" Hàn tổng, chiều nay anh có cuộc hẹn với giám đốc của tập đoàn Lăng thị, buổi tối thì sẽ cùng với cô Giang dùng bữa,...!" - " giúp tôi hủy hết mọi cuộc hẹn đi " " hủy hết ạ? " - " ừ, tối tôi có việc " Nói xong Hàn Trạch Quân lên xe rồi lái thẳng về nhà chính của Hàn gia một tay anh cầm vô lăng tay còn lại để lên cằm thoáng qua là cái vẻ suy tư chẳng mấy thoải mái vì anh biết rằng ông gọi anh về chính là muốn sắp xếp cho anh một cuộc hôn nhân nên anh chẳng mấy vui vẻ. Anh đang rất yêu Khả Như anh muốn cùng cô kết hôn mà bây giờ anh lại sắp phải cùng một cô gái không quen không biết chở thành vợ chồng sao? nghĩ đến đây lông mày anh nhíu lại bực tức đập mạnh lên chiếc vô lăng. Anh cứ suy nghĩ mãi rồi chẳng bao lâu anh đã đỗ trước cửa một dinh thự to lớn, đúng vậy là nhà chính của Hàn gia. Anh thở dài một tiếng rồi đành miễn cưỡng bước xuống xe, anh vừa tới cổng hai bảo vệ đã mở cửa, cúi đầu: Cậu chủ tới rồi Anh không nói gì mà đi thẳng vào trong Ông nội, con tới rồi Cuối cùng con cũng…
Chương 8: 8: Chờ Thêm Một Chút Anh Thương Em Hơn Một Chút Anh Nhé
Bé Con! Ngược Em Anh Sai RồiTác giả: Hàn Hạ NamTruyện Ngôn Tình" Hàn tổng, chiều nay anh có cuộc hẹn với giám đốc của tập đoàn Lăng thị, buổi tối thì sẽ cùng với cô Giang dùng bữa,...!" - " giúp tôi hủy hết mọi cuộc hẹn đi " " hủy hết ạ? " - " ừ, tối tôi có việc " Nói xong Hàn Trạch Quân lên xe rồi lái thẳng về nhà chính của Hàn gia một tay anh cầm vô lăng tay còn lại để lên cằm thoáng qua là cái vẻ suy tư chẳng mấy thoải mái vì anh biết rằng ông gọi anh về chính là muốn sắp xếp cho anh một cuộc hôn nhân nên anh chẳng mấy vui vẻ. Anh đang rất yêu Khả Như anh muốn cùng cô kết hôn mà bây giờ anh lại sắp phải cùng một cô gái không quen không biết chở thành vợ chồng sao? nghĩ đến đây lông mày anh nhíu lại bực tức đập mạnh lên chiếc vô lăng. Anh cứ suy nghĩ mãi rồi chẳng bao lâu anh đã đỗ trước cửa một dinh thự to lớn, đúng vậy là nhà chính của Hàn gia. Anh thở dài một tiếng rồi đành miễn cưỡng bước xuống xe, anh vừa tới cổng hai bảo vệ đã mở cửa, cúi đầu: Cậu chủ tới rồi Anh không nói gì mà đi thẳng vào trong Ông nội, con tới rồi Cuối cùng con cũng… Trong nhà kho lạnh lẽo ấy, Thiên Du đang gồng mình vì cơn đau, vết bỏng không được băng bó hay bôi thuốc dần chở nên nhiễm chùng, vậy mà chẳng ai quan tâm cô, phải bọn họ đều nghĩ là cô sai cơ mà.Chàng trai năm ấy đáng yêu như thế giờ lại như vậy sao? Anh còn nhớ cô không, khi xưa trước lúc anh được đưa đi còn hứa sẽ tìm cô cơ mà? Chẳng qua lúc đấy chưa kịp chờ anh tới mà cô đã phải chuyển đi nơi khác, lúc đó cô có đưa cho anh một chiếc vòng đôi, không biết anh có còn nhớ không nhỉ, chàng trai năm ấy người cô dành cả thanh xuân để chờ đợi, phải chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.Một thời gian sau cô quay về nơi cũ, thì thấy anh, ánh mắt ấy, vẻ đẹp ấy cô chẳng lẫn đâu được, ấy vậy mà bên cạnh anh là Khả Như sao? Bạn thân của cô đang hạnh phúc mà dường như anh chẳng còn nhớ chuyện khi ấy.Những dòng kí ức cứ theo nhau ùa về, những cơn đau cũng càng lúc mà thấm hơn.Trước khi Thiên Du ngất đi cô chỉ khẽ thì thầm chẳng biết rằng cô nói với ai, cô mong ai nghe được người con gái năm ấy hứa chờ anh thì sẽ chờ, em chờ được nhiều năm rồi giờ em chờ thêm một chút, vậy mai sau anh nhận ra thì thương em thêm một chút, anh nhé? Cô nở một nụ cười rồi ngất đi, chìm vào khoảng đen lạnh lẽo ấy.Trạch Quân, sao anh thương em như vậy trong căn phòng ngủ vốn là của Trạch Quân và Thiên Du, Trạch Quân âu yếm Khả NhưNăm ấy em bảo vệ anh, bây giờ anh bảo vệ em, bất luộn có chuyện gì, sẽ mãi như vậy, yêu em Nói xong Trach Quân kéo Thiên Du nằm vào cạnh tay anh.được rồi chúng ta ngủ thôi nàodạNằm trong vòng tay to lơn của Trạch Quân ả ta nhớ về chuyện lúc xưa em không cứu anh đâu Trạch Quân, em chỉ là nhận hộ thôi, cũng trách anh là không tìm hiểu kĩ, yêu anhTrach Quân cũng không ngủ, không hiểu sao khi anh thấy Thiên Du chuyện trong quá khứ cứ thế mà ùa về, thật là khó chịu, đã lâu rồi anh không nhớ về chuyện năm ấy nữa.Trạch Quân cứ thế mà thật khó chịu khiến anh chẳng thể ngủ được.Đợi cho Khả Như ngủ hẳn, anh lại lặng lẽ ra thư phòng.Anh mở két sắt lấy ra một chiếc hộp, cẩn thận mở nó ra, cầm chiếc vòng tay, anh xoa nhẹ, thật nâng niu Khả Như em có phải là cô ấy không? nếu em không phải cô ấy mà em dám nói dối anh quả thật anh không biết mình sẽ làm gì em Trạch Quân nghi ngờ như vậy, bởi anh mắt của Khả Như không giống những gì anh nhớ về cô gái năm ấy, hơn nữa lúc đó, cô gái ấy lấy hai chiếc vòng ra, hai chiếc vòng có thể ghép lại với nhau thành một cặp, mà khi anh hỏi Khả Như thì cô ta nói đã làm mất rồi khiến lòng Trạch Quân càng không yên.Anh đóng hộp lại, cẩn thận cất vào két sắt, rồi trở vè phòng ngủ.Sáng hôm sau Trạch Quân dậy sớm, còn Khả Như đã ra ngoài đi chơi 3 ngày sau mới về.Trạch Quân đếm qua không ngủ được nên tâm tình sáng nay có chút không tốt, bình thường anh sẽ tự lái xe đến công ty nhưng hôm nay anh lại gọi cho Cố Phong đến đón, bởi anh cũng có chút chuyện muốn nhờ.Bước xuống dưới tầng anh đi thẳng ra ngoài, bên ngoài đã có Cố Phong chờ sẵn, Trạch Quân mở cửa xe bước vào thì Cố Phong đã lên tiếng chêu chọcHôm nay có chuyện gì sao mà phải gọi đích thân anh đây tới đónđừng đùa, đúng là có chút chuyện Trạch Quân lúc này mặt mũi đen xìây, coi cậu kìa sáng sớm mặt mũi đã như vậy rồi, khó coi quá đi, thôi chúng ta vừa đi vừa nói, cậu không muốn để hình ảnh đại boss chưa từng đi muộn bị sụp đổ đâu hađược rồi đi điTrên chiếc xe hai người đàn ông tuấn tú, nhìn vào là khiến người khác phải mê rồi.Nào tính nhờ tôi chuyện gì Cố Phong lên tiếngVụ 5 năm trước tôi muốn điều tra lại, cậu giúp tôihả? sao lại muốn điều tra lại, cậu cũng tìm được cô gái ấy rồi còn gì? Cố Phong hơi bất ngờtôi không biết nữa, tôi cảm thấy Khả Như cô ấy không đúng, không phải là không tiný cậu là Khả Như không phải cô gái đã cứu cậuTôi không chắc nữaĐược rồi, yên tâm đi tôi giúp cậu điều traCảm ơn cậu nói ra được những nghi ngờ của mình với Cố Phong Trạch Quân cũng dễ chịu phần nàocác cậu cứ mua sắm thoải mái đi, tôi trả Khả Như đang đến một thành phố khác để chơi cùng đám bạn, cô ta rất thể hiện, lúc nào cũng bao bạn bè mặc dù chẳng phải tiền của ả ta mà là tiền của Trạch QuânCậu thật là hào phóng nha một cô bạn của ả lên tiếngĐúng rồi Khả Như của chúng ta là hào phóng nhất mấy cô khác các cũng tiếp lờiẢ ta nghe vậy thì sung sướng trong lòng được rồi đi chơi tiếp thôiTrạch Quân đang làm việc thì tiếng thông báo của điện thoại khiến anh mất tập chung, mở máy lên xem mới biết là thông báo thanh toán của Khả Như, thẻ của Khả Như thanh toán cái gì cũng sẽ được báo về máy của anh, cô mới đi được một lúc mà thông báo cứ không ngừng khiến Trạch Quân có chút khó chịu nên tắt thẳng máy đi.Anh bực không phải vì mất tiền bởi một chút tiền đó đối với anh chẳng là gì, mà là do lúc nào cô cũng trả luôn phần người khác, lúc nào cũng kiêu ngào.Bên này Cố Phong cũng đang làm việc thì điện thoại vang lên, anh nhấc máysao vậy Tiểu LamPhong Phong, anh giúp em khuyên anh trai em một chút đi, em sợ anh ấy đối xử không tốt với Thiên Du, cậu ấy sẽ buồn lắmAnh biết rồi, em yên tâm đi, anh sẽ đi khuyên cậu ấy nói xong Cố Phong tắt máy, rời khỏi ghế tới tìm Trạch Quân để tiện thể đi ăn trưa luôncốc, cốcVào điTrạch Quân đi ăn trưa thôi nàotôi không đi, cậu đi trước đi Trạch Quân vẫn chăm chú làm việc, thấy vậy Cố Phong tới kéo Trạch Quânnào làm việc cũng phải chú ý sức khỏe chứ, đi nàoCố Phong đã thành công dụ dỗ Trạch Quân đi ăn, tại nhà hàng Trạc Quân đang ăn nhanh còn về làm việc, Cố Phong lúc này mới lên tiếng" Cậu đối xử với vợ mình tốt một chút "Trạch Quân ngước lên " Cô ta không xứng "" Cậu cho mình biết tại sao cậu lại có ác cảm với Thiên Du như vậy chứ? "" tôi thấy cô ta thủ đoạn, dùng thủ đoạn để khiên ông tôi chọn cô ta làm cháu dâu, muốn ngồi vào ghế Hàn Phu Nhân chỉ vỉ tiền Trạch Quân nhắc đến Thiên Du thì giọng trở nên lành lạnhvậy từ lúc cưới cô ấy về, cậu cho cô ấy được gì, cô ấy từng xin cậu cái gì chưa Cố Phong vẻ nghiêm túc mà hỏi Trạch QuânTrạch Quân suy nghĩ một lát, quả thật từ lúc cưới cô,Thiên Du chưa đòi hỏi gì, còn anh thì chỉ cho cô những lời lăng mạ, những cái tát mà thôi.Thấy Trạch Quân không trả lời được, Cố Phong cười nhạtcậu thấy không, tôi chỉ nói vậy thôi, cậu thông minh thì tự mình hiểu đi đừng để hối hận Cố Phong đứng dậy rời đi, Trạch Quân thì vẫn ngồi đó suy nghĩ.
Trong nhà kho lạnh lẽo ấy, Thiên Du đang gồng mình vì cơn đau, vết bỏng không được băng bó hay bôi thuốc dần chở nên nhiễm chùng, vậy mà chẳng ai quan tâm cô, phải bọn họ đều nghĩ là cô sai cơ mà.
Chàng trai năm ấy đáng yêu như thế giờ lại như vậy sao? Anh còn nhớ cô không, khi xưa trước lúc anh được đưa đi còn hứa sẽ tìm cô cơ mà? Chẳng qua lúc đấy chưa kịp chờ anh tới mà cô đã phải chuyển đi nơi khác, lúc đó cô có đưa cho anh một chiếc vòng đôi, không biết anh có còn nhớ không nhỉ, chàng trai năm ấy người cô dành cả thanh xuân để chờ đợi, phải chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Một thời gian sau cô quay về nơi cũ, thì thấy anh, ánh mắt ấy, vẻ đẹp ấy cô chẳng lẫn đâu được, ấy vậy mà bên cạnh anh là Khả Như sao? Bạn thân của cô đang hạnh phúc mà dường như anh chẳng còn nhớ chuyện khi ấy.
Những dòng kí ức cứ theo nhau ùa về, những cơn đau cũng càng lúc mà thấm hơn.
Trước khi Thiên Du ngất đi cô chỉ khẽ thì thầm chẳng biết rằng cô nói với ai, cô mong ai nghe được người con gái năm ấy hứa chờ anh thì sẽ chờ, em chờ được nhiều năm rồi giờ em chờ thêm một chút, vậy mai sau anh nhận ra thì thương em thêm một chút, anh nhé? Cô nở một nụ cười rồi ngất đi, chìm vào khoảng đen lạnh lẽo ấy.
Trạch Quân, sao anh thương em như vậy trong căn phòng ngủ vốn là của Trạch Quân và Thiên Du, Trạch Quân âu yếm Khả Như
Năm ấy em bảo vệ anh, bây giờ anh bảo vệ em, bất luộn có chuyện gì, sẽ mãi như vậy, yêu em Nói xong Trach Quân kéo Thiên Du nằm vào cạnh tay anh.
được rồi chúng ta ngủ thôi nào
dạ
Nằm trong vòng tay to lơn của Trạch Quân ả ta nhớ về chuyện lúc xưa em không cứu anh đâu Trạch Quân, em chỉ là nhận hộ thôi, cũng trách anh là không tìm hiểu kĩ, yêu anh
Trach Quân cũng không ngủ, không hiểu sao khi anh thấy Thiên Du chuyện trong quá khứ cứ thế mà ùa về, thật là khó chịu, đã lâu rồi anh không nhớ về chuyện năm ấy nữa.
Trạch Quân cứ thế mà thật khó chịu khiến anh chẳng thể ngủ được.
Đợi cho Khả Như ngủ hẳn, anh lại lặng lẽ ra thư phòng.
Anh mở két sắt lấy ra một chiếc hộp, cẩn thận mở nó ra, cầm chiếc vòng tay, anh xoa nhẹ, thật nâng niu Khả Như em có phải là cô ấy không? nếu em không phải cô ấy mà em dám nói dối anh quả thật anh không biết mình sẽ làm gì em Trạch Quân nghi ngờ như vậy, bởi anh mắt của Khả Như không giống những gì anh nhớ về cô gái năm ấy, hơn nữa lúc đó, cô gái ấy lấy hai chiếc vòng ra, hai chiếc vòng có thể ghép lại với nhau thành một cặp, mà khi anh hỏi Khả Như thì cô ta nói đã làm mất rồi khiến lòng Trạch Quân càng không yên.
Anh đóng hộp lại, cẩn thận cất vào két sắt, rồi trở vè phòng ngủ.
Sáng hôm sau Trạch Quân dậy sớm, còn Khả Như đã ra ngoài đi chơi 3 ngày sau mới về.
Trạch Quân đếm qua không ngủ được nên tâm tình sáng nay có chút không tốt, bình thường anh sẽ tự lái xe đến công ty nhưng hôm nay anh lại gọi cho Cố Phong đến đón, bởi anh cũng có chút chuyện muốn nhờ.
Bước xuống dưới tầng anh đi thẳng ra ngoài, bên ngoài đã có Cố Phong chờ sẵn, Trạch Quân mở cửa xe bước vào thì Cố Phong đã lên tiếng chêu chọc
Hôm nay có chuyện gì sao mà phải gọi đích thân anh đây tới đón
đừng đùa, đúng là có chút chuyện Trạch Quân lúc này mặt mũi đen xì
ây, coi cậu kìa sáng sớm mặt mũi đã như vậy rồi, khó coi quá đi, thôi chúng ta vừa đi vừa nói, cậu không muốn để hình ảnh đại boss chưa từng đi muộn bị sụp đổ đâu ha
được rồi đi đi
Trên chiếc xe hai người đàn ông tuấn tú, nhìn vào là khiến người khác phải mê rồi.
Nào tính nhờ tôi chuyện gì Cố Phong lên tiếng
Vụ 5 năm trước tôi muốn điều tra lại, cậu giúp tôi
hả? sao lại muốn điều tra lại, cậu cũng tìm được cô gái ấy rồi còn gì? Cố Phong hơi bất ngờ
tôi không biết nữa, tôi cảm thấy Khả Như cô ấy không đúng, không phải là không tin
ý cậu là Khả Như không phải cô gái đã cứu cậu
Tôi không chắc nữa
Được rồi, yên tâm đi tôi giúp cậu điều tra
Cảm ơn cậu nói ra được những nghi ngờ của mình với Cố Phong Trạch Quân cũng dễ chịu phần nào
các cậu cứ mua sắm thoải mái đi, tôi trả Khả Như đang đến một thành phố khác để chơi cùng đám bạn, cô ta rất thể hiện, lúc nào cũng bao bạn bè mặc dù chẳng phải tiền của ả ta mà là tiền của Trạch Quân
Cậu thật là hào phóng nha một cô bạn của ả lên tiếng
Đúng rồi Khả Như của chúng ta là hào phóng nhất mấy cô khác các cũng tiếp lời
Ả ta nghe vậy thì sung sướng trong lòng được rồi đi chơi tiếp thôi
Trạch Quân đang làm việc thì tiếng thông báo của điện thoại khiến anh mất tập chung, mở máy lên xem mới biết là thông báo thanh toán của Khả Như, thẻ của Khả Như thanh toán cái gì cũng sẽ được báo về máy của anh, cô mới đi được một lúc mà thông báo cứ không ngừng khiến Trạch Quân có chút khó chịu nên tắt thẳng máy đi.
Anh bực không phải vì mất tiền bởi một chút tiền đó đối với anh chẳng là gì, mà là do lúc nào cô cũng trả luôn phần người khác, lúc nào cũng kiêu ngào.
Bên này Cố Phong cũng đang làm việc thì điện thoại vang lên, anh nhấc máy
sao vậy Tiểu Lam
Phong Phong, anh giúp em khuyên anh trai em một chút đi, em sợ anh ấy đối xử không tốt với Thiên Du, cậu ấy sẽ buồn lắm
Anh biết rồi, em yên tâm đi, anh sẽ đi khuyên cậu ấy nói xong Cố Phong tắt máy, rời khỏi ghế tới tìm Trạch Quân để tiện thể đi ăn trưa luôn
cốc, cốc
Vào đi
Trạch Quân đi ăn trưa thôi nào
tôi không đi, cậu đi trước đi Trạch Quân vẫn chăm chú làm việc, thấy vậy Cố Phong tới kéo Trạch Quân
nào làm việc cũng phải chú ý sức khỏe chứ, đi nào
Cố Phong đã thành công dụ dỗ Trạch Quân đi ăn, tại nhà hàng Trạc Quân đang ăn nhanh còn về làm việc, Cố Phong lúc này mới lên tiếng
" Cậu đối xử với vợ mình tốt một chút "
Trạch Quân ngước lên " Cô ta không xứng "
" Cậu cho mình biết tại sao cậu lại có ác cảm với Thiên Du như vậy chứ? "
" tôi thấy cô ta thủ đoạn, dùng thủ đoạn để khiên ông tôi chọn cô ta làm cháu dâu, muốn ngồi vào ghế Hàn Phu Nhân chỉ vỉ tiền Trạch Quân nhắc đến Thiên Du thì giọng trở nên lành lạnh
vậy từ lúc cưới cô ấy về, cậu cho cô ấy được gì, cô ấy từng xin cậu cái gì chưa Cố Phong vẻ nghiêm túc mà hỏi Trạch Quân
Trạch Quân suy nghĩ một lát, quả thật từ lúc cưới cô,Thiên Du chưa đòi hỏi gì, còn anh thì chỉ cho cô những lời lăng mạ, những cái tát mà thôi.
Thấy Trạch Quân không trả lời được, Cố Phong cười nhạt
cậu thấy không, tôi chỉ nói vậy thôi, cậu thông minh thì tự mình hiểu đi đừng để hối hận Cố Phong đứng dậy rời đi, Trạch Quân thì vẫn ngồi đó suy nghĩ.
Bé Con! Ngược Em Anh Sai RồiTác giả: Hàn Hạ NamTruyện Ngôn Tình" Hàn tổng, chiều nay anh có cuộc hẹn với giám đốc của tập đoàn Lăng thị, buổi tối thì sẽ cùng với cô Giang dùng bữa,...!" - " giúp tôi hủy hết mọi cuộc hẹn đi " " hủy hết ạ? " - " ừ, tối tôi có việc " Nói xong Hàn Trạch Quân lên xe rồi lái thẳng về nhà chính của Hàn gia một tay anh cầm vô lăng tay còn lại để lên cằm thoáng qua là cái vẻ suy tư chẳng mấy thoải mái vì anh biết rằng ông gọi anh về chính là muốn sắp xếp cho anh một cuộc hôn nhân nên anh chẳng mấy vui vẻ. Anh đang rất yêu Khả Như anh muốn cùng cô kết hôn mà bây giờ anh lại sắp phải cùng một cô gái không quen không biết chở thành vợ chồng sao? nghĩ đến đây lông mày anh nhíu lại bực tức đập mạnh lên chiếc vô lăng. Anh cứ suy nghĩ mãi rồi chẳng bao lâu anh đã đỗ trước cửa một dinh thự to lớn, đúng vậy là nhà chính của Hàn gia. Anh thở dài một tiếng rồi đành miễn cưỡng bước xuống xe, anh vừa tới cổng hai bảo vệ đã mở cửa, cúi đầu: Cậu chủ tới rồi Anh không nói gì mà đi thẳng vào trong Ông nội, con tới rồi Cuối cùng con cũng… Trong nhà kho lạnh lẽo ấy, Thiên Du đang gồng mình vì cơn đau, vết bỏng không được băng bó hay bôi thuốc dần chở nên nhiễm chùng, vậy mà chẳng ai quan tâm cô, phải bọn họ đều nghĩ là cô sai cơ mà.Chàng trai năm ấy đáng yêu như thế giờ lại như vậy sao? Anh còn nhớ cô không, khi xưa trước lúc anh được đưa đi còn hứa sẽ tìm cô cơ mà? Chẳng qua lúc đấy chưa kịp chờ anh tới mà cô đã phải chuyển đi nơi khác, lúc đó cô có đưa cho anh một chiếc vòng đôi, không biết anh có còn nhớ không nhỉ, chàng trai năm ấy người cô dành cả thanh xuân để chờ đợi, phải chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.Một thời gian sau cô quay về nơi cũ, thì thấy anh, ánh mắt ấy, vẻ đẹp ấy cô chẳng lẫn đâu được, ấy vậy mà bên cạnh anh là Khả Như sao? Bạn thân của cô đang hạnh phúc mà dường như anh chẳng còn nhớ chuyện khi ấy.Những dòng kí ức cứ theo nhau ùa về, những cơn đau cũng càng lúc mà thấm hơn.Trước khi Thiên Du ngất đi cô chỉ khẽ thì thầm chẳng biết rằng cô nói với ai, cô mong ai nghe được người con gái năm ấy hứa chờ anh thì sẽ chờ, em chờ được nhiều năm rồi giờ em chờ thêm một chút, vậy mai sau anh nhận ra thì thương em thêm một chút, anh nhé? Cô nở một nụ cười rồi ngất đi, chìm vào khoảng đen lạnh lẽo ấy.Trạch Quân, sao anh thương em như vậy trong căn phòng ngủ vốn là của Trạch Quân và Thiên Du, Trạch Quân âu yếm Khả NhưNăm ấy em bảo vệ anh, bây giờ anh bảo vệ em, bất luộn có chuyện gì, sẽ mãi như vậy, yêu em Nói xong Trach Quân kéo Thiên Du nằm vào cạnh tay anh.được rồi chúng ta ngủ thôi nàodạNằm trong vòng tay to lơn của Trạch Quân ả ta nhớ về chuyện lúc xưa em không cứu anh đâu Trạch Quân, em chỉ là nhận hộ thôi, cũng trách anh là không tìm hiểu kĩ, yêu anhTrach Quân cũng không ngủ, không hiểu sao khi anh thấy Thiên Du chuyện trong quá khứ cứ thế mà ùa về, thật là khó chịu, đã lâu rồi anh không nhớ về chuyện năm ấy nữa.Trạch Quân cứ thế mà thật khó chịu khiến anh chẳng thể ngủ được.Đợi cho Khả Như ngủ hẳn, anh lại lặng lẽ ra thư phòng.Anh mở két sắt lấy ra một chiếc hộp, cẩn thận mở nó ra, cầm chiếc vòng tay, anh xoa nhẹ, thật nâng niu Khả Như em có phải là cô ấy không? nếu em không phải cô ấy mà em dám nói dối anh quả thật anh không biết mình sẽ làm gì em Trạch Quân nghi ngờ như vậy, bởi anh mắt của Khả Như không giống những gì anh nhớ về cô gái năm ấy, hơn nữa lúc đó, cô gái ấy lấy hai chiếc vòng ra, hai chiếc vòng có thể ghép lại với nhau thành một cặp, mà khi anh hỏi Khả Như thì cô ta nói đã làm mất rồi khiến lòng Trạch Quân càng không yên.Anh đóng hộp lại, cẩn thận cất vào két sắt, rồi trở vè phòng ngủ.Sáng hôm sau Trạch Quân dậy sớm, còn Khả Như đã ra ngoài đi chơi 3 ngày sau mới về.Trạch Quân đếm qua không ngủ được nên tâm tình sáng nay có chút không tốt, bình thường anh sẽ tự lái xe đến công ty nhưng hôm nay anh lại gọi cho Cố Phong đến đón, bởi anh cũng có chút chuyện muốn nhờ.Bước xuống dưới tầng anh đi thẳng ra ngoài, bên ngoài đã có Cố Phong chờ sẵn, Trạch Quân mở cửa xe bước vào thì Cố Phong đã lên tiếng chêu chọcHôm nay có chuyện gì sao mà phải gọi đích thân anh đây tới đónđừng đùa, đúng là có chút chuyện Trạch Quân lúc này mặt mũi đen xìây, coi cậu kìa sáng sớm mặt mũi đã như vậy rồi, khó coi quá đi, thôi chúng ta vừa đi vừa nói, cậu không muốn để hình ảnh đại boss chưa từng đi muộn bị sụp đổ đâu hađược rồi đi điTrên chiếc xe hai người đàn ông tuấn tú, nhìn vào là khiến người khác phải mê rồi.Nào tính nhờ tôi chuyện gì Cố Phong lên tiếngVụ 5 năm trước tôi muốn điều tra lại, cậu giúp tôihả? sao lại muốn điều tra lại, cậu cũng tìm được cô gái ấy rồi còn gì? Cố Phong hơi bất ngờtôi không biết nữa, tôi cảm thấy Khả Như cô ấy không đúng, không phải là không tiný cậu là Khả Như không phải cô gái đã cứu cậuTôi không chắc nữaĐược rồi, yên tâm đi tôi giúp cậu điều traCảm ơn cậu nói ra được những nghi ngờ của mình với Cố Phong Trạch Quân cũng dễ chịu phần nàocác cậu cứ mua sắm thoải mái đi, tôi trả Khả Như đang đến một thành phố khác để chơi cùng đám bạn, cô ta rất thể hiện, lúc nào cũng bao bạn bè mặc dù chẳng phải tiền của ả ta mà là tiền của Trạch QuânCậu thật là hào phóng nha một cô bạn của ả lên tiếngĐúng rồi Khả Như của chúng ta là hào phóng nhất mấy cô khác các cũng tiếp lờiẢ ta nghe vậy thì sung sướng trong lòng được rồi đi chơi tiếp thôiTrạch Quân đang làm việc thì tiếng thông báo của điện thoại khiến anh mất tập chung, mở máy lên xem mới biết là thông báo thanh toán của Khả Như, thẻ của Khả Như thanh toán cái gì cũng sẽ được báo về máy của anh, cô mới đi được một lúc mà thông báo cứ không ngừng khiến Trạch Quân có chút khó chịu nên tắt thẳng máy đi.Anh bực không phải vì mất tiền bởi một chút tiền đó đối với anh chẳng là gì, mà là do lúc nào cô cũng trả luôn phần người khác, lúc nào cũng kiêu ngào.Bên này Cố Phong cũng đang làm việc thì điện thoại vang lên, anh nhấc máysao vậy Tiểu LamPhong Phong, anh giúp em khuyên anh trai em một chút đi, em sợ anh ấy đối xử không tốt với Thiên Du, cậu ấy sẽ buồn lắmAnh biết rồi, em yên tâm đi, anh sẽ đi khuyên cậu ấy nói xong Cố Phong tắt máy, rời khỏi ghế tới tìm Trạch Quân để tiện thể đi ăn trưa luôncốc, cốcVào điTrạch Quân đi ăn trưa thôi nàotôi không đi, cậu đi trước đi Trạch Quân vẫn chăm chú làm việc, thấy vậy Cố Phong tới kéo Trạch Quânnào làm việc cũng phải chú ý sức khỏe chứ, đi nàoCố Phong đã thành công dụ dỗ Trạch Quân đi ăn, tại nhà hàng Trạc Quân đang ăn nhanh còn về làm việc, Cố Phong lúc này mới lên tiếng" Cậu đối xử với vợ mình tốt một chút "Trạch Quân ngước lên " Cô ta không xứng "" Cậu cho mình biết tại sao cậu lại có ác cảm với Thiên Du như vậy chứ? "" tôi thấy cô ta thủ đoạn, dùng thủ đoạn để khiên ông tôi chọn cô ta làm cháu dâu, muốn ngồi vào ghế Hàn Phu Nhân chỉ vỉ tiền Trạch Quân nhắc đến Thiên Du thì giọng trở nên lành lạnhvậy từ lúc cưới cô ấy về, cậu cho cô ấy được gì, cô ấy từng xin cậu cái gì chưa Cố Phong vẻ nghiêm túc mà hỏi Trạch QuânTrạch Quân suy nghĩ một lát, quả thật từ lúc cưới cô,Thiên Du chưa đòi hỏi gì, còn anh thì chỉ cho cô những lời lăng mạ, những cái tát mà thôi.Thấy Trạch Quân không trả lời được, Cố Phong cười nhạtcậu thấy không, tôi chỉ nói vậy thôi, cậu thông minh thì tự mình hiểu đi đừng để hối hận Cố Phong đứng dậy rời đi, Trạch Quân thì vẫn ngồi đó suy nghĩ.