Chương 1 “Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Trương Húc Đông, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Trương Húc Đông đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Trương Húc Đông không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào…
Chương 217: 217: Cố Tình Gây Hấn
Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền KỳTác giả: Lạc XoongTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Trương Húc Đông, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Trương Húc Đông đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Trương Húc Đông không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào… Rời khỏi nghĩa trang, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao nói: “Dạo này tâm trạng của dì rất kém, có lẽ không cần tôi nhiều lời thì cô cũng nhìn ra được.Cô xin nghỉ phép ở trường học rồi dắt dì đi chơi cho khuây khỏa!”Trình Mộng Dao gật đầu, tuy cô đã chấp nhận hiện thực nhưng lòng muốn lập tức vượt qua bước ngoặt này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, cô cũng cần thời gian.“Hiện tại cô muốn đi đâu?” Sau khi hai người lên xe, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao đang ngồi trên ghế phụ, hỏi.“Không muốn đi đâu, cũng không muốn ở chỗ này!” Trình Mộng Dao nhìn các ngôi mộ san sát nhau ngoài cửa kính, nói..
Rời khỏi nghĩa trang, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao nói: “Dạo này tâm trạng của dì rất kém, có lẽ không cần tôi nhiều lời thì cô cũng nhìn ra được.
Cô xin nghỉ phép ở trường học rồi dắt dì đi chơi cho khuây khỏa!”
Trình Mộng Dao gật đầu, tuy cô đã chấp nhận hiện thực nhưng lòng muốn lập tức vượt qua bước ngoặt này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, cô cũng cần thời gian.
“Hiện tại cô muốn đi đâu?” Sau khi hai người lên xe, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao đang ngồi trên ghế phụ, hỏi.
“Không muốn đi đâu, cũng không muốn ở chỗ này!” Trình Mộng Dao nhìn các ngôi mộ san sát nhau ngoài cửa kính, nói.
.
Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền KỳTác giả: Lạc XoongTruyện Ngôn TìnhChương 1 “Anh rể, anh đừng giật nữa” Một nữ sinh diện mạo ngây thơ xinh đẹp nói như làm nũng. Trước mặt cô ta là một người đàn ông đang ngồi giặt quần áo trước bồn rửa mặt. Nghe vậy, người đàn ông bỗng đặt đồ xuống, xoa tay, đỏ mặt nói: “Tuyết Trình, sao em lại gọi anh là anh rể.” Người đàn ông này tên là Trương Húc Đông, ba năm trước đã ở rể nhà họ Lâm. Suốt ba năm kết hôn, Lâm Tuyết Trinh chưa bao giờ gọi anh là anh rể, mỗi lần đều kêu ê này ê kia, thậm chí còn không thèm kêu tên anh.. Lâm Tuyết Trinh lắc lư chân: “Người ta muốn sửa lại lỗi sai thôi mà!” Trương Húc Đông đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Em gọi anh có việc gi không?” Lâm Tuyết Trinh chớp đôi mắt to trong veo, cười hì hì nói: “Anh rể, anh vào phòng em một chuyến, em có việc muốn nhờ anh” Nói xong, Lâm Tuyết Trinh quay đầu chạy di. Trương Húc Đông không dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm Tuyết Trinh, đành phải lau tay rồi đi vào phòng Lâm Tuyết Trinh. “Sau lưng em hơi ngứa, với không tới, anh gãi hộ em đi.” Mới vào… Rời khỏi nghĩa trang, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao nói: “Dạo này tâm trạng của dì rất kém, có lẽ không cần tôi nhiều lời thì cô cũng nhìn ra được.Cô xin nghỉ phép ở trường học rồi dắt dì đi chơi cho khuây khỏa!”Trình Mộng Dao gật đầu, tuy cô đã chấp nhận hiện thực nhưng lòng muốn lập tức vượt qua bước ngoặt này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, cô cũng cần thời gian.“Hiện tại cô muốn đi đâu?” Sau khi hai người lên xe, Trương Húc Đông nhìn Trình Mộng Dao đang ngồi trên ghế phụ, hỏi.“Không muốn đi đâu, cũng không muốn ở chỗ này!” Trình Mộng Dao nhìn các ngôi mộ san sát nhau ngoài cửa kính, nói..