Rét lạnh thấu tâm can người đi đường, mưa từ bầu trời cứ thế mà lao thẳng xuống không chút do dự. Tiếng sét ầm vang, trời nổi gió lớn giống như đang báo hiệu điều gì đó. Ở một nơi hoang vắng sâu trong núi, tiếng lá cây xào xạc va vào nhau do mưa bão, có tiếng hét của phụ nữ, dường như người đó rất đau đớn. . ngôn tình ngược Một nam nhân với mái tóc bạch kim đi qua đi lại ngoài hành lang, có vẻ như rất lo lắng cho thê tử của mình. “Bịch bịch bịch” “Lão gia, phu nhân ngài khó sinh rồi.” “Chết tiệt!” Người nam nhân đập mạnh vào cánh cửa. “Phụ thân, mẫu thân có sao không vậy?” “Hức, hức” một đứa bé đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía hắn. Nhìn thấy đứa bé như vậy, nam nhân không nhịn được mà ôm chầm lấy an ủi “mẫu thân con nhất định sẽ không sao đâu”. Hắn nói như vậy nhưng bàn tay gắt gao ôm chặt lấy nhi tử thấy được hắn cũng vô cùng lo lắng và sợ hãi. Bỗng nhiên, một tiếng khóc rất to truyền ra từ trong phòng. “Oe, oe” “Sinh, sinh rồi, lão gia, phu nhân ngài sinh rồi!” Bà đỡ ôm một đứa bé chạy…

Chương 10: 10: Bão Táp Trước Yên Lặng

Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!Tác giả: Bách Lý Hồng TrangTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngRét lạnh thấu tâm can người đi đường, mưa từ bầu trời cứ thế mà lao thẳng xuống không chút do dự. Tiếng sét ầm vang, trời nổi gió lớn giống như đang báo hiệu điều gì đó. Ở một nơi hoang vắng sâu trong núi, tiếng lá cây xào xạc va vào nhau do mưa bão, có tiếng hét của phụ nữ, dường như người đó rất đau đớn. . ngôn tình ngược Một nam nhân với mái tóc bạch kim đi qua đi lại ngoài hành lang, có vẻ như rất lo lắng cho thê tử của mình. “Bịch bịch bịch” “Lão gia, phu nhân ngài khó sinh rồi.” “Chết tiệt!” Người nam nhân đập mạnh vào cánh cửa. “Phụ thân, mẫu thân có sao không vậy?” “Hức, hức” một đứa bé đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía hắn. Nhìn thấy đứa bé như vậy, nam nhân không nhịn được mà ôm chầm lấy an ủi “mẫu thân con nhất định sẽ không sao đâu”. Hắn nói như vậy nhưng bàn tay gắt gao ôm chặt lấy nhi tử thấy được hắn cũng vô cùng lo lắng và sợ hãi. Bỗng nhiên, một tiếng khóc rất to truyền ra từ trong phòng. “Oe, oe” “Sinh, sinh rồi, lão gia, phu nhân ngài sinh rồi!” Bà đỡ ôm một đứa bé chạy… 5 ngày sau, vẫn như lúc trước, tất cả đều trở về quỹ đạo của nó.Chỉ là trong lòng Bạch Dạ nhiều thêm suy nghĩ.Nàng cầm chiếc hộp trên tay, không nghĩ tới được rằng phụ thân lại giao nó cho nàng.Nhưng tại sao lại là nàng chứ? Nàng căn bản là chỉ muốn một cuộc sống yên bình thôi, không ngờ rằng mọi chuyện lại phức tạp như vậy! Nhưng mà nếu như để ý kĩ thì còn khá nhiều việc có phần vô lý.Nếu chỉ đơn giản là muốn nàng vực dậy gia tộc thì thái độ của Thẩm thúc thúc lúc đó sẽ không nghiêm trọng như vậy.Những nghi vấn xoay quanh đầu nàng khiến nàng cảm thấy khó chịu.Trong lúc đang suy tư thì một giọng nói vang lên khiến nàng giật nảy mình “Tiểu ngũ!”Là Nhị ca!“Muội làm sao vậy? Huynh gọi nãy giờ không thấy muội trả lời, muội không khoẻ sao?” Bạch Mặc lo lắng hỏi.Bạch Dạ lắc đầu phủ nhận “Không có gì đâu Nhị ca.Mà huynh gọi gì muội vậy?”“À, chỉ là hôm nay Thẩm thúc thúc muốn chúng ta tới Côn Sơn đảo làm khách, cũng tiện gặp Đại ca luôn.Hiện giờ huynh ấy đang theo học Quỷ y nên không có thời gian về thăm chúng ta”.Bạch Mặc vui vẻ trả lời.Bạch Dạ cười nhẹ.“Huynh đã báo cho Tam đệ cùng Tứ đệ rồi, lát nữa sẽ mau chóng xuất phát”.“Gấp vậy sao?” Bạch Dạ nhìn hỏi.“Huynh cũng không biết, thúc ấy nói chúng ta xuất phát càng nhanh càng tốt.Mà cũng hảo, huynh cũng rất muốn gặp Đại ca”.“Tiểu Lục không cùng đi sao?”“Tiểu Lục đã tới đó được 3 ngày rồi, chỉ còn huynh muội chúng ta thôi”.Bạch Mặc đáp.Bạch Dạ nghe vậy cảm giác có gì đó không ổn.Nàng có một dự cảm có chuyện không lành xảy ra.Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cùng mọi người rời khỏi Đảo Nguyệt Cốc.Lúc chia tay, tất cả đều lưu luyến.“Thật sự 2 người không đi cùng chúng con sao?” Bạch Chân cầm lấy tay của Vân Nhược Hi luyến tiếc.“Con yêu à, chúng ta còn có chuyện cần làm, không thể đi cùng mọi người được”.Bạch Chấn xoa đầu nhi tử an ủi.Không thể kìm nén được cảm xúc, Vân Nhược Hi ôm chầm nhi tử vào lòng, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ “Chân Chân, con phải tự biết chăm sóc bản thân, không được quậy phá mọi người nhớ chưa!”Xong rồi nhìn về phía Bạch Thường “Thường nhi, con cũng vậy, đừng để mọi người lo lắng”.Nàng (Nhược Hi) cũng kéo lấy tay của Bạch Mặc “Con là huynh, phải biết chăm sóc các đệ đệ và muội muội con, hiểu chưa?” rồi ôm chầm Bạch Dạ, đôi mắt lúc này đã đỏ hoe, nước mắt cũng tuôn “Các con phải sống thật tốt, nên nhớ rằng chúng ta rất yêu các con.Không có chúng ta phải biết tự bảo vệ bản thân”.Bạch Chấn thấy thê tử của mình có chút xúc động, liền đưa tay ôm lấy rồi cũng nở nụ cười dịu dàng với bọn trẻ “Ta cũng rất yêu các con”.Khi thấy bọn trẻ đi xa, Vân Nhược Hi cũng khóc lớn, nàng không nỡ rời xa chúng.Mà bọn trẻ cũng không hề biết được rằng đây chính là lần cuối cùng chúng được nhìn thấy cha mẹ của mình.Trên đường đi, tất cả đều im lặng.Bạch Dạ lâm vào trầm tư.Từ lúc đi đến giờ nàng vẫn luôn thấp thỏm không yên.Thấy vậy Bạch Mặc liền trêu ghẹo “Muội đừng suy nghĩ nhiều quá, trông muội chẳng khác gì một bà cụ non đó”.Khi tới được Côn Sơn, khung cảnh nơi đây làm cho mọi người đều kinh ngạc.Xung quanh đều bao phủ bởi sương mù dày đặc, hùng vĩ nhưng tăm tối.Xe ngựa tiến vào chầm chậm, đi một quãng đường xa mới tới được nơi ở của Quỷ y.“Tiểu Mặc!”“Đại ca!” Bạch Mặc hưng phấn gọi.“Nhị ca!” Từ đằng xa chạy tới một thân hình nhỏ nhắn, đáng yêu ôm chầm lấy Bạch Mặc.Bạch Thường thấy vậy, gõ đầu “Nha đầu này, chỉ biết có Nhị ca, còn Tam ca và Tứ ca muội ném đi rồi sao?”“Tứ ca đương nhiên là muội không quên rồi, chỉ có huynh là đáng bị ném đi thôi, lè”.Bạch Thiển thè lưỡi trêu trọc.“Được rồi được rồi, mau vào đi, thời tiết hôm nay hơi khắc nghiệt chút đó”.Quỷ y điềm tĩnh từ trong bước ra.Bạch Thiển ngó trái ngó sau hỏi “Ngũ tỷ không tới cùng các huynh sao?”“Cái gì?” Nhận ra điều bất thường, Bạch Mặc sửng sốt, quay ra._______ngoài lề_______Giới thiệu một số nhân vật (4)Bạch Dạ: nữ chính của chúng ta ^_^.Vốn là gia chủ Bạch gia ở kiếp trước, kiếp này xuyên không trở thành nữ nhi của Bạch gia gia chủ Bạch Chấn.Sở hữu ngoại hình diễm lệ, đôi [đồng tử huyết] sắc lạnh cùng mái tóc bạch kim giống với phụ thân.Tính cách: thay đổi dần theo cốt truyện nhưng thật ra là một người ấm áp, rất quan tâm tới thân nhân, có thể liều mạng vì họ.Sở trường: mấy chương sau sẽ tiết lộ ^_^Chiều cao:???Cân nặng:???.

5 ngày sau, vẫn như lúc trước, tất cả đều trở về quỹ đạo của nó.

Chỉ là trong lòng Bạch Dạ nhiều thêm suy nghĩ.

Nàng cầm chiếc hộp trên tay, không nghĩ tới được rằng phụ thân lại giao nó cho nàng.

Nhưng tại sao lại là nàng chứ? Nàng căn bản là chỉ muốn một cuộc sống yên bình thôi, không ngờ rằng mọi chuyện lại phức tạp như vậy! Nhưng mà nếu như để ý kĩ thì còn khá nhiều việc có phần vô lý.

Nếu chỉ đơn giản là muốn nàng vực dậy gia tộc thì thái độ của Thẩm thúc thúc lúc đó sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Những nghi vấn xoay quanh đầu nàng khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Trong lúc đang suy tư thì một giọng nói vang lên khiến nàng giật nảy mình “Tiểu ngũ!”

Là Nhị ca!

“Muội làm sao vậy? Huynh gọi nãy giờ không thấy muội trả lời, muội không khoẻ sao?” Bạch Mặc lo lắng hỏi.

Bạch Dạ lắc đầu phủ nhận “Không có gì đâu Nhị ca.

Mà huynh gọi gì muội vậy?”

“À, chỉ là hôm nay Thẩm thúc thúc muốn chúng ta tới Côn Sơn đảo làm khách, cũng tiện gặp Đại ca luôn.

Hiện giờ huynh ấy đang theo học Quỷ y nên không có thời gian về thăm chúng ta”.

Bạch Mặc vui vẻ trả lời.

Bạch Dạ cười nhẹ.

“Huynh đã báo cho Tam đệ cùng Tứ đệ rồi, lát nữa sẽ mau chóng xuất phát”.

“Gấp vậy sao?” Bạch Dạ nhìn hỏi.

“Huynh cũng không biết, thúc ấy nói chúng ta xuất phát càng nhanh càng tốt.

Mà cũng hảo, huynh cũng rất muốn gặp Đại ca”.

“Tiểu Lục không cùng đi sao?”

“Tiểu Lục đã tới đó được 3 ngày rồi, chỉ còn huynh muội chúng ta thôi”.

Bạch Mặc đáp.

Bạch Dạ nghe vậy cảm giác có gì đó không ổn.

Nàng có một dự cảm có chuyện không lành xảy ra.

Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cùng mọi người rời khỏi Đảo Nguyệt Cốc.

Lúc chia tay, tất cả đều lưu luyến.

“Thật sự 2 người không đi cùng chúng con sao?” Bạch Chân cầm lấy tay của Vân Nhược Hi luyến tiếc.

“Con yêu à, chúng ta còn có chuyện cần làm, không thể đi cùng mọi người được”.

Bạch Chấn xoa đầu nhi tử an ủi.

Không thể kìm nén được cảm xúc, Vân Nhược Hi ôm chầm nhi tử vào lòng, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ “Chân Chân, con phải tự biết chăm sóc bản thân, không được quậy phá mọi người nhớ chưa!”

Xong rồi nhìn về phía Bạch Thường “Thường nhi, con cũng vậy, đừng để mọi người lo lắng”.

Nàng (Nhược Hi) cũng kéo lấy tay của Bạch Mặc “Con là huynh, phải biết chăm sóc các đệ đệ và muội muội con, hiểu chưa?” rồi ôm chầm Bạch Dạ, đôi mắt lúc này đã đỏ hoe, nước mắt cũng tuôn “Các con phải sống thật tốt, nên nhớ rằng chúng ta rất yêu các con.

Không có chúng ta phải biết tự bảo vệ bản thân”.

Bạch Chấn thấy thê tử của mình có chút xúc động, liền đưa tay ôm lấy rồi cũng nở nụ cười dịu dàng với bọn trẻ “Ta cũng rất yêu các con”.

Khi thấy bọn trẻ đi xa, Vân Nhược Hi cũng khóc lớn, nàng không nỡ rời xa chúng.

Mà bọn trẻ cũng không hề biết được rằng đây chính là lần cuối cùng chúng được nhìn thấy cha mẹ của mình.

Trên đường đi, tất cả đều im lặng.

Bạch Dạ lâm vào trầm tư.

Từ lúc đi đến giờ nàng vẫn luôn thấp thỏm không yên.

Thấy vậy Bạch Mặc liền trêu ghẹo “Muội đừng suy nghĩ nhiều quá, trông muội chẳng khác gì một bà cụ non đó”.

Khi tới được Côn Sơn, khung cảnh nơi đây làm cho mọi người đều kinh ngạc.

Xung quanh đều bao phủ bởi sương mù dày đặc, hùng vĩ nhưng tăm tối.

Xe ngựa tiến vào chầm chậm, đi một quãng đường xa mới tới được nơi ở của Quỷ y.

“Tiểu Mặc!”

“Đại ca!” Bạch Mặc hưng phấn gọi.

“Nhị ca!” Từ đằng xa chạy tới một thân hình nhỏ nhắn, đáng yêu ôm chầm lấy Bạch Mặc.

Bạch Thường thấy vậy, gõ đầu “Nha đầu này, chỉ biết có Nhị ca, còn Tam ca và Tứ ca muội ném đi rồi sao?”

“Tứ ca đương nhiên là muội không quên rồi, chỉ có huynh là đáng bị ném đi thôi, lè”.

Bạch Thiển thè lưỡi trêu trọc.

“Được rồi được rồi, mau vào đi, thời tiết hôm nay hơi khắc nghiệt chút đó”.

Quỷ y điềm tĩnh từ trong bước ra.

Bạch Thiển ngó trái ngó sau hỏi “Ngũ tỷ không tới cùng các huynh sao?”

“Cái gì?” Nhận ra điều bất thường, Bạch Mặc sửng sốt, quay ra.

_______ngoài lề_______

Giới thiệu một số nhân vật (4)

Bạch Dạ: nữ chính của chúng ta ^_^.

Vốn là gia chủ Bạch gia ở kiếp trước, kiếp này xuyên không trở thành nữ nhi của Bạch gia gia chủ Bạch Chấn.

Sở hữu ngoại hình diễm lệ, đôi [đồng tử huyết] sắc lạnh cùng mái tóc bạch kim giống với phụ thân.

Tính cách: thay đổi dần theo cốt truyện nhưng thật ra là một người ấm áp, rất quan tâm tới thân nhân, có thể liều mạng vì họ.

Sở trường: mấy chương sau sẽ tiết lộ ^_^

Chiều cao:???

Cân nặng:???.

Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!Tác giả: Bách Lý Hồng TrangTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngRét lạnh thấu tâm can người đi đường, mưa từ bầu trời cứ thế mà lao thẳng xuống không chút do dự. Tiếng sét ầm vang, trời nổi gió lớn giống như đang báo hiệu điều gì đó. Ở một nơi hoang vắng sâu trong núi, tiếng lá cây xào xạc va vào nhau do mưa bão, có tiếng hét của phụ nữ, dường như người đó rất đau đớn. . ngôn tình ngược Một nam nhân với mái tóc bạch kim đi qua đi lại ngoài hành lang, có vẻ như rất lo lắng cho thê tử của mình. “Bịch bịch bịch” “Lão gia, phu nhân ngài khó sinh rồi.” “Chết tiệt!” Người nam nhân đập mạnh vào cánh cửa. “Phụ thân, mẫu thân có sao không vậy?” “Hức, hức” một đứa bé đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía hắn. Nhìn thấy đứa bé như vậy, nam nhân không nhịn được mà ôm chầm lấy an ủi “mẫu thân con nhất định sẽ không sao đâu”. Hắn nói như vậy nhưng bàn tay gắt gao ôm chặt lấy nhi tử thấy được hắn cũng vô cùng lo lắng và sợ hãi. Bỗng nhiên, một tiếng khóc rất to truyền ra từ trong phòng. “Oe, oe” “Sinh, sinh rồi, lão gia, phu nhân ngài sinh rồi!” Bà đỡ ôm một đứa bé chạy… 5 ngày sau, vẫn như lúc trước, tất cả đều trở về quỹ đạo của nó.Chỉ là trong lòng Bạch Dạ nhiều thêm suy nghĩ.Nàng cầm chiếc hộp trên tay, không nghĩ tới được rằng phụ thân lại giao nó cho nàng.Nhưng tại sao lại là nàng chứ? Nàng căn bản là chỉ muốn một cuộc sống yên bình thôi, không ngờ rằng mọi chuyện lại phức tạp như vậy! Nhưng mà nếu như để ý kĩ thì còn khá nhiều việc có phần vô lý.Nếu chỉ đơn giản là muốn nàng vực dậy gia tộc thì thái độ của Thẩm thúc thúc lúc đó sẽ không nghiêm trọng như vậy.Những nghi vấn xoay quanh đầu nàng khiến nàng cảm thấy khó chịu.Trong lúc đang suy tư thì một giọng nói vang lên khiến nàng giật nảy mình “Tiểu ngũ!”Là Nhị ca!“Muội làm sao vậy? Huynh gọi nãy giờ không thấy muội trả lời, muội không khoẻ sao?” Bạch Mặc lo lắng hỏi.Bạch Dạ lắc đầu phủ nhận “Không có gì đâu Nhị ca.Mà huynh gọi gì muội vậy?”“À, chỉ là hôm nay Thẩm thúc thúc muốn chúng ta tới Côn Sơn đảo làm khách, cũng tiện gặp Đại ca luôn.Hiện giờ huynh ấy đang theo học Quỷ y nên không có thời gian về thăm chúng ta”.Bạch Mặc vui vẻ trả lời.Bạch Dạ cười nhẹ.“Huynh đã báo cho Tam đệ cùng Tứ đệ rồi, lát nữa sẽ mau chóng xuất phát”.“Gấp vậy sao?” Bạch Dạ nhìn hỏi.“Huynh cũng không biết, thúc ấy nói chúng ta xuất phát càng nhanh càng tốt.Mà cũng hảo, huynh cũng rất muốn gặp Đại ca”.“Tiểu Lục không cùng đi sao?”“Tiểu Lục đã tới đó được 3 ngày rồi, chỉ còn huynh muội chúng ta thôi”.Bạch Mặc đáp.Bạch Dạ nghe vậy cảm giác có gì đó không ổn.Nàng có một dự cảm có chuyện không lành xảy ra.Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cùng mọi người rời khỏi Đảo Nguyệt Cốc.Lúc chia tay, tất cả đều lưu luyến.“Thật sự 2 người không đi cùng chúng con sao?” Bạch Chân cầm lấy tay của Vân Nhược Hi luyến tiếc.“Con yêu à, chúng ta còn có chuyện cần làm, không thể đi cùng mọi người được”.Bạch Chấn xoa đầu nhi tử an ủi.Không thể kìm nén được cảm xúc, Vân Nhược Hi ôm chầm nhi tử vào lòng, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ “Chân Chân, con phải tự biết chăm sóc bản thân, không được quậy phá mọi người nhớ chưa!”Xong rồi nhìn về phía Bạch Thường “Thường nhi, con cũng vậy, đừng để mọi người lo lắng”.Nàng (Nhược Hi) cũng kéo lấy tay của Bạch Mặc “Con là huynh, phải biết chăm sóc các đệ đệ và muội muội con, hiểu chưa?” rồi ôm chầm Bạch Dạ, đôi mắt lúc này đã đỏ hoe, nước mắt cũng tuôn “Các con phải sống thật tốt, nên nhớ rằng chúng ta rất yêu các con.Không có chúng ta phải biết tự bảo vệ bản thân”.Bạch Chấn thấy thê tử của mình có chút xúc động, liền đưa tay ôm lấy rồi cũng nở nụ cười dịu dàng với bọn trẻ “Ta cũng rất yêu các con”.Khi thấy bọn trẻ đi xa, Vân Nhược Hi cũng khóc lớn, nàng không nỡ rời xa chúng.Mà bọn trẻ cũng không hề biết được rằng đây chính là lần cuối cùng chúng được nhìn thấy cha mẹ của mình.Trên đường đi, tất cả đều im lặng.Bạch Dạ lâm vào trầm tư.Từ lúc đi đến giờ nàng vẫn luôn thấp thỏm không yên.Thấy vậy Bạch Mặc liền trêu ghẹo “Muội đừng suy nghĩ nhiều quá, trông muội chẳng khác gì một bà cụ non đó”.Khi tới được Côn Sơn, khung cảnh nơi đây làm cho mọi người đều kinh ngạc.Xung quanh đều bao phủ bởi sương mù dày đặc, hùng vĩ nhưng tăm tối.Xe ngựa tiến vào chầm chậm, đi một quãng đường xa mới tới được nơi ở của Quỷ y.“Tiểu Mặc!”“Đại ca!” Bạch Mặc hưng phấn gọi.“Nhị ca!” Từ đằng xa chạy tới một thân hình nhỏ nhắn, đáng yêu ôm chầm lấy Bạch Mặc.Bạch Thường thấy vậy, gõ đầu “Nha đầu này, chỉ biết có Nhị ca, còn Tam ca và Tứ ca muội ném đi rồi sao?”“Tứ ca đương nhiên là muội không quên rồi, chỉ có huynh là đáng bị ném đi thôi, lè”.Bạch Thiển thè lưỡi trêu trọc.“Được rồi được rồi, mau vào đi, thời tiết hôm nay hơi khắc nghiệt chút đó”.Quỷ y điềm tĩnh từ trong bước ra.Bạch Thiển ngó trái ngó sau hỏi “Ngũ tỷ không tới cùng các huynh sao?”“Cái gì?” Nhận ra điều bất thường, Bạch Mặc sửng sốt, quay ra._______ngoài lề_______Giới thiệu một số nhân vật (4)Bạch Dạ: nữ chính của chúng ta ^_^.Vốn là gia chủ Bạch gia ở kiếp trước, kiếp này xuyên không trở thành nữ nhi của Bạch gia gia chủ Bạch Chấn.Sở hữu ngoại hình diễm lệ, đôi [đồng tử huyết] sắc lạnh cùng mái tóc bạch kim giống với phụ thân.Tính cách: thay đổi dần theo cốt truyện nhưng thật ra là một người ấm áp, rất quan tâm tới thân nhân, có thể liều mạng vì họ.Sở trường: mấy chương sau sẽ tiết lộ ^_^Chiều cao:???Cân nặng:???.

Chương 10: 10: Bão Táp Trước Yên Lặng