"5...10...15......100. Đếm xong rồi nhé!! Tao bắt đầu tìm đây. " Chắc chắn ai cũng biết đây là trò chơi gì rồi nhỉ? Trò trốn tìm này chơi cả trăm lần rồi đấy chứ, mà bọn trẻ tụi tôi có biết chán là gì. Không giống như trẻ em thời nay chỉ biết dán mắt vào màn hình điện thoại, máy tính...; được vui chơi trong môi trường hiện đại, rồi còn có máy lạnh, điều hòa vân vân và mây mây. Chúng nó làm gì ĐƯỢC như chúng tôi ngày xưa, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn nhung nhớ và thèm thuồng một cách khó tả. Tuổi thơ của tôi chỉ cần con búp bê, vài viên bi, cọng giây thun và cùng lũ bè bạn rủ nhau nhảy nhót tung tăng, rồi lăn lộn ngoài sân bãi. Cho tới khi tối trời đứa nào về nhà đứa nấy, mình mẩy lấm tấm mồ hôi, bùn đất tèm lem trên mặt, chân tay và cả quần áo nữa. - Trời đất ơi! Cái gì thế này? - Con chào mẹ - Hai chị em tôi đồng thanh gọi vào. - Biết mấy giờ rồi không mà giờ mới xách nhau về? Hả? Mặt mũi lại còn thế kia, con với chả cái ngày nào cũng vậy. - Ực, tôi nuốt nước bọt, nhìn mặt mẹ thế kia…

Chương 26: Tớ sắp vào cấp 3!

Đợi Tôi Có Được Không?Tác giả: Mộc Hương ViênTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"5...10...15......100. Đếm xong rồi nhé!! Tao bắt đầu tìm đây. " Chắc chắn ai cũng biết đây là trò chơi gì rồi nhỉ? Trò trốn tìm này chơi cả trăm lần rồi đấy chứ, mà bọn trẻ tụi tôi có biết chán là gì. Không giống như trẻ em thời nay chỉ biết dán mắt vào màn hình điện thoại, máy tính...; được vui chơi trong môi trường hiện đại, rồi còn có máy lạnh, điều hòa vân vân và mây mây. Chúng nó làm gì ĐƯỢC như chúng tôi ngày xưa, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn nhung nhớ và thèm thuồng một cách khó tả. Tuổi thơ của tôi chỉ cần con búp bê, vài viên bi, cọng giây thun và cùng lũ bè bạn rủ nhau nhảy nhót tung tăng, rồi lăn lộn ngoài sân bãi. Cho tới khi tối trời đứa nào về nhà đứa nấy, mình mẩy lấm tấm mồ hôi, bùn đất tèm lem trên mặt, chân tay và cả quần áo nữa. - Trời đất ơi! Cái gì thế này? - Con chào mẹ - Hai chị em tôi đồng thanh gọi vào. - Biết mấy giờ rồi không mà giờ mới xách nhau về? Hả? Mặt mũi lại còn thế kia, con với chả cái ngày nào cũng vậy. - Ực, tôi nuốt nước bọt, nhìn mặt mẹ thế kia… Ngày qua ngày tôi quên mất mùa hè, quên đi cả nhiều thứ trước kia và...quên đi cả Dương Nguyên. Thật sự bây giờ thì tôi chẳng có thời gian để nhớ nhung một điều gì nữa. Tôi bận. Tôi bận lắm. Tôi còn phải ôn thi nữa chứ, tôi sắp học cấp 3 rồi!Mẹ tôi bảo đừng học quá sức làm gì, cứ thi vào một trường bình thường thôi được rồi. Nhưng không, tôi muốn vào trường chuyên! Tôi biết năng lực của mình đến đâu, tôi không giỏi đều các môn nhưng có lẽ tôi nên phát huy thế mạnh của mình. Tôi sẽ cố vào lớp chuyên Anh của trường X. Tôi biết mình sẽ làm được mà. Thế là gần 3 tháng hè tôi ngày ngày đi học thêm, sau đó lại về nhà lăn lộn với đống sách vở, tập đề.Lâu lâu tôi có gặp những đứa bạn cũ, chúng hỏi tôi dạo này chả thấy đâu, rồi lại rủ tôi đi chơi nhưng tôi cũng cười trừ rồi lại từ chối. Mệt thế đấy.Ngày thi gần kề, mẹ ra sức bồi bổ, bố thì chỉ dặn dò đôi điều để khích lệ động viên tôi.Đến rồi, trong một ngày tôi phải thi xong cả 3 môn. Cảm giác cũng chẳng khác thi học kì là mấy nhưng tôi có cảm giác tự tin hơn chút, tôi đã ôn tập rất chăm chỉ mà.Phải nói đề thi trường chuyên quả thật rất khó, rất hóc búa. Tôi từng nghe thi vào còn khó hơn cả thi học sinh giỏi, tưởng đùa hóa ra thật *hic*.Vậy là xong rồi, tôi hơi tiếc vì đã không kịp nghĩ ra một số câu nhưng thôi chẳng sao cả...đùa chứ, buồn thúi ruột.HơChắc mình nhìn nhầm thôi.- Ấy, Hạ? Hạ ơi!- Chào cậu...- Hạ cũng thi vào trường này à? Làm bài tốt không?- Ừm Hạ vừa mới thi xong đấy. Làm cũng tạm tạm thôi.- Cậu định vào lớp nào đấy? Văn à?- Không. Hạ định vào lớp Anh cơ.- Thế à, buồn thế tưởng vào lớp Văn cùng tớ chứ hihi. Ấy muộn rồi, tớ về đây. Có gì gặp lại sau nhé. Bye bye!- Bye Yến!Mình cũng về thôi, về nghỉ ngơi thôi nào hú hú~____Người ta ôn thi cày cuốc vất vả thì gầy đi, vẻ mặt thiếu sinh khí đi hẳn. Còn mình tự nhiên lại béo lên, hồng hào đi trông thấy. Thật ngộ nghĩ. Nhỉ? 🙂Chẳng biết vui hay buồn vì cái thứ em "mứt dại" kia, cứ hễ đi qua mình lại thì thầm mùa xuân:- Trông bà như con heo ấy~Okay fine!Nhưng sau đó nó lại hưởng trọn sự giận dữ sóng thần của mẹ ,chỉ vì dám nói tôi như thế. Hí hí ngu chưa con.Mẹ bảo tôi sắp vào cấp 3 rồi, việc học hành sẽ mệt mỏi gấp mấy lần lúc trước nên cứ ăn uống, bồi bổ dần dần thế này. Tuyệt đối không thể làm trái, nếu không sẽ phải hứng chịu hậu quả từ mẹ. Cơ mà...là gì thì cũng chưa biết nữa 😌Còn một việc quan trọng nữa!Hình như mình chưa tìm được chỗ học thêm!Bạn bè đều đã học từ đầu hoặc giữa tháng 6 cả rồi. Riêng vì và một số đứa vì đăng ký thi vào cái trường này nên trễ nải hơn các bạn khác. Chết chết chửa, nghe bảo không học thì không theo kịp tiến độ của các bạn mất, vả lại mình học còn yếu thế mà *KHÓC MỘT DÒNG SÔNG*.Mẹ tôi là giáo viên cấp 1 nên không giúp gì được cho tôi việc tìm chỗ học tốt, tôi phải tự thân vận động đi dò la tin tức, trèo đèo lội suối tìm chỗ học thêm thôi.Oh thật may cho tôi vì cuối cùng cũng có chỗ nhận tôi vào học. Trước đó cũng tìm được vài nơi rồi. Cơ mà, sợ tôi vào thì không theo kịp các bạn nên giáo viên từ chối. Sao phức tạp thế nhỉ!Chỗ này cũng khá ổn. Các giáo viên ở đây liên kết lại mở thành một trung tâm dạy học luôn. Mỗi người phụ trách một môn, cứ như vậy, thế là đỡ cho tôi vì chỉ cần tới có mỗi địa điểm đó thôi.À há tôi chả quen bạn nào ở đây cả...Thôi không sao! Mình mình tự tìm bạn mới vậy, như thế sẽ quen được thêm các bạn khác trường. Đúng nhỉ?Chỗ này học sinh tới học hơi bị đông luôn nhé, mỗi bàn có tới 5-6 người ngồi. Chật chội dã man con ngan luôn TT. Đành phải chịu thôi chứ biết làm sao giờ. Như đứa kia nói "Ngồi đông cho ấm cúng". Ừ cứ thế đi.Rồi rồi, thế là xong phần tìm chỗ học thêm!

Ngày qua ngày tôi quên mất mùa hè, quên đi cả nhiều thứ trước kia và...quên đi cả Dương Nguyên. Thật sự bây giờ thì tôi chẳng có thời gian để nhớ nhung một điều gì nữa. Tôi bận. Tôi bận lắm. Tôi còn phải ôn thi nữa chứ, tôi sắp học cấp 3 rồi!

Mẹ tôi bảo đừng học quá sức làm gì, cứ thi vào một trường bình thường thôi được rồi. Nhưng không, tôi muốn vào trường chuyên! Tôi biết năng lực của mình đến đâu, tôi không giỏi đều các môn nhưng có lẽ tôi nên phát huy thế mạnh của mình. Tôi sẽ cố vào lớp chuyên Anh của trường X. Tôi biết mình sẽ làm được mà. Thế là gần 3 tháng hè tôi ngày ngày đi học thêm, sau đó lại về nhà lăn lộn với đống sách vở, tập đề.

Lâu lâu tôi có gặp những đứa bạn cũ, chúng hỏi tôi dạo này chả thấy đâu, rồi lại rủ tôi đi chơi nhưng tôi cũng cười trừ rồi lại từ chối. Mệt thế đấy.

Ngày thi gần kề, mẹ ra sức bồi bổ, bố thì chỉ dặn dò đôi điều để khích lệ động viên tôi.

Đến rồi, trong một ngày tôi phải thi xong cả 3 môn. Cảm giác cũng chẳng khác thi học kì là mấy nhưng tôi có cảm giác tự tin hơn chút, tôi đã ôn tập rất chăm chỉ mà.

Phải nói đề thi trường chuyên quả thật rất khó, rất hóc búa. Tôi từng nghe thi vào còn khó hơn cả thi học sinh giỏi, tưởng đùa hóa ra thật *hic*.

Vậy là xong rồi, tôi hơi tiếc vì đã không kịp nghĩ ra một số câu nhưng thôi chẳng sao cả...đùa chứ, buồn thúi ruột.

Chắc mình nhìn nhầm thôi.

- Ấy, Hạ? Hạ ơi!

- Chào cậu...

- Hạ cũng thi vào trường này à? Làm bài tốt không?

- Ừm Hạ vừa mới thi xong đấy. Làm cũng tạm tạm thôi.

- Cậu định vào lớp nào đấy? Văn à?

- Không. Hạ định vào lớp Anh cơ.

- Thế à, buồn thế tưởng vào lớp Văn cùng tớ chứ hihi. Ấy muộn rồi, tớ về đây. Có gì gặp lại sau nhé. Bye bye!

- Bye Yến!

Mình cũng về thôi, về nghỉ ngơi thôi nào hú hú~

____

Người ta ôn thi cày cuốc vất vả thì gầy đi, vẻ mặt thiếu sinh khí đi hẳn. Còn mình tự nhiên lại béo lên, hồng hào đi trông thấy. Thật ngộ nghĩ. Nhỉ? 🙂

Chẳng biết vui hay buồn vì cái thứ em "mứt dại" kia, cứ hễ đi qua mình lại thì thầm mùa xuân:

- Trông bà như con heo ấy~

Okay fine!

Nhưng sau đó nó lại hưởng trọn sự giận dữ sóng thần của mẹ ,chỉ vì dám nói tôi như thế. Hí hí ngu chưa con.

Mẹ bảo tôi sắp vào cấp 3 rồi, việc học hành sẽ mệt mỏi gấp mấy lần lúc trước nên cứ ăn uống, bồi bổ dần dần thế này. Tuyệt đối không thể làm trái, nếu không sẽ phải hứng chịu hậu quả từ mẹ. Cơ mà...là gì thì cũng chưa biết nữa 😌

Còn một việc quan trọng nữa!

Hình như mình chưa tìm được chỗ học thêm!

Bạn bè đều đã học từ đầu hoặc giữa tháng 6 cả rồi. Riêng vì và một số đứa vì đăng ký thi vào cái trường này nên trễ nải hơn các bạn khác. Chết chết chửa, nghe bảo không học thì không theo kịp tiến độ của các bạn mất, vả lại mình học còn yếu thế mà *KHÓC MỘT DÒNG SÔNG*.

Mẹ tôi là giáo viên cấp 1 nên không giúp gì được cho tôi việc tìm chỗ học tốt, tôi phải tự thân vận động đi dò la tin tức, trèo đèo lội suối tìm chỗ học thêm thôi.

Oh thật may cho tôi vì cuối cùng cũng có chỗ nhận tôi vào học. Trước đó cũng tìm được vài nơi rồi. Cơ mà, sợ tôi vào thì không theo kịp các bạn nên giáo viên từ chối. Sao phức tạp thế nhỉ!

Chỗ này cũng khá ổn. Các giáo viên ở đây liên kết lại mở thành một trung tâm dạy học luôn. Mỗi người phụ trách một môn, cứ như vậy, thế là đỡ cho tôi vì chỉ cần tới có mỗi địa điểm đó thôi.

À há tôi chả quen bạn nào ở đây cả...

Thôi không sao! Mình mình tự tìm bạn mới vậy, như thế sẽ quen được thêm các bạn khác trường. Đúng nhỉ?

Chỗ này học sinh tới học hơi bị đông luôn nhé, mỗi bàn có tới 5-6 người ngồi. Chật chội dã man con ngan luôn TT. Đành phải chịu thôi chứ biết làm sao giờ. Như đứa kia nói "Ngồi đông cho ấm cúng". Ừ cứ thế đi.

Rồi rồi, thế là xong phần tìm chỗ học thêm!

Đợi Tôi Có Được Không?Tác giả: Mộc Hương ViênTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"5...10...15......100. Đếm xong rồi nhé!! Tao bắt đầu tìm đây. " Chắc chắn ai cũng biết đây là trò chơi gì rồi nhỉ? Trò trốn tìm này chơi cả trăm lần rồi đấy chứ, mà bọn trẻ tụi tôi có biết chán là gì. Không giống như trẻ em thời nay chỉ biết dán mắt vào màn hình điện thoại, máy tính...; được vui chơi trong môi trường hiện đại, rồi còn có máy lạnh, điều hòa vân vân và mây mây. Chúng nó làm gì ĐƯỢC như chúng tôi ngày xưa, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn nhung nhớ và thèm thuồng một cách khó tả. Tuổi thơ của tôi chỉ cần con búp bê, vài viên bi, cọng giây thun và cùng lũ bè bạn rủ nhau nhảy nhót tung tăng, rồi lăn lộn ngoài sân bãi. Cho tới khi tối trời đứa nào về nhà đứa nấy, mình mẩy lấm tấm mồ hôi, bùn đất tèm lem trên mặt, chân tay và cả quần áo nữa. - Trời đất ơi! Cái gì thế này? - Con chào mẹ - Hai chị em tôi đồng thanh gọi vào. - Biết mấy giờ rồi không mà giờ mới xách nhau về? Hả? Mặt mũi lại còn thế kia, con với chả cái ngày nào cũng vậy. - Ực, tôi nuốt nước bọt, nhìn mặt mẹ thế kia… Ngày qua ngày tôi quên mất mùa hè, quên đi cả nhiều thứ trước kia và...quên đi cả Dương Nguyên. Thật sự bây giờ thì tôi chẳng có thời gian để nhớ nhung một điều gì nữa. Tôi bận. Tôi bận lắm. Tôi còn phải ôn thi nữa chứ, tôi sắp học cấp 3 rồi!Mẹ tôi bảo đừng học quá sức làm gì, cứ thi vào một trường bình thường thôi được rồi. Nhưng không, tôi muốn vào trường chuyên! Tôi biết năng lực của mình đến đâu, tôi không giỏi đều các môn nhưng có lẽ tôi nên phát huy thế mạnh của mình. Tôi sẽ cố vào lớp chuyên Anh của trường X. Tôi biết mình sẽ làm được mà. Thế là gần 3 tháng hè tôi ngày ngày đi học thêm, sau đó lại về nhà lăn lộn với đống sách vở, tập đề.Lâu lâu tôi có gặp những đứa bạn cũ, chúng hỏi tôi dạo này chả thấy đâu, rồi lại rủ tôi đi chơi nhưng tôi cũng cười trừ rồi lại từ chối. Mệt thế đấy.Ngày thi gần kề, mẹ ra sức bồi bổ, bố thì chỉ dặn dò đôi điều để khích lệ động viên tôi.Đến rồi, trong một ngày tôi phải thi xong cả 3 môn. Cảm giác cũng chẳng khác thi học kì là mấy nhưng tôi có cảm giác tự tin hơn chút, tôi đã ôn tập rất chăm chỉ mà.Phải nói đề thi trường chuyên quả thật rất khó, rất hóc búa. Tôi từng nghe thi vào còn khó hơn cả thi học sinh giỏi, tưởng đùa hóa ra thật *hic*.Vậy là xong rồi, tôi hơi tiếc vì đã không kịp nghĩ ra một số câu nhưng thôi chẳng sao cả...đùa chứ, buồn thúi ruột.HơChắc mình nhìn nhầm thôi.- Ấy, Hạ? Hạ ơi!- Chào cậu...- Hạ cũng thi vào trường này à? Làm bài tốt không?- Ừm Hạ vừa mới thi xong đấy. Làm cũng tạm tạm thôi.- Cậu định vào lớp nào đấy? Văn à?- Không. Hạ định vào lớp Anh cơ.- Thế à, buồn thế tưởng vào lớp Văn cùng tớ chứ hihi. Ấy muộn rồi, tớ về đây. Có gì gặp lại sau nhé. Bye bye!- Bye Yến!Mình cũng về thôi, về nghỉ ngơi thôi nào hú hú~____Người ta ôn thi cày cuốc vất vả thì gầy đi, vẻ mặt thiếu sinh khí đi hẳn. Còn mình tự nhiên lại béo lên, hồng hào đi trông thấy. Thật ngộ nghĩ. Nhỉ? 🙂Chẳng biết vui hay buồn vì cái thứ em "mứt dại" kia, cứ hễ đi qua mình lại thì thầm mùa xuân:- Trông bà như con heo ấy~Okay fine!Nhưng sau đó nó lại hưởng trọn sự giận dữ sóng thần của mẹ ,chỉ vì dám nói tôi như thế. Hí hí ngu chưa con.Mẹ bảo tôi sắp vào cấp 3 rồi, việc học hành sẽ mệt mỏi gấp mấy lần lúc trước nên cứ ăn uống, bồi bổ dần dần thế này. Tuyệt đối không thể làm trái, nếu không sẽ phải hứng chịu hậu quả từ mẹ. Cơ mà...là gì thì cũng chưa biết nữa 😌Còn một việc quan trọng nữa!Hình như mình chưa tìm được chỗ học thêm!Bạn bè đều đã học từ đầu hoặc giữa tháng 6 cả rồi. Riêng vì và một số đứa vì đăng ký thi vào cái trường này nên trễ nải hơn các bạn khác. Chết chết chửa, nghe bảo không học thì không theo kịp tiến độ của các bạn mất, vả lại mình học còn yếu thế mà *KHÓC MỘT DÒNG SÔNG*.Mẹ tôi là giáo viên cấp 1 nên không giúp gì được cho tôi việc tìm chỗ học tốt, tôi phải tự thân vận động đi dò la tin tức, trèo đèo lội suối tìm chỗ học thêm thôi.Oh thật may cho tôi vì cuối cùng cũng có chỗ nhận tôi vào học. Trước đó cũng tìm được vài nơi rồi. Cơ mà, sợ tôi vào thì không theo kịp các bạn nên giáo viên từ chối. Sao phức tạp thế nhỉ!Chỗ này cũng khá ổn. Các giáo viên ở đây liên kết lại mở thành một trung tâm dạy học luôn. Mỗi người phụ trách một môn, cứ như vậy, thế là đỡ cho tôi vì chỉ cần tới có mỗi địa điểm đó thôi.À há tôi chả quen bạn nào ở đây cả...Thôi không sao! Mình mình tự tìm bạn mới vậy, như thế sẽ quen được thêm các bạn khác trường. Đúng nhỉ?Chỗ này học sinh tới học hơi bị đông luôn nhé, mỗi bàn có tới 5-6 người ngồi. Chật chội dã man con ngan luôn TT. Đành phải chịu thôi chứ biết làm sao giờ. Như đứa kia nói "Ngồi đông cho ấm cúng". Ừ cứ thế đi.Rồi rồi, thế là xong phần tìm chỗ học thêm!

Chương 26: Tớ sắp vào cấp 3!