Ngoài cửa sổ tĩnh mịch, bóng đêm mờ mịt, xa xa đèn đường màu vàng ấm áp, ở xa xăm dưới bầu trời đêm toát ra vầng sáng lạnh lẽo. Du Tĩnh Nhã cầm trong tay một quyển sách tỉ mỉ thưởng thức một câu trong đó nói: “Sinh mạng giống như nước chảy, những chuyện không thích phải trải qua, nếu như định trước cả đời trải qua như vậy, không vui nữa cũng vô ích.” Không thể không thừa nhận, lời này rất có đạo lý. Trong phòng khách tiếng đập đồ xen lẫn tiếng chửi rủa đã kéo dài hơn hai giờ, đối với hiện tượng này tồn tại lâu dài trong gia đình, cô đã sớm thấy thường xuyên. Tự nhận là thất bại lớn nhất cả đời này, chính là sinh ở một gia đình như vậy, cha đánh bạc, mẹ cực đoan, bổ sung thêm một em trai không chịu thua kém... Đều nói hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, cô cũng không phải không có mơ mộng, dĩ nhiên mơ mộng và mong đợi là hai chuyện khác nhau, cô mơ mộng không phải tình yêu thuần túy, cô chỉ mơ có thể thoát khỏi hoàn cảnh không ngừng cãi vả này. Vô cảm đứng dậy, cô đi ra ngoài…
Chương 18
Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương VợTác giả: Bắc Thiên NguyệtTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNgoài cửa sổ tĩnh mịch, bóng đêm mờ mịt, xa xa đèn đường màu vàng ấm áp, ở xa xăm dưới bầu trời đêm toát ra vầng sáng lạnh lẽo. Du Tĩnh Nhã cầm trong tay một quyển sách tỉ mỉ thưởng thức một câu trong đó nói: “Sinh mạng giống như nước chảy, những chuyện không thích phải trải qua, nếu như định trước cả đời trải qua như vậy, không vui nữa cũng vô ích.” Không thể không thừa nhận, lời này rất có đạo lý. Trong phòng khách tiếng đập đồ xen lẫn tiếng chửi rủa đã kéo dài hơn hai giờ, đối với hiện tượng này tồn tại lâu dài trong gia đình, cô đã sớm thấy thường xuyên. Tự nhận là thất bại lớn nhất cả đời này, chính là sinh ở một gia đình như vậy, cha đánh bạc, mẹ cực đoan, bổ sung thêm một em trai không chịu thua kém... Đều nói hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, cô cũng không phải không có mơ mộng, dĩ nhiên mơ mộng và mong đợi là hai chuyện khác nhau, cô mơ mộng không phải tình yêu thuần túy, cô chỉ mơ có thể thoát khỏi hoàn cảnh không ngừng cãi vả này. Vô cảm đứng dậy, cô đi ra ngoài… Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười to.Hà Nhu đứng ở ngoài cách trăm thước, mắt nhìn Diệp Bắc Thành cùng một người phụ nữ xa lạ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, nhất thời hai mắt phun ra ngọn lửa hừng hực.Anh chưa từng, cười như vậy đối với cô.kiên quyết dứt khoát đi về phía anh, Du Tĩnh Nhã nghi ngờ nhìn nghi hoặc, cô nhẹ giọng nói: "Bắc Thành, có thể mượn một chỗ nói chuyện hay không?""Chuyện gì?" giọng Diệp Bắc Thành lạnh như băng, trong mắt có một tia chán ghét nhàn nhạt."Chúng ta đi ra ngoài nói đi, nơi này không quá thuận lợi."Hà Nhu ẩn giấu tức giận, cho tới bây giờ anh đối với cô chỉ là thái độ như vậy.Diệp Bắc Thành nhíu mày một cái, đứng dậy vượt qua cô đi đến cửa sau phòng yến hội, lúc Hà Nhu xoay người, quay đầu quan sát Du Tĩnh Nhã một chút, trong mắt hận ý càng sâu.hậu viên quán rượu rất ít dấu chân người, mấy cây phượng giăng khắp nơi, trong vườn nở rộ đủ loại kiểu dáng, trong đêm tối toát ra mị hoặc xinh đẹp, gió nhẹ thổi lất phất, cành lá "Xào xạc" vang dội, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương đậm đà."Muốn nói cái gì?" Đưa lưng về phía Hà Nhu, anh lạnh lùng mở miệng."Người đàn bà kia là ai?""Người sắp kết hôn với tôi."Diệp Bắc Thành không chút giấu giếm, anh xoay người, nhấn mạnh thêm: "Diệp phu nhân tương lai."A... Hà Nhu cười nhạt: "Diệp Bắc Thành, có phải anh điên rồi hay không? Anh muốn kết hôn sao? Cùng người đàn bà kia sao?""Thì sao? Không thể sao?""Dĩ nhiên không thể, người anh muốn kết hôn chỉ có thể là em!" Cô rống lên một câu từ đáy lòng."Thi Hà Nhu cô không nên được voi đòi tiên! Đừng tưởng rằng cha cô đối với Diệp gia trung thành và tận tâm hai mươi năm, tôi phải đối với cô dễ dàng tha thứ không có giới hạn, hôm nay tôi cảnh cáo cô một lần cuối, đừng động tâm đối với tôi nữa, nếu không, tôi để cho cô cút khỏi thành phố Tương Dương!"Diệp Bắc Thành thật sự nổi giận, Hà Nhu ngẩn người, ngay sau đó dùng ngón tay chỉ phòng yến hội ——
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười to.
Hà Nhu đứng ở ngoài cách trăm thước, mắt nhìn Diệp Bắc Thành cùng một người phụ nữ xa lạ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, nhất thời hai mắt phun ra ngọn lửa hừng hực.
Anh chưa từng, cười như vậy đối với cô.
kiên quyết dứt khoát đi về phía anh, Du Tĩnh Nhã nghi ngờ nhìn nghi hoặc, cô nhẹ giọng nói: "Bắc Thành, có thể mượn một chỗ nói chuyện hay không?"
"Chuyện gì?" giọng Diệp Bắc Thành lạnh như băng, trong mắt có một tia chán ghét nhàn nhạt.
"Chúng ta đi ra ngoài nói đi, nơi này không quá thuận lợi."
Hà Nhu ẩn giấu tức giận, cho tới bây giờ anh đối với cô chỉ là thái độ như vậy.
Diệp Bắc Thành nhíu mày một cái, đứng dậy vượt qua cô đi đến cửa sau phòng yến hội, lúc Hà Nhu xoay người, quay đầu quan sát Du Tĩnh Nhã một chút, trong mắt hận ý càng sâu.
hậu viên quán rượu rất ít dấu chân người, mấy cây phượng giăng khắp nơi, trong vườn nở rộ đủ loại kiểu dáng, trong đêm tối toát ra mị hoặc xinh đẹp, gió nhẹ thổi lất phất, cành lá "Xào xạc" vang dội, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương đậm đà.
"Muốn nói cái gì?" Đưa lưng về phía Hà Nhu, anh lạnh lùng mở miệng.
"Người đàn bà kia là ai?"
"Người sắp kết hôn với tôi."
Diệp Bắc Thành không chút giấu giếm, anh xoay người, nhấn mạnh thêm: "Diệp phu nhân tương lai."
A... Hà Nhu cười nhạt: "Diệp Bắc Thành, có phải anh điên rồi hay không? Anh muốn kết hôn sao? Cùng người đàn bà kia sao?"
"Thì sao? Không thể sao?"
"Dĩ nhiên không thể, người anh muốn kết hôn chỉ có thể là em!" Cô rống lên một câu từ đáy lòng.
"Thi Hà Nhu cô không nên được voi đòi tiên! Đừng tưởng rằng cha cô đối với Diệp gia trung thành và tận tâm hai mươi năm, tôi phải đối với cô dễ dàng tha thứ không có giới hạn, hôm nay tôi cảnh cáo cô một lần cuối, đừng động tâm đối với tôi nữa, nếu không, tôi để cho cô cút khỏi thành phố Tương Dương!"
Diệp Bắc Thành thật sự nổi giận, Hà Nhu ngẩn người, ngay sau đó dùng ngón tay chỉ phòng yến hội ——
Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương VợTác giả: Bắc Thiên NguyệtTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNgoài cửa sổ tĩnh mịch, bóng đêm mờ mịt, xa xa đèn đường màu vàng ấm áp, ở xa xăm dưới bầu trời đêm toát ra vầng sáng lạnh lẽo. Du Tĩnh Nhã cầm trong tay một quyển sách tỉ mỉ thưởng thức một câu trong đó nói: “Sinh mạng giống như nước chảy, những chuyện không thích phải trải qua, nếu như định trước cả đời trải qua như vậy, không vui nữa cũng vô ích.” Không thể không thừa nhận, lời này rất có đạo lý. Trong phòng khách tiếng đập đồ xen lẫn tiếng chửi rủa đã kéo dài hơn hai giờ, đối với hiện tượng này tồn tại lâu dài trong gia đình, cô đã sớm thấy thường xuyên. Tự nhận là thất bại lớn nhất cả đời này, chính là sinh ở một gia đình như vậy, cha đánh bạc, mẹ cực đoan, bổ sung thêm một em trai không chịu thua kém... Đều nói hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, cô cũng không phải không có mơ mộng, dĩ nhiên mơ mộng và mong đợi là hai chuyện khác nhau, cô mơ mộng không phải tình yêu thuần túy, cô chỉ mơ có thể thoát khỏi hoàn cảnh không ngừng cãi vả này. Vô cảm đứng dậy, cô đi ra ngoài… Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười to.Hà Nhu đứng ở ngoài cách trăm thước, mắt nhìn Diệp Bắc Thành cùng một người phụ nữ xa lạ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, nhất thời hai mắt phun ra ngọn lửa hừng hực.Anh chưa từng, cười như vậy đối với cô.kiên quyết dứt khoát đi về phía anh, Du Tĩnh Nhã nghi ngờ nhìn nghi hoặc, cô nhẹ giọng nói: "Bắc Thành, có thể mượn một chỗ nói chuyện hay không?""Chuyện gì?" giọng Diệp Bắc Thành lạnh như băng, trong mắt có một tia chán ghét nhàn nhạt."Chúng ta đi ra ngoài nói đi, nơi này không quá thuận lợi."Hà Nhu ẩn giấu tức giận, cho tới bây giờ anh đối với cô chỉ là thái độ như vậy.Diệp Bắc Thành nhíu mày một cái, đứng dậy vượt qua cô đi đến cửa sau phòng yến hội, lúc Hà Nhu xoay người, quay đầu quan sát Du Tĩnh Nhã một chút, trong mắt hận ý càng sâu.hậu viên quán rượu rất ít dấu chân người, mấy cây phượng giăng khắp nơi, trong vườn nở rộ đủ loại kiểu dáng, trong đêm tối toát ra mị hoặc xinh đẹp, gió nhẹ thổi lất phất, cành lá "Xào xạc" vang dội, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương đậm đà."Muốn nói cái gì?" Đưa lưng về phía Hà Nhu, anh lạnh lùng mở miệng."Người đàn bà kia là ai?""Người sắp kết hôn với tôi."Diệp Bắc Thành không chút giấu giếm, anh xoay người, nhấn mạnh thêm: "Diệp phu nhân tương lai."A... Hà Nhu cười nhạt: "Diệp Bắc Thành, có phải anh điên rồi hay không? Anh muốn kết hôn sao? Cùng người đàn bà kia sao?""Thì sao? Không thể sao?""Dĩ nhiên không thể, người anh muốn kết hôn chỉ có thể là em!" Cô rống lên một câu từ đáy lòng."Thi Hà Nhu cô không nên được voi đòi tiên! Đừng tưởng rằng cha cô đối với Diệp gia trung thành và tận tâm hai mươi năm, tôi phải đối với cô dễ dàng tha thứ không có giới hạn, hôm nay tôi cảnh cáo cô một lần cuối, đừng động tâm đối với tôi nữa, nếu không, tôi để cho cô cút khỏi thành phố Tương Dương!"Diệp Bắc Thành thật sự nổi giận, Hà Nhu ngẩn người, ngay sau đó dùng ngón tay chỉ phòng yến hội ——