Editor: Phù Dung SươngNgoài thành Khai Phong, cảnh sắc cuối xuân như thơ như họa. Ngồi dưới gốc cây bạch quả hơn trăm năm tuổi, là một cô nương mặc thủy lục sắc xiêm y, màu da đặc biệt trắng, một đôi mắt cong cong mang ý cười, thoạt nhìn, giống như trong ánh mắt lấp lánh đầy sao trời, thập phần xinh đẹp. Vị cô nương này, đang cùng một cái tiểu oa nhi nói chuyện, cũng không biết nàng nói gì đó, tiểu oa nhi liền cong cong con mắt nở nụ cười. Ở cách nàng không xa, có một vị phụ nhân ăn mặc như một quý phu nhân, bên người mang theo mấy cái tùy tùng. Chỉ thấy vị phu nhân đang cùng một trong các nha hoàn của mình nhẹ giọng thảo luận cái gì, ngay sau đó người nha hoàn này liền hướng cô nương mặc thủy lục sắc xiêm y đi qua. Nha hoàn đi tới, hơi hơi khom người, "Nô tỳ Mặc Vũ, gặp qua cô nương. "Hoàng Phủ Nam ngẩn ra, hồ nghi mà nhìn về phía nàng ta. Mặc Vũ thấy thế, liền hướng nàng lộ ra một cái tươi cười, "Cô nương, phu nhân nhà ta muốn thỉnh cô nương qua đó. ""Mời ta đi qua?" Hoàng Phủ Nam…
Chương 32: 32: Cứu Rỗi Kết Thúc 2
Đồng Nhân Triển Hộ Vệ Xin Dừng Bước!Tác giả: Thu Thủy TìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngEditor: Phù Dung SươngNgoài thành Khai Phong, cảnh sắc cuối xuân như thơ như họa. Ngồi dưới gốc cây bạch quả hơn trăm năm tuổi, là một cô nương mặc thủy lục sắc xiêm y, màu da đặc biệt trắng, một đôi mắt cong cong mang ý cười, thoạt nhìn, giống như trong ánh mắt lấp lánh đầy sao trời, thập phần xinh đẹp. Vị cô nương này, đang cùng một cái tiểu oa nhi nói chuyện, cũng không biết nàng nói gì đó, tiểu oa nhi liền cong cong con mắt nở nụ cười. Ở cách nàng không xa, có một vị phụ nhân ăn mặc như một quý phu nhân, bên người mang theo mấy cái tùy tùng. Chỉ thấy vị phu nhân đang cùng một trong các nha hoàn của mình nhẹ giọng thảo luận cái gì, ngay sau đó người nha hoàn này liền hướng cô nương mặc thủy lục sắc xiêm y đi qua. Nha hoàn đi tới, hơi hơi khom người, "Nô tỳ Mặc Vũ, gặp qua cô nương. "Hoàng Phủ Nam ngẩn ra, hồ nghi mà nhìn về phía nàng ta. Mặc Vũ thấy thế, liền hướng nàng lộ ra một cái tươi cười, "Cô nương, phu nhân nhà ta muốn thỉnh cô nương qua đó. ""Mời ta đi qua?" Hoàng Phủ Nam… Phùng Quân Hi sửng sốt, nhìn về phía Hoàng Phủ Nam.Hoàng Phủ Nam nhìn hắn lộ ra một cái ôn nhu mỉm cười, dùng âm thanh thanh nhuận, nói: “Ngươi đã làm được rất tốt, ngươi rất thương yêu muội muội của ngươi, nàng sẽ không cảm thấy cô độc.Ngươi luôn biết, mẫu thân ngươi chưa từng trách cứ ngươi không thể bảo hộ muội muội, nàng chỉ tự trách chính mình, cho nên nàng mới tự sát.”Phùng Quân Hi biểu tình thực bình tĩnh, chính là trong mắt lại bỗng nhiên hàm chứa nước mắt, “Thật, thật sự?”Hoàng Phủ Nam gật đầu, “Thật sự, ngươi để Ttiểu Thất lại đây, được không? Ngươi xem, nàng súc ở đó, thực sợ hãi.Ngươi vốn dĩ không muốn nàng sợ hãi, không phải sao?”“Đương, đương nhiên không phải, ta chỉ là muốn cho nàng cùng muội muội làm bạn.”“Muội muội của ngươi có người huynh trưởng tốt như vậy yêu quý nàng, nàng sẽ không cảm thấy cô độc.”“Thật, thật vậy chăng? Ta thật là người huynh trưởng tốt sao?” Nguyên bản còn thập phần bình tĩnh vững vàng, Phùng Quân Hi bỗng dưng như biến thành cái hài tử.Hoàng Phủ Nam mỉm cười gật đầu, sau đó chậm rãi đi qua, “Để ta đem Tiểu Thất ôm đi, có thể chứ?”Phùng Quân Hi giật mình tại chỗ, vừa khóc vừa cười, Hoàng Phủ Nam nhân cơ hội chạy nhanh ôm lấy Tiểu Thất, một lần nữa trở lại bên cạnh Triển Chiêu.Triển Chiêu đem dây thừng trói Tiểu Thất cởi bỏ, đôi tay được tự do Tiểu Thất lập tức ôm lấy cổ Hoàng Phủ Nam.Hoàng Phủ Nam ôm Tiểu Thất, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, đáy lòng hơi hơi chua xót, ôn nhu nói: “Không có việc gì, ngoan.”Lúc này, Phùng Quân Hi giương mắt, nhìn về phía Hoàng Phủ Nam.Triển Chiêu mày nhíu lại, đi lên phía trước một bước, đem Hoàng Phủ Nam cùng Tiểu Thất bảo hộ sau người, chặn tầm mắt hắn, ánh mắt dừng ở trên cây chủy thủ không biết Phùng Quân Hi từ chỗ nào lấy ra.Trầm giọng nói: “Ngươi trốn không thoát đâu, ta khuyên ngươi đừng xúc động.”Phùng Quân Hi nghe vậy, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười quỷ dị, liền ở khi Triển Chiêu cho rằng hắn muốn công kích bọn họ, chủy thủ trong tay hắn bỗng nhiên hướng bụng mình đâm vào.Đứng phía sau Triển Chiêu, Hoàng Phủ Nam nghe được một tiếng k** r*n, nhìn xem qua, ngây ngẩn cả người.Đôi tay Phùng Quân Hi nắm chủy thủ tràn đầy máu tươi, khóe miệng cũng đỏ thắm màu huyết, trên mặt lại treo tươi cười đắc ý, “Ai, ai nói ta trốn không thoát? Ta…… Ta vĩnh viễn đều không, sẽ không bị các ngươi bắt được.”Nói xong, “Bùm” một tiếng, cả người hắn ngã trên mặt đất, run rẩy vài cái.Triển Chiêu đi qua thăm dò hơi thở hắn, lại phát hiện hắn đã khí tuyệt bỏ mình.Triển Chiêu quay đầu lại, nhìn về tầm mắt Hoàng Phủ Nam, lắc lắc đầu, không tiếng động nói: “Phùng Quân Hi đã chết.”Cánh tay Hoàng Phủ Nam ôm Tiểu Thất căng thẳng, lúc này, Tiểu Thất đang muốn quay đầu lại nhìn, liền bị một bàn tay Hoàng Phủ Nam đem đầu nhỏ của nàng cố định trên vai, “Tiểu Thất ngoan, đừng lộn xộn.”Triển Chiêu đứng lên, tiếp nhận tiểu nữ oa từ trên người Hoàng Phủ Nam, lại tiểu tâm mà che chở Tiểu Thất, không để tiểu nữ hài nhìn thấy thi thể ngã trên mặt đất.Triển Chiêu nhìn Hoàng Phủ Nam, nói: “Ta trước mang hai người rời đi, theo sau liền hồi Khai Phong Phủ tìm đại nhân nói rõ những việc này.”Hoàng Phủ Nam nghe vậy, nhịn không được nhìn về phía Phùng Quân Hi đã khí tuyệt bỏ mình, mày nàng nhíu lại, trong mắt mang theo vài phần nói không nên lời khổ sở, nhẹ giọng nói: “Có lẽ như vậy, đã là kết cục tốt nhất.”Thiện ác ranh giới mong manh, nhưng một người lấy cảm giác tội lỗi trong tiềm thức của mình phải chịu, làm lý do đi thương tổn một tiểu nữ hài trong sạch vô tội khác?Đứng ở góc độ một chuyên gia tâm lý mà nói, có lẽ, hành vi của Phùng Quân Hi có thể lý giải, nhưng cũng không thể tha thứ.Phùng Quân Hi tự sát, mặc kệ nói như thế nào, Hoàng Phủ Nam đều tin tưởng nghĩa huynh nàng sẽ tìm được một cái biện pháp thực tốt trả lại trong sạch cho Lục Hành Chi.Nàng cũng tin tưởng tiểu nữ hài được Triển Chiêu ôm trở về, danh tiết sẽ được bảo toàn.Vấn đề thiện ác trong bản chất con người, Hoàng Phủ Nam cũng không lại đi suy nghĩ sâu xa nữa.Dụng tâm nhìn vào, mới thấy rõ, còn bản chất của một người/một vật, chỉ dùng đôi mắt là không thể nhìn ra..
Phùng Quân Hi sửng sốt, nhìn về phía Hoàng Phủ Nam.
Hoàng Phủ Nam nhìn hắn lộ ra một cái ôn nhu mỉm cười, dùng âm thanh thanh nhuận, nói: “Ngươi đã làm được rất tốt, ngươi rất thương yêu muội muội của ngươi, nàng sẽ không cảm thấy cô độc.
Ngươi luôn biết, mẫu thân ngươi chưa từng trách cứ ngươi không thể bảo hộ muội muội, nàng chỉ tự trách chính mình, cho nên nàng mới tự sát.
”Phùng Quân Hi biểu tình thực bình tĩnh, chính là trong mắt lại bỗng nhiên hàm chứa nước mắt, “Thật, thật sự?”Hoàng Phủ Nam gật đầu, “Thật sự, ngươi để Ttiểu Thất lại đây, được không? Ngươi xem, nàng súc ở đó, thực sợ hãi.
Ngươi vốn dĩ không muốn nàng sợ hãi, không phải sao?”“Đương, đương nhiên không phải, ta chỉ là muốn cho nàng cùng muội muội làm bạn.
”“Muội muội của ngươi có người huynh trưởng tốt như vậy yêu quý nàng, nàng sẽ không cảm thấy cô độc.
”“Thật, thật vậy chăng? Ta thật là người huynh trưởng tốt sao?” Nguyên bản còn thập phần bình tĩnh vững vàng, Phùng Quân Hi bỗng dưng như biến thành cái hài tử.
Hoàng Phủ Nam mỉm cười gật đầu, sau đó chậm rãi đi qua, “Để ta đem Tiểu Thất ôm đi, có thể chứ?”Phùng Quân Hi giật mình tại chỗ, vừa khóc vừa cười, Hoàng Phủ Nam nhân cơ hội chạy nhanh ôm lấy Tiểu Thất, một lần nữa trở lại bên cạnh Triển Chiêu.
Triển Chiêu đem dây thừng trói Tiểu Thất cởi bỏ, đôi tay được tự do Tiểu Thất lập tức ôm lấy cổ Hoàng Phủ Nam.
Hoàng Phủ Nam ôm Tiểu Thất, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, đáy lòng hơi hơi chua xót, ôn nhu nói: “Không có việc gì, ngoan.
”Lúc này, Phùng Quân Hi giương mắt, nhìn về phía Hoàng Phủ Nam.
Triển Chiêu mày nhíu lại, đi lên phía trước một bước, đem Hoàng Phủ Nam cùng Tiểu Thất bảo hộ sau người, chặn tầm mắt hắn, ánh mắt dừng ở trên cây chủy thủ không biết Phùng Quân Hi từ chỗ nào lấy ra.
Trầm giọng nói: “Ngươi trốn không thoát đâu, ta khuyên ngươi đừng xúc động.
”Phùng Quân Hi nghe vậy, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười quỷ dị, liền ở khi Triển Chiêu cho rằng hắn muốn công kích bọn họ, chủy thủ trong tay hắn bỗng nhiên hướng bụng mình đâm vào.
Đứng phía sau Triển Chiêu, Hoàng Phủ Nam nghe được một tiếng k** r*n, nhìn xem qua, ngây ngẩn cả người.
Đôi tay Phùng Quân Hi nắm chủy thủ tràn đầy máu tươi, khóe miệng cũng đỏ thắm màu huyết, trên mặt lại treo tươi cười đắc ý, “Ai, ai nói ta trốn không thoát? Ta…… Ta vĩnh viễn đều không, sẽ không bị các ngươi bắt được.
”Nói xong, “Bùm” một tiếng, cả người hắn ngã trên mặt đất, run rẩy vài cái.
Triển Chiêu đi qua thăm dò hơi thở hắn, lại phát hiện hắn đã khí tuyệt bỏ mình.
Triển Chiêu quay đầu lại, nhìn về tầm mắt Hoàng Phủ Nam, lắc lắc đầu, không tiếng động nói: “Phùng Quân Hi đã chết.
”Cánh tay Hoàng Phủ Nam ôm Tiểu Thất căng thẳng, lúc này, Tiểu Thất đang muốn quay đầu lại nhìn, liền bị một bàn tay Hoàng Phủ Nam đem đầu nhỏ của nàng cố định trên vai, “Tiểu Thất ngoan, đừng lộn xộn.
”Triển Chiêu đứng lên, tiếp nhận tiểu nữ oa từ trên người Hoàng Phủ Nam, lại tiểu tâm mà che chở Tiểu Thất, không để tiểu nữ hài nhìn thấy thi thể ngã trên mặt đất.
Triển Chiêu nhìn Hoàng Phủ Nam, nói: “Ta trước mang hai người rời đi, theo sau liền hồi Khai Phong Phủ tìm đại nhân nói rõ những việc này.
”Hoàng Phủ Nam nghe vậy, nhịn không được nhìn về phía Phùng Quân Hi đã khí tuyệt bỏ mình, mày nàng nhíu lại, trong mắt mang theo vài phần nói không nên lời khổ sở, nhẹ giọng nói: “Có lẽ như vậy, đã là kết cục tốt nhất.
”Thiện ác ranh giới mong manh, nhưng một người lấy cảm giác tội lỗi trong tiềm thức của mình phải chịu, làm lý do đi thương tổn một tiểu nữ hài trong sạch vô tội khác?Đứng ở góc độ một chuyên gia tâm lý mà nói, có lẽ, hành vi của Phùng Quân Hi có thể lý giải, nhưng cũng không thể tha thứ.
Phùng Quân Hi tự sát, mặc kệ nói như thế nào, Hoàng Phủ Nam đều tin tưởng nghĩa huynh nàng sẽ tìm được một cái biện pháp thực tốt trả lại trong sạch cho Lục Hành Chi.
Nàng cũng tin tưởng tiểu nữ hài được Triển Chiêu ôm trở về, danh tiết sẽ được bảo toàn.
Vấn đề thiện ác trong bản chất con người, Hoàng Phủ Nam cũng không lại đi suy nghĩ sâu xa nữa.
Dụng tâm nhìn vào, mới thấy rõ, còn bản chất của một người/một vật, chỉ dùng đôi mắt là không thể nhìn ra.
.
Đồng Nhân Triển Hộ Vệ Xin Dừng Bước!Tác giả: Thu Thủy TìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngEditor: Phù Dung SươngNgoài thành Khai Phong, cảnh sắc cuối xuân như thơ như họa. Ngồi dưới gốc cây bạch quả hơn trăm năm tuổi, là một cô nương mặc thủy lục sắc xiêm y, màu da đặc biệt trắng, một đôi mắt cong cong mang ý cười, thoạt nhìn, giống như trong ánh mắt lấp lánh đầy sao trời, thập phần xinh đẹp. Vị cô nương này, đang cùng một cái tiểu oa nhi nói chuyện, cũng không biết nàng nói gì đó, tiểu oa nhi liền cong cong con mắt nở nụ cười. Ở cách nàng không xa, có một vị phụ nhân ăn mặc như một quý phu nhân, bên người mang theo mấy cái tùy tùng. Chỉ thấy vị phu nhân đang cùng một trong các nha hoàn của mình nhẹ giọng thảo luận cái gì, ngay sau đó người nha hoàn này liền hướng cô nương mặc thủy lục sắc xiêm y đi qua. Nha hoàn đi tới, hơi hơi khom người, "Nô tỳ Mặc Vũ, gặp qua cô nương. "Hoàng Phủ Nam ngẩn ra, hồ nghi mà nhìn về phía nàng ta. Mặc Vũ thấy thế, liền hướng nàng lộ ra một cái tươi cười, "Cô nương, phu nhân nhà ta muốn thỉnh cô nương qua đó. ""Mời ta đi qua?" Hoàng Phủ Nam… Phùng Quân Hi sửng sốt, nhìn về phía Hoàng Phủ Nam.Hoàng Phủ Nam nhìn hắn lộ ra một cái ôn nhu mỉm cười, dùng âm thanh thanh nhuận, nói: “Ngươi đã làm được rất tốt, ngươi rất thương yêu muội muội của ngươi, nàng sẽ không cảm thấy cô độc.Ngươi luôn biết, mẫu thân ngươi chưa từng trách cứ ngươi không thể bảo hộ muội muội, nàng chỉ tự trách chính mình, cho nên nàng mới tự sát.”Phùng Quân Hi biểu tình thực bình tĩnh, chính là trong mắt lại bỗng nhiên hàm chứa nước mắt, “Thật, thật sự?”Hoàng Phủ Nam gật đầu, “Thật sự, ngươi để Ttiểu Thất lại đây, được không? Ngươi xem, nàng súc ở đó, thực sợ hãi.Ngươi vốn dĩ không muốn nàng sợ hãi, không phải sao?”“Đương, đương nhiên không phải, ta chỉ là muốn cho nàng cùng muội muội làm bạn.”“Muội muội của ngươi có người huynh trưởng tốt như vậy yêu quý nàng, nàng sẽ không cảm thấy cô độc.”“Thật, thật vậy chăng? Ta thật là người huynh trưởng tốt sao?” Nguyên bản còn thập phần bình tĩnh vững vàng, Phùng Quân Hi bỗng dưng như biến thành cái hài tử.Hoàng Phủ Nam mỉm cười gật đầu, sau đó chậm rãi đi qua, “Để ta đem Tiểu Thất ôm đi, có thể chứ?”Phùng Quân Hi giật mình tại chỗ, vừa khóc vừa cười, Hoàng Phủ Nam nhân cơ hội chạy nhanh ôm lấy Tiểu Thất, một lần nữa trở lại bên cạnh Triển Chiêu.Triển Chiêu đem dây thừng trói Tiểu Thất cởi bỏ, đôi tay được tự do Tiểu Thất lập tức ôm lấy cổ Hoàng Phủ Nam.Hoàng Phủ Nam ôm Tiểu Thất, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, đáy lòng hơi hơi chua xót, ôn nhu nói: “Không có việc gì, ngoan.”Lúc này, Phùng Quân Hi giương mắt, nhìn về phía Hoàng Phủ Nam.Triển Chiêu mày nhíu lại, đi lên phía trước một bước, đem Hoàng Phủ Nam cùng Tiểu Thất bảo hộ sau người, chặn tầm mắt hắn, ánh mắt dừng ở trên cây chủy thủ không biết Phùng Quân Hi từ chỗ nào lấy ra.Trầm giọng nói: “Ngươi trốn không thoát đâu, ta khuyên ngươi đừng xúc động.”Phùng Quân Hi nghe vậy, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười quỷ dị, liền ở khi Triển Chiêu cho rằng hắn muốn công kích bọn họ, chủy thủ trong tay hắn bỗng nhiên hướng bụng mình đâm vào.Đứng phía sau Triển Chiêu, Hoàng Phủ Nam nghe được một tiếng k** r*n, nhìn xem qua, ngây ngẩn cả người.Đôi tay Phùng Quân Hi nắm chủy thủ tràn đầy máu tươi, khóe miệng cũng đỏ thắm màu huyết, trên mặt lại treo tươi cười đắc ý, “Ai, ai nói ta trốn không thoát? Ta…… Ta vĩnh viễn đều không, sẽ không bị các ngươi bắt được.”Nói xong, “Bùm” một tiếng, cả người hắn ngã trên mặt đất, run rẩy vài cái.Triển Chiêu đi qua thăm dò hơi thở hắn, lại phát hiện hắn đã khí tuyệt bỏ mình.Triển Chiêu quay đầu lại, nhìn về tầm mắt Hoàng Phủ Nam, lắc lắc đầu, không tiếng động nói: “Phùng Quân Hi đã chết.”Cánh tay Hoàng Phủ Nam ôm Tiểu Thất căng thẳng, lúc này, Tiểu Thất đang muốn quay đầu lại nhìn, liền bị một bàn tay Hoàng Phủ Nam đem đầu nhỏ của nàng cố định trên vai, “Tiểu Thất ngoan, đừng lộn xộn.”Triển Chiêu đứng lên, tiếp nhận tiểu nữ oa từ trên người Hoàng Phủ Nam, lại tiểu tâm mà che chở Tiểu Thất, không để tiểu nữ hài nhìn thấy thi thể ngã trên mặt đất.Triển Chiêu nhìn Hoàng Phủ Nam, nói: “Ta trước mang hai người rời đi, theo sau liền hồi Khai Phong Phủ tìm đại nhân nói rõ những việc này.”Hoàng Phủ Nam nghe vậy, nhịn không được nhìn về phía Phùng Quân Hi đã khí tuyệt bỏ mình, mày nàng nhíu lại, trong mắt mang theo vài phần nói không nên lời khổ sở, nhẹ giọng nói: “Có lẽ như vậy, đã là kết cục tốt nhất.”Thiện ác ranh giới mong manh, nhưng một người lấy cảm giác tội lỗi trong tiềm thức của mình phải chịu, làm lý do đi thương tổn một tiểu nữ hài trong sạch vô tội khác?Đứng ở góc độ một chuyên gia tâm lý mà nói, có lẽ, hành vi của Phùng Quân Hi có thể lý giải, nhưng cũng không thể tha thứ.Phùng Quân Hi tự sát, mặc kệ nói như thế nào, Hoàng Phủ Nam đều tin tưởng nghĩa huynh nàng sẽ tìm được một cái biện pháp thực tốt trả lại trong sạch cho Lục Hành Chi.Nàng cũng tin tưởng tiểu nữ hài được Triển Chiêu ôm trở về, danh tiết sẽ được bảo toàn.Vấn đề thiện ác trong bản chất con người, Hoàng Phủ Nam cũng không lại đi suy nghĩ sâu xa nữa.Dụng tâm nhìn vào, mới thấy rõ, còn bản chất của một người/một vật, chỉ dùng đôi mắt là không thể nhìn ra..