng tôi nói thì nhất định có thể làm được, tôi muốn để cho nhà họ Lâm phải cầu xin Lâm Tâm Di quay trở về nhà.”

 

Cụ Lâm biết bản thân không thể khuyên được Trương Húc Đông, thì chỉ có thể mệt mỏi phất tay nói: “Thôi, thôi, coi như tôi đã nhìn sai người rồi đi.”

 

Cụ Lâm thở dài, sau đó lại tuỳ tiện hỏi một câu: “Lần trước lúc chúng ta tách ra cậu đã có thực lực của nội kình đại sư, vậy một tháng rồi thực lực của cậu đã tăng đến đâu rồi? Nội kình đại sư cấp năm chưa?”

 

Trương Húc Đông nghĩ một chút: “Nếu dựa theo cách phân chia của Võ đạo mà nói thì bây giờ thực lực của tôi ắt hẳn ngang với nội kình tông sư.”

 

Nghe thấy vậy, cụ Lâm chợt sửng sốt một lúc sau đó bỗng nhiên đứng bật dậy, kích động nói: “Cậu… cậu nói gì? Cậu không lừa tôi chứ?”

 

Trương Húc Đông gật đầu nói: “Vâng, nếu mà nói chính xác thì tôi cũng chỉ vừa mới bước vào cảnh giới này thôi.”

 

Cụ Lâm kích động đến phát khóc, ông bám chặt tay Trương Húc Đông, hưng phấn nói: “Trương Húc Đông, tôi rút lại lời nói vừa rồi của mình. Nếu cậu đã bước vào nội kình tông sư, vậy thì cậu chính là Diệp Thiên Vọng thứ hai!”

 

Huyền thoại của Đạm Thành, Diệp Thiên Vọng cũng bước vào cảnh giới nội kình tông sư ở tầm tuổi này, rồi từ đó về sau một mạch thăng cấp. Vì thế nên, cụ Lâm cảm thấy Trương Húc Đông rất có khả năng đạt được độ cao như Diệp Thiên Vọng. Nếu cứ như thế thì có lẽ thực sự có khả năng trở lại nhà họ Tô. Chỉ là cụ Lâm không biết rằng, Diệp Thiên Vọng là từ nhỏ đã tập võ, hơn nữa còn có danh sư ở phía sau chỉ dạy, còn Trương Húc Đông từ một kẻ bình thường tiến vào trúc cơ kỳ chỉ dùng vỏn vẹn một trăm ngày. Người xưa có câu miêu tả thiên tài tu đạo chính là “Trăm ngày Trúc cơ” nhưng thời đó linh khí hãy còn nồng đậm, mà Trương Húc Đông ở trong thời kỳ mạt pháp, linh khí mỏng manh gần như không còn sót lại này lại vẫn có thể bước vào Trúc cơ kỳ trong vòng một trăm ngày, như vậy đủ để hiểu được tiềm lực của Trương Húc Đông như thế nào. Hơn nữa, Trương Húc Đông tu đạo, dùng linh lực chứ không phải là nội kình như võ đạo.

 

“Trương Húc Đông, tương lai của nhà họ Lâm sau này phải đặt trên người cậu rồi.” Cụ Lâm cố nén tâm trạng kích động, vuốt ngực cảm thán nói.

 

Ông cứ nghĩ nhà họ Lâm là chỗ dựa của Trương Húc Đông, nhưng bây giờ xem ra, chỗ dựa của Trương Húc Đông có lẽ chỉ là chính anh mà thôi.

 

Nhìn bộ dạng kích động của cụ Tô, Trương Húc Đông có chút không hiểu, chẳng lẽ dùng một trăm ngày để đạt tới trúc cơ kỳ là rất khó hay sao?

 

“Cụ Tô, viên đan dược mà tôi đưa cho ông kia, có phải là ông vẫn chưa dùng hay không?” Đúng lúc này, Trương Húc Đông bỗng nhiên chuyển chủ đề.

 

Cụ Lâm ngập ngừng, sau đó cũng vẫn gật đầu, cười khổ nói: “Tôi thấy không cần thiết, Trương Húc Đông, cậu nói thật với tôi, tôi còn sống được bao lâu nữa?”

 

Trương Húc Đông im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nhiều nhất là nửa năm.”

 

“Nửa năm… Vậy là đủ rồi.” Cụ Lâm có chút thoả mãn cười. “Cho dù phải ra đi ngay lúc này thì tôi cũng có thể nhắm mắt rồi.”

 

“Cụ Tô, tôi biết là ông đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng ông có từng nghĩ cho Lâm Tâm Di hay không?” Trương Húc Đông nhíu mày nói: “Trong thế giới của cô ấy, ông là người thân duy nhất, nếu ông mất, cô ấy sẽ hoàn toàn không còn chỗ dựa nữa.”

 

Cụ Lâm gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ tới rồi, vì thế nên mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm vị hôn phu đáng để tôi giao phó con bé cho. Bây giờ có cậu, tôi cũng an tâm rồi.”

 

“Tình thân và tình yêu không hề giống nhau.” Trương Húc Đông thở dài nói: “Cụ Tô, viên đan dược kia đã hoàn toàn không còn tác dụng gì với tôi rồi, ông uống nó đi, coi như là vì Lâm Tâm Di.”

 

Cụ Lâm thấy ánh mắt Trương Húc Đông vô cùng thành khẩn thì lập tức đáp ứng nói: “Được, tôi nghe cậu.”

 

Đúng lúc này, Lâm Tâm Di từ trong phòng đi ra. Cô cười nói: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui thế?”

 

Cụ Lâm cười lớn nói: “Ông đang thương lượng với Trương Húc Đông về hôn sự của hai đứa đây này.”

 

Nghe thấy thế, Lâm Tâm Di lập tức ngượng chín mặt, cô ra vẻ tức giận nói: “Ông nói gì vậy! Quan hệ của chúng cháu còn chưa xác định chứ nói gì tới chuyện kết hôn.”

 

“Vậy thì hôm nay xác định là được rồi.” Cụ Lâm cười nói. Ông nhìn bộ dạng ngại ngùng của Trương Húc Đông thì càng nhìn càng thích. Có thể tìm được một đứa cháu rể như vậy, ông đúng là tu phúc ba đời rồi.

 

Hôm sau là ngày giao đấu của Trương Húc Đông và Tất Tiêu Dao. Thời gian ước định là tám giờ sáng, vị trí chính là ở VÕ đường lớn nhất Gia Thành: Võ Đường Hào Kiệt.

 

Chủ của võ đường này có quan hệ vô cùng thân mật với Tất Tiêu Dao, hai người làm bạn nhiều năm, nếu tỷ thí ở đây thì làm gì cũng thuận tiện hơn.

 

“Anh Tất, có cần gọi phóng viên đến không?” Bạn bè của Tất Tiêu Dao cười nói.

Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền KỳTác giả: Lạc XoongTruyện Ngôn TìnhChương 1   “Anh rể, anh đừng giật nữa”   Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.”   Người đàn ông này tên là Trương Húc Đông, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh..   Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!”   Trương Húc Đông đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?”   Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di.   Trương Húc Đông không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh.   “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào… Chương 150: “Trương Húc Đông à là Trương Húc Đông, tôi thực sự nhìn nhầm cậu rồi.” “Cụ Tô, tôi biết ông lo lắng.” Trương Húc Đông trầm giọng nói. “Nhưng tôi nói thì nhất định có thể làm được, tôi muốn để cho nhà họ Lâm phải cầu xin Lâm Tâm Di quay trở về nhà.” Cụ Lâm biết bản thân không thể khuyên được Trương Húc Đông, thì chỉ có thể mệt mỏi phất tay nói: “Thôi, thôi, coi như tôi đã nhìn sai người rồi đi.” Cụ Lâm thở dài, sau đó lại tuỳ tiện hỏi một câu: “Lần trước lúc chúng ta tách ra cậu đã có thực lực của nội kình đại sư, vậy một tháng rồi thực lực của cậu đã tăng đến đâu rồi? Nội kình đại sư cấp năm chưa?” Trương Húc Đông nghĩ một chút: “Nếu dựa theo cách phân chia của Võ đạo mà nói thì bây giờ thực lực của tôi ắt hẳn ngang với nội kình tông sư.” Nghe thấy vậy, cụ Lâm chợt sửng sốt một lúc sau đó bỗng nhiên đứng bật dậy, kích động nói: “Cậu… cậu nói gì? Cậu không lừa tôi chứ?” Trương Húc Đông gật đầu nói: “Vâng, nếu mà nói chính xác thì tôi cũng chỉ vừa mới bước vào cảnh giới này thôi.” Cụ Lâm kích động đến phát khóc, ông bám chặt tay Trương Húc Đông, hưng phấn nói: “Trương Húc Đông, tôi rút lại lời nói vừa rồi của mình. Nếu cậu đã bước vào nội kình tông sư, vậy thì cậu chính là Diệp Thiên Vọng thứ hai!” Huyền thoại của Đạm Thành, Diệp Thiên Vọng cũng bước vào cảnh giới nội kình tông sư ở tầm tuổi này, rồi từ đó về sau một mạch thăng cấp. Vì thế nên, cụ Lâm cảm thấy Trương Húc Đông rất có khả năng đạt được độ cao như Diệp Thiên Vọng. Nếu cứ như thế thì có lẽ thực sự có khả năng trở lại nhà họ Tô. Chỉ là cụ Lâm không biết rằng, Diệp Thiên Vọng là từ nhỏ đã tập võ, hơn nữa còn có danh sư ở phía sau chỉ dạy, còn Trương Húc Đông từ một kẻ bình thường tiến vào trúc cơ kỳ chỉ dùng vỏn vẹn một trăm ngày. Người xưa có câu miêu tả thiên tài tu đạo chính là “Trăm ngày Trúc cơ” nhưng thời đó linh khí hãy còn nồng đậm, mà Trương Húc Đông ở trong thời kỳ mạt pháp, linh khí mỏng manh gần như không còn sót lại này lại vẫn có thể bước vào Trúc cơ kỳ trong vòng một trăm ngày, như vậy đủ để hiểu được tiềm lực của Trương Húc Đông như thế nào. Hơn nữa, Trương Húc Đông tu đạo, dùng linh lực chứ không phải là nội kình như võ đạo. “Trương Húc Đông, tương lai của nhà họ Lâm sau này phải đặt trên người cậu rồi.” Cụ Lâm cố nén tâm trạng kích động, vuốt ngực cảm thán nói. Ông cứ nghĩ nhà họ Lâm là chỗ dựa của Trương Húc Đông, nhưng bây giờ xem ra, chỗ dựa của Trương Húc Đông có lẽ chỉ là chính anh mà thôi. Nhìn bộ dạng kích động của cụ Tô, Trương Húc Đông có chút không hiểu, chẳng lẽ dùng một trăm ngày để đạt tới trúc cơ kỳ là rất khó hay sao? “Cụ Tô, viên đan dược mà tôi đưa cho ông kia, có phải là ông vẫn chưa dùng hay không?” Đúng lúc này, Trương Húc Đông bỗng nhiên chuyển chủ đề. Cụ Lâm ngập ngừng, sau đó cũng vẫn gật đầu, cười khổ nói: “Tôi thấy không cần thiết, Trương Húc Đông, cậu nói thật với tôi, tôi còn sống được bao lâu nữa?” Trương Húc Đông im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nhiều nhất là nửa năm.” “Nửa năm… Vậy là đủ rồi.” Cụ Lâm có chút thoả mãn cười. “Cho dù phải ra đi ngay lúc này thì tôi cũng có thể nhắm mắt rồi.” “Cụ Tô, tôi biết là ông đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng ông có từng nghĩ cho Lâm Tâm Di hay không?” Trương Húc Đông nhíu mày nói: “Trong thế giới của cô ấy, ông là người thân duy nhất, nếu ông mất, cô ấy sẽ hoàn toàn không còn chỗ dựa nữa.” Cụ Lâm gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ tới rồi, vì thế nên mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm vị hôn phu đáng để tôi giao phó con bé cho. Bây giờ có cậu, tôi cũng an tâm rồi.” “Tình thân và tình yêu không hề giống nhau.” Trương Húc Đông thở dài nói: “Cụ Tô, viên đan dược kia đã hoàn toàn không còn tác dụng gì với tôi rồi, ông uống nó đi, coi như là vì Lâm Tâm Di.” Cụ Lâm thấy ánh mắt Trương Húc Đông vô cùng thành khẩn thì lập tức đáp ứng nói: “Được, tôi nghe cậu.” Đúng lúc này, Lâm Tâm Di từ trong phòng đi ra. Cô cười nói: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui thế?” Cụ Lâm cười lớn nói: “Ông đang thương lượng với Trương Húc Đông về hôn sự của hai đứa đây này.” Nghe thấy thế, Lâm Tâm Di lập tức ngượng chín mặt, cô ra vẻ tức giận nói: “Ông nói gì vậy! Quan hệ của chúng cháu còn chưa xác định chứ nói gì tới chuyện kết hôn.” “Vậy thì hôm nay xác định là được rồi.” Cụ Lâm cười nói. Ông nhìn bộ dạng ngại ngùng của Trương Húc Đông thì càng nhìn càng thích. Có thể tìm được một đứa cháu rể như vậy, ông đúng là tu phúc ba đời rồi. Hôm sau là ngày giao đấu của Trương Húc Đông và Tất Tiêu Dao. Thời gian ước định là tám giờ sáng, vị trí chính là ở VÕ đường lớn nhất Gia Thành: Võ Đường Hào Kiệt. Chủ của võ đường này có quan hệ vô cùng thân mật với Tất Tiêu Dao, hai người làm bạn nhiều năm, nếu tỷ thí ở đây thì làm gì cũng thuận tiện hơn. “Anh Tất, có cần gọi phóng viên đến không?” Bạn bè của Tất Tiêu Dao cười nói.

Chương 150